Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 50: Bình Thường Thấy Ngươi Cũng Phóng Đãng Lắm




Thấy lỗ tai của Diệp Lăng Nguyệt đỏ lên, lại không nói chuyện, Bạc Tình chán quá liền chơi đùa với tóc của Diệp Lăng Nguyệt mới phát hiện tóc của Diệp Lăng Nguyệt rất tốt, đen kịt, mềm mượt.

Bạc Tình nhất thời vui vẻ, chớp mắt vài cái liền lặng yên sử dụng Nhiếp Hồn Mê Hoặc Tâm Thuật.

Bàn tay ngọc của nàng ta quấn lấy Diệp Lăng Nguyệt, thân thể không an phận uốn éo qua lại.

Đổi thành nam nhân khác thì lúc này đều sẽ có phản ứng rồi thế nhưng Diệp Lăng Nguyệt vẫn rất thờ ơ.

Thật kỳ lạ, không ngờ lại có người không bị mê hoặc bởi Nhiếp Hồn Mê Hoặc Tâm Thuật của nàng ta.

“Bạc Tình, ngươi còn nhích tới nhích lui, có tin ta sẽ ném ngươi xuống đất hay không.” Diệp Lăng Nguyệt tức giận, nếu không phải nể tình trên người của Bạc Tình có hai phần bản đồ thì nàng đã cho Bạc Tình một đạp rồi, muốn bay bao xa thì có bấy nhiêu xa.

Lúc Diệp Lăng Nguyệt nổi giận, trừng mắt liếc Bạc Tình một cái.

“Các hộ pháp đều nói ta là ngoại tộc, trời sinh sát cả nam nữ. Nhưng ta lại cảm thấy tên Hồng Thập Tam này trời sinh cũng là một yêu vật. Nhìn dáng vẻ nổi giận của hắn so với ta chỉ sợ là không hề thua kém.” Bạc Tình cảm thấy khí tức cứng lại, đôi mắt hồ ly đảo đảo, lần này nàng ta cũng không dám dùng lại Nhiếp Hồn Mê Hoặc Tâm Thuật nữa.

Hiếm khi gặp được đối thủ, Bạc Tình càng có hứng thú đối với Diệp Lăng Nguyệt, xem ra hành trình đi Thái Ất bí cảnh lần này càng ngày càng thú vị.

Đoàn người trải qua hai ngày một đêm trèo đèo lội suối cuối cùng cũng đến được Chủ Phong của núi Quát Thương, phía dưới Thương Sơn.

“Khó trách cổ nhân thường nói, đi hết một vòng Thương Sơn thì từ nay về sau sẽ không thấy núi nữa.” Hạ lão đạo nhìn ngọn núi cao vút tầng mây ở phía trước, thân núi nguy nga giống như ngọn kiếm đâm thủng bầu trời, trên mặt nhiều thêm vài phần sùng kính.

Bất luận là phương sĩ hay là võ giả, tu vi của bọn họ đến mức độ nào thì ở trước vạn vật trong thiên địa, bọn họ vẫn chỉ là những thứ vô cùng nhỏ bé.

“Cuối cùng cũng đến, bảo bối trong Thái Ất bí cảnh, ta đến rồi đây.” Bạc Tình vừa nhìn thấy Thương Sơn thì giống như con khỉ vậy, nhảy từ trên lưng của Diệp Lăng Nguyệt xuống, giang hai tay ra, hướng về phía núi Quát Thương hét lên một tiếng.

“Lúc này đã nói bảo bối trong bí cảnh là của ngươi, chỉ e là có chút hơi sớm.” Chỉ thấy vài tên nam nữ từ trong quán trà nhỏ dưới chân núi Quát Thương đi ra.

Lúc nhìn thấy người cầm đầu, sắc mặt của Diệp Lăng Nguyệt hơi thay đổi.

Hồng thái tử còn có Hồng Ngọc Lang, tại sao bọn họ lại ở chỗ này.

Diệp Lăng Nguyệt đã cải trang thành nam tử, bộ mặt cũng được làm cho khác đi một chút, so với lúc nàng mặc trang phục nữ có chút khác biệt, vẻ kinh ngạc chợt xuất hiện trên mặt nàng nhưng rất nhanh thì trở nên bình tĩnh.

Đoàn người Hồng thái tử, ngoài Hồng Ngọc Lang ra thì còn có An Mẫn Hà và vài tên võ giả, trong đó có một người trung niên tu vi đã đạt tới Luân Hồi bốn đạo, người này chính là người đứng đầu một trong bốn đại quý tộc hầu của Đại Hạ, An Quốc Hầu.

Thì ra, thế lực thần bí đến từ Đại Hạ chính là thái tử và đám người An Quốc Hầu.

“Thật không ngờ, hai vị ở Vạn Bảo Quật lại là người của Diệu Thủ Không Không Môn.” Lúc An Quốc Hầu thấy Hạ lão đại và Hạ lão tam, gương mặt cũng có chút thay đổi.

Vẻ mặt của Hạ lão đại và Hạ lão tam cũng không dễ nhìn, bọn họ cũng không ngờ lại gặp phải người quen.

Đám người Hồng thái tử cũng chú ý tới một thân đỏ như lửa của Bạc Tình

Nhất là Hồng Ngọc Lang, lúc hắn nhìn thấy Bạc Tình, tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.

Không ngờ trên đời này lại có người con gái đẹp như vậy, từng cái nhíu mày giận dữ, từng giọng nói tiếng cười đều in sâu trong lòng của Hồng Ngọc Lang.

An Mẫn Hà thấy dáng vẻ xuất sắc của Bạc Tình, vẻ chán ghét cũng được thể hiện rõ ràng ra ngoài.

Nữ nhân này mới vừa rồi được nam nhân cõng tới, lại lộ chân ra, tư thế uốn éo, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt lành gì.

Hồng thái tử thấy phản ứng của Hồng Ngọc Lang, tâm trạng cũng không được tốt lắm.

Bạc Tình thấy người nhiều như vậy, con mắt chớp chớp, bước đến trước mặt người có dung mạo tốt nhất là Hồng Ngọc Lang.

“Vị tiểu ca anh tuấn này, ta tên là Bạc Tình, ngươi tên gì?” Chỉ nhìn thấy bàn tay ngọc của nàng ta xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của Hồng Ngọc Lang, cái miệng nhỏ giống như anh đào phun ra một luồng khí thơm, khiến cho cả người của Hồng Ngọc Lang tê dại, nhất thời quên hết tất cả.

“Ta tên là Hồng Ngọc Lang, là người của Hồng phủ ở Đại Hạ.” Hồng Ngọc Lang chưa từng gặp qua yêu vật như vậy nên lúc này hai đầu gối đều đã mềm nhũn.

“Ngọc Lang, cẩn thận ma nữ này.” Hồng thái tử thấy thân pháp cổ quái của hồng y nữ tử, một thân toàn là linh bảo nhưng vẫn không che giấu được ma khí trên người nàng.

“Thái tử nói không sai. Ngọc Lang à, nếu không nhìn lầm thì ma nữ này chính là dư nghiệt của ma tông, là người của Tuyệt Tình Tông, không có ai là không bị nàng ta mê hoặc. Ma nữ, nếu ngươi còn dám làm càn, bản hầu nhất định sẽ dùng một chưởng đánh chết ngươi.” An Quốc Hầu lần này là hộ tống Hồng thái tử, Hồng Ngọc Lang và nữ nhi An Mẫn Hà cùng đi thám hiểm Thái Ất bí cảnh.

Bọn họ là thế lực quan lại duy nhất trong sáu thế lực cho nên luôn tự cao tự đại, trong mắt không có người khác.

Hồng Ngọc Lang bị An Quốc Hầu quát một tiếng thì đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút.

Bạc Tình cười khúc khích, nhanh nhẹn rút về, trở lại bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt.

“Một đám tiểu tử nghiêm trang đạo mạo, mới bị ta sờ một cái, bộ phận phía dưới của tiểu ca kia đã cứng lên rồi.” Bạc Tình vừa nói, mí mắt vừa khép lại, liếc Hồng Ngọc Lang một cái, hạ thân của hắn quả nhiên đã có biến hóa.

Hồng Ngọc Lang vừa vội vừa hoảng, trừng mắt nhìn Bạc Tình, ánh mắt vô cùng phức tạp, không rõ là tâm trạng gì.

Bạc Tình này thật đúng là một ma nữ.

Diệp Lăng Nguyệt đứng ở một bên nhìn lại nhìn đến phát nghiện, vốn tưởng dắt theo nàng ta sẽ rất vướng bận nhưng hiện tại lại cảm thấy kết liên minh với nàng ta tuyệt đối là đáng giá.

Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Hồng Ngọc Lang thường ngày ở Hạ Đô vênh váo hống hách, không ngờ rơi vào tay của Bạc Tình lại giống như chim non chưa mọc lông vậy.

“Hai huynh đệ Hạ gia, các ngươi thật to gan, thân là người của Đại Hạ lại dám cất giấu bản đồ của Thái Ất bí cảnh, bản hầu khuyên các ngươi hãy nhanh giao phần bản đồ của bí cảnh ra đây, bằng không sau khi bản hầu trở về sẽ lập tức bẩm báo với Hạ Đế, tố cáo người của Vạn Bảo Quật các ngươi cấu kết với ma tông, mưu đồ gây rối!” An Quốc Hầu cũng biết phía sau Bạc Tình là Tuyệt Tình Tông.

Hắn tuy luôn miệng mắng Bạc Tình là ma nữ nhưng nếu thật sự ra tay thì hắn cũng không dám đắc tội với người của Tuyệt Tình Tông, có lời đồn rằng nếu như làm tổn thương người của Tuyệt Tình Tông thì nhất định sẽ liên tiếp gặp phải điều xui xẻo.

Nếu không có phần thu nhập của Thần Tiên Phường thì An Quốc Hầu phủ hôm nay cũng sẽ không thể thiết lập được thế lực lớn như vậy.

Nên An Quốc Hầu liền nhắm vào hai huynh đệ Hạ gia và tên thiếu niên lúc nãy cõng ma nữ Bạc Tình đến.

“An Quốc Hầu, ngươi cũng không sợ nói chuyện làm đau lưỡi sao, ba huynh đệ Hạ gia chúng ta chỉ là mưu sinh ở Đại Hạ, từ khi nào lại trở thành người của Đại Hạ.” Hạ lão tam tức giận, hắn ghét nhất là loại người giống như An Quốc Hầu, tự cho mình là người có quyền thế, có địa vị nên tự cao tự đại.

Những người được gọi là quý tộc hầu này đúng là không phải thứ tốt đẹp gì.

Thường ngày ai ai cũng ra vẻ đạo mạo nhưng vì bảo bối trong Thái Ất bí cảnh liền trở mặt không nhận người.

Mặc dù đối phương người đông thế mạnh nhưng nếu thật sự muốn động thủ thì huynh đệ Hạ gia bọn họ cũng sẽ không sợ một An Quốc Hầu nho nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.