Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 49: Đại Nhân Vô Lượng Trời Tôn Đất Bái!




“Nếu đã như thế, vậy thì mời Bạc Tình cô nương hãy lập lời thề, chúng ta sau này sẽ chính thức là bạn đồng minh. Nếu như Bạc Tình cô nương không muốn thề thì chúng ta xem như hủy đi phần bản đồ này cũng tuyệt đối không đồng hành với ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt đã hỏi thăm được tên của hồng y nữ tử như dự tính, lúc này mới hài lòng rụt tay về.

“Ta, Bạc Tình, nguyện thề với Thủy Ma Đại Đế thời Thượng Cổ, nếu ta làm trái lời hứa, chắc chắn khổ sở vì tình, cả đời không có được tình yêu.” Hồng y nữ tử thầm mắng ở trong lòng, chỉ không để ý một chút đã mắc lừa tên thiếu niên này nhưng gạo cũng đã thành cơm, nàng ta cũng chỉ còn cách thừa nhận.

Nàng ta giơ hai ngón tay lên, cao giọng nói

Hồng y nữ tử vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng sấm vang rền.

Hồng y nữ tử kìm không được giật mình một cái, nhìn về phía bầu trời, trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi.

Hắn lập lời thề nhiều lần như vậy, không đến nỗi lần này lại xui xẻo như vậy chứ, chẳng lẽ là gặp báo ứng.

Xoa xoa trái tim đang đập nhanh ở trong lòng, Bạc Tình cảm thấy bản thân giống như vừa mới làm một việc sai lớn không thể cứu vãn vậy.

“Đã là như vậy, chúng ta chính là bạn đồng minh. Vị này là Hạ lão đại, bên cạnh là Hạ lão tam. Hai con tiểu gia hỏa ở trên người ta là tiểu Ô Nha và tiểu Chi Ước.” Sau khi giới thiệu xong, hồng y nữ tử và mấy người Diệp Lăng Nguyệt cuối cùng cũng hóa thù thành bạn.

Sau đó, Diệp Lăng Nguyệt và hồng y nữ tử bởi vì tuổi gần nhau nên rất nhanh thì trở nên thân quen.

Chỉ có điều, không biết vì lý do gì, tiểu Chi Ước luôn thích mỹ nhân, lần này, lúc đối mặt với một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương giống như Bạc Tình, nó không chỉ không vui mà còn cảm thấy rất khó chịu, giống như trời sinh nó và Bạc Tình chính là không hợp mắt nhau.

Bạc Tình sau khi gia nhập vào đội ngũ của Diệp Lăng Nguyệt, mấy ngày kế đó, đoàn người đi xuyên qua rừng núi, khoảng cách đến núi Quát Thương cũng càng ngày càng gần.

Mà lúc này bên trong Tuyệt Tình Tông cũng đang loạn hết cả lên.

“Khởi bẩm mấy vị hộ pháp, đại sự không tốt rồi, không thấy tiểu tổ tông nữa!”

Một tỳ nữ của Tuyệt Tình Tông chuyên phụ trách hầu hạ tiểu tổ tông vội vàng xông vào phòng nghị sự của Tuyệt Tình Tông.

Tứ đại hộ pháp đang ngồi trong phòng nghị sự lần lượt là Tuyệt Yêu, Tuyệt Hận, Tuyệt Sân, Tuyệt Si.

“Cái gì, tại sao lại không thấy tiểu tổ tông nữa, các ngươi trông chừng người cái kiểu gì thế?” Tuyệt Yêu hộ pháp là một gã đàn ông trung niên tóc đã lấm tấm bạc, tính tình cũng là nóng nảy nhất, chớp mắt đã tóm lấy người tỳ nữ kia, làm tỳ nữ kia sợ đến nỗi vẻ mặt trắng bệt, thiếu chút nữa thì không còn thở được nữa.

“Mấy ngày trước tiểu tổ tông nói là muốn bế quan, căn dặn bọn nô tỳ không được đến quấy rầy.” Mặt của tỳ nữ xám như tro tàn.

“Tiểu tổ tông là người lười biếng như vậy, nếu có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, nói muốn bế quan tu luyện, các ngươi cũng tin, phụ công các ngươi đã theo hầu hạ tiểu tổ tông lâu như vậy.” Gương mặt của Tuyệt Yêu hộ pháp chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

“Tuyệt Yêu, ngươi cũng đừng trách chúng nữa, ngươi cũng biết, tiểu tổ tông cái gì cũng không biết nhưng Nhiếp Hồn Mê Hoặc Tâm Thuật đều đã đạt được tám phần chân truyền của tông chủ phu nhân, nam nữ đều sát. Đừng nói là mấy tên tỳ nữ nho nhỏ này, ngay cả tứ đại hộ pháp chúng ta cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.” Tuyệt Hận hộ pháp là một nữ tử, tính tình của nàng so với Tuyệt Yêu hộ pháp tốt hơn rất nhiều, vội vàng tiến lên phía trước, cứu tên tỳ nữ trừ trong tay của Tuyệt Yêu hộ pháp.

“Không cần phải nói cũng biết, tiểu tổ tông nhất định là thừa dịp hai vợ chồng tông chủ đang bế quan nên lén chạy ra ngoài chơi.” Tuyệt Sân hộ pháp là người trong tứ đại hộ pháp có quan hệ tốt nhất với tiểu tổ tông.

Vị tiểu tổ tông của Tuyệt Tình Tông này rất có thiên phú, vận khí cũng vô cùng tốt, lại là báu vật trong tay của hai vợ chồng tông chủ.

Hai vợ chồng tông chủ mấy năm nay đã thu thập rất nhiều loại bảo vật, hầu như đều đưa cho tiểu tổ tông, những ngày tháng muốn gió được gió muốn mưa được mưa này lại khiến tiểu tổ tông ngày ngày kêu than phiền muộn, lúc nào cũng la hét muốn đi ra ngoài.

“Tuyệt Si, tại sao ngươi không nói chuyện?” Tuyệt Yêu hộ pháp lúc này cũng không có tâm trạng đi trách móc mấy tên thị nữ vô dụng kia nữa.

“Thật ra, ta vừa định nói với ba vị hộ pháp, bản đồ Thái Ất bí cảnh trước giờ vẫn giao cho ta bảo quản không thấy nữa. Mấy ngày trước, ta sơ ý đã nói chuyện Thái Ất bí cảnh cho ngài ấy biết.” Tuyệt Si hộ pháp gọi ba vị hộ pháp còn lại đến phòng nghị chính là vì chuyện này.

“Chuyện quan trọng như vậy tại sao ngươi không nói sớm!”

Ba đại hộ pháp đồng thanh đáp.

Tuyệt Si hộ pháp thầm nói ở trong lòng, muốn nói thì cũng phải đợi các ngươi cho ta cơ hội để nói chứ.

“Tiểu tổ tông từ nhỏ liền thích thu thập các loại linh khí trân bảo, Thái Ất bí cảnh ở trên núi chính là nơi ở của Thái Ất phái thời Thượng Cổ, nghe đồn ở bên trong có cất giấu không ít các bảo vật. Tuyệt Si, việc này không được chậm trễ, ngươi hãy đến Thái Ất bí cảnh trước, bất luận như thế nào cũng phải đem ngài ấy trở về trước khi ngài ấy xông vào Thái Ất bí cảnh, nhất định phải ngăn cản bọn họ…làm hại đến nhân gian.” Tuyệt Yêu hộ pháp xị mặt xuống.

Có rất nhiều linh khí trên người nên tứ đại hộ pháp một chút cũng không lo lắng tiểu tổ tông của bọn họ sẽ gặp bất trắc.

Điều bọn họ lo lắng nhất chính là tai họa lưu nghìn năm, tiểu tổ tông khắp nơi gây họa, đến lúc đó nhất định sẽ khiến cho chính đạo ở các nước lớn cùng phẫn nộ.

Núi Quát Thương cách Đại Hạ khá xa, độ cao của nơi này so với mặt biển tuy cao nhưng bốn mùa trong năm đều giống như mùa xuân.

Ở Đại Hạ đã là mùa đông nhưng chim trên núi Quát Thương vẫn hót du dương, xung quanh là một mảng xanh um tùm.

Có mấy bóng người, đang di chuyển ở giữa núi rừng, trong đó có một bóng người đỏ như ngọn lửa, rất gây sự chú ý.

“Ai da, mệt chết ta, đã đi lâu như vậy rồi, có thể nghỉ ngơi một chút không.”

Bạc Tình xoa xoa chân, mắt đỏ hoe, một bộ dáng chuẩn bị khóc, nước mắt rơi lã chã.

Nếu như đổi lại là ở nơi khác, nhất định sẽ có một đống nam nhân xúm lại thương hoa tiếc ngọc, nhưng lúc này…

“Bạc Tình cô nương, hôm nay ngươi đã nghỉ ngơi năm lần rồi, mỗi lần đi được nửa canh giờ, ngươi đều muốn nghỉ ngơi nửa canh giờ, lúc thì bị chuột rút, lúc thì bị muỗi cắn, lúc thì nói là bị cảm nắng. Cứ tiếp tục như thế, chúng ta biết tới năm nào tháng nào mới có thể đi tới Thái Ất bí cảnh chứ.” Hạ lão đại và Hạ lão tam không ngừng kêu khổ.

Sao đều là con gái nhưng Thập Tam thiếu lại tốt hơn Bạc Tình rất nhiều.

“Ta không quan tâm, dù sao ta cũng không đi nổi nữa, trừ phi cõng ta đi.” Bạc Tình bắt đầu phát tác bệnh lười biếng khi còn ở Tuyệt Tình Tông của mình.

Mặt của Hạ lão đại và Hạ lão tam đều bắt đầu đỏ lên.

Hai người cũng coi như là nhân vật có tiếng, cõng một cô nương như thế này mà đi thì đúng là không ra gì.

“Nếu muốn cõng vậy thì ta sẽ cõng ngươi, hai vị tiền bối không thích hợp lắm.” Diệp Lăng Nguyệt ban ngày rất là cay độc, nếu cứ tiếp tục như vậy, trước khi trời tối, bọn họ cũng đừng mong có thể đi đến núi Quát Thương theo kế hoạch.

“Được thôi.” Ánh mắt của Bạc Tình sáng lên.

Nàng ta nhanh chóng khom người, leo lên người của Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt mặc dù là phương sĩ nhưng may mà hắn cũng là người luyện võ nên Bạc Tình nặng gần trăm ký khi cõng lên người cũng không cảm thấy gì.

Ba người bắt đầu bước nhanh, xuyên qua từng cánh rừng.

“Thập Tam, người của ngươi thật là thơm.” Bạc Tình dựa lên vai của Diệp Lăng Nguyệt, ghé vào cổ của nàng, chà xát.

Diệp Lăng Nguyệt có chút xấu hổ, nếu không phải Bạc Tình cũng là nữ thì bản thân nàng chắc chắn sẽ cho nàng ta một quyền, để cho nàng ta tránh xa nàng được chừng nào thì tránh xa chừng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.