Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 47: Ngọc Giản Sinh Mệnh Tuyệt Mệnh Phù




" Tôi muốn hỏi, anh vừa là CEO của Thẩm thị, vừa là giáo sư ở trường học còn là Majesty trong truyền thuyết. Anh rốt cuộc làm bao nhiêu vị trí vậy. Anh bận rộn như vậy không thấy mệt sao?" Thủy Miểu Miểu nói tiếp vấn đề trước đó bị anh cắt đứt.

" Không phải em từng nói người tài giỏi có thể làm được nhiều việc sao?" Thẩm Mạc Thần hỏi lại.

" Ừm." Thủy Miểu Miểu đáp lại sau đó liếc về phía đồng hồ. Đã tám rưỡi, trong đầu cô thoáng qua một linh cảm vì vậy liền tâng bốc Thẩm Mạc Thần:" Thẩm tiên sinh đúng là một tấm gương cho chúng ta học tập. Bây giờ không còn sớm, Thẩm tiên sinh, có phải ngài nên đi làm rồi không?"

Nói như vậy, anh không đi làm cũng không được rồi.

Thẩm Mạc Thần nhìn hồ ly giỏi nói dối Thủy Miểu Miểu, anh buông tay ra trầm giọng nói:" Lần này đừng hòng chạy thoát."

" Sao có chuyện đó chứ. Tôi chạy không nhanh đâu." Thủy Miểu Miểu cười nói.

Thẩm Mạc Thần nhìn cô, cười một tiếng:" Oh, phải không? Con trai em không nói như vậy."

" Con tôi?" Thủy Miểu Miểu mở to hai mắt.

" Con trai em nói, ngày nào em cũng như là chạy đua, so với đàn ông còn nhanh hơn. Hoặc là giống như một con hồ ly gian xảo, như một làn khói nháy cái đã không thấy tăm hơi." Thẩm Mạc Thần tả lại lời Thủy Mộc Viêm nói.

Thủy Miểu Miểu hơi nổi chân mày.

Giọng điệu này, nghe qua rất giống Viêm Viêm.

" Các người đều thấy vậy?" Thủy Miểu Miểu kinh ngạc hỏi, mở to mắt nhìn anh.

" Đúng vậy, sao nào?" Thẩm Mạc Thần dò xét Thủy Miểu Miểu, hỏi:" Em không muốn bọn anh thấy?"

Thủy Miểu Miểu rũ mi mắt, che đi ánh mắt vô cùng khẩn trương, lấp liếm nói:" Thằng quỷ Viêm Viêm này, một chút suy nghĩ của nó tôi cũng không biết, nghĩ một đằng nói một nẻo. Nó nói với anh thế, không chừng là thật lòng. Trước mắt anh hãy cho tôi thêm thời gian."

Đột nhiên ánh mắt Thẩm Mạc Thần lạnh đi vài phần, lạnh lùng nhìn Thủy Miểu Miểu nói:" Em không giải quyết được con trai của em, vậy để tôi giải quyết. Tôi sẽ sống hòa thuận với nó."

Thủy Miểu Miểu chưa nghĩ được cách nào trả lời thì chuông cửa vang lên.

Thẩm Mạc Thần cau mày, xoay người ra mở cửa.

Lâm Mỹ Quyên đứng ở cửa, hướng về phía Thẩm Mạc Thần bất đắc dĩ nói:" Thần Thần, Diêu Diêu nói con đã có đối tượng kết hôn, rốt cuộc là thế nào? Hôm nay mẹ hẹn cô ấy đi dạo phố vậy mà cô ấy không đi."

" Mẹ hẹn cô ấy dạo phố là việc của mẹ, con không liên quan." Thẩm Mạc Thần phiền não nói.

" Thần Thần, lần trước không phải con đã đồng ý kết hôn sao? Ông nội con ngày nào cũng nhắc chuyện này, chờ con mang bạn gái đến gặp ông. Nếu con không đưa Diêu Diêu đến, ông nội sẽ nghĩ là con lừa ông đấy." Lâm Mỹ Quyên gấp gáp nói.

" Chuyện của con, con tự giải quyết. Con sẽ không cưới Ân Diêu. Tốt nhất mẹ đừng mong chờ chuyện này." Thẩm Mạc Thần xoay người thấy Thủy Miểu Miểu lùi về sau.

Cô sợ mình làm ảnh hưởng đến những chuyện như thế này.

Trong mắt Thẩm Mạc Thần lóe lên tia sáng, gọi:" Thủy Miểu Miểu, ra đây."

Ra đây?

Cô hận không thể chui xuống gầm giường. Bởi vì Thẩm Mạc Thần kiểu gì cũng lôi cô ra bằng được.

Cô không muốn ra ngoài gia nhập vào cuộc cãi vã với mẹ con anh đâu.

" Thủy Miểu Miểu?" Lâm Mỹ Quyên quát lớn:" người con gọi là bạn gái của cậu con sao? ngày hôm qua hai đứa.."

Lâm Mỹ Quyên nhìn Thẩm Mạc Thần.

Áo mở ba cúc, tản mát vẻ quyến rũ, dáng điệu lười biếng giống như người đàn ông đã được thỏa mãn.

" Hai đứa hôm qua ngang nhiên ngủ cùng một chỗ?" Lâm Mỹ Quyên ảm đạm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.