Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 32: Công Pháp Thiên Giai! Huyết Sát Cốt Ma!




Hạnh hoa thôn.

Về đến nhà, Hạ Úc Huân làm lơ Âu Minh Hiên lại mặt dày vô sỉ tới báo danh trong phòng khách, ném túi xách, cởi áo khoác, đá dép lê, quăng mình lên trên giường, xếp thành một chữ “Đại” khí phách.

Sau đó bắt đầu phát ngốc.

Âu Minh Hiên trong tay bưng một đĩa đậu phộng luộc nhỏ, từ từ dạo bước dựa nghiêng ở cửa phòng cô, nhặt một củ đậu phộng bóc vỏ, nói: “Lại không thành? Lần này nhìn thấy người chưa a?”

Hạ Úc Huân vẫn nhìn đỉnh trần nhà, lười liếc anh một cái, đờ đẫn nói: “Chân đều bị đánh gãy, sao có thể gặp người? Bò tới gặp em sao?”

“Ách……” Âu Minh Hiên ngầm lau mồ hôi, nghĩ thầm Lãnh biến thái thật là càng ngày càng biến thái.

“Trong chúng ta chắc chắn có nội gian!” Hạ Úc Huân đột nhiên lúc kinh lúc rống mà ngồi dậy.

“A? Khụ khụ khụ……” Âu Minh Hiên dấu đi vẻ chột dạ chợt lóe trong con ngươi, nói: “Vì cái gì?”

“Bằng không vì cái gì thời gian địa điểm nhân vật mỗi lần em xem mắt, anh ta đều biết được rành mạch? Vì đề phòng anh ta, em đều là bí mật hành sự, đã đủ cẩn thận! Kết quả, ba người a, hai người mặt cũng chưa nhìn thấy, một người mới vừa gặp mặt đã bị một cuộc điện thoại gọi đi rồi, ba người tất cả đều chỉ một câu cũng chưa thể nói! Nếu theo dõi em mới biết được, căn bản không nhanh như vậy! Anh ta đã sớm biết và bố trí xong rồi!” Hạ Úc Huân khẳng định.

“Ách, em cũng không nghĩ Lãnh Tư Thần trước đây là đi con đường gì sao, muốn biết chút chuyện này con không phải không dễ dàng, em phòng cũng phòng không được.” Âu Minh Hiên ngữ khí em vẫn còn quá non mà nói.

Hạ Úc Huân lại ngã lại giường, mặt xám như tro tàn, nói: “Chẳng lẽ đời này em liền không có hi vọng vùng lên sao?”

Cũng may nha đầu này cho dù chỉ số thông minh online, thời gian online cũng ngắn ngủi.

Âu Minh Hiên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cổ vũ cho cô nói: “Đừng tức giận nữa! Em cứ nghĩ như vậy đi, lúc trước em đã có bản lĩnh thu phục Lãnh Tư Thần, khẳng định cũng có bản lĩnh quăng anh ta!”

“Anh đây là an ủi em hay châm chọc em vậy?” Khóe miệng Hạ Úc Huân khẽ nhếch, bộ mặt dại ra, hữu khí vô lực nói: “Ha ha, thật thực xin lỗi, em không có bản lĩnh kia…… Bà cô, sớm biết vậy lúc trước liền không đuổi theo……”

Âu Minh Hiên ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, lẩm bẩm tự nói: “Lãnh Tư Thần nếu nghe lời này, phỏng chừng muốn bóp chết em luôn đấy……”

Hạ Úc Huân tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên hỏi: “Nói, học trưởng a, kỹ thuật tán gái của anh lợi hại như vậy, kỹ thuật bỏ rơi thế nào?”

“Cái gì kỹ thuật tán gái lợi hại…… Hạ Úc Huân! Em nói nhỏ một chút cho anh! Bị tức phụ nhi anh nghe được làm sao bây giờ!” Âu Minh Hiên vừa nghe vội vàng cẩn thận mà nhìn ra bên ngoài, xác định Tần Mộng Oanh không ở phòng khách mới vừa thảnh thơi mà nhai đậu phộng vừa nói: “Bỏ rơi còn cần kỹ thuật? Cấp đủ chia tay phí không phải được rồi sao?”

Hạ Úc Huân chống cằm, nói: “Vậy gặp người có tiền hơn với anh thì sao?”

Âu Minh Hiên sờ sờ cằm nhớ lại, nói: “A, loại này anh thật sự đúng là từng gặp được! Là đại tiểu thư quý tộc nào đó ở Italy, sau khi theo đuổi mà phát hiện bỏ mãi không xong, nói chia tay không đồng ý, cư nhiên phái người đem anh trói trở về, muốn ép anh kết hôn với cô ta……”

Hạ Úc Huân mắt sáng rực lên, nói: “Thật sự, vậy anh cuối cùng làm như thế nào?”

Âu Minh Hiên chớp chớp mắt, nói:“Anh liền nói anh phát hiện mình thích đàn ông a!”

“Âu Minh Hiên! Anh có tiết tháo a?” Hạ Úc Huân hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đầy mặt phẫn nộ vì bị lừa gạt, còn tưởng rằng anh sẽ nói ra thần kỹ gì chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.