Thành Thời Gian

Chương 7




Thực khách không đông lắm, đó là nhận định đầu tiên của Quan Vân Sơn lúc bước vào một tửu quán khi thời gian chưa thật đúng ngọ.

Tuy vậy, trong số những thực khách tình cờ này, Quan Vân Sơn lại nhìn thấy một nhân vật mà thực lòng Quan Vân Sơn không hề muốn chạm mặt. Nhưng do đã lỡ bước vào nên Quan Vân Sơn đành cúi gằm mặt xuống, cố đi nhanh qua chỗ nhân vật nọ đang ngồi và hy vọng sẽ không bị nhân vật nọ phát hiện.

Và điều may mắn đã xảy ra, nhân vật nọ có lẽ vì quá chú tâm vào bữa ăn và hầu như không ngẩng đầu lên, dù chỉ một lần nên hoàn toàn không nhận biết sự hiện diện của Quan Vân Sơn.

Tuy may mắn là vậy, nhưng phàm ai cũng thế, đã lỡ mang tâm trạng phập phồng vì sợ bị người phát hiện thì vì tự kỷ ám thị nên Quan Vân Sơn dù đã chọn một bàn ở góc khuất, nhưng vẫn cứ len lén nhìn về nhân vật nọ.

Thật ý của Quan Vân Sơn là chỉ dõi nhìn để liệu xem có lúc nào đó nhân vật nọ vì ngẫu nhiên ngước lên nhìn có phát hiện ra Quan Vân Sơn hay không. Thế nhưng, chuyện bị phát hiện thì chưa đến, trái lại nhờ Quan Vân Sơn luôn dõi nhìn nên vô tình phát giác một diễn biến kỳ lạ.

Đó là khi nhân vật nọ sắp dùng xong bữa, rõ ràng là nhân vật nọ chưa có dấu hiệu gì cho thấy là muốn gọi người phục vụ đến, vậy mà vẫn có một tên tửu bảo thản nhiên tiến lại chỗ nhân vật nọ ngồi.

Và như Quan Vân Sơn đang lẻn nhìn thấy thì tên tửu bảo cũng có những hành vi khác thường. Là thay vì gã nhận ngân lượng từ tay thực khách thì đằng này gã lại đặt một nén bạc lên bàn, ngay cạnh đĩa thức ăn của nhân vật nọ.

Nhìn thấy nén bạc, nhân vật đang được Quan Vân Sơn lưu tâm liền ngước mắt nhìn tên tửu bảo. Đó là ánh mắt dò hỏi rõ ràng, và nhân vật nọ liền nhận được một phản ứng đáp lại từ tên tửu bảo.

Quan Vân Sơn cau mày nghĩ ngợi, khi nhìn thấy tên tửu bảo có cử chỉ vô lễ và nghiêng người, tì vào đầu vai nhân vật nọ, sau đó còn thủ thỉ bên tai nhân vật nọ một câu gì đó.

Nét mặt của nhân vật nọ lập tức đanh lại, sau chuyển dần qua vẻ phẫn nộ. Vậy là Quan Vân Sơn đinh ninh thế nào tên tửu bảo vô lễ kia cũng bị nhân vật nọ mắng cho một trận.

Đang chờ đợi điều đó thì Quan Vân Sơn không thể không cảm thấy hoài nghi, khi phát hiện nhân vật nọ hoàn toàn không hề có ý trách mắng tên tửu bảo. Trái lại, với nét mặt vụt trở nên thất vọng, nhân vật nọ thu nén bạc vào lòng bàn tay tả và giữ mãi ở đó.

Diễn biến nếu xảy ra chỉ có thế, đối với Quan Vân Sơn có lẽ chỉ là một trong nhiều chuyện vặt vãnh thường nhật mà đâu đâu cũng có, nào đáng cho Quan Vân Sơn lưu tâm.

Nhưng đáng tiếc thay, chuyện xảy ra càng lúc càng kỳ quặc, khiến Quan Vân Sơn không thể không để tâm.

Là thế này, nhân vật nọ vì đang trong tâm trạng thất vọng nên nào thiết gì ăn, do đó nhân vật nọ thẩn thờ buông tiếng gọi:

- Tửu bảo! Bao nhiêu ngân lượng đây?

Quan Vân Sơn động tâm:

“Cần gì phải gọi nếu tên tửu bảo kia vẫn đứng ngay bên cạnh? Gọi như thế chẳng phải là thừa sao?” Có lẽ biết là thừa nên tên tửu bảo kia liền nhoẻn cười:

- Khách quan quên rồi sao? Tiểu nhân chẳng phải đã nói bữa ăn của khách quan chỉ chưa hết chín tiền và năm phân lẻ?

Quan Vân Sơn thêm nghi ngờ:

“Đó nào phải cách đối đáp giữa một tửu bảo đối với thực khách? Gã tửu bảo kia quả đáng ngờ” Không hề cho là đáng ngờ như Quan Vân Sơn đang nghĩ, nhân vật nọ liền cho tay vào bọc áo lôi ra một hầu bao và trút ra đúng một nén bạc.

Đặt nén bạc vào tay tên tửu bảo, nhân vật nọ bảo có lẽ theo thói quen:

- Chỗ còn thừa, tiểu ca cứ giữ lấy.

Thu giữ nén bạc vừa nhận, tên tửu bảo khom người:

- Đa tạ khách quan hậu đãi. Lúc nào cần, nếu khách quan lại đến, tiểu nhân quyết sẽ hầu hạ khách quan chu đáo hơn.

Đoạn tên tửu bảo lui chân.

Những diễn biến này sẽ được xem là bình thường nếu như... phải, nếu như không có chuyện một nén bạc đã xảy ra trước đó và là xảy ra hoàn toàn ngược đời.

Không ngược đời sao được, khi thay vì thực khách phải thanh toán ngân lượng cho tửu quán, thì tửu quán lại sai tửu bảo đưa ngân lượng đến cho thực khách trước?

Phải chăng vì giữa thực khách và tửu quán là chỗ quen thân và do tửu quán nghĩ thực khách sẽ bẽ mặt, nếu không có đủ ngân lượng thanh toán nên đành bố trí cho một tên tửu bảo cầm ngân lượng ra giao trước cho thực khách?

Tuy ở đời vẫn thường xảy ra những chuyện tương tự như thế này, nhưng chuyện lần này lại không phải thế. Vì như Quan Vân Sơn nhìn không lầm thì nhân vật nọ tuy có nhận một nén bạc do tên tửu bảo giao, nhưng khi thanh toán bữa ăn, nhân vật nọ lại giao trả bằng một nén bạc khác, không phải nén bạc lúc đầu đã nhận. Chưa hết, nhân vật nọ nào phải là người không mang sẵn ngân lượng bên mình. Hầu bao lúc nào cũng khá nặng, chứng tỏ ngoài một nén bạc đã trút ra chi trả cho bữa ăn, nhân vật nọ vẫn còn khá nhiều ngân lượng để chi dụng sau này.

Như vậy, Quan Vân Sơn nghĩ, chuyện xảy ra ở đây nhất định có ẩn tình và ẩn tình nọ phải liên quan đến nén bạc bí ẩn nọ.

Nghĩ như thế, nên thay vì gọi thức ăn khi có một tên tửu bảo khác đến hỏi, Quan Vân Sơn lại hối hả đứng lên do phát hiện nhân vật nọ đang nhanh nhẩu bỏ đi.

Cách đi của nhân vật nọ cũng kỳ lạ, đi mà không hề ngoái nhìn lại phía sau dù chỉ một lần. Chứng tỏ nhân vật nọ không sợ bị theo dõi, cũng không nghĩ là đang có Quan Vân Sơn lặng lẽ bám theo.

Nhân vật nọ đi khỏi tiểu trấn, theo hướng Đông và đi mãi như đã có chủ định.

Phát hiện điều này, Quan Vân Sơn chợt nghĩ:

Hay là bản thân đã bị phát hiện nên nhân vật nọ đi như thế là để dẫn dụ Quan Vân Sơn đến một chỗ có sẵn mai phục?

Tự hiểu điều đó cũng có thể xảy ra, Quan Vân Sơn liền liều lĩnh lên tiếng gọi, khi phát hiện cả hai đã đi đến một chỗ hoang vắng.

- Tiền bối ở phía trước có phải là chưởng môn nhân phái Điểm Thương?

Gọi như thế vì Quan Vân Sơn đã có lần cùng một lúc chạm mặt bốn nhân vật chưởng môn bốn phái, là Hoa Sơn, Không Động, Côn Luân, và Điểm Thương. Trong đó chỉ có chưởng môn nhân phái Điểm Thương là Quan Vân Sơn chưa hề biết tính danh.

Cách gọi của Quan Vân Sơn làm nhân vật nọ giật mình quay lại.

Sau đó, có vẻ thấy người gọi chỉ là một người xa lạ, nhân vật nọ cau mặt có ý tức bực:

- Thiếu hiệp là ai? Sao biết bổn chưởng môn mà gọi? Và nếu bổn chưởng môn nhớ không lầm, hạng người có diện mạo âm, dương kỳ quái như thiếu hiệp, bổn chưởng môn chưa một lần gặp qua?

Khẩu ngữ của chưởng môn Điểm Thương phái làm Quan Vân Sơn nhoẻn cười:

- Mọi người vẫn gọi vãn bối là Âm Dương Quái Diện, không lẽ tiền bối chưa một lần nghe qua?

Từ tức bực chuyển sang giận dữ, chưởng môn nhân Điểm Thương phái bảo:

- Có là Âm Dương Quái Diện hay không thì việc gì Chu Đức Hiền ta phải quan tâm?

Hãy nói mau, thiếu hiệp gọi Chu mỗ để làm gì?

Quan Vân Sơn gật gù, hóa ra Chu Đức Hiền chính là tính danh của chưởng môn Điểm Thương phái, như Giả Thu là tên của chưởng môn phái Côn Luân, Tôn Dật Thiên là tên của Không Động phái chưởng môn và tính danh của chưởng môn Hoa Sơn phái là Thạch Thành Tín. Quan Vân Sơn bảo:

- Trong thất đại phái chỉ có nhị phái Hoa Sơn và Điểm Thương là có đôi lần làm vãn bối ngưỡng mộ. Cho hỏi, lần gần đây nhất Chu tiền bối có đến U Minh cốc, chẳng biết lần đó kết quả thế nào?

Hai mắt Chu Đức Hiền vụt nheo lại:

- Sao thiếu hiệp am tường chuyện Chu mỗ có lần đến U Minh cốc? Nói mau, thiếu hiệp có quan hệ thế nào với lũ quái nhân Huỳnh Hoa Trang?

Quan Vân Sơn giật mình:

- Huỳnh Hoa Trang? Chuyện tiền bối đã cùng tam phái Hoa Sơn, Không Động, Côn Luân tìm đến U Minh Cốc sao lại liên quan đến Huỳnh Hoa Trang?

Chu Đức Hiền vụt cười lạt:

- Khắp võ lâm, số người biết đến Huỳnh Hoa Trang quá ít và những người này vì từng mang nhục với lũ quái nhân Huỳnh Hoa Trang nên càng không bao giờ hé miệng đề cập đến.

Tuy vậy, vẫn có Âm Dương Quái Diện ngươi là am hiểu. Nói đi, phải chăng chính Huỳnh Hoa Trang đã sai phái ngươi bám theo ta?

Quan Vân Sơn lúng túng:

- Tuy vãn bối có biết Huỳnh Hoa Trang, nhưng...

Chu Đức Hiền bất ngờ xộc đến:

- Nhưng thế nào? Huỳnh Hoa Trang bọn ngươi đều giỏi tài dối trá, ngươi lại định dùng trò đó với ta ư? Lần này ta phải cho ngươi nếm mùi lợi hại, để Huỳnh Hoa Trang bọn ngươi đừng bao giờ xem thường Chu Đức Hiền ta nữa. Đỡ!

Ào...

Không ngờ đến thái độ này của Chu Đức Hiền, Quan Vân Sơn vội lùi lại:

- Tiền bối xin chớ ngộ nhận. Vãn bối có liên quan gì đến Huỳnh...

Nhưng Chu Đức Hiền với bản lãnh một chưởng môn đâu dễ để Quan Vân Sơn thoát chiêu, lão bám theo bén gót:

- Ngươi đâu thể dối lừa ta lần thứ hai. Đỡ!

Ào...

Quyết không để ngộ nhận càng lúc càng kéo dài, Quan Vân Sơn vội vận dụng bộ pháp linh hoạt để nhẹ nhàng tránh chiêu.

Vút...

Nét mặt Chu Đức Hiền vụt đanh lại:

- Không ngờ Âm Dương Quái Diện ngươi cũng có chút lợi hại. Khá lắm, đỡ chiêu!

Vù...

Đấu pháp của Chu Đức Hiền chợt biến đổi, uy mãnh hơn và lợi hại hơn.

Nhưng Quan Vân Sơn vì có chủ ý riêng nên cứ tiếp tục tránh chiêu.

Vút...

Giận dữ vì hai lần phát chiêu bất thành, Chu Đức Hiền chợt xuất động binh khí:

- Để xem ngươi còn lẩn tránh được bao lâu.

Choang...

Vụt... Vụt...

Nhìn binh khí của Chu Đức Hiền chỉ là một cặp Ngân Bút, Quan Vân Sơn chợt hiểu đó tuyệt học thành danh của phái Điểm Thương từ bao đời nay. Quan Vân Sơn kêu thất thanh:

- Hoạch Địa Phá Thương Tuyệt Song Bút? Tiền bối bức bách vãn bối phải ra tay thật ư?

Hỏi như thế có nghĩa là chưa có ý ra tay động chiêu, nên ở Quan Vân Sơn có một thoáng ngập ngừng.

Và chỉ với một sát na ngập ngừng này của Quan Vân Sơn là quá đủ cho một nhân vật nhất môn chi thủ như Chu Đức Hiền phát chiêu đắc thủ. Có tiếng Chu Đức Hiền vụt thét:

- Trúng!

Và...

Soạt...

Quan Vân Sơn nghe lạnh khắp người khi phát hiện phần y phục ở đầu vai bên tả đã bị một trong song bút Hoạch Địa Phá Thiên của Chu Đức Hiền rạch đứt. Và chưa hết, với ngọn bút còn lại, Chu Đức Hiền đã thần tốc cho chạm khẽ vào phần y phục ngay bên ngoài huyệt cự cốt của Quan Vân Sơn.

Nhưng Chu Đức Hiền chỉ dừng lại ở đó để điểm một nụ cười lạt:

- Lần này thì Âm Dương Quái Diện ngươi chịu nói rồi chứ? Huỳnh Hoa Trang sai ngươi lẻn bám theo ta là có mưu đồ gì?

Lần đầu cùng người giao chiêu và chưa gì đã bị thất thủ, Quan Vân Sơn giận thân nhiều hơn là sợ. Do đó, Quan Vân Sơn cũng điểm một nụ cười lạt:

- Tiền bối nghĩ đã uy hiếp được vãn bối sao? Xem đây!

Và ở Quan Vân Sơn tuy không có bất kỳ một động tĩnh nào dù nhỏ, nhưng ngọn bút của Chu Đức Hiền đang uy hiếp huyệt cự cốt của Quan Vân Sơn bỗng run bắn lên một lượt, sau đó Chu Đức Hiền phải hốt hoảng thu bút về. Chu Đức Hiền còn kêu:

- Cang Khí Hộ Thân? Âm Dương Quái Diện ngươi chỉ với một ít niên kỷ sao có thể luyện thành Cang Khí Hộ Thân?

Quan Vân Sơn mỉm cười:

- Cang Khí Hộ Thân là gì, vãn bối chưa hề biết. Do đó tiền bối chớ vội nghĩ công phu vãn bối dùng chính là Cang Khí Hộ Thân.

Vẫn tỏ ra sợ hãi, Chu Đức Hiền lùi dần:

- Nếu ai trong Huỳnh Hoa Trang đều thật sự có bản lãnh này, xem ra báu vật ở U Minh cốc quả thật đã rơi vào tay Huỳnh Hoa Trang.

Quan Vân Sơn nhăn mặt:

- Vãn bối phải lập lại bao nhiêu lần nữa tiền bối mới chịu tin? Giữa vãn bối và Huỳnh Hoa Trang không hề có liên quan.

Nhưng Chu Đức Hiền sau khi lùi thêm một ít nữa, bỗng quay phắt người bỏ chạy - Ngươi đừng nói dối! Ta hiểu rồi, Huỳnh Hoa Trang đã chiếm hữu báu vật ở U Minh cốc. Cũng có thể Huỳnh Hoa Trang chính là Ngũ Liên Giáo hóa thân.

Cứ thế, Chu Đức Hiền vừa kêu vừa chạy, khiến Quan Vân Sơn thấy không nỡ bám đuổi theo Chu Đức Hiền nữa.

Thở dài và nhìn theo cho đến khi Chu Đức Hiền khuất bóng, Quan Vân Sơn bỗng nghe ở phía sau có tiếng cười khẽ:

- Cang Khí Hộ Thân? Ngươi thật khéo giở trò lừa bịp đấy, tiểu tử. Hì... Hì...

Quan Vân Sơn quay lại thật nhanh, nhưng...

Vút...

- Chỉ khi nào ngươi đủ bản lãnh để nhìn thấy ta, lúc đó ta mới tin ngươi đã luyện được tuyệt học thượng thừa, gọi là Cang Khí Hộ Thân.

Thanh âm đó vẫn tiếp tục vang lên ở ngay phía sau Quan Vân Sơn, cho thấy hễ Quan Vân Sơn quay đầu lại định nhìn thì chủ nhân của thanh âm nọ vẫn nhanh hơn một chút để kịp chuyển theo và mãi bám theo Quan Vân Sơn từ phía sau.

Bị lời nói này châm chọc, Quan Vân Sơn một lần nữa quay người lại thật nhanh:

- Qua lời này đủ biết tôn giá đã mục kích mọi chuyện ngay từ đầu. Vậy tôn giá hẳn phải nghe lời phủ nhận của tại hạ không hề xem đó là công phu Cang Khí Hộ Thân.

Nhân vật nọ vẫn nhanh hơn Quan Vân Sơn một ít và khi thanh âm của nhân vật nọ tiếp tục vang lên thì rõ ràng là được xuất phát từ phía sau Quan Vân Sơn:

- Đó chính là thủ đoạn cao minh của ngươi. Vì ngươi càng phủ nhận, càng làm cho tên ngu xuẩn họ Chu tin rằng ngươi đã luyện Cang Khí Hộ Thân. Phần ta, ta chỉ tin khi nào đã được chứng thực.

Biết rõ đã gặp phải cao nhân, Quan Vân Sơn thở dài và dừng việc đuổi bắt:

- Đã vậy thì cần gì phải chứng thực nữa? Bởi tại hạ đâu dám nhận đã luyện qua Cang Khí Hộ Thân.

Những tưởng lời thú nhận này sẽ làm hài lòng nhân vật nọ, nào ngờ Quan Vân Sơn lại nghe một thanh âm độc ác của chính nhân vật nọ vẫn vang lên từ phía sau:

- Dùng thủ đoạn để lừa người, khiến người khác phải tưởng là thật, hạng người như ngươi nếu cứ lưu lại, sau này ắt sẽ biến thành đối thủ lợi hại của ta. Vậy đừng trách sao ta phải giết ngươi. Đỡ!

Ào...

Kinh tâm tán đởm, Quan Vân Sơn đành quay người lại và phát chiêu đón đỡ.

Vù...

Ầm...

Trong tầm thị tuyến đang chao đảo của Quan Vân Sơn chợt phát hiện có một bóng nhân ảnh cũng vừa bị chấn kình làm cho dao động. Tuy nhiên, đúng vào lúc Quan Vân Sơn định chú mục nhìn để xem đó là nhân vật nào thì cũng vừa vặn lúc đó nhân vật nọ vụt đảo người dịch bộ và biến mất khỏi tầm nhìn của Quan Vân Sơn.

Sau đó thật nhanh, Quan Vân Sơn nghe thanh âm của nhân vật nọ vang lên phẫn nộ từ phía sau:

- Hảo thân tử. Ta đã quá xem nhẹ Âm Dương Quái Diện ngươi rồi. Lần này thì khác.

Hãy đỡ!

Ào...

Bị khích nộ đến tột cùng, Quan Vân Sơn quay phắt lại:

- Vốn vô thù vô oán, sao tôn giá cứ muốn lây mạng tại hạ? Vậy đừng trách tại hạ phải đắc tội. Xem chiêu!

Vù...

Quan Vân Sơn hất tả kình, làm cho một luồng lãnh khí đổ ập ra.

Ầm...

Song phương cùng chao đảo, nhưng vẫn như bao nhiêu lần trước đó, nhân vật nọ lại thần tốc biến khỏi tầm nhìn của Quan Vân Sơn:

- Ngươi sao cũng am hiểu công phu Thái Âm? Đỡ!

Ào...

Đoán biết trước thế nào đối phương cũng phát chiêu từ phía hậu, Quan Vân Sơn đã quay lại sẵn với hữu kình quật mạnh ra:

- Tại hạ không cần biết đó là công phu Thái Âm hay Thái Dương, mà chỉ cần nhìn rõ diện mạo của tôn giá là được. Đỡ chiêu!

Vù...

Bùng... Bùng...

Sau hai loạt chấn kình đủ làm cho nhân vật nọ hoang mang, Quan Vân Sơn đâu cần chờ nhân vật nọ kịp di hình hoán vị biến đi mà đã nhanh chân di chuyển trước.

Vút...

Nhờ đó lần này Quan Vân Sơn vậy là được dịp diện đối diện với nhân vật nọ. Và Quan Vân Sơn cười lạt khi nhận rõ đối phương là ai:

- Gặp lại tôn giá quả là may. Tại hạ có vài lời muốn thay Toàn Chân giáo phái hỏi tôn giá. Nhưng trước hết, hãy đỡ!

Ào...

Phát hiện hai lần Quan Vân Sơn dùng hữu kình là hai lần Quan Vân Sơn phát ra luồng nhiệt khí nóng nưự, nhân vật nọ thật sự thất kinh:

- Ngươi là ai? Sao một mình ngươi có thể cùng một lúc am hiểu Thái Dương và Thái Âm nhị công phu? Hãy nói mau!

Ào...

Bùng... Bùng...

Sau hai loạt chấn kình này, Quan Vân Sơn vẫn theo cung cách đã áp dụng là lẹ làng dịch bộ trước cả đối phương. Và một lần nữa, Quan Vân Sơn nhìn thấy bộ mặt đầy vẻ bàng hoàng của nhân vật mà Quan Vân Sơn từng một lần trước đây gặp mặt. Quan Vân Sơn mỉm cười:

- Triển lão gia sao cứ ngộ nhận gọi loạn xạ công phu của tại hạ, nào là Thái Âm và nào là Thái Dương? Có phải vì Triển lão gia đã bị hai công phu này ám ảnh? Hãy nhìn lại một lần nữa nha. Đỡ chiêu!

Lần này Quan Vân Sơn quật tả kình để một luồng lãnh khí tuôn ra.

Ào...

Nhân vật nọ chuyển từ bàng hoàng sang phẫn nộ:

- Biết rõ ta họ Triển, chứng tỏ tiểu tử ngươi cũng đã có lần xuất hiện ở Thái Âm – Thái Dương nhị động. Nhưng ta không tin một mình ngươi có thể kiếm luyện cả hai loại công phu đó. Ngươi là ai, có quan hệ thế nào với Toàn Chân giáo phái? Nói!

Họ Triển có niên kỷ khá cao, vì thế thân thủ thật lợi hại. Lão xuất đủ song kình...

Ầm... Ầm...

Quan Vân Sơn vẫn nương theo dư kình để di chuyển trước khi lão họ Triển di chuyển.

Và Quan Vân Sơn bật cười:

- Lần này lão hỏi đúng rồi. Qua Thất tinh bộ pháp của ta, lão cần gì hỏi ta có quan hệ với Toàn Chân giáo phái hay không? Hãy đền mạng cho những đệ tử Toàn Chân đã bị lão sát hại. Đỡ! Đỡ!

Quan Vân Sơn thi triển song kình, tạo một công phu khiến lão họ Triển phải rúng động:

- Tiên Thiên khí công! Không lẽ lão đạo Huyền Vũ còn sống và đã trao truyền toàn bộ sở học cho ngươi? Làm sao lão ấy có thể sống được? Làm sao chứ?

Với tâm trạng thập phần hoang mang như thế, lão họ Triển thay vì phất chưởng đối chiêu, bỗng bất ngờ tung chân bỏ chạy.

Vút...

Động thái này của lão làm cho Quan Vân Sơn bị hụt kình và mất đà, suýt chúi nhủi.

Và khi gượng lại, Quan Vân Sơn hậm hực nhìn lão Triển đã mất dạng hoàn toàn:

- Lần sau lão đừng mong thoát khỏi tay ta. Hừ!

Đang lẩm bẩm như thế, Quan Vân Sơn chợt nghe thanh âm của một nữ nhân từ xa vang đến:

- Liệu các hạ thực hiện được không nếu lão Triển Huy Thành mỗi lần bỏ chạy đều vận dụng tuyệt đại khinh công Lãng Lãng Phi Thượng Thủy?

Quan Vân Sơn giật thót mình, vội tung người chạy về phía vừa xuất phát thanh âm đó:

- Cô nương là ai? Sao biết rõ lão họ Triển dùng công phu gì để nhắc nhở tại hạ?

Thanh âm của nữ nhân nọ tuy vẫn đáp lại, nhưng khoảng cách so với lần vừa rồi như càng xa hơn:

- Tiểu nữ là ai, các hạ quan tâm làm gì? Các hạ chỉ cần nhớ, đối với lão Triển Huy Thành, đừng có nhiều lời đối thoại. Phải tiên thủ hạ vi cường và nhất là đừng để lão có cơ hội thi triển khinh công Thủy Thượng Phi Lãng Lãng.

Chợt hiểu khinh công của bản thân dù có cố đến mấy vẫn không đuổi kịp nữ nhân nọ, Quan Vân Sơn đành đứng lại, ngẫm nghĩ mãi về lời chỉ điểm vừa nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.