Thành Thời Gian

Chương 42




Thế Lãm vừa đặt Vũ Lan xuống thì Hằng Ni từ trên một cánh diều, vận dạ hành băng mình xuống :

- Đại ca, chúng ta đi thôi. Vương huynh đang chờ đại ca.

Hằng Ni nhìn qua Vũ Lan :

- Bạch Hoa Lan cô nương hãy đi với chúng tôi.

Nàng chỉ lên bầu trời. Thế Lãm và Vũ Lan nhận ra hai cánh diều đang là đà bay về phía mình.

Thế Lãm mỉm cười với Hằng Ni :

- Không có Ni muội xuất hiện kịp thời, Hoàng huynh này không còn biết chạy đi đâu.

Trên trời dưới đất, đông tây, nam bắc đâu đâu cũng có kẻ truy đuổi.

Hằng Ni nheo mắt :

- Tất cả đều do Vương huynh sắp xếp hết thôi. Chúng ta đi.

Hai cánh diều lướt qua đầu Thế Lãm và Vũ Lan. Chàng liền cắp ngang hông Vũ Lan trổ khinh công tuyệt đỉnh lướt băng lên cao trổ Cầm Nã thủ bấu luôn vào cây xà.

Hằng Ni cũng dụng khinh thuật bám vào cánh diều thứ hai, lớn tiếng nói với Thế Lãm :

- Đại ca cứ để cho cánh diều này bay theo gió Đông nam, chúng sẽ đưa chúng ta đến sông Hoàng tử. Vương huynh đang chờ ở đó.

- Vương huynh quả thật là thần cơ diệu tính. Có thể biết được vào thời khắc này có gió đông nam nên cho diều đến đón đại ca.

Hằng Ni cau mày nhìn Thế Lãm :

- Nếu không có gió đông nam, có lẽ huynh còn thích thú hơn.

- Muội nói vậy là có ý gì?

- Huynh hỏi vị cô nương kia thì biết.

Thế Lãm bật cười khanh khách :

- Ni muội ghen với Lan Hoa cô nương à? Không có đâu, trên đời này Hoàng Thế Lãm chỉ có mỗi một Hằng Ni mà thôi.

- Nói vậy mà cứ ôm khư khư lấy Lan Hoa cô nương.

Vũ Lan đỏ mặt liếc qua Hằng Ni. Nàng nhỏ nhẻ nói :

- Truy Hình Tướng hãy buông tôi ra đi.

Thế Lãm tròn mắt :

- Ậy, tại hạ mà buông cô nương lúc này không chết cũng khó nguyên vẹn. Ni muội hay bỡn cợt thế thôi mà.

Chàng hướng mặt sang Hằng Ni :

- Sư muội đừng nghĩ xấu cho Lan Hoa cô nương. Chẳng qua nàng bị một chưởng của Lan Hoa cung chủ, nhất thời bị nội thương không thể thi triển khinh công. Đại ca sẽ buông cô ta ra khi đến chỗ Vương huynh.

Một luồng gió thổi hất từ dưới lên, đẩy hai cánh diều lên cao hơn.

Hằng Ni nói :

- Đại ca, không khí lạnh rồi, chúng ta đã đến được Hoàng tử giang.

Nàng hất mặt nhìn xuống dưới :

- Vương huynh đang chờ đại ca trên chiếc lâu thuyền đậu bên tả ngạn.

Hằng Ni dứt lời kéo ghịt cây xà. Con diều của nàng chao nghiêng lao xuống bờ tả ngạn Hoàng tử giang.

Thế Lãm bắt chước Hằng Ni. Khi hai cánh diều còn cách con thuyền non mười bộ, Hằng Ni thét lớn :

- Chúng ta xuống thuyền.

Nàng buông tay khỏi cây xà, thân ảnh như chiếc bông vụ xoáy trong không trung, là đà đáp xuống khoang thuyền.

Hoàng Thế Lãm thì bận cắp Vũ Lan không thể trổ khinh thuật như Hằng Ni, bèn lớn tiếng gọi :

- Ni muội, đón Lan Hoa cô nương.

Thế Lãm hoành thân quẳng luôn Vũ Lan về phía chiếc lâu thuyền. Thân ảnh của nàng còn đang phiêu diêu thì từ trên đài cao xuất hiện một mãnh lực thoát ra quấn ghịt lấy nàng, kéo băng về phía khoang thuyền.

Thủ pháp người tung mảnh lụa đón Vũ Lan, chứng tỏ có võ công cao thâm không thể nào lường được.

Thế Lãm bỏ con diều, hạ thân xuống khoang thuyền.

Hằng Ni bước đến đối mặt với Thế Lãm :

- Hoàng huynh quá mệt nhọc rồi phải không?

Thế Lãm nhún vai :

- Mệt nhọc thế nào, nhưng gặp được Ni muội, Thế Lãm này như hoàn toàn hồi phục.

Thế Lãm chiêm ngưỡng Hằng Ni. Đối với chàng, có lẽ người chàng yêu thương nhất chính là Hằng Ni, mặc dù nàng không có vẻ kiêu sa đài các như Bạch Hoa Lan Vũ Lan, hay Lan Hoa cung chủ, ngay cả so sánh với Nhị Kiều Giang Đông, có lẽ sắc đẹp của Hằng Ni cũng chỉ sánh ngang với hai người đó, nhưng đối với Thế Lãm, nàng là biểu tượng cho tình yêu của chàng.

- Cách xa Ni muội không bao lâu, huynh cảm thấy trống vắng vô cùng.

Hằng Ni điểm một nụ cười duyên, rồi nói :

- Giang hồ không có nữ nhân nào lọt vào nhãn quang của huynh à?

Thế Lãm lắc đầu :

- Trái tim huynh chỉ có mỗi mình Ni muội mà thôi.

Thế Lãm nhìn Hằng Ni bằng ánh mắt trìu cảm :

- Vương huynh đâu rồi?

Hằng Ni chỉ tay lên đài cao :

- Đại ca hãy nhìn lên đài kia sẽ thấy Vương huynh.

Thế Lãm ngước mặt nhìn lên, vừa lúc đó thì Vũ Lan chồm người ra ngoài lan can, thét lớn :

- Hoàng tướng, cẩn thận...

Thế Lãm chưa hiểu tại sao Bạch Hoa Lan Vũ Lan lại cảnh báo mình thì hạ đẳng của chàng đau nhói. Cái đau buốt đến tận óc khiến thần nhãn tối sầm lại.

Chàng khụp người xuống, trợn mắt nhìn Hằng Ni :

- Ni muội sao ám toán ta.

Hằng Ni cười khẩy một tiếng, rút tay lại, trên tay nàng ngọn trủy thủ còn nhỏ máu ròng ròng.

Hoàng Thế Lãm ngồi bệt xuống khoang thuyền, tay ôm vùng vết thương đang xối ra một vòi máu đỏ.

Cặp mắt thất thần, Thế Lãm lắp bắp :

- Phu nhân, sao nàng lại nỡ hành xử ta như vậy? Ta có chết cũng không nhắm mắt. Ta không ngờ người giết ta lại là người ta yêu thương nhất.

Thế Lãm nuốt nước bọt, đưa ánh mắt thất thần, cay đắng nhìn lên đài lâu thuyền.

Vương Mãng xuất hiện, nhìn Thế Lãm mỉm cười, rồi giũ hai ống tay áo Vương bào, phi thân hạ từ từ xuống trước mặt chàng.

Vương Mãng choàng tay qua vai Hằng Ni :

- Hoàng đệ chắc quên lời nhắn nhủ Vương huynh lo lắng cho Ni muội rồi à?

Hoàng Thế Lãm trừng mắt, miệng ứa hai dòng máu tươi trông thật là thảm hại. Chàng lắp bắp tính nói.

Vương Mãng bình thản tháo túi lụa đeo bên hông quẳng xuống trước mặt Thế Lãm :

- Thủ cấp của Thái thượng hoàng, Vương huynh mang theo để chôn cất cùng với Hoàng đệ.

Hằng Ni nép đầu vào ngực Vương Mãng :

- Phu quân, chúng mình vào khoang thuyền thôi. Thiếp không muốn thấy Hoàng Thế Lãm chết như thế nào.

Dung diện của Thế Lãm đanh lại. Chàng từ từ nhắm mắt, hai giọt lệ trào tuôn ra ngoài.

Chàng không thể nào tin được mình phải chứng kiến cảnh xót xa của sự phản bội trước khi nhắm mắt.

Thế Lãm nghiến răng, gượng nói :

- Tại hạ trước khi chết cũng kính chúc nhị vị được giai ngẫu trăm năm.

Vương Mãng nhìn Thế Lãm mỉm cười, rồi ôn nhu nói :

- Đa tạ Hoàng đệ. Hoàng đệ đã chúc phúc huynh, tất phải có lễ vật tặng huynh chứ.

Thế Lãm gượng bấu tay vào be thuyền, máu tiếp tục tuôn ra từ vết thương của chàng, đến nỗi sắc diện đã chuyển qua tái mét.

- Tại hạ có ý gởi tặng nhị vị Ngọc tỷ ấn soái đã lấy được từ Thạch tượng theo di chỉ của Thái thượng hoàng.

- Hoàng đệ rất hào phóng.

Thế Lãm gượng tháo túi gấm đeo bên hông chìa đến trước.

- Trong túi này đựng Ngọc tỷ ấn soái. Thỉnh nhị vị đón lấy.

Vương Mãng bật cười sằng sặc. Y vừa cười vừa nói :

- Huynh không có gì đáp lại thịnh tình của đệ, sau khi đăng quang nguyện sẽ ngày ngày cúng tế ba bát cơm nhạt để vong linh của đệ không lạnh lẽo nơi chín suối.

Hoàng Thế Lãm bặm môi cúi mặt nhìn xuống.

Vương Mãng đưa tay đón túi gấm.

Tay của gã vừa chạm đến túi gấm, Thế Lãm ngẩng mặt nhìn lên, nhãn quang của chàng sáng rực, tràn ngập sát khí uất hận.

Vương Mãng nhận ra ánh mắt đó, giật mình, toan lùi bộ nhưng y đã kịp nhanh trí trổ luôn trảo công thộp vào túi gấm, tả thủ biến hóa thành chưởng ảnh công trực diện vào tam tinh Thế Lãm.

Thế Lãm nghiến răng, buông túi gấm, song thủ của chàng từ lúc nào không biết đã biến dạng thành Kim ảnh thủ dựng đứng đón chưởng ảnh của Vương Mãng.

Ầm...

Thế Lãm lảo đảo, lưng va vào be thuyền, vòi máu từ vết thương rưới luôn lên vương bào của Vương Mãng. Thế Lãm nghiến răng tống luôn một chưởng thứ hai đánh vào hạ đẳng đối phương.

Vương Mãng sàng bộ qua bên tả thoát trong đường tơ kẽ tóc. Y cầm túi gấm phi thân lên đài lâu thuyền, để mặc cho chưởng kình của Thế Lãm vỗ thẳng vào cột thuyền.

Ầm...

Cột thuyền răng rắc đổ sầm xuống, cùng với máu bắn ra tung tóe, văng cả lên búi tóc của Hằng Ni.

Vương Mãng trụ thân trên đài lâu thuyền cất tiếng cười hắc hắc, nói vọng xuống.

- Chúa sơn lâm vẫy vùng quả là có khác với lũ tiện nhân bình thường.

Từ trên đài cao Chu Cẩm Ngọc và Hà Tú Anh xuất hiện, trên tay hai người hườm sẵn những cây nỏ đã được tra tên. Cả hai hướng nỏ về phía Thế Lãm.

Vương Mãng phất mạnh tay ra lệnh :

- Khai tên!

Hai mũi tên từ cây nỏ như hai đạo bạch quang bắn xẹt ghim vào hai bờ vai Thế Lãm.

Phập... phập...

Thế Lãm giật nảy người ra sau. Trước mắt chàng cả tòa lâu thuyền chao đảo, lúc bên hữu lúc bên tả, khi hai nàng cung thủ tra mũi tên thứ hai vào nỏ, thì ý niệm trong đầu chàng thôi thúc cần phải sống. Nếu có chết cũng không bao giờ cho những người này thấy được cái xác khốn nạn của Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm.

Thế Lãm dậm mạnh chân xuống sàn thuyền, chàng vận dụng tất cả sức lực còn lại, trong đầu có những tiếng ù ù trong tận cùng thần thức.

Thế Lãm thét lớn một tiếng :

- “Thiên Cầu Vũ Nộ”.

Quả tinh cầu khí lực do Thế Lãm tạo thành với sức cạn lực kiệt phát ra nhắm đài lâu thuyền bắn xẹt tới.

Ầm...

Cùng với quả tinh cầu khí lực sau cùng của mình, chàng băng mình qua bờ be thuyền lao xuống Hoàng tử giang.

Sự biến ngoài sự tưởng tượng của Vương Mãng và tất cả mọi người đang có mặt trên đài lâu thuyền. Và họ cũng không tin Hoàng Thế Lãm trong lúc bị trọng thương gần bứt hơi vẫn có thể vận dụng nguyên khí tận cùng để phát tác tuyệt thức bản thân.

Đài lâu thuyền nghiêng hẳn một bên, và khi Vương Mãng nhìn lại thì Thế Lãm đã mất hút dưới làn nước Hoàng tử giang rồi. Trên khoang thuyền, nơi chỗ đứng của chàng chỉ còn lại những đốm máu loang lỗ.

Vương Mãng cầm hiệu kỳ vẫy mạnh một cái. Một cây pháo thăng thiên bắn vụt lên trời.

Pháo hiệu đã được khai hỏa, lập tức từ hai bên bờ Hoàng tử giang, độ hơn hai mươi con thuyền nan, do hai người chèo chở thoe một vị Chưởng môn nhân, phăng phăng lướt ra ngoài.

Những con thuyền quây kín chu vi non hai mươi trượng. Tất cả mọi người đều chỏ mắt xuống Hoàng tử giang để tìm Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm như bầy ngư phủ tìm con cá kình đã bị trọng thương chắc chắn còn đâu đó trong phạm vi vây bọc.

Một khắc sục sạo trôi qua, chỉ có những lượn sóng dập dồn vỗ vào be thuyền, tạo ra những âm thanh nghe thật đơn điệu.

Vương Mãng nhìn qua Hằng Ni, ôn tồn hỏi :

- Muội nghĩ Hoàng Thế Lãm còn sống không?

- Không thể nào sống được. Thế Lãm đã bị một dao của thiếp lại hứng trọn hai mũi tên độc, và đã vận công dồn khí tan lực kiệt phát tác “Thiên Cầu Vũ Nộ”. Môn công phu này mặc dù lợi hại, nhưng nó là con dao hai lưỡi. Bất cứ ai lạm dụng sẽ bị hao tổn chân ngươn nguyên khí, ví như nước trong hồ bị cạn chẳng có nguồn bồi đắp.

Vương Mãng vuốt hàm râu cá chốt :

- Thế thì tốt rồi. Ta cũng nghĩ như nàng, Thế Lãm đã vĩnh viễn nằm yên dưới lòng sông Hoàng tử.

Vương Mãng nhìn xuống mặt nước, thở dài một tiếng :

- Hoàng Thế Lãm chết, xét cho cùng bổn vương cũng mất đi một người tài. Nhưng bổn vương không thể không giết y.

Vương Mãng ra hiệu cho Chu Cẩm Ngọc và Hà Tú Anh. Hai nàng ghim quả pháo vào nỏ, bắn vụt lên trời. Hai quả pháo thăng thiên như hai ngọn đuốc lóe sáng soi xuống Hoàng tử giang, cùng lúc chiếc lâu thuyền quay mũi.

Vương Mãng choàng tay qua vai Hằng Ni :

- Phu nhân, chúng ta vào khoang thuyền đi. Trên này gió lạnh.

Hằng Ni e thẹn gật đầu.

Vương Mãng chỉ Bạch Hoa Lan Vũ Lan ra lệnh cho Chu Cẩm Ngọc và Hà Tú Anh :

- Nhị vị hãy áp giải Bạch Hoa Lan về cấm thành.

- Tuân lệnh Vương gia.

Vương Mãng và Hằng Ni bước xuống đài. Hai người lẫn ngay vào trong khoang rồi khép cửa lại.

Đứng trên đài, Vũ Lan nhìn theo Vương Mãng và Hằng Ni, lẩm nhẩm nói :

- Nữ nhân phụ tình thì tâm địa gian ác hơn loài cầm thú. Hoàng đại ca chết chắc không nhắm mắt.

Chiếc lâu thuyền rẽ sóng xuôi về hạ lưu Hoàng tử giang, trong khi Hằng Ni và Vương Mãng chén tạc chén thù trong khoang để chiêm ngưỡng Ngọc tỷ ấn soái thì ngay đầu mũi thuyền, Thế Lãm ôm ghịt lấy dây neo để mặc cho sóng vùi dập mình.

Trong cõi mông lung, mù mờ, Thế Lãm chẳng định được đâu là thật, đâu là cõi hư vô.

Đâu đó trong sâu thẳm của ý niệm là những bước chân nhẹ, chân của chàng đang thả dần xuống những nấc thang âm u, cô tịch.

Một lượn sóng trùm lên mặt Thế Lãm. Chàng ho sặc một tiếng, hai mắt mở bừng, cùng với cảm giác toàn thân ê ẩm với những cái đau buốt thấu tận óc.

Thế Lãm đang còn đeo bám dây neo, thần thức phục hồi nhanh chóng, cùng với ý chí phải sống, sống để trở thành chứng nhân phán xét những con người phản bội.

Ánh trăng đã khuyết dần, và chẳng bao lâu nữa, bình minh sẽ ló dạng, và chắc chắn vầng nhật rực rỡ sẽ soi rõ chàng.

Thế Lãm hớp một ngụm nước sông Hoàng tử, dụng ý chí và chút khí lực sau cùng còn lại, cố kéo thân trườn theo dây neo để lên thuyền.

Mỗi lần thân chàng dịch chuyển, Thế Lãm tưởng chừng như có hằng trăm ngàn ngọn dao đâm thọc, xé rọc Đan điền mình. Hai hàm răng nghiến ken két, và bản thân chàng cũng không biết tại sao mình lại có thể chịu đựng được mức độ này. Cuối cùng, Thế Lãm cũng bám tay vào được be thuyền. Chàng hít một hơi thật sâu, rướn người trườn qua be thuyền.

Vừa lên đường thuyền, Thế Lãm tròn mắt khi nhận ra Bạch Hoa Lan Vũ Lan bị cột cứng ngay cột buồm.

Vũ Lan cũng nhận ra Thế Lãm, hai mắt nàng mở to ngạc nhiên vô cùng. Nàng liếc vào trong khoang, hất mặt truyền âm nhập mật nói luôn :

- Hoàng tướng, họ đã vào khoang tất cả rồi.

Thế Lãm bặm môi, lê đến bên Bạch Hoa Lan, hai tay chàng run rẩy như một lão già sắp xế bóng, gượng mở dây thừng cho Vũ Lan.

Cởi dây trói cho Vũ Lan xong, Thế Lãm gục đầu xuống chân nàng, khẩn thiết nói :

- Lan cô nương hãy rời khỏi lâu thuyền này đi.

Vũ Lan đỡ Thế Lãm, thấy sắc diện của chàng giống như người sắp chết. Có thể ví Thế Lãm như ngọn đèn dầu leo lét, chập chờn chỉ chực vụt tắt, trong khoảnh khắc nữa thôi.

Nàng nhìn bao quát một lượt, nhỏ nhẹ nói :

- Nếu Hoàng tướng chết, thiếp sẽ chết chung với Hoàng tướng. Hoàng tướng chờ thiếp ở đây.

Vũ Lan nói xong, nhẹ bước về phía đông lâu thuyền. Nàng cẩn thận hạ thủy chiếc thuyền nan bé xíu, rồi quay trở lại bên Thế Lãm, nhỏ nhẹ nói :

- Chúng ta có thể rời khỏi lâu thuyền này rồi.

Vũ Lan vừa nói vừa ôm xốc Thế Lãm, gượng bước về phía hông lâu thuyền, Vũ Lan áp miệng vào tai chàng :

- Hoàng tướng cẩn trọng.

Một làn gió luồn thổi qua mặt Thế Lãm, và vô tình vén luôn chiếc rèm che cửa sổ, cùng lúc nhãn quang ủ dột của chàng vô hình trung nhìn qua cửa sổ.

Hằng Ni nằm duỗi dài bên cạnh Vương Mãng. Mái tóc đen mượt của nàng phủ lên ngực vị Vương gia, trông họ ngỡ như đôi tân lang trong ngày song hỷ giao hoan, cho đến lúc rã rời trong cõi mộng.

Hai mắt Thế Lãm như đóng đinh vào ô cửa đó, mặc dù rèm đã khép lại. Vũ Lan như đọc được những ý niệm xáo trộn trong ánh mắt của Thế Lãm, nàng nắm tay chàng nhỏ nhẻ nói :

- Hoàng tướng, mình đi thôi!

Vũ Lan kè Thế Lãm đến bên be thuyền, rít một luồng nguyên khí thật sâu, trổ luôn Du Hành bộ pháp cắp Thế Lãm là đà đáp xuống chiếc thuyền nan.

Nàng cắt dây neo, con thuyền nhỏ bé như chiếc lá đa bị sóng nhồi liên tục chẳng bao lâu đã tách xa lâu thuyền.

Thế Lãm nằm dài dưới khoang thuyền, cơ thể nóng hừng hực như bị nung trong hỏa diệm sơn, chẳng bao lâu thần thức cũng chẳng còn ý niệm gì.

Vũ Lan bối rối vô cùng, nhưng lúc này đối với nàng là phải đưa Thế Lãm đi xa chừng nào tốt chừng ấy. Ý niệm trong đầu Vũ Lan, nếu có chết thì nàng và Thế Lãm cùng chết chung với nhau trên chiếc thuyền nhỏ bé này.

Vũ Lan ngắm nhìn dung diện của Thế Lãm, mà cảm nhận sự xót xa tràn ngập tâm hồn nàng.

Vũ Lan bỏ mặc cho chiếc thuyền nan trôi đâu thì trôi, để đến ngồi bên Thế Lãm. Với nàng bây giờ, Thế Lãm là một phần tâm linh của nàng.

Nàng đặt tay lên trán Thế Lãm, cảm nhận sức nóng hầm hập tỏa ra, khiến tâm trí càng bối rối hơn.

Vũ Lan khẽ gọi :

- Hoàng đại ca, Hoàng đại ca, người làm sao vậy. Hoàng đại ca đừng chết.

Chiếc thuyền nan giật mạnh một cái, chao nghiêng khiến cho Vũ Lan té sấp lên mình Thế Lãm. Nàng còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì thấy con thuyền băng băng lao về phía trước. Chiếc thuyền nan bé tí như lướt trên những ngọn sóng bạc đầu. Vũ Lan nhỏm dậy nhìn, thì há hốc miệng ngạc nhiên vô cùng.

Phía trước thuyền, một người vận trang phục kỳ lạ, mình trần trùng trục đang ngồi trên lưng một con quái kình, kéo chiếc thuyền bé xíu của nàng băng ra ngoài biển cả.

Không biết người đó là ai, nhưng được trợ giúp lúc này, nàng mặc nhiên cho y kéo đi đâu cũng được. Đối với Vũ Lan, sinh mạng Thế Lãm là hơn tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.