Thành Thời Gian

Chương 41




Thế Lãm và Vũ Lan mở cửa tháp Phi Nhân. Mặc dù Thế Lãm đã biết cảnh trí trong ngọn tháp này rồi, nhưng khi bước chân vào đối mặt với pho thạch tượng khổng lồ tám tay, da thịt và xương cốt không khỏi gai lạnh.

Thế Lãm liếc trộm qua Vũ Lan. Chàng cảm nhận sắc của nàng cũng trang trọng vô ngần. Đặt chân vào trong tháp, Thế Lãm cảm nhận được hết sự âm u, rờn rợn như chính mình đang bước qua ranh giới giữa hai cõi âm dương.

Thế Lãm truyền âm nhập mật nói với Vũ Lan :

- Lúc nãy tại hạ đường đột vào trong hậu điện lánh thân chẳng qua bị Lan Hoa cung chủ phát hiện được hành tung khi nhìn trộm người.

Vũ Lan cau mày hỏi Thế Lãm :

- Hoàng tướng đã thấy gì?

- Hình như Lan Hoa cung chủ cũng đã bị biến thái như Minh Chỉnh Tổng tài Thái Minh Công.

Vũ Lan gật đầu :

- Tỷ tỷ bị ám ảnh mãi cảnh phu tướng bị cung hình nên trở thành con người biến thái kỳ hoặc.

Vũ Lan thở dài :

- Ngay cả Nhũ mẫu cũng bị tỷ tỷ hành hạ. Duy chỉ tha cho cái mạng mà thôi.

Thế Lãm cùng Vũ Lan chiêm ngưỡng pho tượng tám tay đặt ngay giữa chính sảnh.

Chàng quan sát kỹ pho tượng vẫn không tìm đâu ra lỗ để tra chiếc chìa khóa ngọc mà Vũ Lan đeo trên người. Thế Lãm điểm mũi giầy phi thân lên tám trượng, chú tâm quan sát hạt dạ minh châu.

Ngoài những tia huyết quang phát ra từ viên dạ minh châu, Thế Lãm vẫn không phát hiện được điều gì lạ. Chàng hít luôn luồng chân ngươn thật sâu để thân thể nhẹ tênh từ từ hạ thân xuống đứng ngay cạnh Bạch Hoa Lan Vũ Lan.

Thế Lãm nhún vai :

- Tại hạ không phát hiện được điều gì lạ cả. Cả một pho tượng khổng lồ thế này không thể một sớm một chiều là có thể tìm ra lỗ tra chìa khóa ngọc.

Vũ Lan trầm ngâm suy tư, rồi buông một câu :

- Nếu bên ngoài không có, thì ổ khóa tất ở bên trong.

- Bên trong pho tượng?

- Hôn quân đã chẳng nói thiếp và Hoàng tướng phối hợp mới có thể mỏ được thạch tượng là gì?

Hoàng Thế Lãm nhìn sững nàng, rồi từ từ quay mặt nhìn cái bồn huyết lưu.

Chàng bặm môi quan sát cái bồn đó :

- Có thể đây là con đường vào trong thạch tượng.

Vũ Lan nhìn Thế Lãm :

- Có thể như vậy.

- Nếu vào bằng con đường này, nhỡ Lan Hoa cung chủ xuất hiện thì sao?

- Không có cách nào khác.

Vũ Lan thở dài :

- Hoàng tướng và thiếp đã leo lên lưng cọp rồi. Chúng ta đã lỡ phóng lao đành phải theo lao thôi, đâu còn con đường nào khác?

Thế Lãm nghiêm mặt :

- Được rồi, tại hạ sẽ vào trong thạch tượng, Vũ Lan cô nương phòng bị bên ngoài.

Vũ Lan gật đầu, tháo luôn chiếc chìa khóa nạm ngọc trao qua tay Thế Lãm.

- Hoàng tướng cẩn trọng.

Thế Lãm mỉm cười :

- Nếu số tại hạ chết yểu thì chắc chắn chết ở chỗ này. Bằng chưa tới số chắc diêm vương không nỡ gọi tên về chầu.

Thế Lãm nói xong bước luôn vào trong bồn huyết lưu. Huyết lưu trong bồn sóng sánh khiến cho chàng lưỡng lự chưa chịu nằm xuống. Thế Lãm nghĩ thầm, may là huyết thủy trong cái bồn này có mùi thơm chứ nếu như có mùi tanh của máu thì mình chả thèm chui vào ngâm mình làm gì.

Nghĩ xong, Thế Lãm thở dài, rít luôn một luồng chân ngươn thật sâu, vận công bế ba mươi sáu đại huyệt, rồi nằm mọp xuống đáy bồn huyết thủy đó.

Chàng chỉ vào cái rún pho tượng :

- Vũ Lan, nàng khởi động cơ quan đưa bồn huyết thủy này vào trong.

Vũ Lan gật đầu, cách không điểm chỉ vào cái rún pho tượng.

Bồn huyết lưu phát ra những âm thanh rè rè, từ từ rút vào trong pho thạch tượng. Khi bồn huyết lưu vừa khép hết nhập vào thạch tượng thì tám cánh tay bắt đầu chuyển động.

Khởi đầu tám cánh tay chuyển động chậm chạp, về sau chúng tăng tốc nhanh dần lên.

Sự lạ lùng lúc đầu khiến Bạch Hoa Lan Vũ Lan chỉ biết đứng trố mắt ra nhìn, đến khi cánh tay cầm kiếm chém xả xuống đỉnh đầu nàng, âm thanh rít lên nghe buốt cả màng nhĩ cùng với ánh chớp bạch quang sáng ngời, Vũ Lan mới giật mình đảo bộ lùi luôn về sau ba bộ tránh trong đường tơ kẽ tóc.

Chát...

Xương sống của Vũ Lan lạnh buốt, bởi sát kiếm quả tàn khốc và khủng khiếp. Ngay chỗ đứng của nàng, nền đá đã bị chìm lún xuống một đường dài non hai tấc.

Vũ Lan chưa kịp định thần thì cánh tay thứ hai cầm chùy bổ luôn một chùy vào đúng chính điện.

Vũ Lan xoay người phi thân lên cao. Quả chùy nện vào vách tháp.

Rầm...

Cả tòa tháp như bị rung chuyển, tưởng như nó có thể sập xuống bất kỳ lúc nào.

Bây giờ thì cả tám cánh tay pho tượng như tám con thuồng luồng vẫy vùng trong một không gian chật hẹp, chúng đua nhau tấn công Bạch Hoa Lan tới tấp, không để cho nàng có chút khoảnh khắc thu nạp nguyên khí chân âm. Nếu như không phải là Bạch Hoa Lan với khinh thuật cao thâm khó lường, có lẽ đã bị tán mạng bởi những thế công khủng khiếp của tám cánh tay đá đó rồi.

Bạch Hoa Lan như cánh bướm chập chờn, khi bên hữu, khi bên tả, lúc phi thân lên cao, lúc nằm mọp sát sàn tháp, có lúc nàng tưởng mình đã hứng trọn một đòn công trực diện từ thạch tượng đó rồi.

Vừa tránh né, Vũ Lan vừa nghĩ :

- Tình huống này thì chắc mình và Hoàng Thế Lãm sẽ lộ hành tung, không thể nào che đậy được nữa.

Thầm nghĩ như vậy, và mắt không ngừng quan sát những thức chiêu do Thạch tượng phát tác công mình, cuối cùng Bạch Hoa Lan cũng phát hiện được tám cánh tay pho tượng đã trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục thế công đầu tiên.

Tám cánh tay tự dưng ngừng hẳn lại, viên dạ minh châu như ngọn đèn vụt tắt.

Bạch Hoa Lan còn đang ngỡ ngàng thì sau lưng nàng tiếng của Tổng tài Thái Minh Công đã cất lên :

- Không ngờ bao lâu gặp lại, võ công của nàng đã tăng tiến bội phần.

Nghe tiếng Tổng tài Thái Minh Công, Bạch Hoa Lan quay phắt lại, đôi thu nhãn của nàng thoáng chút sững sờ khi thấy Tổng tài Thái Minh Công vận trang phục lòe loẹt.

- Minh Chỉnh...

Thái Minh Công nhếch mép giễu cợt :

- Nàng còn nhận ra ta sao?

Mặc dù giọng nói của Minh Chỉnh đã khác hẳn lúc trước, một chất giọng the thé pha trộn giữa giọng nam và giọng nữ, người nghe tưởng chừng như có chiếc dùi nóng đỏ đục vào thính nhĩ mình, ngay cả dung diện của gã cũng đổi khác xa lạ vô cùng.

Vũ Lan thở dài một tiếng :

- Thiếp tưởng chàng còn bận việc ở hoàng thành không thể đến Lan Hoa cung được chứ.

- He... He... tại sao nàng lại nghĩ như vậy? Hay từ lúc ta không còn mọc râu thì nàng đã quên phu tướng của mình rồi.

Vũ Lan lắc đầu.

Nàng cảm nhận ánh mắt của Minh Chỉnh tràn ngập một sự nham hiểm khó lường.

Minh Chỉnh Tổng tài chấp tay sau lưng tiến đến đối mặt với Vũ Lan.

Y chiêm ngưỡng nàng bằng ánh mắt hằn học :

- Ta đang tự hỏi không biết Bạch Hoa Lan xuất hiện ở Tổng đàn Thiên giáo có phải là nàng không? Hay là tỷ tỷ của nàng.

Liếc xéo về phía hộc đá, Tổng tài Thái Minh Công nói :

- Truy Hình Tướng Án Sát đường đã chui vào cái rọ này, xem như gã đã làm xong phận sự của mình.

Vũ Lan nghiêm giọng hỏi Tổng tài Thái Minh Công :

- Chàng làm sao biết được Hoàng tướng đến Lan Hoa cung?

Minh Chỉnh cất tiếng cười khành khạch :

- Lão Thái thượng hoàng đã tự sát rồi. Nhưng muốn lập đàn tế trời đất, để minh chúa lên ngai cần phải có Ngọc tỷ ấn soái. Lão Thái thượng hoàng đã giữ bí mật này lâu lắm rồi, nhưng cũng không qua được mắt của Minh Chỉnh này đâu.

Từ ngoài cửa, Lan Hoa cung chủ bước vào.

Tổng tài Thái Minh Công nhìn nàng mỉm cười, chỉ về phía thạch thượng :

- Phu nhân, giúp Truy Hình Tướng Án Sát đường để y sớm về chầu tổ.

Lan Hoa phu nhân gật đầu, chiếu thu nhãn điểm vào mặt Bạch Hoa Lan Vũ Lan :

- Muội có muốn dự trò vui với tỷ tỷ không?

Bạch Hoa Lan giở chiếc khăn lụa che dung diện :

- Thì ra tỷ tỷ và phu tướng đã biết tất cả nhiệm vụ của Hoàng tướng, hai người tương kế tựu kế đặng đoạt được Ngọc tỷ ấn soái của Thái thượng hoàng.

Minh Chỉnh gạt ngang :

- Hừ, giờ này mà nàng còn nghĩ đến tên hôn quân đó à? Ta đã thề là nếu không làm phu tướng của hai nàng, ta sẽ là vua. Bây giờ ta không thể làm Hoàng thượng trong cái thân thể dị tướng này thì sẽ là Hoàng hậu, còn hai nàng chính thức là Hoàng thượng.

Vũ Lan lắc đầu :

- Chàng và tỷ tỷ đã hoàn toàn đổi thay khác trước rồi.

Minh Chỉnh quắc mắt nhìn chằm chằm Bạch Hoa Lan :

- Đổi thay thế nào? Ta đổi thay hay nàng thay đổi. Bạch Hoa Lan Vũ Lan, ta rất ưu ái nàng, nhưng vẫn có thể bằm nát nàng ra thành trăm mảnh.

Minh Chỉnh vừa nói dứt lời từ thạch tượng có tiếng rè rè phát ra.

Vũ Lan vừa nghe tiếng rè rè, liền đảo bộ hoành thân toan trấn ngữ chính điện thạch tượng, hòng có thể hỗ trợ Hoàng Thế Lãm khi từ hộc đá trồi ra ngoài.

Nàng vừa nhích động hai vai thì Minh Chỉnh chỉ một cái lắc vai, như có ma thuật, trảo công của gã đã bấu vào hai bờ vai Vũ Lan. Minh Chỉnh gằn giọng :

- Nàng tính giúp đỡ cho địch nhân đấy à?

Bị trảo công của Minh Chỉnh khống chế, chân ngươn của Vũ Lan chẳng khác nào dúm muối bỏ vào biển cả mênh mông.

Trong lúc đó, Lan Hoa cung chủ đã phi thân chiếm lĩnh phương vị thuận tiện nhất, chỉ chờ bồn huyết lưu trồi ra là giở sát công lấy mạng Hoàng Thế Lãm.

Bồn đá từ từ nhú dần ra, một tấc... hai tấc... Lan Hoa cung chủ thấy rõ y phục của Thế Lãm ẩn hiện dưới làn huyết thủy sóng sánh.

Dung diện của Lan Hoa cung chủ cau hẳn lại, đôi bản thủ từ từ giơ lên cao, tụ khí chuyển vào sát chiêu. Nhìn Lan Hoa cung chủ vận công, Bạch Hoa Lan Vũ Lan đoán chắc nếu Thế Lãm hứng trọn một chưởng của nàng thì khó bảo toàn được mạng sống.

Bồn huyết lưu từ từ dịch chuyển ra đến phân nửa, Tổng tài Thái Minh Công mỉm cười, tỏ vẻ đắc ý vô cùng.

Bạch Hoa Lan Vũ Lan bất ngờ thét lớn :

- Hoàng tướng...

Nàng vừa thét vừa lao thẳng đến Lan Hoa cung chủ.

Xoạt...

Bộ y phục Lan Hoa sứ giả bị đôi trảo công cứng như vuốt rồng của Tổng tài Thái Minh Công xé toạc, để lộ hai bờ vai trắng nõn của nàng. Trên hai bờ vai đó ẩn hiện mười đường chỉ máu, da thịt bong lột ra ngoài.

Bạch Hoa Lan toan phát chưởng công Lan Hoa cung chủ, nhưng chưa kịp phát tác chiêu thức đã bị Lan Hoa cung chủ hất ngược trở lại bằng một cái phủi tay như đuổi ruồi.

Bình...

Nàng bắn ngược về sau, va lưng vào vách tháp, miệng hộc máu tươi, thần sắc chuyển biến qua màu xám ngoét.

Lan Hoa cung chủ nhìn chiếc bồn huyết lưu, nghiêm giọng khắt khe nói :

- Vĩnh biệt Hoàng tướng Án Sát đường.

Nàng toan bổ thẳng xuống chiếc bồn huyết thủy một đạo kình mười hai thành công lực để tống tiễn Hoàng Thế Lãm về với Diêm chúa, thì từ ngoài tháp Phi Nhân một chiếc bóng trắng lướt vào nhanh không thể tả.

Cùng với thân pháp siêu việt đó, có ba đóa hoa lan trắng kết thành hình chữ phẩm bắn xẹt về phía chấn tâm của Lan Hoa cung chủ.

Mặc dù bị tấn công bất ngờ, nhưng Lan Hoa cung chủ vẫn phản xạ linh hoạt, biến hóa chưởng pháp thành cầm nã thủ đón ba nhánh lan của đối phương.

Chát... chát... chát...

Ba nhánh lan tầm thường như vậy, nhưng tiềm ẩn bên trong một lực kình không sao tưởng tượng được, nên nó mới khiến Lan Hoa cung chủ thối lùi nửa bộ.

Tổng tài Thái Minh Công trợn mắt, bởi nhận ra thêm một Bạch Hoa Lan nữa xuất hiện.

Và Bạch Hoa Lan sứ giả này có võ công cao siêu khó lường. Tổng tài Thái Minh Công liên tưởng đến Bạch Hoa Lan sứ giả đã từng tập kích lão ở Tổng đàn Thiên giáo.

Thái Minh Công gằn giọng nói :

- Hãy để tên Bạch Hoa Lan này cho ta.

Tổng tài Thái Minh Công vừa nói vừa chỉ hơi đảo bộ đã dựng đôi bản thủ to như hai chiếc quạt, trắng bạch vỗ thẳng vào Bạch Hoa Lan vừa xuất hiện.

Bạch Hoa Lan cũng vận chưởng đón thẳng vào chưởng kình của Tổng tài Thái Minh Công.

Ầm...

Khí lạnh bao trùm cả tòa tháp Phi Nhân, khí lạnh khiến cho Vũ Lan phải run cầm cập, kể cả pho thạch tượng cũng kêu răng rắc bởi khí âm hàn do Tổng tài phát tác.

Bạch Hoa Lan lùi luôn ba bộ, bản thủ buông thỏng, rồi rùng mình một cái, ngồi bệch xuống đất.

Tổng tài Thái Minh Công nheo mày nói :

- Bản lĩnh tầm thường như thế mà dám đương đầu với bổn nhân.

Lão vừa nói vừa cách không chỉ, công thẳng vào tam tinh Bạch Hoa Lan.

Chát...

Hứng trọn một dạo chỉ băng hàn của Tổng tài Thái Minh Công, Bạch Hoa Lan bổ ngửa ra sau, cái đầu chẳng khác nào đã bị đục vỡ toang. Chiếc khăn lụa trắng bị hất ra ngoài lộ rõ chân diện mục chính là lão bà.

Bạch Hoa Lan Vũ Lan bật đứng lên, thét lớn :

- Nhũ mẫu...

Lan Hoa cung chủ đưa cặp mắt vô cảm chiếu vào Nhũ mẫu, buông một lời lạnh nhạt :

- Lão bà muốn chết thế cho Truy Hình Tướng. Hừ, một cái chết vô ích, chẳng ý nghĩa gì.

Tổng tài Thái Minh Công nhếch mép :

- Tất cả bọn chúng đều muốn chết.

Tổng tài Thái Minh Công vừa nói vừa vận chuyển nguyên khí băng hàn chưởng vào bản thủ, hướng về bồn huyết lưu đẩy thẳng ra một đạo kình băng hàn.

Rắc... rắc...

Huyết lưu trong bồn như bị đóng băng, rồi nhanh chóng bể nát.

Lan Hoa cung chủ vội đến bên đống huyết băng hỗn độn đó để tìm Ngọc tỷ ẩn soái.

Nàng vừa khom mình xuống thì từ trong khe hốc đá pho thạch tượng một quả tinh cầu đỏ rực bay ra. Quả tinh cầu xuất hiện quá bất ngờ, bổ luôn vào song thủ của Lan Hoa cung chủ.

Ầm...

Lan Hoa cung chủ dội ngược về sau sáu bộ, hai ống tay áo xiêm y của nàng rách tả tơi, ngọn thủ thì rát bỏng như bị một quả búa ngàn cân nện thẳng vào.

Lan Hoa cung chủ thất sắc thốt lên :

- A...

Tiếng thét đau đớn của Lan Hoa cung chủ còn đọng trên hai cánh môi mọng đỏ, đầy gợi dục thì Hoàng Thế Lãm như con lạch nhuộm đỏ luồn qua khe hộc đá.

Tổng tài Thái Minh Công còn ngỡ ngàng thì một quả tinh cầu thứ hai, từ đôi xong thủ của Thế Lãm bắn xẹt ra công thẳng vào thân ảnh lão.

Ầm...

Hứng trọn quả tinh cầu “Thiên Cầu Vũ Nộ” của Hoàng Thế Lãm, Tổng tài Thái Minh Công lùi hai bộ, đầu lắc lư qua lại. Nếu bất cứ kẻ nào trong giang hồ hứng trọn quả cầu của Hoàng Thế Lãm chắc chắn da thịt đã tan thành khói bụi, nhưng xem chừng Tổng tài Thái Minh Công có thần công hộ thể nên chỉ bị ngất ngây xây xẩm mà thôi.

Sự xuất hiện của Hoàng Thế Lãm quá bất ngờ với Tổng tài Thái Minh Công và Lan Hoa cung chủ, nhất thời chàng chiếm thế thượng phong hoàn toàn với hai lần phát tác “Thiên Cầu Vũ Nộ” công thẳng vào đối phương.

Phấn khích vô cùng, Thế Lãm nghĩ thầm, nhân tiện đây triệt hạ gã thái giám này để tránh hậu hoạn sau này.

Cùng với ý niệm thầm kín ấy, Thế Lãm quát lớn một tiếng :

- Kim ảnh thủ.

Song chưởng của chàng rực ánh kim quang, liền ngay đó một đạo kình ửng sắc vàng bổ thẳng vào tâm huyệt Tổng tài Thái Minh Công.

Ầm...

Gã Tổng tài hứng trọn một đạo Kim ảnh thủ lùi tiếp ba bộ, sắc diện chuyển hóa qua màu đỏ gấc. Thấy đối phương bị trúng trọn một đạo Kim ảnh thủ mà cũng chỉ lùi ba bộ, Thế Lãm không khỏi bồi hồi bởi thần công hộ thể của Tổng tài Thái Minh Công.

Chàng còn đang ngơ ngác thì Tổng tài Thái Minh Công gồng mình kêu răng rắc, đồng thời há miệng hú lên lồng lộng.

Tiếng hú của Tổng tài Thái Minh Công nghe chừng như tiếng sấm động rầm rầm, tạo thành những cơn lốc khí hữu hình xoáy động không gian trong tháp Phi Nhân.

Âm thanh của tiếng hú như kết thành một dãy núi khổng lồ bao bọc quanh Thế Lãm, ép rịt lấy cơ thể chàng. Thính nhĩ lùng bùng, đầu óc choáng váng, chàng lảo đảo cố gượng đứng, rít luôn một luồng nguyên khí, hét lớn :

- “Thiên Cầu Vũ Nộ”.

Cả thân ảnh Thế Lãm như có hào quang bao bọc, khi tiếng hú của Tổng tài Thái Minh Công vừa dứt thì cả ngọn tháp Phi Nhân nứt nẻ từ từ sụp xuống.

Thế Lãm hóa giải “Thiên Cầu Vũ Nộ”, băng mình tới cắp ngang thân ảnh Bạch Hoa Lan Vũ Lan đã mềm nhũn lướt ra ngoài.

Ầm...

Tháp Phi Nhân sụp hẳn xuống.

Ầm...

Thế Lãm vừa thoát được mươi trượng thì từ trong đống đổ nát, tiếng hú của Tổng tài Thái Minh Công vang lên lồng lộng, rồi lão như ngọn pháo thăng thiên bắn vụt lên không trung, cắp theo Lan Hoa cung chủ.

Thế Lãm thấy Tổng tài Thái Minh Công dù bị nội thương do “Thiên Cầu Vũ Nộ” và Kim ảnh thủ của chàng mà vẫn có thể dùng nội khí tu vi, thi triển thành âm vực tạo áp lực khiến cho cả tòa tháp Phi Nhân đổ sụp xuống, lại thoát ra khỏi đống đổ nát đó một cách dễ dàng không khỏi chột dạ nghĩ thầm :

- “Nếu mình không tặng Tổng tài Thái Minh Công hai sát công tuyệt thức, để cho lão hồi phục chân ngươn kịp thời thì chỉ một cái phủi tay của lão thôi, mạng mình khó bảo tồn”.

Mặc dù thoát ra khỏi tháp Phi Nhân, tránh được cái họa sát thân bởi Tổng tài Thái Minh Công, nhưng nội lực Thế Lãm giảm sút kinh khủng.

Chàng lí nhí hỏi Vũ Lan :

- Lan cô nương, chúng ta đi đâu đây?

Vũ Lan đã hồi tỉnh được thần thức, nói luôn :

- Hoàng tướng chạy về hướng Tây.

Thế Lãm liền cắp Bạch Hoa Lan băng luôn về hướng Tây. Trong Lan Hoa cung, Thế Lãm như người mù chẳng biết phương hướng đường lối, chỉ còn biết nghe theo sự chỉ dẫn của Bạch Hoa Lan Vũ Lan mà thôi.

Thế Lãm băng đi được hai mươi trượng thì lại nghe tiếng rít the thé của Tổng tài Thái Minh Công vang lên lồng lộng trong khung cảnh tĩnh mịch của Lan Hoa cung.

- Đứng lại.

Linh chủ Thiên giả gằn giọng nói :

- Truy Hình Tướng Hoàng thế huynh chạy đi đâu?

Tứ linh chủ vừa nói vừa dàn thành hàng ngang chắn đường Thế Lãm.

Linh chủ Địa giả nghiêm giọng cảnh cáo chàng :

- Không có sinh lộ cho Truy Hình Tướng đâu, cách duy nhất người hãy trao Ngọc tỷ ấn soái cho chúng tôi mà thôi.

Thế Lãm giả lả cười. Chàng vừa cười vừa nói :

- Ậy, tại hạ đang tính đi tìm Tứ vị Linh chủ để trao Ngọc tỷ ấn soái đây!

Nghe nói như vậy, Vũ Lan lắc đầu nguầy nguậy :

- Hoàng tướng đừng trao Ngọc tỷ ấn soái cho họ. Không có Ngọc tỷ ấn soái, chúng ta không thể giữ mạng mình được.

Thế Lãm nhún vai :

- Lan cô nương đừng lo. Tứ vị Linh chủ đây đều là người nhà của tại hạ.

Linh chủ Thiên giả phát tràng cười khanh khách, rồi nói :

- Truy Hình Tướng nói rất đúng, chúng ta đều là người nhà. Vương gia sai chúng tôi đến đón Hoàng tướng.

Linh chủ Thiên giả vừa nói dứt lời thì Thế Lãm thét lớn một tiếng :

- Thỉnh tứ vị.

Cùng với lời quát đó, chàng đã tựu trung được nguyên ngươn phát tác tạo thành quả tinh cầu chân khí.

Tứ linh chủ chưa hiểu ý Thế Lãm thì đã thấy quả “Thiên Cầu Vũ Nộ” áp thẳng tới bốn người.

Linh chủ Thiên giả quát lớn :

- Cẩn thận!

Ầm...

Cả bốn vị Tứ linh chủ cùng bị dội ngược về bốn hướng bởi lực kình của “Thiên Cầu Vũ Nộ”.

Thế Lãm trổ luôn thuật khinh công di hình, nhập nhoạng lướt qua Tứ linh chủ.

Chàng nói với Vũ Lan :

- Lúc này chỉ có cách đó mới khỏi dây dưa với lũ cao thủ truy sát.

- Hoàng tướng hãy để thiếp xuống đây, một mình thoát đi, cách đây hai mươi dặm có một bí động, tạm thời ẩn mình vào trong bí động đó sẽ được an toàn. Thiếp sẽ cản đường họ.

Thế Lãm nhún vai :

- Ậy, tại hạ đâu thể bỏ cô nương được. Với lại trong Lan Hoa cung này nhứt thời chỉ có Tổng tài Thái Minh Công và Lan Hoa cung chủ có thể truy bức được chúng ta mà thôi, hiện tại hai người đó bị nội thương, chúng ta có thể thoát khỏi đây được mà.

Thế Lãm trổ khinh công thượng thặng cùng với Vũ Lan chạy thêm được mười dặm nữa thì thấy phía trước mình có rừng đuốc sáng rực.

Chàng lắc đầu nói :

- Ái chà, họ không để tại hạ và cô nương đến được bí động.

Thế Lãm còn đang lưỡng lự thì nghe tiếng truyền âm nhập mật :

- Hoàng huynh, hãy dừng bước.

Hoàng Thế Lãm nhận ra chất giọng quen thuộc của Hằng Ni, chàng sững sờ dừng bước :

- Ni muội.

Vũ Lan cau mày vì ngạc nhiên vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.