Thành Thời Gian

Chương 34




Tổng đàn Thiên giáo...

Tấm liễn sơn son thiếp vàng treo trước cổng tam quan với mái vòm cong vút, hai bên là hai bức tượng sư tử nhe nanh múa vuốt trông thật sống động.

Trước cánh cửa tam quan bốn tên thuộc hạ Thiên giáo, nai nịt gọn gàng, hông mang đại đao sáng ngời đứng như những pho tượng bất động. Trong giang hồ bất cứ một nhân vật võ lâm nào dù thanh danh hay chưa thành danh đều biết đến thế lực của Thiên giáo, mà thiên hạ truyền khẩu với nhau rằng nếu bây giờ võ lâm có tổ chức đại hội Long Hoa bình chọn Minh chủ võ lâm thống nhất quần hùng thì ngoài Giáo chủ Thiên giáo ra, nhứt định không một ai khả thi màng tưởng đến chiếc ngai Minh chủ đó.

Đứng trước cổng tam quan, dù chưa tận mắt thấy cảnh trí bên trong, nhưng sự trang nghiêm từ đôi sư tử cùng với hỏa lò trầm hương lúc nào cũng nghi ngút khói trầm, ai nấy đều ngỡ mình đang đến trước cấm thành Thiên tử mà nảy sinh ý niệm thần phục trước đấng tối thượng của trời đất.

Một đoàn xe thương nhân với những gã bảo tiêu sắc mặt lầm lì tưởng chừng như có thể ăn tươi nuốt sống bất cứ một ai dám vô lễ cản đường từ từ dừng bánh trước cánh cổng tam quan đóng im ỉm.

Tiếng tù và vang lên phía trong Tổng đàn Thiên giáo như một hiệu lệnh khiến bốn tên thuộc nhân đồng loạt đứng nép hai bên.

Két...

Cánh cổng tam quan mở toang, hai gã thuộc nhân trải tấm thảm thêu hoa văn trên nền thảm màu vàng rực từ tòa đại sảnh cung ra đến cỗ xe đầu tiên.

Cùng lúc đó, hai ả thị nữ trên xe bước xuống, căng luôn hai mảnh lụa cũng màu vàng tạo thành một hành lang che khuất tầm mắt những kẻ tò mò. Chỉ trong khoảnh khắc, hai ả thị nữ đã dựng xong hành lang bằng vải lụa đó rồi.

Độ hơn hai chục gã bảo tiêu đứng dọc theo hai bên hành lang vải lụa, ai nấy đều khoác một vẻ mặt lạnh băng như những sát thủ sẵn sàng ra tay nếu bất cứ một nhân vật nào to gan bén mảng đến gần hành lang độc đạo bằng lụa đó.

Trong hành lang, Giáo chủ Thiên giáo Kha Chấn Bình vận trang phục Giáo chủ thêu hoa văn Thiên Nhân thân hành từ tòa chính sảnh ra đón.

Nếu ai chứng kiến cảnh này không thể tưởng tượng được có một nhân vật khiến Giáo chủ Thiên giáo phải thân hành ra đón bằng đại lễ cung nghinh còn hơn cả Thiên tử xa giá ghé thăm.

Từ trên cỗ xe song mã, một hán nhân vận xích y, tóc xõa trùm kín dung diện, bước xuống, theo hành lang bằng vải lụa tiến thẳng vào trong Tổng đàn Thiên giáo.

Kha Chấn Bình ôm quyền xá một cái, trong khi vị khách nhân chỉ khẽ khoát tay, đưa đến trước mặt Kha Chấn Bình một tấm kim bài thêu hình rồng phượng, rồi nói :

- Tổng tài đến đây theo di ngôn của đấng tối thượng...

- Bổn giáo đã nhận được thư mật của đấng tối thượng, thỉnh Tổng tài vào trong hội kiến.

Khách nhân đi thẳng một mạch vào trong tòa chính sảnh, Kha Chấn Bình bước theo sau chẳng nói một lời. Hai người vào trong tòa chính sảnh thì hành lang cũng được bọn cung nữ cuốn lại. Cánh cổng chắn cửa tam quan cũng được khép lại, có khác chăng lúc ban đầu là có thêm mươi gã đại hán lực lưỡng dàn thành hình cánh cung đứng chắn ngang cửa.

Vào trong tòa chính sảnh, Kha Chấn Bình hối thúc bọn a hầu :

- Dọn tiệc đãi Tổng tài Thái Minh Công.

Cả tòa chính sảnh rộn rịp hẳn lên, và như đã được chuẩn bị chu đáo từ trước, khi vị Tổng tài Thái Minh Công vừa yên vị trên chiếc đôn ngang với Giáo chủ Thiên giáo thì yến tiệc do hai mươi nàng a hầu nhan sắc tuyệt trần cũng được bày ra. Hai mươi nàng a hầu không dọn thức ăn ra bàn mà đặt trên đầu quì mọp dưới chân Kha Chấn Bình và Tổng tài Thái Minh Công.

Tổng tài Thái Minh Công ngoắc một nàng hầu riêng tạo dựng hành lang bằng lụa.

Hiểu ám hiệu của Thái Minh Công, hai nàng thả bước chân uyển chuyển tưởng chừng như chẳng để lại dấu hài trên những phiến đá hoa cương bóng lộn.

Họ đứng ngay sau lưng Thái Minh Công, dùng ngọc thủ chải lại mái tóc đen nhánh của lão.

Hai nàng a hầu như quá thuần thục việc chải tóc nên trông họ như những nghệ nhân đang trau chuốt một báu vật có một không hai trong thế gian. Khi mái tóc đen nhánh được hai nàng a hầu vén lên kết thành hai bím tóc quả đào thì lúc này Giáo chủ Thiên giáo mới thấy được chân diện mục của Tổng tài Thái Minh Công.

Kha Chấn Bình mặc dù đã nhận được mật thư có Tổng tài Thái Minh Công xa giá đến Tổng đàn của lão, nhưng cũng không ngờ vị Tổng tài lại có bộ mặt trẻ măng như vậy. Nhìn dung diện của vị Tổng tàiThái Minh Công, Kha giáo chủ đoán chừng gã Tổng tài này không ngoài đôi mươi, vừa ngây thơ, vừa dại khờ, duy có cặp mắt sáng quắc, thỉnh thoảng lại lóe lên những nét nham hiểm tột cùng.

Hai nàng a hầu chải tóc xong, liền bưng luôn tượng ngọc chứa nước đội trên đầu một nàng tỳ nữ, cẩn thận rửa hai bàn tay mảnh dẻ của vị Thái Minh Công rồi mới hoành thân đứng hầu hai bên.

Tổng tài Thái Minh Công mỉm cười nhìn qua Kha Chấn Bình :

- Đa tạ Giáo chủ đã cung nghinh bổn Tổng quản bằng đại lễ Thiên giáo. Bổn Tổng quản vô cùng bức xúc.

Kha Chấn Bình đáp lời :

- Được Tổng tài Thái Minh Công xa giá xuống tận Tổng đàn bổn giáo đã vinh hạnh lắm rồi. Thiên giáo dù lẫy lừng trong giang hồ từ bắc chí nam, nhưng so với Hoàng tộc đâu đáng gì.

- Khách sáo, khách sáo, Giáo chủ quá khách sáo.

Kha Chấn Bình thoáng cau mày :

- Bổn giáo không hề khách sáo với Tổng tài thái giám.

Thái Minh Công mỉm cười nói :

- Có lẽ Giáo chủ thấy bổn Tổng tài quá trẻ, mặc dù đã được mật thư của đấng tối thượng cũng không phục.

Kha Chấn Bình khách sáo đáp lời :

- Không dám, bổn Giáo chủ đã được biết Tổng tài Thái Minh Công qua mật thư của đấng tối thượng, nhưng cũng hơi ngỡ ngàng chút thôi.

Thái Minh Công bật cười the thé, rồi nói :

- Bổn Tổng quản biết, dù sao Thiên giáo đã thành danh trong giang hồ, nhứt thiên nhứt địa chỉ khuất phục Thiên tử và đấng tối thượng, nhưng nay có thêm Tổng tài này nữa, khiến Giáo chủ có phần bối rối.

Kha Chấn Bình mỉm cười, đáp lời :

- Quả thật lão cũng có bối rối khi thấy chân diện dung của Tổng tài Thái Minh Công.

Thái Minh Công trầm giọng hỏi Kha Chấn Bình :

- Giáo chủ ngỡ đấng tối thượng di ngôn cho lão được diện kiến một Tổng tài Thái Minh Công ngang tuổi lão, nhưng...

Lão Giáo chủ Thiên giáo giả lả nói luôn :

- Nhưng tuổi tác như Tổng tài này mà được đấng tối thượng ưu ái thì bản lĩnh của ngài chắc phải thông thiên hoàn vũ không người thứ hai sánh kịp.

Tổng tài Thái Minh Công nhếch mép nói :

- Bổn Tổng quản trẻ lắm à?

Kha Chấn Bình ngạc nhiên khi nghe Thái Minh Công hỏi mình.

Tổng tài Thái Minh Công cười nửa miệng nói tiếp :

- Giáo chủ Thiên giáo coi ở trong giáo chúng có cao nhân nào đắc tụ một trăm năm trui rèn công lực không?

Kha Chấn Bình cau mày :

- Trong giang hồ tìm được một người có đủ trăm năm công lực e chỉ tìm sao giữa ban ngày. Ngay như lão phu đường đường chấp chưởng Thiên giáo cũng chỉ đắc thành sáu mươi năm tu vi khổ luyện.

Kha Chấn Bình nhìn Tổng tài Thái Minh Công :

- Sử học để lại trước đây những bậc kỳ nhân ẩn sĩ đạt thành trăm năm công lực nguyên khí có thể đạt đến cảnh giới hư vô, di hình bất hoại chỉ có chín mươi bảy vị Kim thân la hán, nhưng những vị đó chỉ có trong sử học võ công mà thôi, còn di thân của họ ở đâu giờ cũng chẳng còn một ai biết.

- Ngoài chín mươi bảy vị Kim thân La Hán Tây Tạng, còn có Đạt Ma sư tổ, Thiên Thiên Tuế thần tăng, Thiên Ngoại Ma Tôn, Cổn Long Vương, Tứ Đại Thiên Vương của Ngọc Bảo, có thể kể thêm Nhứt Đăng thượng nhân, người cuối cùng...

Tổng tài Thái Minh Công nhếch mép, từ từ xoay ngửa bản thủ xinh xắn của mình.

Cái xoay tay của Tổng tài Thái Minh Công như một động tác bình thường nhưng cả đĩnh rượu nặng mười cân đội trên đầu nàng kỳ nữ từ từ nhấc bổng lên.

Nàng kỳ nữ thấy việc lạ, cố bấu hai tay vào đĩnh rượu, nhưng đĩnh rượu như có thần lực nhấc bổng nàng a hầu lên luôn.

Tổng tài Thái Minh Công đắc ý, mỉm cười rồi nói :

- Bổn Tổng quản mạn phép thưởng thức hảo tửu của Giáo chủ.

Nàng a hầu thất sắc buông hai tay ra, đĩnh rượu không rớt xuống đất mà là đà bay về phía Kha Chấn Bình.

Tổng tài thái giám ôn tồn nói tiếp :

- Tiền chủ hậu khách, thỉnh Giáo chủ.

Mục kích tận mắt thấy nội công hấp lực của Tổng tài Thái Minh Công, Kha Chấn Bình Giáo chủ cứ lỏ mắt nhìn trừng trừng đĩnh rượu như người đang mắc bịnh mộng du.

Tổng tài Thái Minh Công cười khẩy, nói :

- Giáo chủ...

Kha Chấn Bình giật mình như vừa thoát ra khỏi giấc mộng ảo, bao nhiêu ý niệm khinh thường Tổng tài Thái Minh Công bị xua ngay tất cả ra ngoài tâm trí lão, thay vào đó là sự cẩn trọng được hun đúc bởi kinh nghiệm từng trải ngoài giang hồ.

Kha Chấn Bình định tâm từ tốn nói :

- Đa tạ Tổng tài.

Lão vừa nói vừa vận công đến tầng thứ mười hai Huyền Huyền Giáp Công, đôi song thủ chuyển sắc qua màu xám ngoét, từ từ đón lấy đĩnh rượu.

Vừa đón đĩnh rượu, Kha Chấn Bình vừa nghĩ thế nào gã Tổng tài Thái Minh Công cũng thị oai dụng hấp lực kéo đĩnh rượu lại đặng thi thố nội công với lão, nên phải cẩn trọng kẻo bẽ mặt.

Mặc dù ý niệm nghĩ như vậy, nhưng vẻ bề ngoài Kha Chấn Bình vẫn giữ nét ôn nhu của chủ nhân, không tỏ ra có chút khẩn trương.

Bên kia Tổng tài Thái Minh Công chỉ nhẹ điểm một nụ cười trên hai cánh môi mỏng dính.

Nụ cười của gã Tổng tài Thái Minh Công càng khiến ý niệm trong đầu Kha Chấn Bình đoán chắc như đinh đóng cột. Lão dứt khoát thộp song thủ vào đĩnh rượu.

Bản thủ vừa thộp vào đĩnh rượu, Kha Chấn Bình thốt lên một tiếng ngạc nhiên :

- Y...

Lão không ngạc nhiên sao được khi cái đĩnh bằng ngọc thạch bệu rã như bùn, nhanh chóng biến thành những hạt bụi rơi vãi lên trang phục của lão.

Còn rượu trong đĩnh đã đông cứng thành một khối băng trong suốt.

Kha Chấn Bình vô hình trung ôm khối băng lạnh giá đó, lão giật mình bởi khí băng hàn từ khối rượu đóng băng khí, song thủ đã vận Huyền Huyền Giáp phòng bị vẫn bị rát bỏng vì lạnh. Buông khối băng đó thì thất lễ với khách, còn ôm khư khư thì quả là bứt rứt vô cùng, nhưng nhứt thời vẫn chưa tìm cách gì để lão có thể buông tảng băng trong thế giữ thượng phong. Chính vì thế mà Kha Chấn Bình quyết định dụng hết nội gia công lực giữ khối tửu băng trong tay mình, sắc diện của lão chuyển sắc đỏ gay vì không thể giải tỏa được hóa công.

Tổng tài Thái Minh Công tảng lờ như không thấy Giáo chủ Kha Chấn Bình đang cực khổ với tửu băng, phớt lờ nói :

- Bổn Tổng quản rất thích dụng tửu băng, không ngờ được Kha giáo chủ thết đãi tửu băng nội gia tu vi. Bổn Tổng quản bội phục.

Kha Chấn Bình lúng túng vô cùng, nhưng không thể mở lời được và cùng chẳng biết cách chi để rót rượu thết khách. Vạn bất đắc dĩ, Kha Chấn Bình đứng dậy, gượng nói :

- Rượu đã đóng băng, phải dùng nước sôi mới thết được, xin Tổng tài hãy chờ lão.

Kha Chấn Bình dợm bước, Tổng tài Thái Minh Công khoát tay :

- Bổn Tổng quản đâu dám phiền đến Giáo chủ hầu nước sôi, nước sôi khiến tửu băng tan ra đâu có cái vị tửu băng.

Tổng tài Thái Minh Công ra lệnh cho hai nàng a hầu :

- Rót rượu!

- Tuân lệnh!

Hai nàng a hầu của Thái Minh Công thả gót sen đến đón khối tửu băng như đón một đĩnh rượu tầm thường. Thấy hai nàng a hầu của Thái Minh Công đón khối tửu băng bình thản như vậy, Kha Chấn Bình càng rúng động tâm cơ hơn.

Một người dụng chỉ công đục dưới đáy tửu băng khoét thành một cái lỗ vừa phải, rượu từ trong chảy ra hai cái chén do người kia hứng sẵn.

Rượu đầy chén thì nàng lại bít lỗ lại.

Nàng a hầu thứ hai bưng chén rượu dâng đến tận tay Tổng tài Thái Minh Công và Kha Chấn Bình.

Tổng tài Thái Minh Công mỉm cười đón chén rượu, đưa lên miệng uống một hơi hết số rượu trong chén.

Thấy Tổng tài Thái Minh Công uống rượu ngon lành, Kha Chấn Bình cũng giữ thể diện nâng chén rượu lên miệng. Môi lão vừa chạm đến rượu cảm nhận khí lạnh ngùn ngụt, tê cóng cả lưỡi, nhưng không lẽ không uống, đành nghiến răng tọng hết số rượu nuốt trọn, rồi rùng mình một cái.

Tổng tài Thái Minh Công gật đầu :

- Rượu của Kha giáo chủ quả là ngon, đã lâu bổn Tổng quản mới thưởng thức một chén rượu ngon thế này.

Kha Chấn Bình rối rít ôm quyền :

- Tổng tài quá khen. Thật ra...

Tổng tài Thái Minh Công khoát tay :

- Kha giáo chủ đừng khách sáo, bổn Tổng quản rất đắc ý với đại lễ cung nghinh của Giáo chủ. Bây giờ thì Giáo chủ biết ngoài những nhân vật có một trăm năm công lực mà sử thi đã để lại còn có bổn Tổng quản là người sau cùng.

Kha Chấn Bình nhìn Tổng tài Thái Minh Công :

- Tổng tài đã mở mắt cho lão phu. Lão phu khâm phục vô cùng. Không ngờ Tổng tài còn trẻ tuổi mà nội gia hầu đạt đến cảnh giới vô thượng. Lão phu có gặp kỳ duyên mà trui rèn đến chết cũng không thể so sánh với Tổng tài.

Kha Chấn Bình vừa dứt lời, Tổng tài Thái Minh Công bật cười the thé :

- Ai cha, Kha giáo chủ đoán xem bổn Tổng quản hôm nay được bao nhiêu niên kỷ?

Kha Chấn Bình ngượng nghịu :

- Nếu lão đoán không lầm, Tổng tài bỏ qua.

- Bổn Tổng quản đâu thể bắt bẻ chủ nhân chứ?

- Được, lão phu xin nói. Xem dung diện của Tổng tài, lão đoán năm nay Tổng tài chỉ khoảng hai thập niên là quá rồi.

- Ha... ha... ha... ha... ha... ha... ha...

Tổng tài Thái Minh Công bật ra tràng cười nắc nẻ, các nàng hầu của Thiên giáo bị tiếng cười của Tổng tài Thái Minh Công phá thính nhĩ khiến họ té lăn dưới sàn gạch, đều trợn mắt như những con cá bị mắc cạn, miệng hớp hớp rồi bất tỉnh.

Kha Chấn Bình dù sao cũng có nội gia công lực thượng thừa nên có thể dụng Huyền Huyền Giáp bế thính nhĩ ngăn không cho xung lực thanh âm công phá nên vẫn bình thản, chẳng có biểu hiện gì đã bị nội thương.

Tổng tài Thái Minh Công cắt tràng tiếu ngạo tràn ngập nội khí thanh âm, từ tốn nói :

- Kha giáo chủ quá khách sáo. Nếu bổn Tổng quản nói thật sự sợ Kha giáo chủ vẫn không tin. Bổn Tổng quản đến nay cũng đã ngoài chín mươi niên kỷ rồi.

Kha Chấn Bình há hốc miệng, như vừa nghe một câu nói lộng ngôn của người điên nào đó.

Tổng tài Thái Minh Công nhếch mép nói tiếp :

- Thật ra Kha giáo chủ nhìn lầm cũng đúng thôi, bởi chân ngươn của ta là sự hòa hợp Âm Dương nguyên khí tụ thành, nên dung diện ví như Kim cương bất hoại, không thể sớm tàn phai như những người luyện võ công tầm thường.

Kha Chấn Bình nghe Tổng tài Thái Minh Công nói xong liền xá dài một cái, tâm phục khẩu phục, lão mới cất giọng sùng bái tán dương :

- Không ngờ Tổng tài là cao nhân ẩn sĩ, như rồng thiên chỉ trăm năm xuất hiện một lần.

Kha Chấn Bình hậu sinh khả úy, có gì xin Tổng tài miễn chấp... miễn chấp...

Tổng tài Thái Minh Công rời tràng kỷ đỡ lấy Kha Chấn Bình :

- Ậy, Kha giáo chủ đừng khách sáo, đừng khách sáo. Dù sao bổn Tổng quản cũng là khách và chúng ta cùng là người nhà phụng sự đấng tối cao!

- Đa tạ Tổng tài đã có lời.

Kha Chấn Bình lắc quả chuông vàng. Hàng tỳ nữ trên hai mươi người bước vào tòa chính sảnh, lão chỉ bọn tỳ nữ nằm xếp lớp dưới nền nhà phẩy tay một cái rồi nói :

- Dọn dẹp hết, thết đại yến ra.

Bọn cung nữ hối hả khiêng những người ngất xỉu ra ngoài, còn ai còn chút tri thức thì cố gượng lên bước ra ngoài.

Tổng tài Thái Minh Công đón tửu băng trên tay hai nàng hầu của lão rồi ngửa cổ uống một hơi trông thật sảng khoái. Đĩnh tửu băng càng lúc càng nhỏ dần và khi Tổng tài Thái Minh Công ngưng uống thì tửu băng chỉ còn vỏn vẹn như một quả trứng gà trong bản thủ của lão.

Thái Minh Công gật gù :

- Rượu Thiên giáo quả là ngon, bổn Tổng quản đắc ý vô cùng.

Kha Chấn Bình nhìn Thái Minh Công uống tửu băng mà lục phủ ngũ tạng của lão muốn đông lại, lạnh lẽo vô cùng.

Kha Chấn Bình khẳng khái nói luôn :

- Hảo tửu trong Thiên giáo có rất nhiều, để hậu nhân sai nữ nô mang lên phục dịch Tổng tài.

Tổng tài Thái Minh Công khoát tay :

- Ậy, Thiên môn Giáo chủ đừng khách sáo. Bổn Tổng quản sẽ cùng với Giáo chủ đối ẩm về sau. Giờ chúng ta sẽ vào việc chính mà đấng tối thượng đã di ngôn cho bổn Tổng quản đến đây hội kiến với Giáo chủ.

Kha Chấn Bình rối rít :

- Bổn Giáo chủ đang chờ nghe những ý hay của Tổng tài.

Tổng tài Thái Minh Công nhếch môi tỏ ra một bậc trưởng thượng :

- Giang hồ Trung Nguyên có quá nhiều môn phái, nhưng xem ra chỉ có Thiên giáo của Kha giáo chủ là giáo phái thức thời.

Cười khẩy một tiếng, Thái Minh Công nói tiếp :

- Tổng quản ta đoán chắc một ngày gần đây Kha giáo chủ được sự giúp đỡ của ta và Đấng tối thượng, nhứt định sẽ là người đứng đầu võ lâm Trung Nguyên.

- Kha Chấn Bình này lúc nào cũng ghi nhớ công đức của Đấng tối thượng. Nếu như không được sự ưu ái của người, Kha Chấn Bình này giờ cũng chưa hẳn được yên vị trong Thiên giáo này. Xét về võ công, núi cao còn có núi cao hơn, tỷ như hôm nay Tổng tài đã mở mắt cho tại hạ.

Thái Minh Công nhìn Kha Chấn Bình :

- Đừng! Kha giáo chủ đừng khách sáo như vậy, bổn Tổng quản rất khó hội đàm.

Nhịp những ngón tay lên tay ghế tràng kỷ, Tổng tài Thái Minh Công tằng hắng nói tiếp :

- Việc này rất hệ trọng, liên quan đến vận mệnh võ lâm và...

Thở dài một tiếng, Thái Minh Công từ tốn nói :

- Và bá tánh nữa. Nếu như Kha giáo chủ không hoàn thành di huấn của ta và Đấng tối thượng, tai hại khó lường, sinh mạng khó giữ.

Nghe chất giọng trang trọng của Thái Minh Công, Kha Chấn Bình biết đây là việc hệ trọng vô cùng, dung diện căng thẳng mở lời ôn tồn nói :

- Thỉnh Tổng tài cho biết tường tận mọi việc Thiên giáo phải hành động.

Tổng tài Thái Minh Công tằng hắng nói :

- Thiên giáo phải hạ thủ cho được một người.

- Tổng tài cứ nói, kẻ đó là ai, dù y có ba đầu sáu tay, Kha Chấn Bình này cũng sẽ mang đầu gã về dâng cho Tổng tài. Phải chăng Tổng tài nói là Bạch Hoa Lan.

Tổng tài Thái Minh Công khoát tay, lắc đầu :

- Không phải Bạch Hoa Lan, giết người đó không phải hành sự ngay lúc này. Đấng tối thượng và bổn Tổng quản đã dự trù tất cả rồi. Kha giáo chủ chỉ thực hiện từng bước theo kế hoạch sắp xếp của ta mà thôi. Ngay bây giờ, Kha giáo chủ chọn trong Thiên giáo những tay cao thủ tuyệt luân, có võ công xuất quỷ nhập thần thành lập đội truy sát để hàm thụ võ công của hai cao đồ bổn nhân.

Thái Minh Công chỉ hai nàng a hầu :

- Chu Cẩm Ngọc và Hà Tú Anh sẽ ở lại đây giúp Kha giáo chủ huấn luyện đội truy sát.

Khi nào cần thiết, thì chúng ta điều động đội truy sát theo di lệnh của ta.

- Tổng tài và Đấng tối thượng lo chu đáo quá, Kha Chấn Bình này chẳng biết nói gì hơn, chỉ biết cúi đầu tuân phục mà thôi.

- Kha giáo chủ lại khách sáo nữa rồi. Trong giang hồ ngoài Thiên giáo ra, bổn Tổng quản và Đấng tối thượng không tin vào bang phái nào cả.

Thái Minh Công ngoắc Chu Cẩm Ngọc và Hà Tú Anh :

- Hai người ở đây giúp đỡ Kha giáo chủ.

Cả hai đồng ôm quyền xá dài :

- Tuân lệnh Tổng tài.

Thái Minh Công quay lại Kha Chấn Bình :

- Kha giáo chủ nhớ chăm lo chu đáo cho họ.

Kha Chấn Bình rối rít :

- Tổng tài đừng lo, Kha Chấn Bình này sẽ lo chu toàn cho nhị vị cô nương.

Thái Minh Công mỉm cười :

- Có Chu Cẩm Ngọc và Hà Tú Anh, Thiên giáo của Kha giáo chủ như rồng mọc cánh, vẫy vùng trong thiên hạ không còn e dè một ai nữa.

Kha Chấn Bình phấn chấn ra mặt. Lão ngập ngừng một lúc mới trang trọng mở lời hỏi Tổng tài Thái Minh Công :

- Tổng tài có thể nói cho hạ nhân biết một điều để giải tỏa bao thắc mắc bấy lâu nay?

- Điều gì?

- Hạ nhân muốn hỏi... muốn hỏi có phải Tổng tài chính là Truy Hình Tướng của Đấng tối thượng không?

Thái Minh Công ngửa mặt cười sằng sặc, tràng cười của y tiềm ẩn một nội gia công phu không thể nào tưởng tượng được. Âm thanh khí âm như kết thành những tiếng sấm trời ngắt đoạn xoay vòng trong đại sảnh mà Kha Chấn Bình ngỡ nó sắp làm đổ sập cả tòa nhà kiên cố của Thiên giáo.

Cắt tràng cười đó, Thái Minh Công nghiêm giọng nói :

- Khi nào ấn soái trở về với Đấng tối thượng, Kha giáo chủ mới biết Truy Hình Tướng là ai.

- Vậy Hoàng Thế Lãm không phải là Truy Hình Tướng sao?

- Việc chưa đến, Kha giáo chủ đừng hỏi.

Tổng tài Thái Minh Công bước xuống tràng kỷ :

- Bổn Tổng quản muốn được khuây khỏa một chút, Kha giáo chủ chắc không nề hà.

Kha Chấn Bình rối rít hẳn lên :

- Không, không! Trong Tổng đàn Thiên giáo có hoa viên, so với nơi cung nội thì chẳng bằng, nhưng so với ngoài giang hồ thì không có nơi nào sánh bằng. Thỉnh Tổng tài ngao lâm để khuây khỏa.

- Đa tạ Kha giáo chủ đã vì bổn nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.