Thành Thời Gian

Chương 12




Vô lượng thọ phật! Bần đạo dù mất mạng cũng quyết không thố lộ ẩn tình, sá gì...

chỉ là những nhục hình này...

Chính những tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Trang Hải đạo trưởng khiến Quan Vân Sơn chạy mãi vào vùng loạn thạch hiểm trở, và sau cùng đến cả đường quay trở lại chỗ xuất phát cũng không thể nhớ.

Hồ nghi bản thân đã rơi vào quỷ kế của Kiều Mộng Phi, Quan Vân Sơn dừng lại và ngưng thần nghe ngóng khắp nơi.

Thật lạ, Quan Vân Sơn vừa dừng thì tiếng kêu cũng vừa biến mất.

Thật chậm, Quan Vân Sơn nhẹ nhàng di chuyển về phía trước.

Nhưng vị trí vừa thay đổi thì thanh âm lại vang lên, Quan Vân Sơn đành dừng bước và suy nghĩ.

Sau đó...

Vút...

Bằng cử chỉ đột ngột, Quan Vân Sơn vận dụng khinh công và chỉ lào đi một quãng ngắn là dừng lại.

Với phương cách này, Quan Vân Sơn cười thầm, vì tiếng kêu rên tuy cũng phát ra cứ như là do Quan Vân Sơn thay đổi vị trí nên làm cho thanh âm bộc phát, nhưng cho dù Quan Vân Sơn đã dừng lại một lúc lâut hì tiếng kêu rên vì không thể nào dừng lại đột ngột tương tự nên cũng phát thêm một lúc ngắn nữa.

Cứ như thế, Quan Vân Sơn thử di chuyển đột ngột thêm ba lần nữa thì cứ y như rằng cả ba lần đều có kết quả tương tự. Có khác nhau chăng là phương hướng xuất phát tiếng kêu rên ở ba lần đều từ ba phương vị khác nhau vang lên.

Như không thể thử nghiệm thêm nữa, lần động thân tiếp theo của Quan Vân Sơn là có chủ đích rõ ràng. Chàng lao đến tiếp cận một vách đá chỉ cách độ ba trượng về phía tả.

Vút...

Và lúc đến gần, Quan Vân Sơn dù có nghe rõ tiếng kêu rên được xuất phát từ chỗ nào đó ở mãi về phía hữu, nhưng vẫn kiên quyết quật một kình cực mạnh vào vách đá đã được Quan Vân Sơn nhắm sẵn từ lúc đầu.

Bung...

Trong lúc dư âm của loạt chấn kình còn vang dội thì cũng từ vách đá này bỗng có tiếng kêu đau đớn thật khẽ vang lên.

Hự!

Tự thưởng cho bản thân một nụ cười đắc ý, Quan Vân Sơn ngay sau đó nhanh chóng thi triển khinh công lao đến một địa điểm khác cũng có vách đá.

Vút...

Và lần này khi phát kình vào vách đá như khi nãy, Quan Vân Sơn còn cố ý gầm quát:

- Định lợi dụng địa hình, giả vờ tạo ảo giác để lừa Âm Dương Quái Diện ta ư? Đâu phải dễ. Đỡ!

Ầm...

- Hự!

Ngay khi đắc thủ lần thứ hai, Quan Vân Sơn bỗng tái mặt khi nghe rõ thanh âm của Kiều Mộng Phi vang lên và không cần che đậy ý đồ:

- Ta phải thừa nhận đây là lần đầu tiên thuật Hồi Chuyển Thanh ở Ảo Ma động phải chịu thất bại. Âm Dương Quái Diện! Ngươi quả là người có tư chất thông tuệ và cũng đúng là người ta đang cần. Ngươi nghĩ sao nếu ta tự ý đề xuất cùng ngươi kết tình tỷ đệ, sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chia?

Biết rõ thanh âm xuất phát từ phía trên động, Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn lên, cho dù khó nhìn rõ được gì ở một lòng núi tranh tối tranh sáng thế này:

- Tại hạ nào dám vượt quá phận, cũng đâu dám tự phụ cho bản thân có diễm phúc chiếm hữu tuyệt học vốn là của phái Võ Đang.

- Ngươi quả nhiên thông tuệ, đã đoán biết ta định cùng ngươi tham luyện Vô Cực chân kinh. Vậy với sự thông tuệ đó, ngươi có biết rằng hễ ngươi khước từ là tự chuốc họa vào thân không?

Quan Vân Sơn cười lạt:

- Nếu sợ chuốc họa, tại hạ đâu đã tự ý chui vào đây ngay lần đầu tôn giá cho người giả thành tiếng kêu rên để dẫn dụ tại hạ? Tại hạ thừa biết tôn giá rất thông thạo địa hình chốn này và đó là nguyên nhân khiến tôn giá cho đến lúc này vẫn chiếm tiện nghi. Nhưng chỉ tiếc tại hạ còn là hạng người uy vũ bất năng khuất.

Lập tức có tiếng cười ngạo thị của Kiều Mộng Phi phát ra:

- Xem ra nếu ta không cho ngươi nếm mùi lợi hại thật khó mong khuất phục ngươi.

Nghe đây, ngươi nghĩ ngươi thật sự thông tuệ như lời ta vừa tâng bốc ngươi sao? Đừng có lầm. Ha... ha... vì trước hết, ta không hề trông chờ lũ vô dụng Đông Hải Bí Cung đủ năng lực bám đuổi theo ta đến tận đây. Ta chỉ trông chờ một mình ngươi thôi, là người có đủ tư cách đoán biết từng ý định của ta, dựa theo những gì ta lưu lại. Và kết quả... ha... ha... quả nhiên chỉ có ngươi là thật sự có tư cách. Ha... ha...

Quan Vân Sơn chột dạ:

- Hóa ra ngay từ đầu tôn giá đã đoán biết thế nào cũng bị tại hạ đuổi theo? Vậy việc lưu lại Đông Điền đã bị thương tích nghiêm trọng cũng là do tôn giá cố ý?

- Không sai. Vì ta biết rằng nếu không tạo cơ hội cho Đông Điền tự nói bằng hết những gì ta cố ý để cho ả nghe, có lẽ khó lòng dẫn dụ ngươi vào Thiên Ma Cổ Động. Vậy ngươi rõ rồi chứ? Đâu phải chỉ có mình ngươi thông tuệ. Và ta... ha... ha... ta vẫn thông tuệ hơn ngươi một bậc. Ha... ha...

Cứ để cho Kiều Mộng Phi cười, Quan Vân Sơn chợt lặng lẽ phát xạ một tia chỉ kình nhắm thẳng vào chỗ từ nãy giờ vẫn phát ra thanh âm.

Viu...

Bộp...

Chỉ kình chạm mạnh vào đá và có tiếng Kiều Mộng Phi rít lên phẫn nộ:

- Ngươi giỏi lắm Âm Dương Quái Diện! Dám dùng chỉ kình suýt phá vỡ công phu Ngũ Khí Hộ Tâm mà ta phải khó lắm mới tạo được. Đấy là ngươi tự chuốc lấy hậu quả. Xem đây.

Sợ bị ám toán, Quan Vân Sơn vội dịch người thay đổi bộ vị.

Tuy nhiên không có bất kỳ điều gì bất lợi xảy đến như Quan Vân Sơn lo sợ, ngoại trừ một chuỗi thanh âm mơ hồ lại vọng đến như trước đó từng có, tiếng kêu rên của Trang Hải đạo trưởng vang lên.

Vừa nghe chuỗi thanh âm này, Quan Vân Sơn phẫn nộ gầm lên:

- Huỳnh Hoa Trang có hận thù gì với tôn giá, sao tôn giá cũng dồn họ vào tuyệt lộ?

Không có bất kỳ thanh âm nào hồi đáp, như muốn cho Quan Vân Sơn biết Kiều Mộng Phi không còn gì để cùng chàng thương lượng. Điều này càng làm cho Quan Vân Sơn lo sợ hơn cho Công Tôn Uyển Uyển và Đông Điền, Xuân Mãn. Vì những thanh âm mơ hồ mà chàng vừa nghe chính là của họ.

Đang cố lắng nghe để nhận định rõ phương hướng của họ, Quan Vân Sơn bỗng mơ hồ bắt gặp những loạt âm thanh khác. Đó là những tiếng động đậy khả nghi, nghe như tiếng đá đang nghiến vào nhau.

Rào... rào...

Cảnh quang ở vùng núi non này vốn dĩ đã đầy những hiểm nguy, giờ lại thêm loạt tiếng động này nữa, càng khiến cho Quan Vân Sơn thêm chờn lòng chùn dạ.

Đã vậy, bằng cảm nhận tuy mơ hồ nhưng Quan Vân Sơn vẫn cảm thấy nền đá dưới chân như đang có những rung động kỳ lạ.

Và không bao lâu, dù không muốn liên tưởng, nhưng Quan Vân Sơn vẫn dễ dàng kết hợp hai hiện tượng khả nghi này lại làm một. Tiếng đá nghiến và những rung động mơ hồ của nền đá, phải chăng muốn nói lên khắp vùng Thiên Ma Cổ Động đầy kỳ bí này đang có dấu hiệu của cơn địa chấn?

Tuy không dám tin chắc vào nhận định này, một nhận định rất dễ làm bất kỳ ai lâm vào cảnh ngộ như Quan Vân Sơn cũng phải khiếp sợ, nhưng chàng bỗng nghe khá rõ tiếng kêu thét vì sợ hãi của Công Tôn Uyển Uyển vang đến:

- Chao ôi! Chúng ta e... nguy mất. A... a...

Quan Vân Sơn nghe lạnh khắp người, nhất là khi nghĩ đến câu Kiều Mộng Phi lúc cuối cùng đã đe dọa:

“Ngươi tự chuốc hậu quả!” và càng nhớ về câu nói này, Quan Vân Sơn càng thêm minh bạch:

Kiều Mộng Phi đã phải khổ công lắm mới luyện được một loại công phu gọi là Ngũ Khí Hộ Tâm và ngọn chỉ kình Thái Ất của chàng – theo lời nói của Kiều Mộng Phi lúc phẫn nộ - đã suýt nữa phá vỡ công phu này của ả.

Phải chăng điều này cũng có nghĩ là Quan Vân Sơn đã làm Kiều Mộng Phi mang thương tích khá nghiêm trọng? Chỉ có như thế mà Kiều Mộng Phi mới vì phẫn nộ, nảy sinh ý định báo thù, là bằng mọi giá phải loại bỏ kỳ được Quan Vân Sơn, cũng là đối thủ thật sự đáng ngại cho ả sau này.

Vậy thì để loại bỏ Quan Vân Sơn, cớ sao Kiều Mộng Phi thay vì có hành động nhắm vào Quan Vân Sơn, lại chuyển sang những hành vi bất lợi đối với Công Tôn Uyển Uyển?

Phải chăng Kiều Mộng Phi thừa biết thế nào Quan Vân Sơn vì có chút ân tình, nên thế nào cũng tìm cách ứng cứu cho Công Tôn Uyển Uyển?

Còn nghĩ là hễ Quan Vân Sơn thực hiện điều đó, chạy đến cứu Công Tôn Uyển Uyển cũng là lọt vào cạm bẫy đã bố trí sẵn và dành cho Quan Vân Sơn?

Minh bạch điều này và cảm thấy đúng, Quan Vân Sơn chợt bắt gặp bản thân đang tự hít vào một hơi thật dài, còn tâm trí thì chao đảo rối loạn với trăm nghìn ý nghĩ mâu thuẫn nhau. Tiếp cứu hay không tiếp cứu Trang chủ Huỳnh Hoa Trang?

Đang lúc này, nền đá dưới chân Quan Vân Sơn vẫn không ngớt truyền đến từng loạt chấn động mơ hồ và sau cùng làm cho Quan Vân Sơn có quyết định.

Vút...

Bật người lên cao, Quan Vân Sơn tận lực quật một kình vào trần động, nơi đã từng nhờ một ngọn chỉ kình mà Quan Vân Sơn vô tình làm cho Kiều Mộng Phi phẫn nộ vì công phu Ngũ Khí Hộ Tâm suýt bị chàng phá vỡ.

Ầm...

Lực đạo từ chưởng kình làm cho trần động lay chuyển, khiến không ít đất đá từ trên đó rơi xuống.

Rào... rào...

Sợ bị đá rơi trúng vào người, Quan Vân Sơn vội dịch bộ và nép qua một bên.

Đúng lúc này, có tràng cười cao ngạo của Kiều Mộng Phi vang đến:

- Ta thừa biết thế nào ngươi cũng có hành động này. Đó là điều ta đang chờ đợi và cũng là cách xử trí ta dành cho ngươi, kẻ dám khước từ lời đề xuất cùng ta hợp tác. Ha...

ha...

Quan Vân Sơn lập tức tung người lao về phía có tiếng phát thoại:

- Tôn giá chớ quá tự phụ. Chẳng qua đây là nơi tôn giá từng lưu ngụ nên có sắp đặt cạm bẫu khắp nơi. Tại hạ dù có bất kỳ hành động nào vẫn không thoát hết mọi cạm bẫu.

Đâu thể nói là do tôn giá thông tuệ nên đoán được từng hành động của tại hạ? Hãy nên nhìn nhận sự thật đó, và tiếp tại hạ một chưởng. Đỡ!

Ầm...

Rào... rào...

Cùng với tiếng chấn kình và tiếng đá vỡ vụn ra, Quan Vân Sơn còn nghe Kiều Mộng Phi hậm hực rít lên:

- Bình sinh chưa một ai dám xem thường Kiều Mộng Phi này. Chỉ có ngươi, một tiểu tử máu đầu chưa ráo mới dám tỏ ra cao ngạo một cách ấu trĩ như thế. Đã vậy, ngươi phải chết. Xem đây!

Từ chỗ ẩn thân, không biết Kiều Mộng Phi đã có hành động gì mà từ khắp nơi chợt có nhiều loạn thạch cứ ào ào lao thẳng đến chỗ Quan Vân Sơn đang đứng.

Ào... ào...

Vì chưa biết đây là thủ đoạn gì của Kiều Mộng Phi, nên Quan Vân Sơn vẫn thản nhiên theo bản năng quật kình vào những loạn thạch.

Vù... Ầm...

Ào... Ầm...

Đúng lúc này nền đá dưới chân Quan Vân Sơn chợt chao nghiêng khiến chàng đang trọ bộ lập tức cũng bị liêu xiêu lảo đảo.

Đang cố duy trì cước bộ, Quan Vân Sơn bỗng nghe Kiều Mộng Phi cười đắc ý:

- Ở Thiên Ma Cổ Động này có một nơi gọi là Thiên Tấn Trụy Vong Linh Siêu Hồn cốc. Đó cũng là nơi táng thân dành cho tất cả ai dám chống lại ta, dĩ nhiên cũng có ngươi.

Ha... ha...

Nền đá cứ nghiêng dần, cho Quan Vân Sơn một cảm nhận là nền đá sẽ nghiêng mãi, cho đến lúc nó trút bỏ hoàn toàn những gì bên trên nó. Và trút bỏ vào đâu, nếu không trút vào chỗ mà Kiều Mộng Phi vừa bảo là Thiên Tấn Trụy Vong Linh Siêu Hồn Cốc?

Kinh tâm động phách, Quan Vân Sơn tung người nhảy vọt lên cao.

Vút...

Từ trên cao chợt có một áp lực đè ngay xuống Quan Vân Sơn.

Ào...

Kèm theo đó là một loạt cười sằng sặc:

- Đừng quá xem thường người của bổn giáo như thế. Không lẽ để ngươi thoát dễ thế sao? Ha... ha...

Bị kình lực quật xuống theo tư thức Thái Sơn áp đỉnh, Quan Vân Sơn theo bản năng hất ngược lên trên một kình:

- Hãy xem công phu tuyệt học của Âm Dương Quái Diện ta.

Ào... Ầm...

Chấn kình làm cho thân hình Quan Vân Sơn trầm xuống. Và loạt tràng cười kia lại được dịp vang lên:

- Dù ngươi có là Âm Dương Quái Diện hoặc Quan Vân Sơn gì cũng phải chết. Có tiếc chăng là bổn giáo đã không còn cơ hội nào đoạt lại Thiên Niên Chu Quả đã vô tình lọt vào tay ngươi. Thôi nhé, vĩnh biệt. Ha... ha...

Lại thêm một loạt áp lực nữa xuất hiện và đè lên người Quan Vân Sơn.

Ào...

Quan Vân Sơn phẫn nộ, cố tận lực quật thêm một kình:

- Quả nhiên ta đoán không sai. Ngay từ đầu ta đã biết đây là hành vi của Ngũ Liên Giáo và Xuân Mãn cũng bị bọn ngươi thu phục. Thật đáng chết!

Ào... Ầm...

Lần này chấn kình làm cho toàn thân Quan Vân Sơn trầm xuống nhiều hơn, buộc Quan Vân Sơn phải miễn cưỡng cho thân chạm đất để đổi lấy đà.

Nào ngờ, nền đá dưới chân Quan Vân Sơn do đang độ chao nghiêng nên chàng chờ mãi vẫn không thấy chân chạm đất.

Vụt hiểu rất có thể bản thân sắp rơi vào Thiên Tấn Trụy Vong Sinh Siêu Hồn Cốc, Quan Vân Sơn kinh hoảng vươn tay quơ loạn về tứ phía.

Nhờ đó khi Quan Vân Sơn thật sự sắp bị rơi vào khoảng không vô tận thì bàn tay hữu vô tình chộp được vào một mép đá chênh vênh của phần nền đá chao nghiêng đến tận cùng.

Bộp...

Biết để rơi là nguy đến tính mạng, Quan Vân Sơn thu tàn lực, chộp luôn tả thủ vào mép đá.

Nền đá vẫn chao nghiêng khiến toàn thân Quan Vân Sơn phải giừ mãi vị thế đung đưa giữa khoảng không, đánh đu với số mạng và lâm cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng vì không còn cách nào khác, nên Quan Vân Sơn đành chấp nhận và cố duy trì mãi tình thế quá ư hiểm nghèo này, cũng là cơ hội cho Quan Vân Sơn thổ nạp điều hòa chân nguyên.

Được một lúc, Quan Vân Sơn có cảm nhận nền đá đang bắt đầu dịch chuyển theo hướng ngược lại và vị thế chao nghiêng cũng giảm dần.

Hớn hở vì điều này, Quan Vân Sơn gấp rút cho việc điều hòa chân nguyên, để khi cần chàng có thể dễ dàng thu người lên trên và lại an toàn yên vị trên nền đá như lúc trước.

Đang chờ đợi điều sắp xảy đến, Quan Vân Sơn chợt kinh nghi khi phát hiện phần hạ thân đang đung đưa ở khoảng không bỗng như vừa chạm vào một vách đá. Và sự kinh nghi liền biến thành kinh hoàng, lúc chàng cố căng mắt nhìn và hiểu điều gì sắp xảy đến cho bản thân.

Hóa ra nền đá chao nghiêng là do cơ quan phát động và phần nền đá tách ra là từ một vách đá. Do đó, khi cho cơ quan phát động ngược lại làm cho nền đá trở lại vị trí ban đầu thì phần nền đá tách ra từ một vách đá cũng từ từ khép sát vào chính vách đá đó.

Và điều không may cho Quan Vân Sơn là bản thân đang đung đưa ở chính phần nền sắp khép lại này. Nghĩa là nếu để phần nền đá hoàn toàn trở lại vị trí ban đầu thì khi nền đá khép vào vách đá sẽ dẫn đến biến cố bi thảm là Quan Vân Sơn bị nền đá nghiến vào vách đá.

Và để thoát, Quan Vân Sơn chỉ có hai cách, một là tự buông tay đừng bấu víu vào mép của nền đá. Khi đó nếu chàng thoát cảnh bị nghiền nát thì lại bị rơi vào Siêu Hồn Cốc, chấp nhận cái chết cũng đã dành sẵn cho số mạng. Cách thứ hai là Quan Vân Sơn phải lập tức thu người và trèo lên trên nền đá. Quan Vân Sơn chọn cách này.

Nhưng khi định thực hiện thì hỡi ôi, nền đá bỗng tuột ào xuống, trở lại vị trí chao nghiêng như lúc đầu.

Ào...

Quan Vân Sơn còn nghe những loạt cười đắc ý vang lên:

- Giáo chủ đã dặn chúng ta là phải để nền đá di chuyển lên xuống ít nhất vài ba lượt.

Có như thế tiểu tử Âm Dương Quái Diện gì đó mới thật sự rơi vào Siêu Hồn cốc, mãi mãi không được siêu sinh. Ha... ha...

- Hừ! Thì lần nào mà chẳng vậy. Và mười lần đủ mười, chưa có kẻ nào may mắn thoát bẫy Thiên Tấn Trụy Vong Linh cả. Tiểu tử đâu phải ngoại lệ. Ha... ha...

Hai gã này nói rất đúng. Chỉ với hai tay bám vào mép nền đá như Quan Vân Sơn lúc này, quả thật dù rất muốn thu người nhảy lên thì đúng là điều thiên nan vạn nan. Không những thế, cạm bẫy cơ quan ở nền đá này có gọi là Thiên Tấn Trụy Vong Linh cũng đúng.

Bởi mỗi khi nền đá chao nghiêng đến độ chót thì chính trọng lượng bản thân đã làm cho thân thể Quan Vân Sơn giản ra, khiến đôi tay do bám quá lâu vào mép đá cứ tưởng chừng như đang chịu đựng một lực căng có đến ngàn tấn tác động vào. Đã vậy, hai gã nọ còn điều động cơ quan làm cho nền đá cứ luân phiên nâng lên hạ xuống và khiến lực căng càng lúc càng làm cho Quan Vân Sơn thêm rã rời cánh tay.

Và nếu tình thế này cứ tiếp tục, có lẽ Quan Vân Sơn sẽ không thể nào duy trì nổi.

Nhưng may thay, Quan Vân Sơn chợt nghe một trong hai gã nọ lên tiếng:

- Có lẽ đủ rồi. Tiểu tử dù có là Đại La Kim Tiên ắt cũng đã rơi vào Siêu Hồn cốc từ lâu. Dừng lại đi, lão Hỏa.

Với toàn thân vừa mỏi mệt vừa xuất hạn mồ hôi vì khiếp sợ từ lâu, Quan Vân Sơn dù biết nền đá không bao lâu nữa sẽ khép sát vào vách đá, nhưng cũng vô kế khả thi để tránh cảnh bị nghiền nát. Bởi để thu người nhảy lên bên trên như đã định, Quan Vân Sơn đâu còn chút sức lực nào để thực hiện.

Còn như chấp nhận cái chết, hoặc bị nghiền nát hoặc bị rơi vào Siêu Hồn cốc thì chàng lẽ đương nhiên không cam tâm.

Trong lúc này, nền đá cứ từ từ khép vào vách đá, khiến Quan Vân Sơn đã khẩn trương, càng thêm khẩn trương.

Và sau cùng, lúc hai chân một lần nữa bị đung đưa va vào vách đá, Quan Vân Sơn bỗng nảy ý liều lĩnh.

Hít mạnh một hơi vào thật nhanh, chàng chờ đến lúc nền đá chỉ còn một quãng ngắn nữa là khép vào nền đá, liền buông một tay chụp thật mạnh vào vách đá nọ.

Bộp...

Thật may, Quan Vân Sơn đã vô tình chộp đúng vào một mẩu đá nhỏ, đủ cho chàng tiếp tục thực hiện ý đồ.

Buông cánh tay còn lại ra khỏi mép nền đá, Quan Vân Sơn chộp luôn vào mẩu đá khác.

Không nghĩ đấy là dó bản thân gặp may, Quan Vân Sơn ngay khi chuyển thân mình từ vị trí treo đung đưa ở mép nền đá qua trạng thái treo lơ lửng ở vách đá, lập tức dùng hai chân sờ soạng ở vách đá.

Đúng như Quan Vân Sơn nghĩ, vách đá chàng đang treo người thật sự có không biết cơ man nào là những mẩu đá mấp mô. Vậy là không phải ngẩu nhiên, Quan Vân Sơn vươn tay là vô tình chộp phải một mẩu đá. Chúng có rất nhiều, và nếu chàng không chộp vào mẩu đá này thì cũng chộp vào mẩu đá khác kế cận đó.

Mừng rỡ vì phát hiện ra điều này, Quan Vân Sơn vẫn treo mình trên hai tay đã quá mỏi mệt và gấp rút tìm chỗ đặt chân.

Điều này thì quá dễ và chỉ một lúc sau, Quan Vân Sơn có thể yên tâm khi cuối cùng cũng có tư thế thuận lợi để giữ yên thân mình.

Cạch...

Nền đá lúc này mới thật sự khép chặt vào vách đá. Chính tiếng động khô khan vừa phát ra ngay bên trên đầu đã cho Quan Vân Sơn nhận thức này. Tuy đó là một nhận thức hoàn toàn bất lợi cho chàng, vì cơ hội thoát lên bên trên đã bị phong bế, cùng một lúc với tiếng nền đá khép chạm vào vách đá. Nhưng chính nhận thức này lại làm cho chàng nhẹ nhõm. Bởi điều này nói lên, cho đến lúc này Quan Vân Sơn vẫn bình yên vô sự, chưa bị rơi vào Siêu Hồn Cốc, và nhất là thân thể không bị nền đá lúc khép lại nghiền nát vào vách đá có quá nhiều những mẩu đá nhấp nhô.

Từ từ tìm cách trụ vững thân mình trên hai chân, Quan Vân Sơn cẩn trọng buông bỏ một tay khỏi vách đá.

Tốt rồi! Vậy là Quan Vân Sơn có dịp cho một tay để nghỉ ngơi, đồng thời dùng cánh tay rảnh để dò tìm khắp vách đá.

- Vách đá có quá nhiều những mô đá lồi lõm, không lý nào không tìm thấy một kẻ nứt, hoặc một huyệt khẩu nào đó đủ cho một người lách vào?

Với ý nghĩ đầy lạc quan này, Quan Vân Sơn vẫn kiên trì tìm kiếm.

Hết tìm ở phía tả, lại chuyển qua chú tâm tìm bên hữu, Quan Vân Sơn vừa tìm vừa hy vọng bọn người ở bên trên vì một nguyên nhân nào đó do muốn kiểm tra xem chàng có thật sự chết chưa làm cho cơ quan phát động, sẽ tạo cơ hội cho chàng tung người nhảy thoát lên bên trên.

Nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng. Nền đá ở bên trên vẫn im lìm, cho Quan Vân Sơn nhớ lại câu nói tự đắc từng do bọn chúng nói là chưa bao giờ có người may mắn thoát chết, nếu lọt vào cạm bẫy cơ quan Thiên Tấn Trụy Vong Linh. Và như vậy, chúng cần gì phát động lại cơ quan để kiểm tra.

Và tương tự, có lẽ vận số của Quan Vân Sơn đã đến hồi mạt vận, là dù cố công tìm, nhưng chàng chưa phát hiện bất kỳ một kẻ đá nứt nào để nhân đó thoát đi. Một kẻ nứt còn không có thì nói gì cả nguyên một huyệt khẩu!

Quyết không sớm tuyệt vọng, Quan Vân Sơn chuyển sang tìm dần xuống phía dưới.

Nhờ nhiều mẩu đá luôn xuất hiện đúng lúc và đúng tầm tay, nên chàng vẫn có thể dễ dàng đi xuống phía dưới, tiếp tục tìm kiếm những cơ may thoát thân.

Cứ thế Quan Vân Sơn tuột xuống mãi và hoàn toàn không biết đã tuột xuống bao nhiêu trượng theo vách đá. Chàng chỉ biết lòng nhẫn nại của bản thân đã hết dần theo thời gian, có thể bảo sắp đến hồi tuyệt vọng thật sự.

Chợt...

Quan Vân Sơn bỗng nghe gai khắp người khi phát hiện một thanh âm mơ hồ vọng đến tai.

Có thanh âm tất có người và người đó dù ở đâu, vẫn là một địa điểm nào khác chứ không thể ở Siêu Hồn cốc này.

Quan Vân Sơn phấn khích, bắt đầu cho thân hình dịch chuyển trên vách đá và tiến dần về phía đã xuất phát những âm thanh mơ hồ.

Âm thanh nọ không hiểu sao cứ tiếp tục vang lên, vô tình tạo phương hướng rõ rệt cho Quan Vân Sơn dễ nhận định và di chuyển.

Hoàng thiên luôn bất phụ khổ tâm nhân, đã đến lúc Quan Vân Sơn nghe rõ thanh âm đó do nữ nhân phát ra. Đồng thời còn là tiếng nữ nhân không hề xa lạ với Quan Vân Sơn.

“Hay lắm! Cấu trúc của Thiên Ma Cổ Động thật kỳ bí. Không ngờ lại luôn có những lối thông thương dẫn đi khắp lòng núi, thông từ huyệt cốc này đến những sơn động khác, vô tình giúp ta tạm thời thoát nạn. Hừ!” Thêm một lúc nữa, Quan Vân Sơn cũng tìm thấy phương vị đã dẫn truyền âm thanh nọ đến tận nơi chàng. Đó là một ngách đá nhỏ, chàng khoan khoái lách người vào, vì không cần đeo bám người vào vách đá cheo leo nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.