Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 50: Không liên quan nhau




Ngày đó, sau khi Ân Tịch Ly và Viên Liệt đấu đá một trận, tất cả mọi người đều cho rằng hai người bọn họ thể nào cũng tuyệt giao rất lâu, hay chí ít sẽ không thèm nhìn mặt nhau một trận, thế nhưng bất ngờ nhất chính là, mới qua ngày thứ hai Viên Liệt đã đến tìm Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly lúc bấy giờ đang ở trong thư phòng, vừa đọc sách vừa gặm bánh bao, thấy Viên Liệt tới, cũng không thèm để ý đến hắn, đủ biết trong lòng vẫn còn bực bội.

Viên Liệt vào tới nơi, nhận ra Ân Tịch Ly phớt lờ mình, kỳ thực cũng không ngoài dự tính. Hắn tới bên cạnh bàn, chậm rãi lấy ra từ trong người một lọ thuốc cao, đặt xuống trước mặt đối phương.

Ân Tịch Ly cúi đầu nhìn một cái, rồi nghiêng mắt ngó Viên Liệt.

Viên Liệt biết hôm qua chiếm tiện nghi Ân Tịch Ly, lại gặp chân tay hắn lèo khoèo như thế dám chắc đã bị làm cho thụ thương rồi, tiện hỏi, “Thế nào? Không bị thương chứ?”

Ân Tịch Ly bĩu môi, cúi đầu phán một câu, “Cầm thú!”

Viên Liệt thở dài, bắt lấy tay hắn rồi kéo ống tay áo lên, quả nhiên trên cánh tay Ân Tịch Ly có lưu lại mấy dấu ngón tay bầm tím.

Viên Liệt khẽ nhíu mày, mặt lộ ra vẻ áy náy, mở chai, quết dược cao nhẹ nhàng sát lên chỗ thâm, ngoài miệng nói, “Ai bảo ngươi chọc giận ta?”

Ân Tịch Ly hạ giọng nói thầm, “Chỉ tại ngươi hẹp hòi, không biết khoan dung độ lượng với ai hết!”

Viên Liệt lườm hắn một cái, đáp trả, “Ai kêu ngươi khích người quá đáng! Sao ngươi không nghĩ lại xem mình đã phát ngôn như thế nào đi.”

Ân Tịch Ly lặng thinh, ngoảnh mặt tiếp tục đọc sách.

Viên Liệt thoa thuốc cho hắn xong, nghiêm túc nói, “Tối hôm qua, khi ta hảo hảo suy nghĩ về việc lần này thì nhận ra những gì ngươi nói đều có lý cả.”

Ân Tịch Ly nhướn mắt, “Dĩ nhiên rồi.”

“Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?” Viên Liệt tìm ghế trống ngồi xuống, hỏi, “Ai có thể dạy ta được? Ta phải đi đâu để học đây?”

Ân Tịch Ly nhìn hắn, nói, “Trên thế gian này luôn có rất nhiều người tài ba, ngươi đã có dã tâm, lẽ nào không hề để ý tới?”

Viên Liệt lắc đầu, “Trước đây ta chỉ lo thu nạp huynh đệ, chẳng giấu gì ngươi, thật sự ta không thích văn nhân.”

“A.” Ân Tịch Ly cười khẩy một tiếng, “Quân nhân không thích văn nhân, với văn nhân không thích quân nhân đều có cùng một loại căn nguyên, đại thể là bởi vì đối phương biết thứ mà mình không biết, nên đâm ra sợ đối phương khinh thường mình thôi.”

Viên Liệt chau mày, hỏi, “Vậy bây giờ phải tính sao đây? Ngươi là Trạng nguyên, ngươi dạy ta không được ư?”

Ân Tịch Ly cười, hỏi ngược lại, “Ta lấy cái gì để dạy ngươi đây? Trạng nguyên thì đáng giá mấy đồng tiền? Dạy ngươi viết văn sao?”

Viên Liệt cũng không phản bác, “Thật ra ngươi cứ việc nói thẳng với ta, nói xem làm thế nào cho phải?”

Ân Tịch Ly buông sách, lúc này, có một nha dịch đã vào đến cửa thưa, “Đại nhân, những người cần tìm đã đến rồi.”

Ân Tịch Ly gật đầu, “Cho bọn họ vào cả đi.”

Không lâu sau, Viên Liệt liền thấy một nhóm người tiến vào trong viện, từ lão nông, tiểu oa nhi, thiếu phụ, nông phu, đến người mẹ bồng con thơ đang đứng chờ… phỏng chừng có hơn chục người, đủ hình đủ dạng.

Bọn nha dịch bảo họ xếp thành hàng ngũ, đợi Ân Tịch Ly cho gọi vào trong.

Người thứ nhất bước lên là một lão bà, vừa đến cửa liền nơm nớp lo sợ hành lễ với Ân Tịch Ly, “Đại nhân.”

Ân Tịch Ly gật đầu cười với bà, “Đại thẩm, đừng sợ, ta có một số việc muốn hỏi ngươi, ngươi cứ thành thật nói cho ta biết.”

“Vâng vâng.” Lão bà vội vàng gật đầu.

Ân Tịch Ly cười hỏi, “Trong phạm vi tám thôn mười dặm, ai là người có bản lĩnh nhất a?”

“Ha hả.” Lão bà vừa nghe xong vui vẻ hỏi, “Đại nhân, ngài hỏi về phương diện nào a?”

Ân Tịch Ly suy nghĩ một chút, nói, “Yêu cầu chính của ta là, người nọ không làm quan, thoạt nhìn cũng cà lất phất phơ, nhưng hắn đã từng có đại ân giúp các ngươi việc gì đó.”

Lão bà suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Bất kì ai cũng được sao?”

Ân Tịch Ly gật đầu, “Tốt nhất là lão nhân, đã lớn tuổi.”

Lão bà vừa nghe được liền vỗ trán, nói, “Nga, ở đầu thôn thành Đông Sơn, có một lão đầu nhi tên là Tước Vĩ.”

“Tước Vĩ?” Ân Tịch Ly nghe xong trầm tư một hồi, hỏi, “Hắn có năng lực gì?”

“Thôn của bọn tiểu nhân có một dòng sông, đa số mọi người phải ra ngoài thôn múc nước; tuy đã tìm rất nhiều cao nhân về xem, nhưng tất cả đều bảo không đào được giếng. Tước Vĩ lão đầu kia chỉ cần đi lòng vòng trên mặt đất là có thể chỉ cho bọn tiểu nhân chỗ có nước để đào giếng, còn giúp cả thôn đào vài cái ao để tích nước.”

“Nga.” Ân Tịch Ly gật đầu.

Lão bà nói xong thì đến lượt mấy người nữa lần lượt vào, mỗi người đều cho một ý khác nhau, nào là thầy tướng số mù thành Tây, rồi lang trung bán thuốc trong thành… đủ các loại, nhưng trong đó lại có vài người cùng nhắc đến Tước Vĩ.

Mãi hồi lâu sau, có một lão nông chống gậy bước đến.

Ân Tịch Ly cười cười với hắn, “Lão bá.”

Lão đầu gật gật, “Đại nhân.”

Ân Tịch Ly lại đem cùng một vấn đề ra hỏi hắn, lão đầu suy nghĩ một chút rồi nói, “Luận về người tài ba a, tuy ta đã gặp qua không ít, nhưng bất quá chỉ có một người khiến ta phải tâm phục thôi.”

“Nga?” Ân Tịch Ly tựa hồ cảm thấy rất hứng thú, hỏi hắn, “Là ai a?”

“Lão đầu béo Tước Vĩ ở thành Đông.” Lão nhân gia cười ha hả đáp.

“Hắn đã làm gì để cho ngươi bội phục hắn như thế?”

“Nga…Trước kia, Úng thôn ở phía đông Nhạc Đô lúc nào cũng bị lũ lụt hoành hành, ngài có biết việc này không?” Lão đầu hỏi Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly cười cười, gật đầu, “Úng thôn, thôn cũng như tên, bởi vì bị núi vây quanh tứ phía nên dễ phát sinh lũ lụt.”

“Trước đây, theo thông lệ cứ đến tháng năm, tháng sáu hằng năm nhất định sẽ gặp sơn hồng (Lũ bất ngờ từ trên núi xuống)… Mỗi khi sơn hồng kia tràn xuống, nước cũng không biết từ đâu mà đổ về rất nhiều, có thể là do tuyết tan trên núi từ mùa đông chăng? Nói chung, lưu lượng nước rất lớn, dĩ nhiên sẽ dẫn đến lũ lụt, cứ mỗi lần như thế, hoa màu đều bị thất thu đến hơn nửa năm.” Lão đầu nói một hơi xong thì thở dài.

Viên Liệt cũng gật đầu, “Chính xác là có chuyện như vậy, thế nhưng về sau lại ổn thỏa, đã từ mười năm nay, cho dù mưa lớn cũng không phát sinh hồng thủy nữa.”

“Đúng vậy, đó là nhờ có Tước Vĩ biết trị thủy.” Lão đầu lý giải.

“A?” Viên Liệt hoài nghi, hỏi, “Ý ngươi là, chỉ dựa vào năng lực của một người lại có thể trị được nạn hồng thủy ư? Hắn đã làm cách nào? Xây đập lớn sao?”

“Không phải thế!” Lão đầu tỏ vẻ đắc ý mà lắc đầu, nói, “Năm đó bọn ta cũng đâu có tin, thế nhưng qua nhiều năm sau muốn không tin cũng không được, mặc dù đó là một biện pháp rất đơn giản.”

Viên Liệt nghe xong cảm thấy thật lạ lùng, hỏi, “Có việc như vậy sao?”

“Ân.” Lão đầu gật gù, cười hỏi, “Nhị vị đại nhân, các vị đoán thử xem, Tước Vĩ đã làm gì, cam đoan rằng các vị không thể đoán ra được.”

Viên Liệt dở khóc dở cười, tự nhủ, lão nhân này thật có tài thừa nước đục thả câu, rồi xoay mặt nhìn Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly nâng chén uống trà, cười hỏi, “Vào mùa đông, Tước Vĩ đã đem một bình nước nóng lên núi, tìm một địa điểm không bị băng tuyết đóng tụ trên bề mặt, lấy bình nước nóng dội vào…Rồi dặn các ngươi, mỗi năm đến mùa đông, đều đến nơi này dội một bình nước nóng, đảm bảo với các ngươi hai ngày tết lại có mưa lớn, nhưng đến kì sẽ không gặp phải sơn hồng nữa, đúng không?”

Nghe Ân Tịch Ly nói xong, lão đầu há hốc mồm, cuối cùng giơ thẳng ngón tay cái lên với Ân Tịch Ly, nói, “Trời, ngài cũng thật thần thông, chuyện đúng là như vậy!”

Viên Liệt nhất thời bất mãn, chờ lão đầu xuất môn rời đi, lập tức hỏi Ân Tịch Ly, “Đây là loại biện pháp gì vậy?”

Ân Tịch Ly thản nhiên cười cười, trả lời, “Nhân gian quả nhiên có lắm người tài ba a…Biện pháp vừa rồi lão nhân kia nói, gọi là ‘hoạt thủy dưỡng​[32]​’”

“Cái gì?” Viên Liệt vẫn chưa minh bạch, hỏi, “Dưỡng cái gì?”

“Đây chính là một loại phương thức dân gian cổ được lưu truyền lại.” Ân Tịch Ly giải thích cho Viên Liệt, “Hồng sơn xuất hiện vào những thời điểm rất thất thường, khi đó sẽ có nước ngầm mãnh liệt tuôn ra, không ngừng trút xuống, đúng lúc gặp phải lưu lượng nước của Trường Giang và Hoàng Hà, nước sẽ chảy tụ về. Kỳ thực trên mỗi ngọn núi, đều có một vị trí, được gọi là ‘cửa thông nước’, mỗi khi sơn hồng gây mưa to, vị trí kia sẽ nứt ra một cái khe, nước có thể từ chỗ đó thoát ra. Dấu hiệu duy nhất để nhận biết địa điểm này, chính là vào mùa đông, khi cả ngọn núi đều bị tuyết bao phủ, chỉ có một tảng đá lớn ở đây không bị tuyết đóng. Hàng năm vào mùa đông cứ đến tảng đá này dội một ít nước nóng lên bề mặt, gọi là giữ cho nước chảy thông, thì năm sau lũ lụt sẽ không tái phát nữa.”

“Thần kì như thế sao?” Viên Liệt tựa hồ vẫn không tin.

Ân Tịch Ly nhướn nhướn mắt, cười, “Ta cũng chỉ đọc qua trong sách, thực hư thế nào, xem ra đã được nhân gia kiểm chứng giúp.”

Viên Liệt nghiêm túc nhìn Ân Tịch Ly, “Vừa rồi trong số rất nhiều ngươi như vậy, ít nhất đã có năm vị nhắc đến Tước Vĩ, so với người khác đúng là nhiều hơn.”

“Ân.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Từ đó thấy được quả thật là vượt trội hơn người.”

“Thế nhưng…” Viên Liệt nhìn Ân Tịch Ly một lúc, trầm giọng nói, “Những gì hắn biết ngươi cũng biết đó thôi.”

Ân Tịch Ly cười, “Vậy thì sao, những điều ngươi cần học, chính là thứ hắn biết mà ta không biết.”

“Ngươi khẳng định hắn thật sự có năng lực sao?” Viên Liệt hỏi.

“Có hay không, phải thử mới biết được.” Ân Tịch Ly đứng dậy, nói, “Đi thôi, chúng ta đến thành Đông dùng bữa, tiện thể gặp vị Tước Vĩ lão nhân này một cái.”



Hai người cãi nhau vừa mới hòa hảo, mà tính Ân Tịch Ly thì không chấp nhận chịu thiệt thòi, hôm qua bị Viên Liệt đàn áp, dĩ nhiên hôm nay có cơ hội, liền mượn lời lẽ đâm chọt hắn đôi ba câu, bản thân Viên Liệt tự biết đuối lý, nên cũng không tính toán với hắn, nhường cho hắn chiếm tiện nghi để trút giận. Cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau hướng đến thành Đông.

Mặt đông Nhạc Đô là núi non, tiểu thôn trang hầu hết đều bị núi vây lại bên trong… Không giống với những vùng khỉ ho cò gáy hiểm trở và cằn cỗi, nơi đây hầu hết là tiểu sơn thôn màu mỡ phì nhiêu. Những hộ cất trên mặt đất thì chăn nuôi gia súc, còn các hộ săn bắn trên núi và hái thuốc lại có đời sống du mục rất sinh động. Cả vùng tạo thành một mảng xanh biêng biếc, các nông xá với ngói đen tường trắng, trông cũng phi thường tinh tế.

Viên Liệt và Ân Tịch Ly chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ ở sơn thôn, hai người đi song song nhưng chẳng nói năng gì nhiều.

“Ngươi đã hết giận chưa?” Rốt cuộc Viên Liệt nhịn không được, hỏi Ân Tịch Ly, “Làm gì mà để bụng lâu như thế?”

“Ân?” Kỳ thực, Ân Tịch Ly chỉ đang chú tâm suy nghĩ, tay cầm trống bỏi xoay tới xoay lui, chứ chẳng phải là giận dỗi gì Viên Liệt.

“Hôm qua ta có hơi lỗ mãng, không nên khi dễ một thư sinh văn nhược như ngươi.” Viên Liệt vẫn cố tỏ ra thành ý, “Bằng không ta để ngươi đánh lại, ngươi đừng ấm ức nữa, ta nhìn không quen.”

Ân Tịch Ly cười, nói, “Nếu ta giận ngươi thì ta đã không đưa ngươi đi tìm Tước Vĩ gì đó rồi, cứ tìm thẳng một phu tử ở Thái học viện dạy cho ngươi cũng được.”

Viên Liệt nghe xong, mí mắt co giật, trong lòng tự căn dặn, tốt nhất là đừng nên đắc tội với Ân Tịch Ly, xem ra muốn bức xúc với hắn cũng không được.

Ân Tịch Ly nhấc chân đá nhẹ sỏi đá nhỏ ven đường, nói, “Đúng rồi, một hồi nữa nếu gặp được Tước Vĩ, ngươi nhớ đừng nói hay hỏi han gì nhiều.”

Viên Liệt không lý giải được, “Vì sao?”

Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ một lúc, trả lời, “Tước Vĩ này, hình như ta đã từng nghe nhắc tới, nếu ta đoán chính xác thì đây không phải là một nhân vật đơn giản, ngươi không biết lai lịch và thân thế của hắn hay ho đến thế nào đâu.”

“Hắn có địa vì gì?” Viên Liệt hỏi, “Ngươi biết sao?”

“Chậc chậc.” Ân Tịch Ly vừa cười vừa thu trống về, chỉ vào mũi Viên Liệt nói, “Viên Liệt, ngươi trúng phải vận cứt chó rồi!”

Mí mắt Viên Liệt lại giật giật, nghiến răng nhìn Ân Tịch Ly dung dăng dung dẻ phất tay áo tiến về phía trước, bày ra bộ dáng vênh vênh váo váo, chỉ đành biết cắm đầu đuổi theo sau.

Hai người đi đến tận cuối thôn, dọc đường nhờ hỏi thăm nên cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà cách đó không xa, nghe đâu đó chính là nhà của Tước Vĩ.

Viên Liệt hỏi, “Vì sao đến tận đây mà ở?”

Ân Tịch Ly quan sát bốn phía, nói, “Cư ngụ ở đây rất hảo a, ngay giữa chốn thanh sơn nghe được tiếng chim hót, lại luôn phảng phất hương hoa.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước ngôi nhà, cũng không gặp phải trở ngại gì, chỉ có mỗi một bức tường rào.

“Ngoài cửa không có lấy một trận Ngũ Hành, phía trước cũng không đặt cơ quan gì a?” Viên Liệt bất mãn.

Ân Tịch Ly đạp hắn một cước, “Ngươi ít xem kịch một chút đi nha? Bớt nghe mấy lời thoại bịa đặt kia lại.”

Nói xong, hai ngươi tiến đến cạnh cửa tường rào nhỏ, chỉ thấy trong viện có một gốc cây hòe cổ thụ, trên mặt đất là một con Đại hoàng cẩu, thấy có hai người tới chỉ lười biếng lắc lắc đuôi, nằm sấp xuống lim dim ngủ, rõ ràng không hề sợ người lạ.

Dưới tàng cây, có một lão đầu béo đang nằm trên sạp trúc, vừa đọc sách, vừa gặm gà nướng.

Viên Liệt nhất thời nghĩ, chỉ cần đem con gà nướng trên tay lão đổi thành một bình rượu, thì Ân Tịch Ly về già phỏng chừng sẽ có cái phong thái này đây, bất quá hẳn là hắn phải gầy hơn nhiều.

“Lão nhân gia.” Ân Tịch Ly gõ gõ vào tường rào, cười hỏi, “Ngài là Tước Vĩ phải không?”

Tước Vĩ đẩy sách qua một chút, để lộ nửa khuôn mặt rồi liếc mắt nhìn ra cửa, thấy hai thanh niên đứng đó, liền hỏi, “Tiểu oa nhi tìm lão phu ta có việc gì?”

Ân Tịch Ly mỉm cười, “Bái sư học nghệ a.”

“Ai nha, tiểu oa đừng có nháo.” Lão đầu phun ra vài mẫu xương gà, “Lão nhân ta thì có năng lực gì để dạy các ngươi.”

Ân Tịch Ly mỉm cười, “Muốn học trị quốc chi đạo cùng thiện chiến chi thuật, làm sao để mọi thứ đều thuận lợi mà thống nhất thiên hạ.”

Lão đầu sững sờ, ngẩng đầu nhìn Ân Tịch Ly và Viên Liệt bằng cặp mắt đầy ngờ vực, một hồi sau mới nói, “Ai nha, các ngươi nhận nhầm người rồi.”

Nói xong, cầm sách toan bỏ chạy.

Ân Tịch Ly nói, “Không hề nhận lầm người, chính là lão!”

Lão đầu khoát tay, “Ta ăn quá đà nên bụng thấy khó chịu, hẹn tái ngộ.”

Viên Liệt nói, “Lão nhân gia, bọn ta thật sự thành tâm đến xin được cầu giáo*.”

“Gì?” Lão đầu giả ngây giả dại đứng lên, “Cầu giác​[33]​* a? Vậy thì tìm đến mấy hộ nuôi trâu đi.”

Nói xong lại chạy tiếp.

“Tước Vĩ.” Ân Tịch Ly gọi hắn một tiếng, lão đầu cố tình giả điếc không nghe, Ân Tịch Ly cũng chả vội, cười nhạt một tiếng, buông ra một câu, “Cảnh Chi, ngươi cứ nhất định phải trốn tránh sao?”

Lão đầu sửng sốt, trợn mắt há mồm, quay đầu lại trừng Ân Tịch Ly, gặp Ân Tịch Ly đang mỉm cười, thủ thế với hắn. Lão đầu hít một hơi lương khí, giậm chân chỉ vào Ân Tịch Ly mà rống, “Ai nha má ơi! Sát tinh tới rồi, sát tinh tới rồi! Ngươi đúng là oan gia a!”

Ân Tịch Ly đá tung cửa rào xông vào, đi tới ngồi ngay xuống hướng đối diện ở bàn đá, ngoắc ngoắc ngón tay với Tước Vĩ, “Lại đây, lại đây.”

Viên Liệt kinh ngạc, chứng kiến lão đầu ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống một bên.

Ân Tịch Ly mỉm cười nhìn hắn, “Lão gia tử, ngài có chịu nhận đồ đệ hay không a?”

Lão đầu bĩu môi, nhìn hắn một lúc, hỏi, “Nhận ngươi a? Năng lực của ngươi lớn như vậy, đâu cần đến lão gia tử ta dạy a.”

Ân Tịch Ly đưa tay chỉ chỉ Viên Liệt, nói, “Chính là dạy cho hắn!”

Tước Vĩ nhìn qua Viên Liệt một cái, miệng méo xệch, ngập ngừng do dự, Ân Tịch Ly lập tức đưa mắt trừng hắn, “Có dạy hay không?”

“Dạy, dạy.” Chẳng biết lão đầu đã bị Ân Tịch Ly bắt được nhược điểm gì, mà Ân Tịch Ly nói sao nghe nấy, mặt như đưa đám, nói, “Ta dạy!”

Ân Tịch Ly thỏa mãn gật đầu, vẫy tay kêu Viên Liệt, “Lại đây, bái sư đi! Lão nhân này là người rất có bản lãnh.”

“Ai…Chờ một chút.” Lão đầu ngăn cản, nói, “Bái sư cũng được, có điều ta thu nhận đồ đệ rất cẩn trọng, phải đáp ứng được vài điều kiện đã.”

Ân Tịch Ly thoáng nheo mắt, “Điều kiện gì?”

Lão đầu cười khà khà đắc ý, “Không phải là ta không chịu nhận a, chẳng qua, nếu ta thu nhận, thì cũng không thể bắt ta thu vào một kẻ quá vô dụng, có đúng không?”

Viên Liệt nhíu mày hỏi, “Điều kiện là gì?”

Lão đầu cười hăng hắc, “Cũng đơn giản thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.