Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 26: Huynh muội ấm áp




Hạ Vũ rời khỏi thiên tự phòng, xuống đại sảnh tửu lâu ăn cơm.

Cả tửu lâu đã đầy người tọa, Hạ Vũ loay hoay tìm chỗ, bụng đang nghĩ hay là cứ sai tiểu nhị đưa đồ ăn lên phòng để cùng ăn với Ân Tịch Ly thì chợt thấy tại một bàn gần cửa sổ có thực khách đang đứng lên, thanh toán bạc rời đi.

Hạ Vũ chớp ngay thời cơ, lập tức bước qua đó ngồi xuống.

Tiểu nhị đến thu thập bát đĩa, một mặt hỏi hắn, “Vị công tử này muốn ăn cái gì?”

Hạ Vũ vốn sinh ra là thiếu gia, có rất nhiều bạc, lại vừa vất vả vượt đường xa đến Nhạc Đô nên hiện tại đương nhiên là muốn ăn ngon một chút,  liền gọi tám món ăn một món canh, còn kêu thêm một bình hảo tửu, đơn độc chiếm lấy một bàn, thống khoái ăn uống.

Hạ Vũ vừa ăn vừa nghe được từ  những bàn gần đó có mấy thư sinh đang ngâm thi tác đối, mặt thì tỏ vẻ siêu phàm, tiếc rằng chỉ toàn phát ngôn ra những lời lẽ cẩu thí bất thông (câu cụt câu què). Hạ Vũ cười thầm trong bụng… May là Ân Tịch Ly không cùng xuống đây, bằng không nhất định hắn sẽ kiếm chuyện trêu chọc đám thư sinh kia.

Lúc bấy giờ, có hai người vừa lên khỏi cầu thang, bộ dạng bất đồng so với những thư sinh đến từ nơi khác trong tửu lâu. Hai vị này trông có vẻ như Nhạc Đô bản địa phú gia công tử, người thì vận một thân hắc y, còn người kia mặc toàn màu chàm, cả hai đều thắt cẩm y ngọc đái, nhìn vào chất liệu vải là biết ngay bọn họ phi thường phú quý.

Tiểu nhị vừa cúi đầu khom lưng vừa dẫn đường, “Viên thiếu gia hôm nay thật rảnh rỗi a.”

Hạ Vũ từ xa nghe được… Họ Viên? Liền ngẩng đầu xem thử, chẳng phải chính là vị sát tinh gì đó của Ân Tịch Ly a?  Trước giờ hắn xem bói cực kì chuẩn xác, may mà tránh đi xuống ăn cơm, bằng không thì chạm mặt nhau rồi.

Hai kẻ vừa vào tửu lâu ăn, đích thực chính là hai huynh đệ Viên Liệt cùng Viên Lạc.

Lên đến lầu, Viên Liệt liền nhíu mày, nhìn Viên Lạc phán, “Nhiều người quá, hết chỗ ngồi rồi.”

Viên Lạc quan sát tứ phía, phát hiện cả tửu lâu chỉ có mỗi bàn của Hạ Vũ còn chỗ trống, đó là bàn tròn lớn, mới một người ngồi, thêm hai người vào nữa thì vừa đủ. Ở Tiêu Vân Lâu cả rượu lẫn thức ăn đều đứng đầu Nhạc Đô, nhất là loại rượu lâu năm Viên Lạc yêu thích. Hắn kéo Viên Liệt đi một mạch hướng đến bàn Hạ Vũ.

Viên Liệt thấy phải ngồi chung bàn với người khác thì thoáng do dự, nhưng từ trước đến nay hắn luôn yêu thương đệ đệ Viên Lạc, biết rõ tiểu đệ thích uống rượu của Tiêu Vân Lâu, đành chiều theo ý của hắn.

Viên Lạc đến bên bàn, hỏi Hạ Vũ, “Huynh đài, chỗ này ngồi được không?”

Hạ Vũ gật gật đầu, ra dấu “thỉnh”,  xong lại tiếp tục dùng cơm.

Viên Lạc ngồi xuống, ngoắc Viên Liệt, “Đại ca! Lại đây ngồi!”

Viên Liệt bất đắt dĩ, đành phải ngồi cạnh hắn, tiểu nhị vội chạy tới chờ hai người gọi món ăn.

Hạ Vũ cũng biết qua một ít chuyện về tứ đại gia tộc ở Nhạc Đô, xem ra chắc hai người này chính là Viên thị huynh đệ, người áo đen hẳn là Viên Liệt đại danh vang dội a… Kẻ mà Ân Tịch Ly luôn miệng nhắc đến. Hạ Vũ nhìn thoáng qua, Viên Liệt này thật sự uy vũ anh tuấn, làm cho người ta gặp được khó quên. Lại xét đến Viên Lạc bên cạnh hắn, trông có vẻ rất bình thường, nếu lẫn vào trong đám đông phỏng chừng chẳng ai nhận ra.

Hạ Vũ cùng Ân Tịch Ly là thanh mai trúc mã, vừa là hàng xóm từ nhỏ, lại học cùng trường, giữa hai nhà cũng có giao hảo, đều xuất thân từ trấn Thanh Vân.

Ân gia là đệ nhất phú gia trấn Thanh Vân, Ân lão gia rất biết buôn bán, bản thân ông cũng có học vấn, đã mở Ân Viên đào tạo dạy dỗ ra nhiều đại tài tử. Ân Tịch Ly là con trai độc nhất trong nhà, lão gia tử hơn bốn mươi tuổi mới sinh được một đứa con trai, ba thế hệ mấy đời con một, được xem như gia bảo.

Ân Tịch Ly thông minh bẩm sinh, là đệ nhất tài tử trấn Thanh Vân, bỏ qua vẻ đẹp bên ngoài, hắn còn có thể xem tướng số. Các thầy tướng số thực tình cũng không biết được hắn tự mình nghiên cứu hay là do trời sinh. Mà hắn xem tướng số cực chuẩn, việc tại trấn Thanh Vân có người họ Ân tài cao vang xa đã khiến nhiều người ở các châu huyện phụ cận nghe được đến tìm hắn xem bói.

Nhà Hạ Vũ đời đời làm nghề y, cha hắn cũng xem như người trong giang hồ, được ca tụng là Dược vương, Hạ Vũ không những là thần y, còn có một thân hảo võ nghệ.

Hai người từ bé đã chơi chung, đều chuyên gây họa, cùng nhau gặp rắc rối, bị phạt cũng phạt chung, bởi vậy không bao giờ giấu nhau việc gì. Ân Tịch Ly đang gặp phải sự tình gì Hạ Vũ căn bản đều biết, tên kia thường lải nhải, nói Viên Liệt này là đại khắc tinh đối với mệnh của hắn, một khi gặp liền hỏng bét, bởi vậy hắn tránh như tránh ôn thần.

Lần này tới Nhạc Đô, Ân Tịch Ly nguyên bản không muốn mà chỉ vì bị cha hắn cùng những phu tử kia thúc ép. Cha hắn thì đòi hắn thành thân để kế thừa việc hương khói, phu tử thì muốn hắn vào kinh đi thi đoạt công danh, tóm lại không ai chịu để cho hắn bình yên đọc sách. Vừa vặn lúc Hạ Vũ cần đến kinh thành bàn chuyện nên Ân Tịch Ly cũng theo chân, Hạ Vũ vui vẻ đem hắn đi cùng, hắn có năng lực tướng số, chuyện của mình còn cần đến hắn hỗ trợ.

Viên Liệt ngồi chờ món ăn, không có việc gì làm, vô thức ngẩng đầu nhìn thư sinh đối diện.

Xét thấy thanh sam thư sinh ở trước mặt có đôi mắt trong trẻo tinh anh, gân cốt rắn chắc, xem ra là người biết công phu. Viên Liệt hơi hoài nghi, thư sinh phần lớn suy nhược, giờ lại xuất hiện một người biết võ, hơn nữa công phu chắc chắn không tồi, chẳng biết lai lịch như thế nào.

Viên Lạc ở cạnh bên châm trà, thấy Viên Liệt chăm chú nhìn thanh niên đang ăn cơm trước mặt đến ngây ngốc, cảm thấy thất lễ, liền nhẹ nhàng đạp hắn một cước.

Viên Liệt giật mình, định thần rồi thu hồi ánh mắt, bất chợt chú ý đến túi tiền màu trắng ở trong tay thư sinh kia.Túi tiền này được thợ gia công tinh xảo, toàn bộ màu trắng, chỉ may ở bên trên cũng màu trắng, thêu một chữ, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ là chữ Ân…

Viên Liệt thấy chữ Ân, lòng liền nhộn lên.

Hắn hiện vẫn nhớ rõ năm đó thiếu niên kia bắt hắn lập chứng từ cam kết_gặp người họ Ân phải bỏ chạy…

Viên Lạc bưng chén trà, thấy Viên Liệt lúc đầu là nhìn chằm chằm vào thư sinh kia, sau đó lại nhìn chằm chằm vào túi tiền của thư sinh, trong lòng buồn bực, lại liếc thấy chữ Ân trên mặt túi tiền, hắn kinh ngạc, giương mắt nhìn kỹ thư sinh kia. Xét thấy thư sinh này bạch diện, lông mày thanh mảnh, thật sự rất tuấn tú, lẽ nào chính là thư sinh mà Viên Liệt đã nhắc đến?

Nghĩ đến đây Viên Lạc liền đạp đạp Viên Liệt, đưa mắt liếc Hạ Vũ, rồi nhướn nhướn mày hàm ý ___Là hắn a?

Viên Liệt lắc đầu___Không phải a. Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng hình dạng của thiếu niên kia hắn vẫn nhớ rõ ràng, thư sinh này quả thực rất dễ nhìn, có điều so với thiếu niên kia thì khác nhau khá xa. Đặc biệt ở khóe mắt thiếu niên kia có một nốt ruồi, hắn nhớ thật tinh tường.

Túi tiền trong tay Hạ Vũ là của Ân Tịch Ly, Ân Tịch Ly nhiều bạc nên tiêu xài có phần phóng túng, thấy sách nào thích là mua ngay, thông thường chưa đến vài ngày thì một đồng cũng không còn sót lại, thay vào đó là sách đầy xe. Hắn cũng tự biết được mà đơn giản đem toàn bộ gia sản đưa Hạ Vũ, để Hạ Vũ quản, phòng ngừa bản thân tiêu loạn.

Hạ Vũ mới rồi cũng phát hiện ra thần sắc của Viên Liệt, cảm thấy thú vị, nghĩ bụng thử hắn một lần xem hắn còn nhớ Ân Tịch Ly không. Nghĩ xong, Hạ Vũ gọi tiểu nhị, “Tiểu nhị, đem thêm bốn món ăn một món canh, một bình hảo tửu, đưa đến vị khách nhân họ Ân ở cùng chỗ với ta.”

“Đưa đến thiên tự phòng sao?” Tiểu nhị tới hỏi Hạ Vũ muốn gọi món gì.

Hạ Vũ chọn món ăn, không quên nói thêm một câu, “Thư sinh khóe mắt có một nốt ruồi ấy.”

“Được rồi!” Tiểu nhị cười nói, “Ta nhớ được, thư  sinh dùng cái tay nải che mặt a?”

“Đúng, đúng!” Hạ Vũ gật đầu, mặt khác nhìn trộm Viên Liệt đối diện.

Quả nhiên liền gặp Viên Liệt nhíu mày.

Hạ Vũ cười thầm, vẫn còn nhớ rõ sao?! Hắn ngồi lại thêm chốc lát, ăn chút điểm tâm nữa rồi mỹ mãn rời đi.

Chờ Hạ Vũ đi khỏi, Viên Lạc túm lấy Viên Liệt, hỏi, “Ai, ca ca, thư  sinh họ Ân mà hắn nói, có phải là người ngươi muốn tìm không? Chẳng phải ngươi kể khóe mắt có nốt ruồi sao?”

Viên Liệt có chút mơ hồ, lắc đầu, “Chắc không trùng hợp như vậy đâu ha?”. “Đi xem a!” Viên Lạc đứng lên định đi theo Hạ Vũ, bị Viên Liệt giữ chặt bảo, “Thôi, quên đi!”

“Không được, vạn nhất đúng thì sao!?” Viên Lạc nhấc chân muốn đuổi theo.

Viên Liệt thở dài, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại càng lo lắng, ngộ nhỡ người nọ quả thật là người sống, không phải yêu quái cũng không phải hồ ly dụ người, hắn cũng chẳng biết đến lúc đó mình nên làm sao, tạ ơn cứu mạng? Hay là đánh hắn cho nguôi giận? Vì hắn mà mình “ Hồn khiên mộng nhiễu”(hồn bị dắt đi, mộng bị quấy phá) cộng thêm “thủ thân như ngọc” nhiều năm như vậy…

Nghĩ tới đây Viên Liệt đứng dậy, quyết định không đi, không nên chuốc lấy phiền phức.

Ân Tịch Ly vốn đang ở trên giường ngủ, ngáy o o, hắn trở mình qua lại vài cái, mơ mơ màng màng… Trong giấc mơ, nhìn thấy trước mắt có một cây hoa đào cổ thụ, gió thổi qua, hoa đào lả tả rơi đầy dưới gốc cây.

“Cộc Cộc Cộc.” Ba tiếng… có người gõ cửa.

Ân Tịch Ly bừng tỉnh, nhấc người dậy.

Ngồi ở trên giường, Ân Tịch Ly nghiêng đầu cân nhắc, cảm thấy bất an, mộng thấy đào hoa!

Bấm tay tính toán xong, Ân Tịch Ly giật mình___nguy rồi, sát tinh rơi xuống a!

Lúc này, người ngoài cửa lại gõ, “Ân thiếu gia?”

Ân Tịch Ly sững sờ hỏi, “Ai a?”

“Vị bằng hữu kia của ngài kêu ta đưa rượu và thức ăn đến.”Tiểu nhị trả lời.

Ân Tịch Ly nheo mắt lại. Hắn chơi với Hạ Vũ từ nhỏ quen tính, biết rõ tên này sợ thiên hạ bất loạn, cơ hồ cảm thấy có chút bất thường.

“Hắn ngồi ăn cơm một mình hả?” Ân Tịch Ly hỏi tiểu nhị kia, “Có ai ngồi cùng không?”

“À, có a.”Tiểu nhị cười, “Là hai vị Viên thiếu gia.”

“A..” Ân Tịch Ly hít vào một hơi lãnh khí, lòng biết không xong rồi, lập tức vén chăn xuống giường mặc áo khoác vào.

“Ân thiếu gia?” Tiểu nhị bưng bốn món ăn một món canh và vò rượu, tay đã cảm thấy mỏi nhừ, liền hỏi, “Ngài đang làm gì đó..”

“A, ngươi chờ một chút, ta đang thay y phục.” Ân Tịch Ly nói, đồng thời đảo một vòng quanh phòng, phát hiện không có chỗ trốn, cuối cùng trông thấy cửa sổ.

Hắn tiến đến cửa sổ, đẩy cánh cửa ra, nhận thấy nơi này là lầu hai…Cũng không cao lắm, ở lầu một còn có mái hiên vươn ra rất xa, tại đó mượn lực rồi nhảy xuống dưới, không biết có bị thương không a?

Ân Tịch Ly nghĩ, người cũng đã leo ra cửa sổ. Hắn khác với Hạ Vũ, từ nhỏ là con một ba đời, được Ân lão gia yêu thương hơn hết thảy mọi thứ, làm sao cam lòng để hắn luyện võ. Hơn nữa tự thân Ân Tịch Ly cũng không thích người có võ, theo lời hắn bảo, trên đời này, nếu mọi người đều không biết võ, cũng không thích tàn nhẫn tranh đấu, chiếm tiện nghi người khác, khi dễ kẻ yếu thì nghiễm nhiên sẽ không có chiến sự!

Cho nên hắn kiên quyết không luyện võ, bất quá theo như lời Hạ Vũ, đơn giản là hắn ngại khổ thôi!

Ân Tịch Ly trèo ra từ cửa sổ nhảy đến mái hiên bên ngoài, vốn đã tính toán rất tốt, định lưu lại trên mái hiên một chút, ai dè giẫm một cước mới biết được, cái nóc nhà này lợp ngói lưu ly trơn trượt. Liền mất thăng bằng…văn nhân mà, ngoại trừ cầm bút thì chưa từng cầm qua thứ gì nặng đông nặng tây. Ân Tịch Ly trượt chân, cánh tay lại yếu sức, không bám nổi cái cửa sổ khiến hắn  trực tiếp rơi thẳng xuống đất.

Lúc này, Hạ Vũ vừa vặn đi tới cửa, gặp tiểu nhị tay bưng bốn món ăn một món canh, liền hỏi, “Làm gì vậy sao không vào đi?”

“Ân thiếu gia nói đang thay quần áo…” Tiểu nhị còn chưa dứt lời, chợt nghe bên trong lạch cạch một tiếng, sau đó là …Ai nha…

Hạ Vũ vội vàng đẩy cửa đi vào, liền thấy cửa sổ mở toang, trong phòng không có người, kinh hãi hướng đến cửa sổ.

Viên Liệt rời hỏi cửa tửu lâu, trong lòng không yên…Có thể là thiếu niên kia hay không? Không biết hiện tại lớn lên tướng mạo ra sao nữa, muốn gặp, lại sợ gặp. Hắn đang hoang mang lo nghĩ, chợt nghe “Ai nha” một tiếng.

Viên Liệt võ nghệ cao cường, tiếng ngưu mao châm (kim châm mảnh như lông trâu) bay tới hắn cũng nghe ra được, còn có thể chuẩn xác tránh né, chỉ là, một tiếng ‘ai nha’ này…làm cho hắn ngây ngẩn cả người.

Thanh âm này có vẻ quen thuộc như đã từng biết qua! Khiến Viên Liệt nhớ tới, lúc trước thiếu niên kia cũng có thanh âm tương tự.

Bỗng một người từ trên rớt xuống, không chút sai lệch, nhắm thẳng vào chỗ của hắn.

Viên Liệt kinh hoàng, ngưỡng lên nhìn xong thì vốn định lùi ra, đón lấy người nọ, nhưng mới chớp mắt đã nhìn thấy người rơi xuống trước mặt, hai tay vươn ra bám vào ngay bả vai mình…Hai mắt nhìn nhau, khiến Viên Liệt ngây ngẩn cả người, làm sao còn nhớ đến việc tránh né a, trực tiếp bị tông ngã nhào ra đất.

Ân Tịch Ly đương nhiên cũng trông thấy Viên Liệt, lúc rơi xuống, phát hiện ở phía dưới có người, vốn đang cảm thấy vận khí của mình rất tốt, người nọ thoạt nhìn thân thể cương tráng như là biết võ công, có thể lấy làm đệm thịt dùng tạm một lát, đến lúc ngẩng đầu xem xét, hắn hoảng hốt, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

Viên Liệt bị đè bẹp ở trên mặt đất, rất lâu sau mới kịp phản ứng, giương mắt nhìn Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly muốn che mặt cũng không còn kịp rồi, mắt thấy Viên Liệt chăm chăm nhìn mình, miệng hé ra tựa hồ muốn nói gì đó, Ân Tịch Ly bị dồn tới đường cùng, liền ra tay một quyền nhằm ngay đỉnh sống mũi của Viên Liệt mà đánh.

Ân Tịch Ly không có công phu, bởi vậy Hạ Vũ dạy hắn một chiêu này, thừa dịp đối phương không đề phòng, đánh vào đầu sống mũi, đoan chắc người bị đánh sẽ choáng váng, hơn nữa còn bị hoa mắt, ngươi có thể nhân cơ hội đó chạy trốn.

Viên Liệt trông thấy Ân Tịch Ly thì ngây dại, không kịp phòng bị, chuyến này khó tránh lãnh phải một đòn, đáng thương cho hắn dù gì cũng được ca tụng là bất bại danh tướng, hôm nay bị ma xui quỷ ám thế nào mà lại để Ân Tịch Ly văn nhược thư sinh một quyền vừa vặn đánh trúng, đau đến xây xẩm.

Ân Tịch Ly đứng lên, xoay người bỏ chạy, Viên Liệt cảm giác Ân Tịch Ly đã giẫm lên bụng của hắn đứng lên… cũng may là thư sinh này không nặng lắm.

Trên lầu, Hạ Vũ đứng trước cửa sổ chứng kiến rất rõ màn vừa rồi, mắt thấy Ân Tịch Ly lao vào ngõ nhỏ đào tẩu, Viên Liệt thì ở tại chỗ ôm đầu.

Hạ Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi đóng cửa sổ lại, quay đầu, ngồi xổm xuống…Cười ha hả.

Viên Lạc theo đuôi Hạ Vũ mà đến, dè dặt đứng trước cửa, gặp cửa không khóa, bụng mừng thầm, tính lặng lẽ vào trong liếc mắt nhìn, vừa đi được tới cửa khẩu, chợt nghe bên trong tiếng cười kinh thiên động địa truyền tới.



Ân Tịch Ly hoảng hốt chạy bừa, trong bụng mắng Hạ Vũ gây họa khiến hắn gặp phiền toái lớn như thế…Hôm nay bỏ qua kiếp sát tinh không tính đi. Viên Liệt với hắn mạng khắc vô phương hóa giải, một khi dây dưa với nhau, đời này của mình sẽ hỏng bét!

Quanh đi quẩn lại trong ngõ nhỏ, mãi đến khi Ân Tịch Ly thở không ra hơi, mệt mỏi dựa vào tường nghỉ, sau đó nhìn quanh, thấy không có người đuổi theo, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Hơn nửa ngày thở gấp hơi thở mới điều hòa trở lại, Ân Tịch Ly trông ra bốn phía, phát hiện một vấn đề còn nghiêm trọng hơn…Đây là chỗ nào?

Vòng vo trong ngõ hẻm một hồi, thật vất vả mới nhìn thấy đường cái náo nhiệt ở trước mặt. Ân Tịch Ly bước lên áp người vào đầu ngõ nhìn ra ngoài, muốn xem Viên Liệt có còn ở cửa tửu lâu không. Xem xong, Ân Tịch Ly chợt phát hiện, con đường này kỳ thực không nằm trước cửa Tiêu Vân Lâu, biết ngay là mình đi lạc rồi.

Hắn vốn định tính tiếp đường đi nước bước như thế nào để tránh gặp trúng Viên Liệt, nên đưa tay lục tìm trên người…Phát hiện trống bỏi giấu trong ngực đã mất.

Cái trống đó hắn đã mất thật nhiều tâm huyết mới đem Bát Quái họa lên được, bị mất sẽ dẫn tới nhiều phiền toái, chắc là lúc bỏ chạy đã đánh mất? Ân Tịch Ly tính trở vào trong ngõ tìm…Quay người lại, thoáng thấy tại hẻm bên cạnh có một tòa phủ nha nguy nga.

Một tòa nhà hảo xa hoa a!

Ân Tịch Ly cũng sinh ra trong đại gia tộc, nên cảm được khí phái của tòa nhà trước mặt, nhịn không được bèn ngắm nghía một chút. Để sau này còn cân nhắc khi cha hắn xây thêm lầu mới a, Ân Tịch Ly vô thức rời khỏi ngõ nhỏ quan sát kỹ tòa nhà, tính ghi nhớ kiểu dáng, trở về vẽ lại ra bản vẽ.

Hắn ngẩng mặt tiến đến cửa lớn của tòa nhà bước tới bước lui, sau khi nhớ kĩ hình dạng nóc nhà mới chú ý đến mặt dưới mái hiên có một tấm biển, trên mặt đề hai chữ cái to cứng cáp mạnh mẽ ___Viên phủ.



Ân Tịch Ly vừa nhận ra hai chữ cái to này thì đầu đã thấy muốn hơi choáng váng. Đồng thời lại nghe sau lưng có một thanh âm băng lãnh vang lên, hỏi hắn, “Trông bắt mắt không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.