Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó

Chương 8




Edit: Spum-chan

Ngô gia là danh môn vọng tộc đệ nhất kinh thành, nhiều thế hệ đều có người ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng. Phụ thân Ngô Ảnh Trạch là Tể tướng đương triều, nhị tỷ là quý phi, thúc thúc là thống lĩnh Ngự Lâm quân, chỉ có hắn, hai mươi lăm tuổi còn vô danh vô phận ở trong cung.

Ngô Ảnh Trạch không phải là vô tài, mà ngược lại, hắn là người tài hoa xuất chúng nhất Ngô gia, lúc mười tuổi vừa xuất hiện đã nổi danh khắp kinh thành. Đương kim Thánh Thượng vô cùng thích Ngô Ảnh Trạch, thường triệu hắn tiến cung cùng tán gẫu. Hắn ăn nói được lòng người, lại có nhiều cách nhìn độc đáo, tuy mỗi lần đều có thể làm cho Hoàng đế long tâm đại duyệt, nhưng đến nửa chức quan cũng không lấy được.

Ngô Ảnh Trạch không phải đồ ngốc, Hoàng đế đương nhiên cũng không phải đồ ngốc. Ngô Ảnh Trạch biết Hoàng đế nhất định là có mục đích khác, cho nên hắn cũng không vội mà cứ tiếp tục nhàn nhã tự tại không có mục đích.

Ngô Ảnh Trạch mơ hồ nhớ rõ lúc hắn còn rất nhỏ, một vị thầy tướng số từng nói qua, vận mệnh Ngô gia cùng hoàng tộc Long thị vốn đã liên hệ chặt chẽ với nhau, mà vận mệnh của hắn cũng sẽ ở năm hai mươi lăm tuổi này phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nếu tất cả mọi chuyện đã được định là vậy, thì dù có muốn trốn cũng trốn không thoát.

Một ngày no, Ngô Ảnh Trạch tiến cung bồi Hoàng đế chơi cờ, thế cục bàn cờ đi được một nửa, Hoàng đế nhìn lá rơi trong đình viện, thản nhiên nói:

“Ảnh Trạch…… Trẫm ủy khuất ngươi rồi.”

Ngô Ảnh Trạch mỉm cười, buông cờ trắng trong tay: “Bệ hạ coi trọng Ảnh Trạch đối với Ảnh Trạch là ân huệ rất lớn, sao lại gọi là ủy khuất?”

“Ảnh Trạch, trẫm rất thích hài tử ngươi.” Trong mắt Hoàng đế hàm chứa ý cười, ngữ khí nói chuyện cũng vô cùng nghiêm túc: “Cho nên, trẫm quyết định phó thác hoàng nhi duy nhất của mình cho ngươi.”

“Bệ hạ……” Hoàng đế đột nhiên nhắc tới Thái tử, đây là điều mà Ngô Ảnh Trạch không hề đoán trước.

“Ảnh Trạch, trẫm hy vọng ngươi dốc hết toàn lực phụ tá nó, chiếu cố nó, giống như phụ thân ngươi từng đối với trẫm.” Hoàng đế hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Hoàng nhi này của trẫm tâm tính bướng bỉnh, rất không hiểu chuyện, gần như không ai có thể quản giáo nó, nếu ngươi ở bên cạnh nó, trẫm có thể yên tâm.”

Thì ra là thế… Ngô Ảnh Trạch nhất thời tỉnh ngộ, đây chính là mục đích của Hoàng đế.

Đương kim Thánh Thượng Long Nhược Hồng có ân lớn với Ngô gia bọn họ, cho nên các vị tướng Ngô gia nhiều đời đều tận tâm phục vụ triều đình – đây chỉ là cách nỏi bề ngoài. Kỳ thực, năm đó Ngô gia chính là người phía sau màn ủng hộ Đại hoàng tử Long Nhược Hồng tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cho nên hiện tại Ngô gia ở trong triều mới có thể đắc thế như vậy.

Hai bên vốn dĩ chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác sau lại phân chia lợi ích cho nhau, nhưng dưới sự khống chế xoa diệu cùng mượn sức lôi kéo của Long Nhược Hồng, Ngô gia gần như cam tâm tình nguyện trở thành trung khuyển của chủ nhân. Nay, Long Nhược Hồng lại muốn khiến Ngô Ảnh Trạch trở thành công cụ giúp nhi tử hắn thủ hộ giang sơn.

Ngô Ảnh Trạch nhìn tướng mạo hiền lành của nam nhân trước mắt, trong lòng lại biết rõ trình độ giảo hoạt của đối phương, Long Nhược Hồng là kẻ có tương lai tưởng chừng u ám nhất trong chín vị hoàng tử, nhưng hắn lại là bậc đế vương trời sinh, thông minh đến khó tin, cũng ngoan độc khôn tưởng. Vì đi lên ngôi vị Hoàng đế, trong tay Long Nhược Hồng đã dính đầy máu tươi của bảy vị hoàng đệ cùng vô số triều thần, tận lực bày mưu, tận lực lợi dụng, tận lực giết chóc, rốt cục mới có thể nghênh đón thịnh thế về tay mình.

Ngô Ảnh Trạch không thích người trước mắt, nhưng hắn ngưỡng mộ tài trí của đối phương, đối với yêu cầu mà đối phương đưa ra, hắn cũng không có lí do cự tuyệt. Cho nên Ngô Ảnh Trạch không chút do dự trả lời:

“Bệ hạ, Ảnh Trạch vô cùng nguyện ý làm bạn với Thái tử điện hạ.”

Hắn cười đến vô cùng đẹp mắt, tựa như không có một chút không vui nào.

Sớm nghe nói Thái tử đương triều tùy tính làm bậy, tuổi còn nhỏ đã có ác danh bên ngoài. Khi Ngô Ảnh Trạch lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử Long Việt Băng, lập tức cảm thấy tiểu hài tử này rất thú vị.

“Thần Ngô Ảnh Trạch tham kiến Thái tử điện hạ.”

Ngô Ảnh Trạch mỉm cười hạ thấp người, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Việt Băng, Ảnh Trạch là người trẫm lựa chọn, hắn sẽ tận lực phụ tá con, vĩnh viễn cũng không phản bội.” Khi Hoàng đế nói đến đây, ánh mắt hàm chứa ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Ngô Ảnh Trạch: “Ảnh Trạch là người tài ba, cho nên, hắn dạy con, con nên lắng tai nghe vào.”

Long Việt Băng còn chưa đến mười ba tuổi, trên mặt chưa thoát hết tính tình trẻ con, nhưng cũng nhìn ra được tương lai nhất định là nhân trung long phượng. Con ngươi đen láy của hắn trừng Ngô Ảnh Trạch nửa ngày, bĩu môi nói:

“Con không thích người này.”

“Vì sao?” Hoàng đế cực kỳ cưng chiều nhi tử độc nhất này cười khổ hỏi: “Con không phải thích nhìn người xinh đẹp sao? Chẳng lẽ con cảm thấy bộ dáng Ảnh Trạch không tốt?”

Ngô Ảnh Trạch ngày thường tuấn mỹ tiêu sái, mười vị cung nữ thấy hắn đã có đến chín vị đều đỏ mặt chạy đi. Nếu hắn nói mình không đẹp, trên đời này chỉ sợ cũng không có mấy thứ như mỹ nam tử.

Ngô Ảnh Trạch nghe xong mỉm cười không nói, hắn muốn biết vị Thái tử kỳ lạ này có thể nói ra cái gì thú vị.

“Hắn không sợ con chút nào hết.” Long Việt Băng có chút bất mãn nói: “Hơn nữa diện mạo của hắn cũng quá mức cho phép rồi, so với gặp người xấu xí, con càng không muốn gặp người hoàn hảo hơn con.”

Lúc này Hoàng đế đã á khẩu không nói gì được nữa, Ngô Ảnh Trạch sửng sốt một hồi, thiếu chút nữa đã cười lăn lộn.

Đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu….

Từ đó về sau, những lúc Ngô Ảnh Trạch tiến cung đều đến làm bạn với Long Việt Băng. Đối phương càng ngày càng chán ghét hắn, hắn lại càng ngày càng có hứng thú đi theo đối phương, bám theo không biết mệt làm cho Thái tử bướng bỉnh này cũng đau đầu.

“Ngô Ảnh Trạch!” Tiếng gầm rú phẫn nộ.

“Có thần, điện hạ.” Tiếng đáp lại ôn hòa nhã nhặn.

“Ngươi mỗi ngày đi theo ta làm gì? Ngươi không có việc khác để làm sao?” Long Việt Băng trừng mắt vị nam tử tuấn mỹ tao nhã này, nộ khí tràn ngập.

Thật là đáng ghét….. Dù đuổi thế nào cũng đuổi không đi, trêu hắn lại bị hắn trêu lại…. Hắn là khắc tinh nhà trời phái xuống đối phó với mình sao?

“Hồi điện hạ, nhiệm vụ của Ảnh Trạch chính là làm bạn với điện hạ, ngoài ra không có chức vụ nào khác.”

Ngày ngày đi theo bên cạnh Thái tử khiến cho cuộc sống bình thản của Ngô Ảnh Trạch tăng thêm không ít lạc thú. Không hổ là người ác danh vang xa a…Công phu chỉnh người thật sự bậc nhất, thích đùa đến nghiêng trời lệch đất, mỗi lần hắn đi học đều khiến cho Thái phó tức giận đến chết khiếp. Chữ viết loạn thất bát tao, làm thơ cổ quái, kỳ lạ, tóm lại không có một chút tài văn chương, thậm chí ngay cả trình độ cơ bản nhất cũng không đạt được.

Hoàng đế bệ hạ anh minh như thế nào lại có một nhi tử kỳ lạ đến vậy? Đây là vấn đề mà các đại thần trong triều đều không thông. Chỉ sợ chỉ có Ngô Ảnh Trạch mới có thể sinh ra hứng thú với Long Việt Băng.

Sớm tối ở chung, từng ngày qua đi, Ngô Ảnh Trạch dần dần phát hiện, Long Việt Băng có một chuyện giấu mọi người xung quanh.

Vào buổi chiều mỗi ngày, Long Việt Băng đều đi đến chỗ sư phụ tập võ, sau khi tập võ xong, phải thật lâu sau mới trở về.

Không ai biết trong khoảng thời gian kia Thái tử đi nơi nào, làm cái gì. Ngô Ảnh Trạch bắt đầu tò mò, cẩn thận tìm hiểu một phen.

Kết quả làm hắn bội phần bất ngờ, bởi vì hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, Long Việt Băng vậy mà lại đến biệt uyển Chỉ Thủy.

Biệt uyển Chỉ Thủy……

Đó là một nơi thanh u, hẻo lánh, là nơi bị người quên ở một góc, là một nhà giam âm lãnh thật lớn.

Cung nữ trong cung truyền nhau chuyện ma quái ở Chỉ Thủy, nhưng trong lòng Ngô Ảnh Trạch biết rõ, nơi đó kỳ thực giam lỏng một người.

Danh hào người kia tuy rằng là Cửu vương gia… Nhưng ngay cả sự tự do cơ bản cũng không có. Năm đó vì Đại hoàng tử Long Nhược Hồng đoạt ngôi, nếu không ngôi vị Hoàng đế vốn là thuộc về người nọ.

Cửu Vương gia Long Nhược Đình….. Năm đó khi tranh đoạt ngôi vị, chỉ duy nhất Long Nhược Đình là hoàng đệ không bị giết. Thậm chí có tin đồn nói là bởi vì Long Nhược Đình mỹ mạo tuyệt thế vô song, người người đều yêu mến, cho nên dù là ngoan độc như Long Nhược Hồng, cũng không khỏi động lòng trắc ẩn.

Vì sao mỗi ngày Thái tử đều đi đến Chỉ Thủy? Vì sao Thái tử lại đi gặp một người không nên gặp…… Tất cả đều làm Ngô Ảnh Trạch tò mò.

Lẽ nào tin đồn người sống trong Chỉ Thủy, đẹp như yêu tinh mê hoặc hồn người là sự thật?

Ngô Ảnh Trạch tìm cơ hội thích hợp, mờ ám nói bên tai Long Việt Băng:

“Điện hạ…. Ta biết bí mật của ngươi, ngươi mỗi ngày đều lén đến biệt uyển Chỉ Thủy để gặp người đó.”

Long Việt Băng hoảng hồn rồi lập tức khôi phục điềm tĩnh: “Ngô Ảnh Trạch, ngươi muốn làm gì?”

“Ta sẽ không nói ra ngoài.” Ngô Ảnh Trạch thu hồi cái gọi là lễ phép, cười đến như mèo vừa trộm được cá: “Có điều, lần sau mang ta cùng đi gặp y.”

“Ngươi là tên đáng ghét…..”

Long Việt Băng dù trong lòng có vô vàn không muốn, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Nói thật, hắn không hy vọng có người ngoài xâm nhập thế giới của hắn và Cửu thúc, phá vỡ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có của hai người.

Nhất là Ngô Ảnh Trạch… Có lẽ là xuất phát từ dự cảm mơ hồ trong lòng, Long Việt Băng vẫn luôn cảm thấy, nam nhân này sẽ khiến cho cuộc sống của Cửu thúc có chuyển biến lớn.

Có điều khi đó, Long Việt Băng còn chưa thể hiểu thấu đáo, mà bản thân Ngô Ảnh Trạch cũng không thể sáng tỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.