Thành Thân Với Người Phàm Thật Khó

Chương 23




Edit: Spum-chan

Ngô Ảnh Trạch im lặng chăm chú nhìn giọt lệ trên mặt Long Nhược Đình, rất muốn vươn tay ôm lấy thân thể thon gầy kia.

Kế hoạch đã hoàn thành, nhiều năm khổ tâm của Long Nhược Đình bị phá hủy, hắn đã thấy được cảnh tượng khi vẻ bề ngoài cao ngạo cùng lòng tự trọng mãnh liệt của y như băng tan mà biến mất.

Nhược Đình…… Ngươi có biết, vì sao ta lại tức giận với ngươi không? Ngày đó, khi ngươi mưu đồ dùng tình cảm để đổi lấy giá trị lợi dụng…… Ngươi có biết, tâm trạng của ta như thế nào không?

Ngô Ảnh Trạch chăm chú nhìn Long Nhược Đình hồi lâu, đè nén cảm xúc, xoay người rờ khỏi đại môn Vương phủ.

Nhược Đình…… Nếu giữa ngươi và ta chỉ là một quan hệ đơn thuần, nếu ngươi không biến thân thể mình trở thành công cụ chôn cùng dã tâm của ngươi…… Ta nghĩ ta sẽ thực sự yêu ngươi, rất yêu rất yêu ngươi.

Chỉ tiếc…… địa vị của ta trong lòng ngươi, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể so với nguyện vọng của ngươi……Ngươi không tiếc trả hết mọi giá, cũng muốn thực hiện nguyện vọng kia.

Nhược Đình…… Chúng ta đều rất ngu xuẩn. Ngươi tin người không nên tin, mà ta, phản bội tâm ý chính mình.

Đã không thể….. quay đầu lại nữa rồi

***********

Rốt cục…… đi rồi……

Thân ảnh Ngô Ành Trạch vừa biến mất, khí lực toàn thân của Long Nhược Đình cũng kiệt quệ trong nháy mắt. Thân thể y lung lay, tựa như sắp ngã xuống.

Một thị nữ câm điếc vẫn luôn hầu hạ y vội vã chạy đến đỡ. Long Nhược Đình mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay áo.

“Không cần, Tiểu Tam…… Ta không sao.”

Tiểu Tam không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng Tiểu Tam biết tâm tình của Long Nhược Đình giờ phút này rất phức tạp. Giọt nước mắt trên khuôn mặt tái nhợt của chủ tử khiến nàng rất đau lòng, nhưng nàng là một người câm điếc, nàng không thể mở miệng an ủi y……

Tiểu Tam khổ sở khóc. Long Nhược Đình sờ sờ đầu nàng, nhẹ nhàng nói:

“Đừng khóc…… không sao đâu.”

Những lời này…… Long Nhược Đình không biết là đang nói với thị nữ, hay là nói với chính mình.

Long Nhược Đình yên lặng nhìn nhóm phó dịch cẩn thận đưa y về phòng, yên lặng ăn vài chén cháo do Tiểu Tam đưa đến, lại yên lặng nằm ở trên giường.

Khoảnh khắc hai gò má chạm vào chăn mền mềm mại, trái tim như bị một vật sắc nhọn nào đó đột nhiên cứa vào, đau đến mức khiến người ta vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Y nghĩ…… chỉ sợ mình đã trúng độc mất rồi.

Tâm tình giờ phút này, so với cảm giác bị ca ca ruột phản bội khi xưa, chỉ có hơn chứ không kém.

Tựa như bản thân dù đã té ngã thật đau, nhưng vẫn không thể học khôn …… không ngừng nhớ tới chuyện trước kia.

Đêm đông rõ ràng lạnh như vậy…… nhưng chỉ cần được nằm trong cái ôm kia, sẽ thấy thật ấm áp.

“Nhược Đình……” Người kia sẽ nắm thật chặt tay mình, sẽ luôn dùng âm thanh âm trầm êm dịu hỏi: “Sao ngươi vẫn gấy như vậy, rốt cuộc có ăn uống đàng hoàng hay không?”

Khi đó mình sẽ trả lời là: “Ngươi nói nhiều quá……”

…… Đối xử xiết bao dịu dàng, tựa như bọn họ thật sự là ái nhân của nhau.

Long Nhược Đình bật cười, cười mãi, cười mãi, cười đến tim cũng đau đớn cùng cực.

Vì sao lại không nhận ra? Vì sao vẫn luôn tự cho mình là đúng? Thì ra mình cũng rất sợ cô độc, thì ra mình vẫn luôn…… cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi đó.

********************

Cuộc sống mỗi ngày của Ngô Ành Trạch vẫn không thay đổi, vào triều, hạ triều, xử lí công vụ, về nhà. Đối mặt Hoàng đế thì ứng đối tự nhiên, đối mặt Thái tử thì đem một lòng gây khó dễ, đối mặt đồng liêu thì khiêm tốn hữu lễ, đối mặt người nhà thì dịu dàng săn sóc. Tất cả…… không hề khác với ngày xưa. Chỉ có Tô Nguyên, đã nhận ra Ngô Ảnh Trạch có thay đổi rất nhỏ.

“Tỷ phu……”

“Hửm?”

“Có phải huynh không vui không?” Hai mắt trong suốt nhìn chăm chú Ngô Ảnh Trạch.

“Không có a……” Đứa nhỏ mẫn cảm này khiến Ngô Ảnh Trạch cười khổ. Vươn tay nhéo mặt Tô Nguyên, ôn hòa nói: “Trẻ con thì đừng nghĩ nhiều như vậy.”

“Đệ không còn là trẻ con nữa …… Đệ đã mười ba tuổi rồi. Đệ biết có một số việc phải nói ra, nếu cứ để trong lòng thì rất khổ sở ……” Tô Nguyên ngẩng mặt lên, kích động nói: “Đệ biết tỷ phu ngày ngày ngủ không yên, đến khuya trong phòng vẫn sáng đèn…… Hơn nữa mỗi ngày khi không có gì để làm, ngươi sẽ ngẩn người rất lâu……”

“Tiểu Nguyên……” Trong lòng dâng lên khổ sở, Ngô Ảnh Trạch đưa tay đứa nhỏ kéo vào trong lòng, lẩm bẩm: “Tỷ phu thật sự không sao đâu……”

Thật sự không sao đâu…… cho dù có gì, cũng không phải là ta……

Không quá lâu sau khi quyết tuyệt với Long Nhược Đình, đã truyền đến tin tức Long Nhược Đình bị ốm.

Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt u buồn cùng thân thể gầy yếu kia, trái tim lại đau đớn kịch liệt như bị mũi kim châm vào.

Nhưng có ích gì chứ…..

Hắn đã không còn lí do, không còn tư cách tới gần Long Nhược Đình một bước.

Không còn gì cả…..

Thái tử Long Việt Băng ầm ĩ đòi xuất cung thăm Cửu thúc của hắn, không ai có thể ngăn được.

Long Việt Băng mang theo một xe thuốc bổ và dược phẩm, Ngô Ảnh Trạch suy nghĩ một chút, rồi nói với Long Việt Băng:

“Thần sự vụ bận rộn không thể tự mình đến thăm…… Điện hạ có thể giúp thần chuyển một thứ không?”

Đó là một hộp kẹo, là cống phẩm Hoàng đế tặng cho Ngô Ành Trạch không lâu trước đây. Một khắc ấy, Ngô Ành Trạch chợt nhớ đến trước kia, khi hắn nhìn Long Nhược Đình uống thuốc, Long Nhược Đình sẽ nhíu chặt mày. Nhược Đình rất ghét vị đắng, cho nên thường sẽ không uống thuốc đúng hạn.

Long Việt Băng đồng ý thỉnh cầu của hắn, sau khi Ngô Ảnh Trạch cảm tạ xong, lại nói thêm một câu:

“Xin điện hạ đừng nói với Vương gia, đây là do thần đưa.”

Không cần phải nói…… vì dù Long Nhược Đình biết thì có tác dụng gì đâu? Có lẽ lại càng thêm khổ sở, có lẽ…… sẽ tức giận đến mức vứt thứ này xuống đi ……?

Buổi chiều ngày đó, Long Nhược Đình thấy Long Việt Băng tới chơi, có cả một xe thuốc bổ và dược phẩm kia.

“Cửu thúc…… Người thật sự nên tịnh dưỡng cho tốt ……” Long Việt Băng đau lòng ôm lấy thân thể gầy yếu kia. “Rốt cục là làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế……?”

“Không sao.” Long Nhược Đình thản nhiên nói: “Con đến thăm ta, ta đã rất vui rồi …… Bệnh này thì có là gì.”

Từ đó về sau, đủ loại thuốc bổ không ngừng vào phủ……

Mỗi ngày Long Nhược Đình đều bị Tiểu Tam giám sát việc uống thuốc. Lạc thú duy nhất, chính là sau khi uống xong nước thuốc đắng chát kia, sẽ được ăn một viên kẹo trong suốt xinh đẹp như trân châu.

Tiểu Việt thật sự rất cẩn thận ……

Y phải tỉnh lại…… Trên đời này, dù sao vẫn còn có người quan tâm y, thật lòng đối tốt với y.

Long Nhược Đình vui vẻ hơn rất nhiều, có loại cảm xúc gọi là cảm động.

Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.