Thánh Tâm Ma Ảnh

Chương 5: Xuân Phân (2)




Nắng sớm lên, những tia nắng ban mai len lỏi, xuyên qua những cành lá, chiếu thẳng vào ô cửa số.lớp học

" Reng........., Reng................"

- Các em, hôm nay lớp ta có một bạn mới" - Cô giáo thông báo cho cả lớp

Tức thì, cái lớp như một cái tổ ong vo ve

- Ê mày, nam hay nữ vậy, biết không?- Học sinh nữ A

- Mày tưởng tao là thánh hay sao mà biết, con kia, hỏi ngu gớm!- Học sinh nữ B

- Tụi mày khỏi phải đoán. Chắc chắn sẽ là một đại soái ca ngôn tình rồi, chàng ấy sẽ đến bên ta, chàng ấy sẽ đưa ta đi đến nơi mà chỉ có 2 người chúng ta, chàng sẽ cầu hôn ta.........- Học sinh nữ C mơ mộng

- Tui lạy má, má xuống giùm con. Nhìn lại má đi, người như cục thịt di động thế mà.........chậc chậc..........lại mắc thêm bệnh hoang tưởng. Chắc hẳn người mới phải là một nữ sinh hiền lành ngoan ngoãn, dễ thương rồi!!!! - Học sinh nam X lên tiếng" đập vỡ giấc mộng" của C

- Yên lặng hết cho tui, hở tí là ồn như cái chợ à. - Cô giáo lên tiếng giải tán đám mộng mơ, rồi quay ra ngoài, nói bằng giọng hết sức ngọt ngào: - Vào đi em 

Ối giời ơi, cả lớp nín thở, người thôi mà, có cần phải đẹp dữ vậy không?????? Chàng trai đi vào có làn da trắng, mịn màng như da em bé, môi đỏ như son, mũi cao như Tây, cằm vi- lây như soái ca hoàn quốc.. Thôi rồi, 19 trái tim của các nữ sinh trong lớp đã " rung rinh" mất tiêu rồi còn đâu!!!!

- Ôi mỹ nhân!!! - Tiếng nói của ai đó đã phá tan bầu không khí- Sao nhìn ta dữ vậy????Từ khi nào lớp mình có một đại mỹ nhân hại nước hại dân như thế hở trời????- Vẫn còn ngu ngơ vì chưa tỉnh ngủ, Ánh Nguyệt đã thành công làm cho Thiên Bảo tức giận. Cậu gằn lên từng tiếng:

- TÔI - HÀN THIÊN BẢO, DU HỌC SINH TỪ ÚC MỚI CHUYỂN VỀ. VÀ XIN ĐÍNH CHÍNH CHO QUÝ CÔ NHỚ: " TÔI LÀ MỘT THẰNG CON TRAI CHÍNH HIỆU, KHÔNG PHẢI LÀ MỘT MỸ NHÂN NÀO ĐÂU MÀ ẢO TƯỞNG"- Quá đáng mà, sống trên đời 18 năm, chưa có ai dám nói cậu giống con gái, mà cho dù có nghĩ như vậy thì cũng không dám nói, bởi vì sao? Bởi vì thân phận của cậu không hề đơn giản một chút nào.( còn cụ thể mk sẽ nói sau) Thế mà vừa về nước, vừa bước vào cái lớp được coi là đặc biệt nhất trường này, đã bị một đứa con gái chưa tỉnh ngủ chọc cho giận tím mặt." Tôi thề, tôi không bắt cô phải trả giá cho lời nói vừa rồi, cái tên Hàn Thiên Bảo của tôi cũng sẽ lộn ngược lại" - Cậu thầm nhủ với bản thân

- Được rồi em ngồi dưới bàn chót đi nhé, lớp chỉ còn mỗi chỗ đó trống thôi!!!- Cô giáo cất tiếng phân chỗ ngồi

"OK, được thôi, ngồi ở đâu chả được. Mới về trường nên tôi không thích chơi nổi, tạm thời tha cho cái trường này 1 ngày, coi như là lấy hên, chứ nếu ở Úc thì đảm bảo cái trường sẽ bị tôi quậy cho gà bay chó sủa mới thôi rồi!"- Nhếch môi cười,tên " lưu manh giả danh tri thức" Hàn Thiên Bảo thầm nghĩ.

- Dạ, ngồi ở đâu cũng được hết cô. 

Bây giờ cậu mới để ý, chỗ ngồi của cậu là ngay đằng sau con nhỏ mới chọc cậu khi nãy. Vui rồi đây!!!!! Hàng ngàn cách trả thù lượn lờ trong đầu cậu, và rồi một nụ cười "lưu manh" hiện lên trên khuôn mặt

Đặt cặp xuống bàn, nở một nụ cười thân thiện, cậu nói với con bàn trên:

- Chào bạn, mình là Hàn Thiên Bảo. Rất vui được làm quen Tên bạn là gì?????

- Này bạn, mình không có điếc, bạn giới thiệu lúc này mình nghe rồi, OK??? Còn bạn hỏi tên mình sao?? Bạn có bị mù không vậy, nhãn tên mình ghi rõ Thiên Nhi Ánh Nguyệt thế mà bạn không nhìn thấy à? Hừ. Chưa hết, hồi nãy cần gì phải rống lên với mình như vậy, làm mất hết hứng ngủ rồi. Hừ......- Không hiểu sao, cô rất ghét tên này, mặt dù cái mặt ngây thơ đáng yêu đó nở nụ cười vô cùng dễ thương, nhưng cô cảm thấy nụ cười đó nó...........giả tạo sao ấy. Hầy, chắc cô suy nghĩ quá nhiều rồi.- Mà này, sau này xưng mày tao đi, xưng bạn mình tui nghe nó sến sến sao ấy!

- Ơ, được rồi, tùy ý bạn thôi! 

" May cho cô là hôm nay tôi tu đó! Nếu không thì cô không toàn mạng mà trở về nhà đâu" - Đây mới là suy nghĩ thật của cậu

Thế là một buổi sáng êm đềm trôi qua

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi chiều

- Nguyệt Nguyệt, mau ra đón khách vào mua hoa kìa- Tiếng chị Ngân Như từ quầy hoa hồng vọng ra 

- Vâng, em đi ngay đây ạ. - Vội bỏ bông hoa cúc xuống, Ánh Nguyệt chạy ra cửa đón khách

- Chào quý khách, không biết quý khách định mua hoa gì ạ? - Nở một nụ cười chuyên nghiệp trên môi, cô vui vẻ tư vấn cho khách.

Vị khách này là một người đàn ông, không, chính xác là một thanh niên, ngũ quan sắc cạnh, đẹp, đẹp một cách lạ lùng. Khí thế tỏa ra bức người khiến người ta không rét mà run, toàn thân phát ra một tín hiệu " Người lạ chớ đến gần", bộ đồ vest đen mặc trên người như tô thêm sự thành đạt, sự cao quý của anh. Người ta nói " người đẹp vì lụa, còn đây là lụa đẹp vì người". Quá đẹp! Quá hoàn mĩ! Trên đời còn có người như vậy hả trời?????

Anh liếc mắt nhìn Nguyệt Nguyệt, qua bao nhiêu năm, bản tính vẫn không đổi, vẫn thích ngắm anh đến thẫn thờ như hôm nào. Kí ức chợt ùa về.......

- Phong ca ca, sau này huynh lấy muội làm vợ nhé!!!! Chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, sống hạnh phúc cùng nhau nhé!!

- Nguyệt Nguyệt à, cảnh này em đã diễn đi diễn lại mấy trăm lần rồi đó, không thấy chán à? Anh thì ngán tới tận cổ rồi đây, sau này phải anh phải nói dì cấm cho em coi mấy phim cổ trang vớ vẩn ấy mới được. 

- Đừng mà, anh Tiểu Phong, phim hay lắm đấy, tại anh không biết cảm nhận thôi! Anh đừng nói với mẹ em mà! Năn nỉ anh luôn đó, anh Tiểu Phong. Không mấy, anh sang coi phim với em đi, đảm bảo hay lắm đó,coi là nghiện như em thôi à!! Với lại, anh đẹp như vậy, em cũng muốn cưới anh thật....

- Vô bổ...

Kí ức tuổi thơ tràn về, anh kìm nén xúc động muốn đưa tay, ôm cô vào lòng, anh nói như muốn cắt đi mạch cảm xúc của chính bản thân:

- Cho tôi mua một bó hoa tặng người tôi yêu, cô nghĩ nên mua hoa gì?

Bừng tỉnh, cô ngại ngùng lên tiếng:

- Nếu anh mua tặng người yêu thì tốt nhất nên mua hoa hồng đỏ, nhưng cũng có nhiều loại nguồn gốc khác nhau như hoa hồng Bun- ga-ri, hoa hồng trong nước như hoa hồng Đà Lạt.... 

- Được rồi, lấy loại đẹp nhất, tốt nhất, chưng được lâu nhất đi.

- Ơ, dạ, vâng ạ. 

Cô cẩn thận tỉ mỉ gói những bông hoa hồng đỏ thắm thành một bó, lấy ruy băng buộc thành một cái nơ, nhìn rất đẹp, rất dễ thương. Nhưng khi nghĩ tới người đàn ông này sẽ tại một cô gái khác, trong lòng cô có điểm không thoải mái, hơi buồn, một nỗi buồn mà cô không giải thích được......

- Cảm ơn cô nhé!. Tiền đây, khỏi cần thối!!. Tôi đi trước đây

- Vâng, cảm ơn quý khách

- À, quên nói với cô, tôi tên là Hàn Vũ Phong

Nói rồi anh vội quay lưng đi. Để lại cô đứng đó, bần thần nhìn bóng lưng của anh

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Chủ tịch, ngài mua hoa làm gì thế ạ? Triệu thư ký hỏi. Đây là lần đầu tiên anh thấy chủ tịch của anh lại đi mua hoa, lại hoa hồng đỏ nữa mới chết chứ.Chẳng lẽ...............

- Mua hoa tặng vợ tương lai- Hàn Vũ Phong không mặn, không nhạt đáp

-Hả????? Triệu thư ký như không tin vào tai mình. Vị tổng tài của anh lừng lẫy như thế, tài năng như thế nhưng 20 năm không có lấy một mối tình vắt vai, vợ tương lai ở đâu ra chứ??

Nhíu mày, không hài lòng với phản ứng của thư ký. Họ Triệu kia biết điều im miệng lại, không dám hó hé nửa lời

Vuốt ve cánh hoa hồng, Hàn Vũ Phong khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc..........................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.