Thanh Sơn Khán Ngã Ứng Như Thị

Chương 9: Ôm eo.




Nguyên nhân dẫn đến cái chết của bà cụ cũng có chút kỳ lạ.

Bên pháp y tìm được trong bụng của bà cụ một cặp nhẫn và một số thức ăn vẫn chưa được tiêu hóa xong. Dựa trên thời gian mà phán đoán thì có lẽ bà cụ sau khi ăn vào không bao lâu thì qua đời. Nhưng theo tình huống mà cảnh sát điều tra được, bà cụ đi nhờ xe đến thôn Sáu Công Nông, xuống xe là đi thẳng vào nhà, không còn trở ra nữa.

Gia đình của Quách Tử Huyên đã dọn đi một thời gian dài, trong nhà không có thức ăn. Tại hiện trường, cảnh sát cùng không tìm thấy dấu vết bà cụ sử dụng qua nhà bếp.

Cha của Âu Dương sau đó đã xác nhận, cặp nhẫn được tìm thấy trong dạ dày bà cụ là nhẫn cưới của vợ chồng bà ngày xưa. Nhưng chiếc nhẫn của chồng bà đáng lẽ ra đã được hỏa táng với thi thể rồi mới đúng.

Còn một điểm tình nghi nữa mà không ai giải đáp nổi, đó là bà cụ đã vào nhà như thế nào.

Không có chìa khóa, không có dấu hiệu cạy cửa, Quách Tử Huyên và hàng xóm quanh đó đều rất chắc chắn rằng căn nhà đã được khóa kĩ càng rồi.

Cha mẹ của Âu Dương kể lại, sau khi bán căn nhà, bà cụ nói rằng mình có chìa khóa căn nhà đó, nhưng chưa ai nhìn thấy chúng cả.

Năm đó, con gái của bà cụ cho là bà bị tâm thần, sau đó còn đưa đi chữa trị. Đương nhiên, chuyện này giấu không cho bà biết, bác sĩ tâm lý trong viện dưỡng lão lúc khám bệnh cho bà cũng giả vờ như đang làm các xét nghiệm theo trình tự bình thường như những người già khác.

Những nghi vấn này, giấc mộng tối qua của tôi đều có thể trả lời được.

Bốn người họ sau khi nghe tôi kể lại xong thì chỉ có mỗi mình Quách Ngọc Khiết là có vẻ mặt cảm khái.

Tôi nghi ngờ nhìn ba người còn lại, “Sao vậy?”

Tài kể chuyện của tôi cũng không thể coi là tốt, càng không có khả năng kể chuyện mà khiến người ta phải xúc động rơi lệ.

Quách Ngọc Khiết là người đa cảm dễ xúc động, nhưng cũng chỉ than ngắn thở dài một chút, tôi cảm thấy ba người họ không nhất thiết là bị tôi kể đến khiến cho im lặng chứ?

“Anh…” Gã Béo ngập ngừng úp mở.

Vẻ mặt Tí Còi trở nên nghiêm túc, ánh mắt có chút sợ hãi và hơi lo lắng.

Trần Hiểu Khâu nói: “Sáng hôm qua anh vẫn đang làm việc rất bình thường.”

Tôi mới đầu còn chưa phản ứng kịp.

Quách Ngọc Khiết thấy lạ hỏi: “Thế thì sao chứ?”

Tôi chợt giật mình bật dậy từ trên ghế.

“Anh đúng là đang làm việc.” Trần Hiểu Khâu nói, giọng điệu rất chắc chắn.

Gã Béo bổ sung: “Bọn tôi chẳng cảm thấy có gì kì lạ cả.”

Tôi há hốc mồm.

“Tôi nghĩ có lẽ là do anh Kỳ không làm gì cả chăng? Nếu anh làm gì đó thì chúng tôi mới cảm nhận được hiện thực phát sinh thay đổi nhỉ.” Tí Còi gượng cười.

Trần Hiểu Khâu và Gã Béo đều im lặng.

Quách Ngọc Khiết gật đầu đồng ý với Tí Còi, nhưng gật vài cái rồi dừng lại không động đậy.

Nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt Tí Còi cũng không giữ được nữa.

“Tôi đáng lẽ… phải té xỉu mới đúng chứ…” Tôi nói.

“Có lẽ cũng giống như Tí Còi đã nói, anh không thay đổi quá khứ cho nên quá khứ của anh cũng không thay đổi.” Trần Hiểu Khâu nói.

Nghe ra thì có vẻ logic hơn sự giải thích cằn cỗi của Tí Còi.

Nhưng tôi vẫn còn tồn tại nghi ngờ.

Khi năng lực của tôi được sử dụng, khi tôi đi vào cảnh mộng thì thân thể của tôi rốt cuộc là ở trong trạng thái gì?

Lẽ nào vẫn phải suy ngẫm đến những vấn đề nghịch đảo thời gian trong phim viễn tưởng sao?

Lúc đầu tôi cho rằng là do suy nghĩ của tôi ảnh hưởng đến quá khứ. Đó là một quan niệm chưa chín chắn lắm, mà khi ấy tôi cũng chưa hề suy nghĩ kĩ càng về năng lực của mình. Sau đó, tiếp xúc với nhiều sự kiện quái dị hơn thì tôi nghi ngờ bản thân giống như bị xuất hồn, chỉ có linh hồn trở về quá khứ, vượt thoát không gian lẫn thời gian. Tuy trong đó còn có liên quan đến vấn đề thời gian, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể giải thích khái quát được vấn đề.

Tôi không muốn nghĩ ngợi sâu xa, cũng không muốn nghiên cứu kĩ lưỡng.

Tôi vẫn luôn bài xích năng lực của chính mình.

Cũng giống như Võ Thần Hy không muốn Âu Dương nhìn thấy mình, đó chỉ là một sự kháng cự xuất phát từ bản năng.

Điều tôi muốn chính là sống một cuộc đời giản dị và bình yên, làm một viên chức nho nhỏ trong Phòng Di dời và sau khi việc di dời hoàn tất thì sẽ được điều đến những bộ phận khác, rồi dần dần từng bước một mà thăng chức.

Tương lai tôi có lẽ sẽ gặp được một cô gái thích hợp, hoặc khi đã đến tuổi thì chủ động đi coi mắt quen biết đối tượng kết hôn. Rồi cưới vợ sinh con, xây dựng một mái ấm nho nhỏ của riêng mình, cùng với em gái phụng dưỡng cha mẹ, để họ được an hưởng tuổi già.

Đó là một cuộc đời mà rất nhiều người đều muốn trải qua.

Không có ma quỷ, không có quái vật, không có sự uy hiếp chết chóc.

Nhưng trong hiện thực thì tôi phải đối diện với tất cả. Tôi đang cố gắng để chấp nhận cái hiện thực này, nhưng hiện thực lại trả cho tôi một cú đấm. Những tác dụng phụ của năng lực khiến tôi thiếu chút nữa là đổ vỡ.

Bây giờ tôi còn phải suy nghĩ về vấn đề lúc mình trở về quá khứ ở cảnh mộng thì thân thể mình đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nhớ lại những cơn ác mộng mà tác dụng phụ đã gây ra, trái tim hẫng mất một nhịp.

“Thực ra chúng ta có thể đối chiếu một chút.” Trần Hiểu Khâu lên tiếng.

Tôi ngơ ngác nhìn Trần Hiểu Khâu.

“Mỗi người chúng ta đều sẽ viết ra những việc mà Lâm Kỳ đã làm ngày hôm qua, anh cũng viết ra, sau khi đối chiếu thì sẽ biết được là đã có sự thay đổi gì hay không.” Trần Hiều Khâu nói, “Nếu có thể được, những việc lâu hơn trước đó, tức là khoảng thời gian trước khi anh nằm mơ thì chúng ta cũng có thể dựa vào nó để đối chiếu được.”

Tôi cười khổ.

Những giấc mộng đó rốt cuộc vào lúc nào thì thật lòng tôi không nhớ rõ lắm, không cách nào hạn định thời gian cụ thể, càng không thể nào đối chiếu để tìm ra lúc đó tôi đang làm cái gì.

Có điều nếu chỉ là ngày hôm qua thôi thì tôi vẫn còn nhớ.

Giấc mộng tối hôm qua vô cùng hoàn chỉnh, từ sáng tinh mơ cho đến tối, từng giây từng phút tôi đều đi qua mà không có tua nhanh, không có đổi cảnh. Nói cách khác, thời gian trong hiện thực suốt một ngày hôm qua của tôi hoàn toàn trùng khớp với thời gian trong cảnh mộng.

Năm người chúng tôi đều tự lấy giấy viết ra.

Quách Ngọc Khiết là người hoàn thành đầu tiên, nội dung cũng rất đơn giản. Nhưng nội dung cuộc họp tuyên truyền mà tôi với cô ấy đã thảo luận với nhau thế mà cũng được ghi ra, đã vậy còn ghi rất cụ thể.

Ghi chép của Trần Hiểu Khâu thì chi tiết hơn, nhìn vào giống như nhật kí công việc, suốt ngày hôm qua nhóm năm người chúng tôi đã làm những việc gì, đều liệt kê ra hết.

Nội dung của Tí Còi và Gã Béo ghi ra cũng tương tự như Quách Ngọc Khiết, đều là họ cùng với tôi làm những gì, còn có cả nội dung liên quan đến bữa cơm trưa nữa.

“Giống với ký ức của tôi.” Tôi thở ra một hơi.

Tí Còi vỗ ngực: “Thấy chưa, tôi nói không sai mà. Anh Kỳ nếu không dùng năng lực để thay đổi quá khứ thì bản thân anh ấy cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”

Xem ra đúng là như vậy.

Cả nhóm đều thả lỏng hơn.

Tí Còi ngay lập tức chuyển qua một chủ đề mới, hỏi: “Vậy thì hòn đá thành tinh đó đi tong rồi?”

“Có lẽ là thế. Nó biến mất rồi.” Tôi nói.

Tuy không phải chính tay tôi tiêu diệt nó, nhưng cũng có thể xem như tự thân tôi đã trải qua chuyện ấy.

Khí tức trên người của nó đích thực là đã hoàn toàn biến mất.

Trần Hiểu Khâu báo lại tình hình cho Trần Dật Hàm.

Ngay lúc ấy, Chủ nhiệm Mao gọi điện đến, mấy người chúng tôi kết thúc vấn đề liên quan đến hiện tượng quái dị.

Thôn Sáu Công Nông lại xảy ra một đống chuyện như thế khiến sự nhiệt tình đối với chuyện di dời của những hộ dân ở đó nâng cao lên không ít. Lý do Chủ nhiệm Mao gọi điện qua chính là muốn hỏi thăm chúng tôi về kế hoạch của cuộc họp tuyên truyền, giọng điệu vô cùng cấp bách.

Tôi trả lời chủ nhiệm Mao vấn đề này, ngày hôm nay cả nhóm lại bận bịu túi bụi với công tác chuẩn bị cho cuộc họp tuyên truyền.

Lúc tan ca, tôi không về nhà mà đi thôn Sáu Công Nông một chuyến.

Tôi cố tình không đi cửa chính mà vòng ra cửa sau, để tránh đụng mặt mới người của ủy ban trong thời gian tan làm.

Một số hộ trong khu dân cư có lẽ không biết tôi, nhưng người của ủy ban thì chắc chắn là biết.

Tôi đi xem căn nhà của Quách Tử Huyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.