Thanh Sắc - Hiểu Bạo

Chương 42: Cậu Ấy Ngất Rồi!




Mộng Hàm Yên mặc váy anh đào xoay một vòng, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.

- Tối nay ngủ ở đâu đây? Chẳng lẽ phụ thân để mình nằm trên sàn?

Nàng nhìn gian phòng trống rỗng này, thực là một chút hơi người cũng không có.

Nàng rời khỏi phòng mình, đi xem phòng Lãnh Nguyệt Ly, kết quả vẫn không thấy giường chiếu đâu cả, cũng là một gian phòng trống rỗng.

- Phụ thân lại đi đâu rồi? Đúng là xuất quỷ nhập thần mà!

Không thấy Lãnh Nguyệt Ly, nàng liền vào trong phòng tìm, tiện thể làm quen với hoàn cảnh nơi đây.

Nơi đây quả thực quá trống trải, không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào, khiến nàng có cảm giác vắng vẻ thê lương.

- Phụ thân trước giờ sống một mình trong rừng sâu núi thẳm thế này ư? Đây là cuộc sống của con người ư?

Nàng chợt đau lòng cho Lãnh Nguyệt Ly, bảo một mình nàng sống ở đây, nàng cảm thấy mình nhất định sẽ điên mất.

Ở cái nơi xa cách loài người này, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.

Vĩnh viễn chỉ có mình đối diện với chính mình, dù không khỏe cũng không ai chăm sóc, càng không ai biết mình đang vui vẻ hay đau buồn.

Nàng dạo một vòng trong nhà cây, cuối cùng dừng bước ngoài ban công.

Đứng ở đây có thể nhìn thấy cánh rừng bao la mênh mông bạt ngàn, núi non trùng điệp, đẹp như một bức tranh.

Tầm nhìn ở đây vô cùng tốt, không khí cũng cực kỳ trong lành, gió mát thổi qua mang theo hương thơm cây cỏ, cách xa náo nhiệt chốn hồng trần, trở về với sự thuần khiết của thiên nhiên.

Trên bầu trời xanh thẳm, vài áng mây như tuyết trắng nhàn nhã bay qua, tâm trạng con người cũng trở nên tĩnh lặng.

Điều kỳ diệu nhất là nàng thấy ở xa xa có một thác nước ẩn mình trong núi, giữa sắc xanh mênh mang của núi non trùng điệp, thác nước trắng xóa tung ra như tuyết trắng nằm trên con rồng xanh, cho người khác cảm giác rung động sâu sắc.

Đứng ở nơi cao, hết thảy đều trở nên nhỏ bé, chỉ còn lại không gian mênh mông, vầng dương rực rỡ và giang sơn như họa.

- Không biết phụ thân đi đâu nữa, mình qua bên kia xem thử!

Mộng Hàm Yên thấy thác nước kia cách nơi này không quá xa, bèn tự xuống Anh Hoa Lâu, tìm đường đi về phía thác nước.

Nàng cởi đôi giày thêu đỏ rực như lửa, đi chân trần trong rừng, đôi chân lung linh như bạch ngọc với những ngón chân vô cùng đáng yêu.

Nàng như chim nhỏ trong lồng được thả về giữa núi rừng, tự do tự tại chạy nhảy khắp nơi, cả người hoạt bát, sinh động hẳn lên.

Men theo tiếng nước chảy ầm ầm bên tai, nàng tìm được thác nước kia.

Đứng trước thác nước, nàng thấy trong ánh nắng vàng rực rỡ, thác nước như con rồng bạc bay thẳng xuống, như một tấm rèm ngọc bắn ra muôn vàn hạt châu.

Nó vừa có ý to lớn khoáng đạt vừa có ý mềm nhỏ tự nhiên. Như con rồng to màu trắng nối liền trời và đất, lại như ngàn đống tuyết trắng tích tụ thành một tháp bạc cao cao.

Dưới thác có một đầm nước thật to, thấp thoáng trong rừng cây rậm rạp, càng ra vẻ thanh u tinh khiết.

Nàng không biết mình đã bao lâu chưa tắm rửa, cảm giác rất không thoải mái, thấy nơi đây rừng sâu núi thẳm không một bóng người, nàng bèn cởi váy ra, sợ nó bị bẩn nên nàng vắt nó trên cành cây.

Nàng bước xuống đầm tắm rửa, cả người chìm vào trong nước.

Nàng thoải mái nghịch nước trong đầm, tung lên những bọt nước trong veo, nụ cười hồn nhiên ngây thơ nở trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

Ánh sáng mê ly, sắc vàng trôi nổi.

Mái tóc dài của nàng xõa ra, cả người vui vẻ bơi trong đầm nước.

Cảm giác này rất thoải mái!

Vào khoảnh khắc nàng tung nước trồi lên thì đối diện với một gương mặt thiếu niên tuấn tú.

Đó là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, làn da như tuyết, dáng người cực đẹp, mũi cao môi mỏng. Dưới hàng mi dài là một đôi mắt đẹp, sáng như dòng suối trong, khúc xạ qua nước ra những tia sáng ấm áp màu vàng nhạt.

Ánh nắng loang lổ trên cây chiếu lên mái tóc mềm mại của hắn.

Hắn mặc áo đay thoải mái, trông dáng vẻ khoảng mười mấy tuổi.

Hắn vốc một vốc nước trong rửa mặt, vừa mở mắt liền thấy một tiểu mỹ nhân hiện ra từ nước.

Trong rừng sâu núi thẳm này, đột nhiên thấy một cô bé vô cùng xinh đẹp, hắn suýt tưởng lầm rằng mình gặp mỹ nhân ngư nên trực tiếp ngây dại.

- Vị tiểu ca ca này, phiền huynh tránh đi một chút.

Giọng nói trong veo êm tai vừa dứt, khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên nháy mắt đỏ lên như một trái táo đỏ chín mọng.

- Xin___xin lỗi!

Thiếu niên vội vàng lùi về sau, xoay người không dám nhìn nàng.

- Muội muốn mặc y phục, huynh đừng quay lại.

Mộng Hàm Yên mặc xong bộ váy anh đào, thấy dáng vẻ cứng ngắc của hắn còn căng thẳng hơn cả nàng.

- Tiểu ca ca, huynh có vẻ rất sợ, chẳng lẽ sợ bị muội cướp sắc à?

Nàng chớp chớp đôi mắt linh động, đi đến trước người thiếu niên.

Thấy nàng đã ăn mặc chỉnh tề, thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tai vẫn còn rất đỏ.

Trên người hắn có hương thơm thoang thoảng dễ chịu giống như mùi dược thảo.

Bên đầm nước có một cái sọt thuốc bằng mây tre, bên trong có thảo dược vừa mới hái, còn có cái cuốc nhỏ, công cụ dùng khi leo núi và một bình nước.

Thiếu niên nghe nàng nói liền trợn mắt há hốc mồm, không biết trả lời sao cho phải.

Hắn trầm mặc chốc lát, dường như hạ một quyết tâm nào đó.

- Ban nãy huynh không cố ý, huynh sẽ chịu trách nhiệm.

“Phụt!”

Mộng Hàm Yên thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì trực tiếp bị chọc cười.

- Huynh họ gì tên gì, nhà ở đâu? Có ruộng đất gì không?

Nàng không nhịn được muốn trêu chọc hắn, kỳ thực cơ thể nàng hiện tại hoàn toàn chưa trưởng thành, huống hồ nàng chỉ bị hắn nhìn thấy cái đầu thôi nhưng bộ dạng nghiêm túc của hắn như vậy thật đáng yêu.

Nàng thấy tiểu ca ca này trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trong nét thanh tú có nét hoạt bát, vóc dáng rất cao, ngoại hình rất đẹp, không biết tương lai sẽ gây họa cho bao nhiêu thiếu nữ.

- Huynh tên Tuyết U, ở núi Cửu Hoa, không có ruộng đất.

Tuyết U hơi ngượng nói, nhìn cô bé đáng yêu trước mắt, hắn cảm thấy nàng chính là tiểu tinh linh trong rừng này, khuôn mặt lại đỏ lên.

- Tuy huynh không có ruộng đất nhưng huynh sẽ không để muội đói.

- Tuyết U ca ca, muội bây giờ đang đói!

Bụng Mộng Hàm Yên kêu “ục ục”, nàng le lưỡi nói.

- Huynh dẫn muội hái trái cây ăn! Huynh biết một chỗ không xa có cây ăn quả, hiện đang đúng lúc quả chín.

Tuyết U nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, trong lòng sinh ra thương tiếc.

- Tốt quá! Tốt quá!

Mộng Hàm Yên nghe nói đi hái quả dại thì lập tức lên tinh thần.

Tuyết U đeo sọt thuốc, dẫn nàng đi vào rừng.

Trong rừng rậm thỉnh thoảng có tiếng chim hót lách cách hệt như tiếng tiên ông đang giã thuốc. Con chim ấy có bộ lông xinh đẹp như hoàng tước, tiếng hót véo von êm tai, vô cùng hiếm thấy.

Hai người đi một lát, còn chưa thấy cây ăn quả đã ngửi thấy hương thơm hấp dẫn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.