Thanh Quan

Chương 467: Minh Vương hàng lâm




Bạch Ngân nói, Miêu tộc tồn tại chế độ mẫu hệ đa phu, ở Thông Lĩnh nam nhân chẳng qua chỉ là một món đồ chuyền tay nhau giữa các nữ nhân, phục vụ vô điều kiện không có bất cứ quyền lợi gì, thật sự giống nô lệ không lương. Có điều bọn họ còn được thường xuyên xuống núi, tham gia vào cuộc sống của Trung Hoa phồn vinh náo nhiệt. Nữ nhân thì tuyệt đối không thể, hiếm hoi xuất hiện một vài cô gái không chịu quy củ bó buộc, không kìm được tò mò hiếu kỳ mà bất chấp mạo hiểm, xuất ngoại.Tựa như Hách Liên Vân Thải, giả nam nhân nhờ thân tín bảo hộ mà ra ngoài, sau bị truy đuổi nhiều năm.

Lúc đầu còn tưởng Địa Quỳ là thực vật nhưng khẩu vị lại là ăn mặn, điều này cũng không lấy làm khó tiếp nhận, mấy loài cỏ cỏ thảo thảo trong tự nhiên, biến đổi một vài bộ phận thích hợp trở thành cơ quan bẫy mồi săn côn trùng cũng không quá hiếm.

Địa Quỳ là một loại linh dị.

Không ai biết ban đầu nó xuất hiện tự bao giờ tại nghĩa địa phía tây, nơi có hố thiên nhiên vừa sâu vừa rộng chuyên vất xác nam nhân. Chỉ biết lúc đó Địa Quỳ tựa như sương đêm, ở giữa bãi tha ma bắt đầu hấp thu linh hồn người chết, ước chừng lắc lư ở đó một khoảng thời gian cực dài, nó bắt đầu trưởng thành, trở lên cực kỳ cao lớn. Có thực thể rõ ràng thì cũng là lúc thích cắn nuốt toàn bộ thân xác tử thi, chân chính trở thành kẻ dọn xác, chân chính được gọi là Địa Quỳ, trở thành một trong hai thần vật của Miêu tộc.

Ô Nha nói, Địa Quỳ của Miêu tộc ở Thông Lĩnh đã có trên ngàn năm tuổi. Lại nghe đồn khi đủ nghìn năm thì cứ mỗi trăm năm qua đi nó sản sinh ra một “cây con”.Nếu nữ nhân giữ thứ đó bên mình, vậy thì không những tạo ra một loại sủng vật thần không biết quỷ không hay tuỳ ý giết người mà còn thông qua đó nâng cao năng lực thông linh của bản thân, thật sự là nhất cử lưỡng tiện. 

Bọn họ gọi là Si Mị.

Ô Nha rất ít khi xen miệng, thật ra bé thích cười ngốc ngốc chăm chú lắng nghe câu chuyện hơn. Hơn nữa người lớn nói chuyện, cũng không tới phiên bé xen vào. 

-Mẹ Vân Thải thường xuyên kể rất nhiều chuyện về cố hương, cho nên cũng biết rất chi là nhiều kỳ kỳ quái quái. Không cần hở chút lại hỏi Bạch Bạch, dù sao Bạch Bạch bị nhốt đã lâu, ai biết đầu óc chỉnh loạn thành cái dạng gì.

Bạch Ngân nghe bé móc mỉa, nhếch mép cười khẩy. 

“Nhóc, ta tuy còn chút mơ hồ, nhưng lại minh bạch rất nhiều điều, tỷ như biết bản thân bất tài vô dụng còn cố đeo bám trở thành gánh nặng níu chân?”

Lúc đầu quả có thấy Bạch Ngân ghét bỏ Ô Nha, mà bé con dường như cũng khó chịu chẳng kém. Hai người này thật ra rất ít khi nói chuyện với nhau, tựa như là cố tình phớt lờ đối phương. Cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì, nhưng rõ ràng hai người này đối với những người khác thì không có thế.

Ô Nha vẩu môi trừng lại, hiển nhiên lực sát thương con con chẳng đáng tính, mắt hoe một cái liền ừng ực.

“Được rồi, đừng có giở cái chiêu trò mếu máo đó ra. Ai thèm bắt nạt chứ! Ai là người khơi mào ra trước?”

Ô Nha liền oa một cái chạy qua ôm lấy Ưu Đàm ngồi bên cạnh, chiếc đũa đang gắp thức ăn liền cứng ngắc tại chỗ, rõ ràng không thoải mái. Dù Ô Nha chạy qua ôm Ưu Đàm không ít lần, nó tuy bất động thanh sắc không đẩy ra, nhưng những thân cận kiểu đó vẫn là làm khó Ưu Đàm.

“Oa oa, bố không cần Nha Nha. Ưu Ưu, bố trọng sắc khinh tử. Bố cũng không cần Ưu Ưu. Một nhà ba người chúng ta cũng không bằng... ”

Tôi trong lòng có chút dở khóc dở cười nhưng ngoài mặt phải tỏ vẻ tức giận nghiêm khắc.

-Như thế nào lại thế này?Ô Nha, con là không đúng, sao lại nói Bạch Ngân như vậy, không biết kính trọng người lớn đã đành lại học đâu ra cái kiểu ăn nói đó.

Bé không oa oa nhõng nhẽo nữa, nhưng vẫn dúi mặt vào cánh tay Ưu Đàm, thút thít cọ cọ.

-Bạch Ngân, cô cũng đừng chấp nhặt với con nít, nói như thế với con nít cũng là cô sai.

Bạch Ngân liền nhào tới ôm lấy cổ tôi, biểu tình uỷ khuất.

“Bảo nhóc đó đừng nhìn tôi cái kiểu tình địch như vậy. Rõ ràng chỉ là con nít ranh lại có tâm tư độc chiếm Dương Dương. Hơn nữa cái gì mà một nhà ba người, rõ ràng tôi đây thân thiết với anh nhất.”

Tôi ngượng ngạo ngỡ hai cánh tay cô ra, quay sang thấy Ô Nha đang trưng bộ mặt nước mắt nước mũi tèm lem. Vỗ vỗ tấm lưng bé, liếc nhìn vẻ mặt đơ ra nhưng có phần nhẫn nhịn cam chịu của Ưu Đàm, đành kéo bé trở về, Ưu Đàm liền động đũa bắt đầu ăn tiếp. Tôi vươn tay lấy giấy ăn, lau lau mặt mũi cho Ô Nha.

Bé vòng tay siết lấy cổ tôi suýt tắc thở, dụi dụi lắc lắc đầu.

-Không thân không thân, bố là thương Ô Nha nhất. Bạch Bạch không được giành.

Tôi thở dài.

-Rốt cuộc con sao lại thế này?

Bé phụng phịu, một lúc mới ngượng ngùng lý nhí nói.

-Mẹ Vân Thải từng dặn dò, nếu sau này bố có mỹ nữ đeo bám, nhất định phải cảnh giác canh trừng. Bởi nếu chẳng may bố bị cướp đi rồi, sẽ vất bỏ Ô Nha.

Tôi xoa đầu bé, rồi vuốt vuốt tóc an ủi.

-Không có chuyện đó đâu, đã nhận nuôi Ô Nha, xem như con ruột, ai cũng không xen vào được, yên tâm.

Tôi cười ôn hoà, bé quay đầu nhíu mày nhìn Bạch Ngân lơ lửng giữa không trung, quay về đăm đăm nhìn bản mặt tôi, vẫn muốn chắc chắn hơn, đòi hỏi thêm.

-Vậy sau này bố sẽ không cần mỹ nữ?

Tôi có chút á khẩu. Không bằng bảo tôi đi tu luôn đi.

-Nhóc, yêu thích cái đẹp đó là thiên tính tự nhiên.

Ô Nha quay sang bên kia nhìn Ưu Đàm vẫn đang cắm đầu chú mục ăn ăn gắp gắp, mắt long lanh ươn ướt.

-Bố có Ưu Ưu rồi đó thôi. Ưu Ưu rất đẹp, giống như thần tiên vậy. Ưu Ưu không những cực kỳ đẹp còn cực tốt, cực hiền, cực an tâm, cực vững chắc, cự bảo đảm... 

Tôi nhìn Ưu Đàm mặt mũi lúc nào cũng diện vô biểu tình, chỉ có đôi mắt của dã thú lúc không có gì thì tỏ vẻ ngây thơ lơ mơ ngái ngủ, khi có chuyện thì sắc bén lãnh khốc chẳng khác ác lang, cũng không rõ vì sao Ô Nha lại khá tin tưởng quấn quýt với nó. 

Tôi ho khan một cái cắt đứt cái miệng nho nhỏ thao thao bất tuyệt của bé.

-Nam nữ không giống nhau. 

Bé định há mỏ nói tiếp, tôi chen vào.

-Sau này con lớn lên rồi sẽ hiểu, tới lúc đó tự động cũng sẽ không cần tới bố hay Ưu Đàm bảo hộ nữa. Rồi sẽ tìm thấy người không những tốt đẹp còn toàn tâm toàn ý bầu bạn với mình.

Ô Nha dẩu cái mỏ ra, có chút bất mãn có chút tiếp thu không nổi. Bạch Ngân thức thời xen vào chuyển đề tài.

“Phải rồi, Dương Dương sao đột nhiên anh hỏi chuyện về Si Mị?” 

-Có một nữ nhân dùng nó tạo ra án mạng liên hoàn ở ngay trong thành thị.

“Nữ nhân?Nữ nhân Miêu tộc ở Thông Lĩnh?”

-Ừ, tóc vàng mắt vàng, tên là Vọng Đô Diêm Thành.

“Sao có thể trắng trợn ra ngoài tác yêu tác quái? Thật sự là ỷ vào Si Mị?”

-Cô ta có tài hoá trang rất tài tình.Có thể vì thế mà tránh được tai mắt tộc nhân truy đuổi...Có điều, cô ta nói tìm tới tôi vì tò mò.

“Dương Dương, ý anh là, cô ta biết năng lực của anh, cố tình tới kiếm chuyện?”

-Không sai, mà có dự cảm rất nhanh sẽ gặp lại.

Chúng tôi không thể nán tại nghĩa trang quá lâu, người ta không cho ở lại muộn, hơn nữa bản thân cũng muốn về nhà trước 12 giờ đêm. Thu dọn vật dụng xong chúng tôi quốc bộ về nhà. Nhà cũng không quá xa, đi ước chừng nửa tiếng là tới nơi thôi, có điều ngoài trời gió lạnh vi vu thổi, cũng không mấy dễ chịu.

Tư Đồ cho hay, trông coi nhà cho tôi là hai người đàn ông, bọn họ tối mới về, còn ban ngày vào trong thị trấn làm việc. Bọn họ tuy coi đây là nhà trọ tạm bợ nhưng cũng sẽ không dám động tay động chân linh tinh. Đây trên thực tế đã là nhà của Tư Đồ, chỉ là giấy tờ vẫn tên bố nuôi tôi, cho nên bọn đàn em muốn xê dịch cái gì, cũng phải xin phép. 

Gã cũng đã thông báo cho bọn họ hay, mặc dù đó là nhà của mình nhưng từ lâu đã chẳng ngó ngàng, cũng không thể cứ đường đột tới. 

Những mảnh hoa tuyết nhẹ hơn bông gòn, lãng đãng buông lơi phiêu liêu tán loạn, trên không trung tịch mịch im ắng xanh thẳm dịu dàng, nhẹ nhàng đáp xuống phủ lên vạn vật, giăng mắc dọc ngang khắp nẻo hồng trần, một màu trắng thuần tinh khôi bạch khiết.

Tôi có số điện thoại của một trong hai người, đứng trước cổng nhà nhìn cây Ngân Hạnh cao lớn nhưng có chút gầy gộc, lá vàng trút gần hết run rẩy trong gió tuyết, dưới cái lạnh hà khắc của mùa đông, vẻ đẹp tuyệt diễm của mùa thu chỉ còn trong kí ức, nhìn nó có chút đơn côi.

Người trong nhà đi ra mở cửa cho chúng tôi vào. Ngôi nhà thân thiết, xa cách chẳng bao lâu lại có chút ngậm ngùi bi thương.

Hai người bọn họ chiếm giữ mỗi người một phòng, đồ đạc cũ của gia chủ đều được cho vào thùng giấy đặt vào phòng thờ. Nhưng hiện giờ chỉ có một người ở lại, người kia về quê ăn tết nên vẫn có phòng trống.

Tôi vào phòng thờ thắp nén hương cho bố nuôi và vợ lão, quét dọn một chút rồi quay ra sắp xếp đồ đạc.

Gian phòng đọc sách vốn là nơi tôi ưa thích nhất, mùi thơm thoảng nhẹ của Hoàng Hoa Lê ưu nhã lan toả. Trên những kệ sách ánh vân đỏ cam mượt mà như yên vụ, từng cuốn sách đặt đầy trên đó phủ một lớp bụi mỏng, thời gian đã lặng lẽ trôi được một khoảng. 

Sách ở đây toàn bộ được tôi đọc triệt để, thật hoài niệm những tháng ngày xưa cũ. Không có ưu tư phiền muộn chỉ có nhàn nhãn thong dong, đọc sách tắm nắng đón gió lộng hương.

Chúng tôi ra cửa sau bật đèn lên, ánh sáng vàng cam ấm áp liền chiếu rọi, khoảng sân nho nhỏ có giếng nước trong vắt mát lành chẳng bao giờ cạn. Một giàn dây leo quanh tường và góc sân nhỏ khi vào hè hoa hồng từng đóa từng đoá đua nhau nở rộ, rực rỡ mê li, sắc đẹp và hương thơm nồng nàn khiến hàng triệu người trên thế giới đắm say. 

Vợ của lão bố là người rất yêu động vật, rất thích trồng hoa, sau khi bà mất ông ấy cũng không thiết tha nhiều, chúng cứ thế chết dần chết mòn. Dàn hoa leo này tưởng đài các khó chiều không ngờ lại quật cường sống vững tới bây giờ.

Bên góc tường trồng hai khóm hoa Tử Đằng chính giữa để một xích đu, Ô Nha quay trái ngó phải nhìn, vừa thấy liền nhảy tót lên đó ngồi đong đưa chân.

Tôi cười cười ôm lấy bé đặt trên đùi lại vẫy tay bảo Ưu Đàm ngồi xuống bên cạnh.

Tử đằng phát triển bằng cách quấn thân xung quanh một giá đỡ tạo hình, từ đó uốn lượn leo trèo, lan ra khắp chiều dài ngôi nhà ba gian, làm cả không gian tràn ngập cảm giác lãng mạn và quyến rũ, khiến lòng người xao xuyến bồi hồi.

Những đoá hoa xinh xinh xanh nhạt tím biếc có mùi thơm ngọt ngào mọc thành chùm rủ dài xuống, không chỉ điểm tô cho quanh cảnh ngôi nhà trở nên thơ mộng mà còn giúp không khí luôn dễ chịu thoải mái, lòng người thư giãn thả lỏng. 

Tôi dự tính chiều mai sẽ khởi hành, nhưng mà còn chưa biết đi đâu về đâu, gọi điện cho bọn Thiên Hương cũng không hay tin tức về Âu Tử Dạ. 

Điều tôi bận tâm lúc này chính là làm sao nâng cao năng lực của bản thân cũng như cho Hắc Hồn. Tới chỗ nào có thể ẩn cư một thời gian tránh tai mắt truy tung, lên rừng hay xuống biển?Nghĩ tới nước tôi có dự cảm bất an, vẫn là vào rừng.

-Chúng ta tiếp tục xuôi về nam được không? Hay là tới Ngũ Đài Sơn ở Hãn Châu?

Tôi vừa nói dứt câu Bạch Ngân đã hớn hở reo vui.

“Ngũ Đài Sơn là một trong 4 thánh địa tu luyện, linh khí nơi đó hùng hậu dồi dào nhất định thu được thành quả như ý. Hơn nữa núi rừng bạt ngàn sẽ không dễ bị quấy rối làm phiền, cảnh sắc cũng mỹ lệ tuyệt luân.”

-Oa, kia là gì?

Tiếng phấn kích của Ô Nha khiến chúng tôi chú ý. Theo hướng tay bé chỉ, thấy trên vòm trời xanh thẫm ngoài những chấm li ti như bột kim cương rắc lên còn có những vệt ánh sáng vùn vụt lao vút qua.

Những vệt sao băng hoa lệ vụt ngang qua bầu trời khiến cho không gian càng lung linh kinh diễm, hàng nghìn thiên thạch bốc cháy phát sáng huy hoàng rực rỡ xuyên qua không trung thăm thẳm, lướt qua những đôi mắt phàm tục ngây ngô khờ dại đến những thảo nguyên trải rộng mênh mông, cỏ xanh huy vũ núi đá trập trùng.

-Là sao băng?Thật là kỳ tích ngàn năm có một.

“Nghe nói đêm tất niên nhìn thấy sao băng chắp tay khẩn cầu, vậy điều ước nhất định thành toàn.”

Bạch Ngân vừa nói dứt câu liền bàn tay đan lại đặt trước ngực cúi đầu lầm bầm.

-A a, vậy thì Nha Nha cũng ước.

Nói xong bé cũng bắt trước làm theo. 

Tôi xoay đầu nhìn Ưu Đàm ngồi bên cạnh mình, suối tóc như thác lụa huyền hoặc đổ xuống che phủ quanh thân, che đi một thân huyết khí sục sôi như sóng gầm bão giận, chỉ hiển lộ những đốm lân tinh mị hoặc nhẹ nhàng dây dưa quấn quýt, khiến người này càng có cảm giác gần trong gang tấc mà xa xôi diệu vợi, rõ ràng thân cận gần gũi vẫn không cách nào hiểu được phải làm sao tốt cho hắn. 

Bạch Ngân còn cam đoan vì là khế ước ràng buộc nên dù hai người bất đồng ngôn ngữ hoặc không cần nói gì, chỉ nghĩ trong đầu cũng minh bạch thấu hiểu, nhưng tôi vẫn là ù ù cạc cạc. 

Qúa nửa đêm, sau khi ngồi cắn hạt dưa nếm chút mứt ngọt xem tiết mục bắn pháo hoa trên ti vi xong, nói câu chúc mừng năm mới thủ tục với người trông nhà thì ai về phòng lấy.

Ô Nha rất nhanh cuộn tròn trong chăn say ngủ, Ưu Đàm bên kia đeo băng che mắt nằm đó bất động nhưng tôi biết chắc hắn vẫn thức, coi như mắc bệnh mất ngủ kinh niên đi.

Tôi ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt bắt đầu luyện từng vòng đại chu thiên.

Tôi thấy mình bước đi bên một dòng suối, ánh trăng viên mãn rọi xuống khiến mặt nước lấp lánh phủ một lớp ngân quang hư ảo, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đốm sáng ấm áp.

Bước chân tôi vội hơn rất nhanh liền phát hiện đó là đống lửa, bên cạnh gốc cây đại thụ cao lớn một người ngồi trên phần rễ uốn lượn như mãng xà, nhẹ tay lau hắc đao.

Tôi muốn bước tới gần hơn nữa nhưng không thể, dường như có một kết giới vô hình ngăn cách nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đăm đăm hồi lâu. 

Bất chợt người đó ngước đầu nhìn tôi, nhãn thần thăm thẳm như dạ thiên lại trống rỗng u tịch không chút xao động, như thể xuyên tới cõi vô hình hoang phế nhưng lại vô thức khiến tôi thất thần quặn đau.

Người đó bàng quan dời mắt lại tiếp tục lau chùi hắc đao loan nguyệt, chậm chãi tỉ mỉ như thể đã làm đi làm lại việc này ngàn vạn lần không chán. Sự tịch liêu qua trăm năm ngàn kiếp xoay chuyển khoác trên người hắn. Cô quạnh độc vãng giữa thiên địa phong vân bất ổn khiến hắn lãnh tâm, cứ như thể không còn việc gì khác có thể khiến đối phương phân tâm.

Sau đó, một người tay cầm ô từ ngoài kết giới an an nhiên nhiên bước vào. 

Người đó vừa bước vào liền có thể thấy trong mắt hắn loé lên tia sáng lấp lánh hữu thần như bảo thạch trân quý, ngay đến khoé môi cũng câu lên mạt cười đạm như nước nhẹ như mây, như gió thổi đinh hương tử, nguyệt quang tràn suối mơ. Hiển nhiên tâm tình vì người tới mà đại biến tốt đẹp.

Tôi chăm chú nhìn, càng nhìn lại càng thấy trước mắt như phủ một lớp tuyết rơi, ngày càng hối hả che che đậy đậy hình ảnh bên trong kết giới, đưa tay ra cuống cuồng muốn gạt đi nhưng vô dụng. 

Tôi nắm tay lại kịch liệt đập liên hồi vào tấm kính vô hình ngăn với thế giới phía bên kia, nhưng không cách nào phá vỡ. Không thay đổi được khiến người ta càng chấp nhất theo đuổi tới cùng. Càng cố gắng muốn đi vào lại càng bất lực phát hiện những hình ảnh thân quen mà xa lạ kia thêm một ngày rời xa tuột khỏi tầm tay.

Tôi đờ đẫn dừng tay, toàn thân trút cạn khí lực, mỏi mệt rã rời, lệ bất tri bất giác lã chã tuôn rơi, trong lòng vừa khổ sở vừa bi quẫn nói không hết tâm tư ngổn ngang bế tắc.

Đưa mắt nhìn xa xăm vô định chỉ thấy đất trời xanh thẳm quạnh hiu, sâu hút cao xa mà hỗn mang mờ mịt không có điểm dừng. Tuyết phủ lấp vạn vật hóa băng cơ thể ấm nóng, từng cơn gió hanh hao rét buốt quất vào da thịt tím lạnh tái tê. 

Màn đêm hắc ám bao trùm cảnh quan, chìm trong tối tăm não nùng u tịch. Tôi cô độc run lẩy bẩy thu mình lại, cam nguyện chịu đựng từng trận tuyết nặng trĩu phủ lên, tâm trạng như đống tro tàn cây khô xác xơ mặc cho tuyết lạnh vô tình, phong hàn buốt giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.