Thanh Quan

Chương 466: vô lực Chư Thần




[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

☆ Phiên ngoại: Letter to you

“Haley, từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ là huấn luyện viên của cháu.”

Ông cụ ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay chống trên quải trượng, khuôn mặt không lộ ra chút biểu tình dư thừa nào.

Thiếu niên đứng bên cạnh ông gật đầu, “Vâng, thưa ông nội.”

Người đàn ông kia chính là bộ đội đặc chủng đã xuất ngủ, có chứng nhận lính đánh thuê cấp quốc tế, thậm chí hiện đang là đặc cần viên của CIA. Mời bọn họ về huấn luyện chính là vung tiền như rác.

“Haley, bọn họ đều là tinh anh.”

Khóe môi Haley chậm rãi nhếch lên, không nhanh không chậm đi đến trước vị bộ đội đặc chủng tên Erik, ngẩng đầu hỏi: “Vậy anh có thể dạy tôi cách khống chế một bộ đội đặc chủng chứ?”

Erik kinh ngạc nhìn thiếu niên có khuôn mặt tựa như thiên sứ trước mắt. Nhưng thời điểm nhìn vào đáy mắt đối phương, anh ta tự đáy lòng có chút thấp thỏm.

Như thể trong nháy mắt mất đi trọng lực.

Nhưng Erik vẫn bình tĩnh trả lời: “Thưa cậu, nếu muốn khống chế một bộ đội đặc chủng, vậy trước nhất phải học hết những gì một bộ đội đặc chủng phải học.”

“Ừm, có lý.” Haley gật gật đầu.

Vậy là, Erik bắt đầu kiếp sống năm năm làm huấn luyện viên.

Anh không vội vàng hướng dẫn thiếu niên kia như thế nào đánh nhau, mà trước nhất phải bồi dưỡng tố chất thân thể.

Nói chung, trong mắt anh, Haley quá sức gầy yếu.

Chạy bộ, leo núi, đủ loại huấn luyện thể năng lăn lê bò trường, Erik vốn cho rằng cậu thiếu niên được nuông chiều từ bé sẽ nhanh chóng bỏ cuộc. Thế nhưng, trăm ngàn lần không ngờ được, Haley chưa từng hướng anh cầu xin giảm bớt cường độ luyện tập, thậm chí không cho phép huấn luyện viên của mình làm như vậy. Đứa nhỏ này luôn phấn đấu không ngừng nghỉ.

Thế nhưng Erik từng trải qua bao phen sinh tử biết rằng, loại lạnh lùng trên người thiếu niên kia vốn không phải hờ hững, mà ngược lại chính là cố chấp, cùng khát vọng. Tựa như một binh sĩ trúng đạn, bưng miệng vết thương của mình, tiếp tục ở dưới làn mưa bom bão đạn mà tiếp cận doanh địa kẻ thù.

Mà cuộc sống của Haley cũng không gói gọn trong những giờ huấn luyện, ngoài ra còn phải học đủ loại ngôn ngữ, và kiến thức xã hội. Đối với yêu cầu ngài Russell đặt ra cho cháu trai của mình, ông căn bản không hề xem đến tình trạng sức khỏe của đối phương.

“Cậu kỳ thực có thể nói chuyện với ông nội mình. Một số thứ cần phải tiến hành dựa vào chất lượng. Cuộc sống hiện tại của cậu, hoàn toàn là dựa vào yêu cầu của ông nội cậu mà nhồi nhét vào. Cậu hoàn toàn không giống một thanh niên hai mươi tuổi.”

Haley chỉ cười, ẩn giấu trong đó là phong thái mê người cực độ.

“Như vậy trong lòng anh, những thanh niên hai mươi nên làm gì?”

“Tiệc tùng, trượt ván, lướt sóng, yêu đương.”

“Ha ha ha.” Haley mỉm cười, từ trong túi rút ra một phong thư, mặt trên còn có gia huy của gia tộc Russell. Y đưa nó cho ông quản gia Cliff.

Cliff tỏ ý đã hiểu, mang thư rời đi.

“Kia là gì vậy?”

“Thư tình đó.” Haley vỗ vỗ ngực Erik, “Thế nào, trong mặt anh tôi hẳn đã bình thường hơn một chút rồi đi? Đây là một trong những thứ mấy thanh niên hai mươi nên làm mà.”

“Người cậu thích đang ở một nơi rất xa?” Erik vô tình bắt được vấn đề riêng tư của người khác, thuần thục đem ra làm đề tài nói chuyện phiếm.

“Rất xa. Mỗi tuần tôi viết cho hắn một phong thư đấy.”

Haley tuy dùng cách gọi ‘hắn’, nhưng Erik lại chẳng cảm thấy có gì phải sửng sốt.

“Hắn có hồi âm cho cậu không?”

“Chưa từng.” Haley nhún vai.

“Thư của cậu có ghi sai địa chỉ không?”

“Không đâu. Hiện tại, tôi đang bị hắn ghét thôi.”

Erik không tiếp tục hỏi nữa. Đây là chuyện riêng của Haley.

Nửa năm sau, Erik bắt đầu chính thức dạy Haley cách chiến đấu.

Haley hết lần này đến lần khác bị Erik đánh cho tơi tả, mỗi lần như thế đối phương đều ghim trong lòng.

Thế nhưng, sâu trong thâm tâm Erik, anh không tự chủ mà thảng thốt. Bản thân đã từng huấn luyện qua rất nhiều người, gặp qua đủ kiểu đối thủ, nhưng tuyệt đối chưa từng thấy ai có được tố chất đặc biệt như vậy. Chỉ cần là kỹ xảo Erik ở trước mặt Haley dùng qua một lần, y sẽ nhớ rõ không quên, chẳng quá ba ngày đã bị tên kia nắm thóp. Nếu không nhờ sức mạnh cùng kinh nghiệm sẵn có, Erik thậm chí hoài nghi bản thân rất nhanh sẽ không còn là đối thủ của Haley.

Lễ Giáng Sinh đầu tiên của Erik tại gia tộc Russell, tuy rằng tối đó sẽ có một tiệc tối long trọng, nhưng buổi huấn luyện hôm đó của Haley cũng không được hủy bỏ.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi không ngừng, Erik đứng bên ngoài phòng học của Haley.

Cửa chỉ khép hờ, nếu đứng thẳng, anh có thể thấy được toàn cảnh Haley đang ngồi viết thư trước bàn học.

Lông mi tựa như cánh bướm hơi rũ xuống, vầng trán ưu nhã lại đầy nam tính, sự chuyên chú của đối phương khiến Erik thất thần một lúc lâu. Thiếu niên nọ nhẹ nhàng xếp gọn lá thư, bỏ vào trong phong bì, bôi sáp dính lên mép giấy.

Erik cúi đầu, khóe môi nhướn cao. Phương thức càng truyền thống, càng thể hiện sự trang trọng.

Đúng lúc này, Haley đẩy cửa bước ra, phát hiện Erik đang đứng bên ngoài thì hất cằm hỏi: “Này, anh đang cười gì đấy?”

“Hắn đã trả lời thư cậu chưa?”

“Chưa.” Haley nhún vai, thế nhưng đáy mắt không hề có chút nỗi buồn nào. Y chỉ đơn giản hưởng thụ quá trình viết thư cho người kia.

“Hắn là thẳng sao?”

“Hiện tại hẳn là vậy.”

“Ha, chẳng trách.”

“Bất quá, hắn không hồi âm, bởi vì tôi từng lừa dối đối phương.”

“Lừa dối cái gì?” Erik tiếp tục câu chuyện, nhưng không quá mong đợi vào câu trả lời của Haley.

“Đợi đến khi tôi thắng được anh, tôi sẽ nói anh biết.” Đuôi mày y nhướn lên, đem thư giao cho Cliff.

Lại thêm một năm nữa, Erik muốn thắng được Haley đã phải cố gắng toàn lực. Trừ anh ra, Haley còn học hỏi thêm từ những vị lính đánh thuê kinh nghiệm phong phú khác, giúp kỹ xảo chiển đấu lại càng thêm linh hoạt, cùng khó nắm bắt.

“Ha, Erik này, anh cảm thấy tôi phải mất bao lâu nữa thì đánh thắng được anh?”

Một ngày nọ, Haley vô cùng nghiêm túc hỏi.

“Tôi đã già đi, mà cậu thì bước vào thời kỳ sức sống tràn trề nhất. Cậu muốn thắng tôi, hẳn không mất lâu nữa đâu.”

“Được thôi, Erik. Thật mong chờ đến ngày đó”

Haley ngẩng đầu. Lần đầu tiên trong đời, Erik nhìn thấy sự thơ ngây nơi người thiếu niên này.

Năm thứ ba của Erik tại gia tộc Russell, ông nội của Haley qua đời vì bệnh tật.

Haley trở thành người thừa kế duy nhất của gia tộc Russell, gần như hưởng hết toàn bộ gia sản mà ông lão kia để lại. Tuy rằng trong gia tộc này, không ít những vị hợp tác cấp bậc nguyên lão, cùng chia sẻ lợi ích của tập đoàn, nhưng thiếu niên Haley trẻ tuổi kia lại có thể từng bước từng bước trấn áp được bọn họ.

Có lẽ, ông nội Haley đã sớm vì y mà chuẩn bị hết thảy, hoặc là người thiếu niên này từ nơi ông ta học được không ít những thủ đoạn trên thương trường.

Trong tang lễ của ông lão, Haley vẫn bày ra bộ dáng bình thản cùng tiêu sái.

Có đôi khi, Erik không xác định được giữa hai ông cháu này thật có thứ tình cảm gọi là tình thân hay chăng, hoặc đơn giản chỉ là sự truyền thừa từ đời này sang đời khác.

Lúc ngài Russell qua đời, Haley đang tham gia khóa huấn luyện phản công kích với một đặc vụ CIA. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, Cliff từng hỏi ông ta rằng có cần báo tin cho Haley hay không, đối phương chỉ khẽ lắc đầu.

Thời điểm người nọ chạy đến bệnh viện, ngài Russell đã chấm dứt hành trình nhân sinh của mình.

Tối đó, Haley lại cùng Erik bắt đầu một buổi luyện tập chiến đấu. Động tác dứt khoát, phán đoán chuẩn xác, Erik thiếu chút nữa đã bị y đánh bại.

Haley trở về phòng, Erik vốn tưởng y sẽ lại viết thư cho Ian, nhưng đối phương chỉ yên lặng ngồi trước bàn làm việc, không hề viết một lá thư nào.

Thế nhưng, hôm sau, y vẫn gửi đi một phong thư.

“Cậu viết thư à?” Erik hỏi.

“Tôi chẳng viết gì chữ nào cả. Dù sao hắn chưa từng xem thư của tôi.” Haley hai tay đút trong túi quần, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

Năm thứ tư Erik ở tại gia tộc Russell, anh bị Haley đánh bại.

Thời điểm người thanh niên kia đem đầu gối hung hăng chặn ngay cổ họng Erik, từ trên cao nhìn xuống, anh thật sự có ảo giác y sẽ giết mình.

“Tôi hình như không còn gì để dạy cho cậu nữa.” Erik nói.

Haley thoáng cười nhẹ.

Erik ngồi lền, xoa xoa cổ họng mình: “Haley này, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”

“Vấn đề gì?” Haley ôm đầu gối, ngồi đối diện Erik, trên mặt là biểu tình sung sướng vì đã thắng được người kia.

“Tôi có thể hiểu cậu vì ảnh hưởng của vụ án ‘Hunter’ năm đó mà học cách tự bảo vệ bản thân. Thế nhưng vì sao cậu lại lấy mục tiêu là đánh bại một bộ đội đặc chủng? Điều này có chút vượt xa chủ đích tự bảo vệ mình rồi.”

“Bởi vì ‘hắn’ của tôi là một bộ đội đặc chủng.” Haley hướng Erik chớp mắt.

Erik hoàn toàn cứng người, trong khi Haley bày ra bộ dáng trẻ con, phá lên cười ha ha, khiến người ta không rõ biểu tình này của y là sự thật hay chỉ như vui đùa.

Năm năm ở cạnh Haley cuối cùng cũng kết thúc.

Vì căn bệnh ung thư, Erik nhập viện. Haley đăng ký cho anh ở tại phòng bệnh hạng nhất.

Thêm một năm nữa qua đi, sự sống của Erik đã đến cuối đường. Anh vốn cho rằng Haley sẽ đối với mình hờ hững tựa như ngài Russell năm đó, nhưng không ngờ y vẫn tới thăm bệnh.

“Cậu không nên đến nhìn tôi. Đây là thời điểm tôi yếu đuối nhất.” Tóc Erik đã rụng sạch.

“Tôi sẽ mua tặng anh một bộ tóc giả ngầu nhất. Hơn nữa, tôi đã từng hứa với anh một việc mà chưa làm.”

Haley cười nhẹ, trong lòng y, sinh lão bệnh tử bất quá chỉ là quy luật của tự nhiên. Y sẽ chẳng bày ra bất cứ biểu tình thương xót hay đồng cảm, điều này ngược lại khiến Erik cảm thấy được an ủi.

“Lời hứa gì?”

“Kể cho anh nghe tôi đã lừa dối hắn cái gì.”

“Ha, lừa cái gì?”

“Tôi khiến hắn hoài nghi tôi cố tình giết cha dượng của mình. Tôi khiến hắn ngờ vực, rồi tránh né mình.” Haley cúi thấp người, gương mặt tuyệt mỹ này chính là hình ảnh khó quên nhất suốt cuộc đời Erik.

“Vì sao lại làm vậy? Cậu không phải rất thích hắn sao?” Erik biết chính mình chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của người thanh niên kia.

“Bởi vì hiện tại hắn càng nghi ngờ tôi, đợi sau này khi đã chứng minh bản thân vô tội trước mặt hắn, người kia sẽ càng thêm tin tưởng tôi.”

“A… Đây là chiến thuật tâm lý cậu nghĩ ra à?”

“Đúng thế.”

“Thế nhưng nếu muốn chứng minh bản thân vô tội trước mặt đối phương, hẳn sẽ phải mất rất nhiều thời gian đi.”

“‘Cả một đời’ chính là điều tôi chờ mong.” Khóe môi Haley cong lên, đôi mắt sâu không dò được.

“Tên của hắn là gì vậy?” Erik hỏi.

“Ian Connor. Hắn cũng từng là học sinh của anh.”

Erik ngẩn người, mỉm cười nhắm mắt lại.

“Chúc các cậu may mắn, các học trò của tôi.”

Toàn văn hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.