Thanh Quan

Chương 464: mười điều kiện




[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ tư:

Thịnh yến

14.

Xavier không có khả năng vô duyên vô cớ đem hắn ra đấu giá ở nơi này. Thêm nữa, hiện tại, Ian dám xác định Xavier chính là kẻ ngày đó đã lẻn vào phòng nghỉ khách sạn rồi giết Naird.

Đối phương cùng với nghi phạm phía cảnh sát Cecilia Alchild đều là người trong giới thời trang. Xavier thậm chí còn nhiều lần diễn trong các show thời trang dành cho nữ giới, cho nên việc người nọ quen biết với Cecilia Alchild không có gì là kỳ quái. Việc Naird bị giết hẳn là kế hoạch đã được dự mưu từ trước, Xavier rất có thể sau khi quen biết với Cecilia Alchild, tìm cơ hội cầm đi trâm cài tóc trong phòng cô ta, trộm cả tóc của đối phương, hơn nữa còn đặt làm thêm một chiếc trâm giống hệt như vậy. Sau đó, cậu ta nhuộm tóc giống màu của đối phương, mặc trang phục nữ, dùng trâm cài tóc rồi lẻn vào phòng khách sạn. Sau khi giết Naird xong, Xavier cố tình thả vào hiện trường tóc của Cecilia, đánh lạc hướng điều tra của Cục cảnh sát.

Đây cũng là lý do vì sao đối phương ngăn hắn lên du thuyền Hừng đông để điều tra Fitz Gubole.

Nhưng đối phương thật vất vả đem toàn bộ tội chứng đổ lên đầu Cecilia Alchild, vì cái gì lại còn tiếp tục giết thêm Sherman, sau đó tự bại lộ chính mình trước mặt hắn a?

Lúc này, điều duy nhất Ian có thể nghĩ đến chính là đối phương muốn giết cả hắn, cho nên mới ám chỉ bản thân chính là hung thủ giết Naird

Lúc này, tình hình đấu giá đã chuyển từ minh bạch sang ngấm ngầm, trên đài liên tục có kẻ giơ tay.

Xavier đang mang mặt nạ lùi về sau hai bước, nhàn nhã tựa lên thành kính thủy tinh.

Người kia giống như đang nói gì đó, khiến khách trong hội trường đồng loạt đứng lên, xông ra cửa, giống như một bầy cá hỗn loạn điên cuồng.

Chỉ duy có Xavier vẫn lạnh lùng nhìn xem tất thảy.

Ian đứng dậy, ép mặt sát vào thành kính thủy tinh, mở to hai mắt nhìn đám khách dẫm đạp, chen lấn nhau. Có kẻ ngã sấp xuống, những người khác đạp lên thân thể gã, xô đẩy nhau lao về phía cửa hội trường.

Bọn họ muốn thoát ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa cứng.

Tất cả rên rỉ, kêu la, hoàn toàn mất đi vẻ ưu nhã thường ngày, ý chí cầu sinh khiến bọn họ liều mạnh giành giật cơ hội thoát ra ngoài.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mãi đến khi người trong hội trường liên tục ngã xuống, Ian mới mơ hồ đoán ra tình hình bên ngoài.

Hắn ngẩng đầu, nhìn lên máy bơm không khí gắn ngay trên nóc ***g thủy tinh. Hẳn là có kẻ cố tình bơm khí độc vào trong hội trường, để cho nó lan tràn khắp nơi

Ian dùng sức đập lên thành kính thủy tình, Xavier nhất định cố tình nhốt bọn họ trong này Cậu ta muốn giết tất cả những người đó

“Xavier Cậu muốn làm gì Cậu đang làm gì hả Xavier, cho tôi một lời giải thích a”

Xavier cũng chậm rãi dựa vào thành kính thủy tinh, hai tay vô lực buông thõng bên người.

Lúc này, Ian mới hiểu ra, đối phương cũng không nghĩ tới chuyện thoát ra ngoài. Cậu ta muốn cùng đám người trong hội trường ‘đồng quy vu tận’

Ian theo Xavier ngồi xổm xuống, chưa từ bỏ ý định mà gõ lên kính thủy tinh, “Xavier —— Xavier”

Mà trước cửa ra vào của hội trường, đám người ngã xuống đã chất cao như núi, cũng còn vài kẻ không ngừng đạp lên thân thể người khác, cố gắng phá cửa ra ngoài.

Nhưng tất cả đều vô vọng.

Hết như khung cảnh trong lòng địa ngục.

Xavier ngã xuống bên cạnh thành kính thủy tinh, dùng chút sức lực cuối cùng của mình mà xoay người lại nhìn Ian.

Khóe môi khẽ nhếch lên, nét cười đầy trào phúng.

Bọn họ thật ngu ngốc, đúng không?

Cho dù không nghe được đối phương nói gì, Ian vẫn có thể đọc được khẩu hình của cậu ta.

“Thả tôi ra đi, Xavier.”

Lòng bàn tay Ian ép lên thành kính thủy tinh.

Đúng thế, bọn họ thật ngu xuẩn.

Cho dù là hiện tại, Ian vẫn không hề đồng tình với đám người ngoài kia. Thế nhưng, mặc kệ bọn họ đã từng làm chuyện gì, như thế nào lạm dụng quyền lực để thỏa mãn dục vọng bản thân, nhưng không ai có quyền bắt người khác chết trong này, hay chết trên tay Xavier cũng vậy.

Xavier nhìn thẳng vào mắt Ian, lạnh lùng nói: Tôi không thể thả anh ra ngoài, ở bên trong đó chính là nơi an toàn nhất.

Ian dùng sức đè lại trán mình, hung hăng đấm một cái lên thành kính thủy tinh.

Xavier vươn tay, đặt lên thành kính, nói khẽ: Xin lỗi, Ian à.

Ian rất muốn bắt lấy tay đối phương, kéo một cái, nhưng Xavier chỉ nhìn hắn, dùng loại ánh mắt lạnh lùng không chút dục vọng mà nhìn thẳng vào hắn.

Giống như nơi đáy mắt Ian là Thiên đường ở cuối đường, nơi mà cậu ta muốn bước tới.

“Xavier… Xavier?”

Ánh mắt Xavier dần mất đi tiêu cự, rồi cuối cùng đối phương cũng không còn hô hấp nữa.

Nơi đã từng là chốn ồn ã của những kẻ có quyền phô trương thanh thế, hiện tại lại yên tĩnh vô cùng.

Những đầu ngón tay Ian vô thức run rẩy. Hắn lùi lại nửa bước, ôm đầu ngồi sụp xuống.

Chỉ cần mở mắt ra, mặc kệ là góc độ nào, hắn đều bị ám ảnh bởi ánh mắt của Xavier.

Lúc này, thang máy dùng để di chuyển đến hội trường ‘Thịnh yến’ sau bao gian nan cuối cùng cũng được sửa xong. Haley cùng đám nhân viên an ninh vội vã chạy đến khu vực bên ngoài hội trường.

Các nhân viên an ninh đang định đem cửa lớn mở ra, nhưng bị Haley ngăn lại.

“Nếu các người muốn chết ngay bây giờ thì cứ mở cửa ra đi. Bất quá tôi không định chết chung đâu.”

Một đám người lập tức dừng lại.

“Nhưng mà… Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Mọi người đều quay nhìn Haley. Mà gương mặt y lại không lộ ra chút biểu tình nào.

“Lồng thủy tinh bên trong có thể di chuyển lên xuống đúng không?”

“Đúng vậy thưa ngài. Bên dưới hội trường còn có một gian phòng. Lồng thủy tinh có thể hạ xuống dưới, sau đó trần nhà bên trên cũng được tự động đóng kín.”

“Vậy chúng ta đến gian phòng đó ngay đi.” Haley lập tức xoay người.

“Nhưng khách trong hội trường thì làm thế nào đây? Bọn họ không có khả năng xuống được gian phòng bên dưới để thoát khỏi hội trường” Một nhân viên an ninh nôn nóng hỏi.

Haley giật giật khóe miệng, buồn cười nói: “Thoát ra sao? Nếu người nào trong đó còn hô hấp được thì tôi sẽ rất kinh ngạc đấy.”

Mấy nhân viên an ninh cùng biến sắc.

“Ngài đây… Ý ngài là…”

Haley không tiếp tục trả lời bọn họ nữa, lạnh lùng đi xuống dưới.

Những kẻ còn lại hai mặt nhìn nhau, tất cả bọn họ quyết định đuổi theo Haley, chỉ để lại một người gọi điện thoại cầu cứu Gubole.

“Ngài Gubole, chúng tôi và thanh tra Russell đã tới trước hội trường, thế nhưng hắn nói nếu mở cửa ra thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, hắn đoán rằng…”

“Đoán thế nào?”

“Đoán là… Mọi người bên trong hội trường đều chết cả rồi…”

“Ta sẽ qua đó ngay”

“Chúng tôi có phải đem cửa mở ra không?”

“Đương nhiên phải mở… Không… Hẳn là không mở thì hơn…”

“Thưa vâng.”

Lúc này Haley đã chạy đến căn phòng bên dưới hội trường, ấn nút cho hạ ***g thủy tinh xuống.

Trên đầu lập tức phát ra tiếng vù vù của thiết bị, một phần của trần nhà từ từ hạ xuống.

Đó là một ***g thủy tinh vô cùng lớn, Ian hiện đang ngồi trong một góc ***g, vẻ mặt mờ mịt.

Haley ngước đầu nhìn, chờ cho ***g thủy tinh vững chắc hạ xuống mặt đất, ấn nút mở cửa, sau đó vội vã tiến lên, ôm Ian ra ngoài.

“Ian Anh sao rồi? Nhìn tôi này Nói gì đi a”

Hai tay Haley giữ lấy khuôn mặt Ian, ngay khi độ ấm của đối phương truyền tới cơ thể, cuối cùng tinh thần của Ian cũng hồi phục lại.

Hắn vung nắm đấm lên, nhắm ngay mặt Haley mà đánh.

Đối phương không hề né tránh, mà nắm đấm của Ian cũng khựng lại giữa chừng, sau đó chuyển thành hắn ôm chầm lấy y.

“Cái tên khốn nạn này… Nếu không phải cậu…”

Nếu Haley không quá đà, Ian sẽ chẳng bị Xavier khống chế Kế hoạch của người kia nhất định không có khả năng thành công

Mi tâm Haley run lên, vội vàng ôm lấy Ian, tựa như muốn nghiền nát xương cốt hắn.

Vài phút sau, Shia cũng đẩy Fitz Gubole tới gian phòng này.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thanh tra Russell, vì cái gì cậu không cho nhân viên an ninh mở cửa hội trường? Nếu muốn cứu Ian Connor, vậy thì hiện tại cậu đã đạt được mục đích rồi đấy”

Haley cười lạnh một tiếng, “Tôi đã ám chỉ cho ngài biết đáp án rất nhiều lần rồi, Fitz Gubole. Ngài sống nhiều năm như vậy, chỉ số IQ chẳng lẽ không tăng thêm được chút nào sao?”

Gubole không muốn dây dưa tiếp nữa, vẫy tay ý muốn Shia đẩy lão tiến lên. Xe lăn tới trước mặt bon họ, sau đó lão bắt lấy bả vai Ian, “Cậu nói cho ta biết a, trong hội trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”

Ian bất ngờ bẻ quặp cánh tay Gubole ra sau lưng, khiến lão rít lên đau đớn, sau đó nghẹn một họng không nói được tiếng nào.

“Ngài Gubole”

Đám vệ sĩ vọt tới. Thế nhưng không nghĩ tới Ian trực tiếp đứng thẳng lên, nâng chân, đè lên sau gáy Gubole, buộc lão phải khum người xuống, sườn mặt dán vào hai bên chân hắn.

“Kẻ nào dám tới, tôi liền trực tiếp bẻ gãy cổ Fitz Gubole.”

Vệ sĩ định rút súng ra, nhưng không ngờ Haley lại bằng cách nào đó tước hết súng của cả đám, ngay cả cổ tay cũng bị đánh trúng. Một đám người đau đớn ôm cổ tay, quỳ sụp xuống.

“Ngài Gubole không nói với các người, tôi và anh Connor đây là thanh tra của Cục điều tra liên bang sao? Các người dám rút súng với thanh tra đang thi hành nhiệm vụ?”

Haley nghiêng đầu, trong ánh mắt thấp thoáng một tia sắc lạnh, tàn nhẫn.

Trong không khí tràn ngập sự căng thẳng, đại não chẳng khác nào đông cứng lại, không thể suy nghĩ rõ ràng bất cứ điều gì.

“Cút xa một chút.” Haley nhướn mày.

Ngay một khắc ấy, trái tim những người xung quanh giống như bị lưỡi dao cứa qua. Cả nhóm vệ sĩ chẳng khác nào rối gỗ, đồng loạt thối lui về sau.

Mà Ian chỉ cúi đầu, hờ hững nhìn tấm lưng của Gubole, “Ông rốt cuộc đã đối xử với Xavier thế nào? Đám khách VIP trong kia đã làm những gì với cậu ấy?”

Gubole bị ép đến không thể đàng hoàng mở miệng nói chuyện.

Mà sức nặng đè trên người lão ngày một tăng, cột sống đã có chút chịu không được.

“…Ta không làm gì cậu ấy cả… Ngược lại… Bọn ta cho cậu ấy danh tiếng…”

“Danh tiếng?” Ian cười lạnh, “Ông xác định cậu ấy muốn danh tiếng sao? Ông xác định các người không đem cậu ấy thành vật phẩm hay đồ ăn à, thời điểm thấy hứng thú thì cắn mấy miếng, biến người ta thành chẳng còn hình người, sau đó lại làm ra vẻ rộng lượng mà nói, ‘Bọn ta đã cho cậu được hết thảy như mong muốn’ sao?”

“Chuyện của Xavier, đều do một mình Sherman xử lý…”

“Vậy Naird thì sao? Xavier cũng từng bị Naird làm nhục, đúng không nào? Còn tên Nghị viên chết tiệt kia? Các người căn bản không đối đãi với cậu ấy như con người Fitz Gubole, toàn bộ những chuyện đã xảy ra đều là quả báo của ông”

“…Cậu có ý gì?”

Hoảng sợ vượt trên cả đau đớn, Gubole cố sức giãy dụa. Lão thật sự muốn biết đáp án, rốt cuộc trong hội trường kia đã xảy ra chuyện gì

“Mọi người tham gia cái gọi là ‘Thịnh yến’ trong hội trường kia đều đã chết.”

Ian rít là lời này từ khẽ răng.

Mà Fitz Gubole nghe xong cũng trợn tròn hai mắt.

“Cậu nói cái gì… Đều chết rồi sao? Điều này không thể được? Tuyệt đối không thể”

“Bởi vì cửa thông gió bị thả khói độc. Độc tố liền nhanh chóng phát tán vào trong hội trường.” Haley lạnh nhạt lên tiếng, “Xavier lấy danh nghĩa của ông tổ chức ‘Thịnh yến’, chính là muốn dùng hương pháp này cùng mấy kẻ đạo mạo các người chôn chung.”

“Cậu có biết hay không họ có vai vế thế nào Tất cả bọn họ có thể khiến một nửa nước Mỹ lay chuyển đó Xavier sao dám giết bọn họ chứ”

Biểu tình Gubole trở nên điên cuồng, tơ máu nổi lên trong đôi mắt như thể sắp vỡ ra.

“Cho nên thế nào? Ông định trả thù Xavier kiểu gì? Cậu ấy đã chết, nếu các người muốn làm gì cậu ấy, không ngại sang luôn thế giới bên kia tìm người tính sổ chứ?”

Chân Ian một lần nữa dùng lực ấn xuống, nội tâm hắn đang xúc động trào dâng, muốn đem toàn bộ xương cốt của Fitz Gubole mà nghiền nát.

“Thanh tra Connor Xin anh hãy bình tĩnh Cho dù ngài Gubole đã làm vì Xavier, anh cũng không đủ tư cách quyết định chuyện này” Shia nhanh chóng bước lên, quỳ một gối xuống bên cạnh Gubole, đẩy chân Ian ra, “Thanh tra Connor, anh định giết ngài Gubole sao?”

“Tôi đương nhiên muốn giết lão gì này. Bất quá, dù gì lão cũng sắp bị toàn bộ dư luận nước Mỹ giết chết, không cần đến tôi ra tay.” Ian thu chân lại, nhìn về phía Shia, “Trên du thuyền này có mặt nạ chống khí độc chứ?”

“Tuy rằng nơi này không trang bị mặt nạ chống khí độc, thế nhưng có một đội phòng cháy chữa cháy, bọn họ đều được trang bị bình dưỡng khí.”

Gubole ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn Ian, “Cậu muốn cho đội phòng cháy chữa cháy vào nơi đó sao Chỗ đó không phải ai cũng có thể đặt chân vào”

“Nơi đó đã không còn là bí mật gì nữa. Tất cả bọn họ đều đã chết, thế lực sau lưng những kẻ đó nhất định truy đuổi tới cùng nguyên nhân cái chết. Fitz Gubole, ông cho rằng chính mình còn giấu giếm được gì nữa sao?” Ian dùng ngữ điệu trào phúng mà nói.

Gubole cúi đầu ngây ngẩn, giơ tay ôm lấy đầu mình, không ngừng lập đi lập lại: “Ta xong rồi… Xong rồi… Hoàn toàn xong đời rồi…”

“Chiếc du thuyền này còn bao lâu nữa thì cập bến? Hành trình của Hừng đông không thể tiếp tục nữa.”

“Nếu phải cập bến, bốn tiếng sau có thể ghé vào một hải cảng nhỏ.” Shia nâng Gubole dậy.

Ian nhìn về phía Gubole, mà lão lại chẳng hề nhúc nhích.

Haley trực tiếp dùng súng của mình chĩa vào đầu Gubole, đem chốt an toàn kéo xuống. Gubole lập tức động ngón tay gọi điện thoại, thông báo cho thuyền trưởng chuẩn bị cập bến.

Lúc này, đội phòng cháy chữa cháy đã huy động xong, chuẩn bị tiến vào hội trường ‘Thịnh yến’.

Bọn họ cũng sắp xếp một gian phòng riêng trên du thuyền để chứa những thi thể này.

Haley và Ian đều ở lại hiện trường giám sát hành động của những người này.

“Mấy tên khốn này khi còn sống đã làm mưa làm gió thế nào, nhưng chết rồi cũng chỉ được đến vậy thôi.” Haley hai tay đút trong túi quần, lười biếng nói.

“Bọn họ đã hưởng thụ được tất thảy những thứ tốt nhất đời này, vì thế càng muốn sắm vai thần thánh, chúa tể vận mệnh kẻ khác. Thật sự đáng cười làm sao.”

“Hiện tại, bọn họ lại giống như hàng hóa bị đem trưng bày.”

Haley lạnh lùng nhìn những nhân vật quyền thế bị đặt nằm song song trên mặt đất, trên gương mặt mỗi người đều là biểu tình vặn vẹo thống khổ. Có kẻ mở to hai mắt, miệng há rộng, người co rụt lại cố gắng che chở chính mình, số khác ôm cổ, giãy dụa đến giây phút cuối cùng.

Mãi đến cuối cùng, đội viên phòng cháy chữa cháy đem thi thể Xavier nâng ra, đặt xuống đất, Ian lại bất ngờ lên tiếng: “Đừng đem cậu ấy đặt chung với đám người khốn nạn này. Người này và bọn họ chưa từng ở cùng một thế giới.”

Đội viên phòng cháy chữa cháy khựng lại một chút, sau đó đem Xavier đặt kế bên cửa sổ.

Tư thế của Xavier vô cùng thản nhiên, dường như đối phương hoàn toàn đón nhận cái chết đang đến, không hề giãy dụa.

Ian hít vào một hơi, cúi đầu chăm chú nhìn người nọ, “Đây là lỗi của tôi. Đáng ra tôi phải phát hiện sớm một chút. Cậu ấy đã ở gần tôi như vậy mà.”

“Anh phát hiện được cái gì?” Haley hỏi.

“Cậu ấy hẳn là thủ phạm đã giết Smith và Naird. Cậu ấy thường xuyên búi tóc, tôi cũng từng trông thấy cậu ấy chụp ảnh, biểu diễn thời trang nữ… Cậu ấy cũng từng cảnh cáo tôi không được tiếp cận Gubole và Sherman, tôi lại không chịu để tâm hàm ý của đối phương… Đáng ra tôi phải ngăn cậu ấy lại.”

“Đây không phải lỗi của anh, Ian à. Cho dù anh có liều mạng ngăn cản, cậu ấy đã nhận định phải làm việc này, cho nên sẽ kết thúc nó. Cho dù chúng ta không gặp nhau trên du thuyền này, mọi chuyện cũng có thể xảy ra ở nơi khác. Cậu ấy nhất định khiến cho đám người này biến mất khỏi thế gian.”

Haley từ chỗ bác sĩ trên du thuyền mượn một đôi găng tay, đưa cho Ian.

Hắn đeo bao tay vào, sau đó nói một tiếng cám ơn.

Ian ngồi xổm xuống bên cạnh Xavier, giúp đối phương khép hai mắt lại.

“Tôi vẫn cho rằng mình có thể dự cảm được nguy hiểm đang đến gần. Thế nhưng, bản thân cùng cậu ấy cách vách nhiều ngày như vậy, tôi lại chẳng cảm giác được chút gì.”

“Bởi vì cậu ấy căn bản không muốn tổn thương đến anh. Nếu cái ***g kính trưng bày ‘món ăn’ được bít kín, ngăn cách với không gian hội trường, Xavier sẽ không dùng đến phương pháp giết người này.”

Ian mỉm cười tự giễu.

“Cậu biết không? Lúc thấy cậu ấy mang trâm cài tóc tới tìm mình, ám chỉ bản thân là hung thủ, tôi đã nghĩ đối phương sẽ không để mình sống sót. Thế nhưng tôi hoàn toàn nghĩ oan cho cậu ấy, người kia chính là không muốn sống nữa. Tất cả những người ở đây, tôi không xót thương cho bất kỳ ai. Kết cục thế này, hoàn toàn do bọn họ tự làm tự chịu.”

“Anh rất coi trọng Xavier.” Haley cũng ngồi xuống bên cạnh Ian, ngón tay xẹt qua tóc hắn, “Điều này khiến tôi cảm thấy ghen tỵ. Những kẻ kia cho dù đã làm gì, bọn họ đều là nạn nhân. Có thể khiến Ian nói ra câu, những nạn nhân này tự làm tự chịu, chứng tỏ Xavier đã ảnh hưởng tới cảm xúc của anh. Đây là điều ngay cả tôi cũng chưa từng làm được.”

Di động trong túi rung lên, Haley vừa lấy ra thì phát hiện thấy có người gửi cho mình một đoạn video.

“Sao vậy?” Ian hỏi.

“Có người đem hiện trường ‘đấu giá’ anh trong ‘Thịnh yến’ quay lại, up lên mạng. Hiện tại bên ngoài đã huyên náo một phen. Từ góc độ quay này, hẳn là do Xavier dùng một máy quay mini ghi lại. Cậu ta thậm chi còn thu lại cả âm tần những kẻ tham gia đấu giá tố giác chuyện xấu của nhau. Cho dù thật hay giả, toàn bộ những ban ngành có liên quan đều sẽ bị điều tra. Mà Gubole nhất định không thoát được quan hệ. Là cảnh sát cũng được, hay thậm chí là Cục điều tra Liên bang, phóng viên các báo đài, chỉ cần nắm được chứng cứ trong số những đầu mối Xavier tung lên, toàn bộ bí mật của mấy kẻ này liền bị đào ra cho bằng hết trước công chúng.”

“Mà Gubole… Cũng hoàn toàn xong đời. Nghe qua, Xavier tựa như một người anh hùng vậy.” Ian lắc lắc đầu, “Nếu cậu ấy đủ tin tưởng tôi, đáng ra nên đem toàn bộ mọi việc nói với tôi. Bản thân tôi cũng sẽ cố hết sức điều tra, khiến đám thú đội lốt người kia phải trả giá đắt.”

“Ian à, nếu tôi là Xavier, có lẽ bản thân cũng sẽ lựa chọn giống đối phương. Này chính vì muốn bảo vệ anh, để anh tránh xa nguy hiểm, không phải nhúng tay vào những thứ dơ bẩn của thế giới này.”

“Không, cậu sẽ không thế.” Ian kéo xuống một tấm khăn trải bàn màu trắng, phủ lên gương mặt Xavier.

“Vì cái gì lại không?” Haley buồn cười, làm mặt xấu, giống như muốn nói, ‘Anh không tin tôi thật sự đủ khả năng bảo vệ anh sao’.

“Bởi vì cậu chết, mà tôi còn sống, chứng tỏ cậu đối với tôi buông tay. Cậu vốn không cam tâm buông tay tôi cơ mà.”

Haley dừng lại một chút, dùng sức siết chặt tay Ian.

Thời điểm toàn bộ thi thể được thu xếp thỏa đáng, Haley lại nhận được điện thoại thông báo. Một đội thanh tra liên bang đã lên trực thăng, trên đường đến bến cảng gần nhất, để hiệp trợ cho Ian cùng Haley xử lý vụ việc trên du thuyền.

“Hắc, tôi đi xem Fitz Gubole một cái đây. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt xám như tro của lão, tâm tình tôi liền vô cùng vui sướng.”

Haley chớp chớp mắt.

“Còn anh bạn Shia Pace của cậu nữa. Đối phương cùng Fitz Gubole quan hệ không tầm thường, lần này lão già hoàn toàn tiêu đời. Cậu ta muốn tiếp tục lăn lộn trong giới hẳn không dễ dàng như trước nữa đi.”

“Shia là người thông mình, anh không cần lo lắng cho đối phương đâu.”

“Tôi muốn đi xem thi thể Sherman một chút.”

“Sao hả? Tên kia có ý đồ gây rối anh, anh lại đối với gã nhớ mãi không quên à?” Haley bày ra bộ dạng vô cùng khó chịu.

Ngón tay Ian niết niết gương mặt Haley, khẽ hừ một tiếng: “Thôi đi, gã cũng chết rồi, trong lòng cậu hẳn đang thích chí lắm nhỉ.”

Nói xong, Ian liền ra khỏi phòng.

Hai tay Haley lập tức ôm mặt, ngây ngốc nhìn theo thân ảnh Ian. Thật lâu sau, y cúi đầu, nở nụ cười.

Lúc này, Gubole đã được Shia đẩy về phòng.

Shia rót một ly whisky, đặt vào trong tay lão, “Ngài Gubole, ngài nhất định phải bình tĩnh.”

Gubole nhận lấy ly rượu, ngón tay lão run lẩy bẩy không kiểm soát được, gần như không cầm nổi. Thời điểm ly rượu sắp rớt xuống, Shia liền vươn tay đỡ lấy.

“Cậu đã xem đoạn video bị phát tán trên mạng chứ?” Gubole chụp lấy cổ tay Shia.

Lúc này, Gubole giống như kẻ lật thuyền chụp được ván gỗ nổi trên mặt nước. Lão dùng hết sức giữ chặt cổ tay Shia.

Đối phương gật đầu.

“Ta xong đời rồi… Nếu chỉ có đám người thương giới đó bị độc chết… Ta còn có thể đem toàn bộ sự việc đổ lên đầu Xavier Nhưng cố tình đối phương lại đem toàn bộ quá trình kia thu lại… Ta phải làm gì bây giờ? Shia à, ta nên làm gì bây giờ?”

“Không cần lo lắng, ngài không xuất hiện bên trong đoạn video kia. Chuyện này cũng sẽ có cách giải quyết như những lần trước.” Shia an ủi lão.

“Ta chỉ còn mình cậu, Shia à… Chỉ còn cậu thôi… Naird và Sherman đều đã chết…” Gubole đem Shia ôm thật chặt.

“Ngủ một lúc đi, ngài Gubole. Ngài chỉ việc nghỉ ngơi thôi. Đợi khi du thuyền này cập bến, ngài phải chuẩn bị tinh thần ứng phó với các cuộc điều tra đấy.”

Gubole ngửa đầu ra sau, dùng sức nhắm hai mắt lại.

“Đúng thế, ta còn chưa hoàn toàn xong đời. Ta vẫn còn cơ hội. Shia này, đỡ ta đi nghỉ ngơi a.”

Shia đỡ Gubole lên giường nằm, thay lão đắp chăn, tắt đèn.

“Ngủ ngon, ngài Gubole.”

Shia rời khỏi phòng, đi ra ngoài.

Chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa, du thuyền sẽ cập vào một bên cảng nhỏ, nhân viên điều tra đang đợi để lên du thuyền xử lý công tác.

Shia đi tới bên mép thuyền, cúi đầu nhìn mặt nước gợn sóng đến xuất thần. Bốn bề vắng lặng, không còn bất kỳ ai hết, chỉ duy mình người nọ.

Hải âu ngẫu nhiên bay ngang đỉnh đầu, thanh âm cùng tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền xen lẫn, bầu trời cao vời vợi.

Chợt có người đi đến từ phía sau, bóng dáng thon dài in bóng trên mặt đất.

“Thế nào? Cậu hài lòng với kết cục hiện tại chứ?”

“Là cậu à, Haley.” Shia thản nhiên bắt nhịp đối phương, “Thật vất vả mới đem Ian cứu ra, cậu không phải nên một tấc cũng không rời anh ta chứ?”

“Đừng xem thường Ian. Ngay cả tôi cũng không tổn thương được người kia. Chỉ là, Shia à, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi. Cậu hiện tại vừa lòng với kết cục này chứ?” Haley chống cằm, tay tựa vào bên mạn thuyền, nhàn nhã lên tiếng.

“Đương nhiên không hài lòng. Gubole không phải vẫn như trước, sống rất ổn sao?” Shia cười nhạo.

“Lão đương nhiên vẫn sống. Nếu chết rồi, có thể xem như hoàn toàn giải thoát. Cậu muốn nhìn lão từ trên cao ngã xuống, giãy dụa trong danh tiếng của chính mình, nhìn những kẻ từng bị lão khống chế, hiện tại có thể thoải mái chà đạp lão.”

“Đúng thế.” Shia mỉm cười, cố ý bắt chước kiểu chớp mắt của Haley, “Cậu thật sự hiểu tôi đấy.”

“Kỳ thực, tôi cũng không biết câu chuyện do mình phỏng đoán có đầy đủ hay chăng, không chừng cậu còn một phiên bản khác đi?”

Gió biển đùa giỡn những lọn tóc của Haley, giống như không muốn dừng lại.

“Hử? Cậu có chuyện để kể sao? Chuyện về cái gì?” Shia thay đổi tư thế, tỏ vẻ hứng thú.

“Trước phải nói tới vụ án giết Smith và Naird. Căn hộ của Smith được khóa bằng mật khẩu, hung thủ muốn giết gã, hoặc là do nạn nhân mời hắn vào, không thì chính là hung thủ đã sớm chờ trong phòng người nọ. Cho dù người giết Smith có thật là Quentin Xavier hay không, thế nhưng có một điểm mấu chốt, mật khẩu nhà Smith là do cậu nói với hung thủ. Chocolate Smith thích cũng là do cậu gửi tặng, mà hoa hồng, rượu vang trên bàn ăn ở hiện trường đều là do cậu thay Xavier sắp đặt.”

Shia đè trán, nở nụ cười, “Haley à, đầu cậu không có bị hỏng chứ? Đầu tiên, tôi không biết mật khẩu nhà Smith, cũng chẳng rõ tên kia thích chocolate dạng gì. Hơn nữa, tôi tặng hoa và chocolate cho Smith để làm chi nha?”

“Đây là cách cậu dùng trêu chọc Smith. Trợ lý Emma của gã từng nhắc, đó không phải lần đầu Smith nhận được chocolate, cũng như có hoa hồng xuất hiện trong nhà đối phương. Cậu khiến Smith cảm giác có người đang cố tình lấy lòng gã, khiến người nọ một phen suy đoán danh tính nhân vật thần bí này. Cậu để hắn được thỏa mãn tự tôn đàn ông của mình, nhưng hết thảy chỉ là cảm bẫy do cậu bày ra mà thôi. Hoa tươi và chocolate sao? Smith căn bản không ý thức được đây đều là những phương thức để lấy lòng đàn bà. Cậu dùng những thứ đàn bà thích để tặng cho gã, trên thực tế là đang trào phúng đối phương, hạ thấp cùng giẫm đạp lên tự tôn gã. Nhưng Smith lại không hề hay biết bản thân đã bước chân vào cạm bẫy cậu giăng ra.”

Shia nhún vai, cười, “Đây là dựa theo án lệ cũ của Cục điều tra liên bang sao? Nhưng thật sự nó không hợp với tôi đâu. Nói đi nói lại, cho dù hoa tươi và chocolate là do tôi tặng, nhiều nhất chỉ có thể xem như đùa giỡn, không thể tính là cạm bẫy được đi?”

“Cậu vì giúp Xavier tiếp cận Smith mà trải sẵn từng đường đi nước bước. Nghĩ lại xem, ngày xảy ra vụ án đó, Smith trở về căn hộ chung cư của mình, nhìn thấy mớ cánh hoa hồng, huân hương, nến thơm kia, phản ứng đầu tiên của gã hẳn không phải kinh ngạc, mà nói chừng là sởn tóc gáy đi. Nhưng thời điểm Xavier trốn trong tủ áo xuất hiện thì sao? Smith vốn dĩ đã có hứng thú với cậu ta, chỉ cần đối phương hỏi một câu: ‘Anh có thích những thứ tôi tặng hay không’, tôi dám cược, Smith lúc đó tuyệt đối sẽ sướng như lên trời. Chỉ cần Smith bỏ xuống cảnh giác, Xavier có thể dễ dàng giết gã.”

“A – nói cách khác, tôi biến thành đồng phạm của Xavier sao? Haley này, cậu nên đi khám bác sĩ nha.”

“Chính cậu là người nói cho Xavier mật khẩu căn hộ chung cư của Smith.”

“Tôi và Smith không quen thân như cậu tưởng tượng đâu. Smith sao có thể nói cho tôi biết mật khẩu nhà gã đây?”

“Không phải Smith nói, mà cậu lấy được từ chỗ cô trợ lý Emma của gã. Cậu vẫn cùng Emma bí mật hẹn hò, không phải sao?” Haley cười hỏi, “Emma vốn không phải mẫu người cậu thích. Miễn cưỡng cùng một chỗ với cô ta, cậu nhất định cảm thấy mất kiên nhẫn đi?”

“Cậu biết rõ Emma không phải mẫu người tôi thích, vậy lý do gì khiến cậu đêm tôi và cô ta ghét chung một chỗ?”

còn tiếp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.