Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương 52: Kiên trì




Từ trước đến nay, ai cũng nói ta là kẻ không có tâm hồn. So với phụ hoàng ta, có lẽ ta còn lạnh lùng hơn cả hắn.

Mẫu hậu chết trước mắt, cũng không để tâm, càng không có oán hận phụ hoàng. Đơn giản, với ta cuộc đời là nhân quả, nàng làm quá nhiều chuyện ác độc, vốn không thể sống.

Vì vậy, người đời cứ càng được thế nói ta là kẻ tàn nhẫn lạnh lùng.

Qủa thật ta không hề lạnh lùng. Trong tâm ta, vẫn khao khát được quan tâm.

Nhưng không ai quan tâm đến ta cả.



Một lần theo phụ hoàng đến Đông Vũ quốc, gặp thiếu niên kia, hắn nói ta “ Cười lên nom sẽ đẹp hơn nhiều.” Ta cũng hơi sững người, nhìn thiếu niên ôn nhuận xinh đẹp kia dần biến mất trong bóng đêm.

Trong một khắc, có lẽ ta cũng biết thế nào là thích.

Nhưng hắn không thuộc về ta, ta cũng không tranh giành.

Chỉ là tâm tư thoáng qua đôi chút, cũng nhanh phai nhạt.



Bốn năm sau, ta  xin phụ hoàng đến biên cương gần Đông Vũ trấn giữ. Phụ hoàng cũng không nói gì, chuẩn lệnh cho ta đi.

Cứ thế, ta ở quan ải gần một năm.

Nhưng ta thật không hiểu.

Vì cái gì … ngày ngày ta phải chứng kiến cảnh này cơ chứ?

Dù hai nước hữu hảo đến đâu, cũng không cần đến mức hữu hảo thế này a.

Ta chằm chằm nhìn quân sĩ của Đông Vũ và quân sĩ của ta đánh trận giả, nháo thành một mảng ầm trời.

Ta lại càng không hiểu, cái tên hoàng tử trấn giữ biên cương có vai trò gì?

Ta nghĩ Đông Vũ hoàng đế là đá tên này ra đây để tránh hắn ở kinh thành làm loạn khiến y khổ tâm mất sức giải quyết hậu quả.

Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan không đến mức tinh xảo nhưng lại có vài phần anh khí nghịch ngợm.

Hắn là đầu nêu cho mấy trò nghịch càng ngày một tai quái ở danh trại hai nước này.

Mà mấy vị tướng sĩ ( cả bên ta lẫn bên hắn) đều ủng hộ hắn là sao?

Này có phải ở đây mình ta là bình thường hay không?

Ta bực bội nhìn đám tướng sĩ, lạnh nhạt nhìn chằm chằm giết thời gian.

Đột nhiên tầm mắt ta bị chắn, khuôn mặt thiếu niên anh tú ghé sát vào mắt ta, chớp chớp mắt nhìn.

“ Uy, ngươi đang buồn sao?”

Ta không thèm đáp lại

“ Oa, người nào buồn mặt cũng khó coi hết.”

Ta cần ngươi quản sao?

“ Ra chơi với ta  nha.” Hắn nắm tay ta kéo kéo …

Ta với ngươi thân cận thế sao?

“ Ngươi khiến ta độc thoại nãy giờ.” Hắn trừng mắt lên nhìn ta, hai má đỏ thành một mảng.

Đáng yêu nha.

Trong 1 giây ta muốn bổ đầu mình ra xem bên trong chứa cái gì. Tự nhiên thấy tiểu quỷ này đáng yêu.

Ta hừ lạnh rồi quay đầu li khai.

Vẫn nghe tiếng tiểu quỷ kia í ới gọi sau lưng.

Nhưng ta lần đầu tiên bị kẻ khác làm phiền mà không bực mình. Trên tay dường như vẫn còn độ ấm của thiếu niên kia.

Xuổi xuổi, ta nên bảo đai phu sắc chút thuốc an thần.



Ta vẫn không hiểu. Thiếu niên này bị gì sao?

Ta chắc chắn hắn bị gì đó. Nếu không sao ngày nào cũng bám lấy ta.

Ta càu mày liếc đám tướng sĩ đang làm mặt hớn hở bên cạnh. Là bọn chúng “ làm ngơ” cho hắn chạy vào doanh trại của ta, lại cũng hồn nhiên cho hắn chạy đến trướng của ta.

Các ngươi có sợ mất cơ mật hay không?

Thôi được rồi, thời thế yên bình, cũng không có cơ mật.

Nhưng ta bị quấy rầy.

Bao nhiêu uất ứt trong lòng, ta không thể tìm nơi bạo phát.



Dần dần ta cũng có thói quen để hắn bám dính bên cạnh.

Một ngày hắn lôi kéo ta bằng được leo lên núi. Ta không muốn đi. Nhưng lại nhìn hắn như mọc thêm cái tai cún cùng cái đuôi nhỏ vẫy vẫy sau lưng, ta đành phải đi cùng hắn.

Ta đoán chắc nếu ta từ chối, hắn sẽ khóc. Mà hắn nháo, mấy tướng sĩ ( cả hai bên) sẽ lại nhìn ta ai oán như là ta đã khi dễ một tiểu hài tử vậy.

Ta nhớ không lầm hắn cũng đã qua hai mươi nha.

Sau  khi cuộc bộ lên đến đỉnh núi, hắn hồ hởi nói

“ Huân ca, ngươi thấy đẹp không? Ta tình cờ thấy chỗ này đó nha.”

Ta nhìn hắn thích thú cười, cũng nhàn nhạt đáp

“ Đẹp.”

Hắn dù bị ta nói lạnh nhạt, vẫn giữ nguyên hứng thú như cũ nói

“ Chỗ này là bí mật của hai chúng ta  nha.”

Ta nhìn hắn. Bí mật cái gì? Nơi này ai cũng tìm thấy nha. Chắc ta phải dạy hắn ý nghĩa từ “ bí mật.”

Thấy ta trừng mắt, hắn rầu rĩ nói

“ Huân ca, ngươi sao cứ lạnh nhạt với ta a. Lúc thấy nơi này, đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi a, muốn cùng ngươi chia sẻ nơi này.”

Ta nghi hoặc nhìn hắn. Vì muốn chia sẻ nơi này với ta, chỉ mình ta mà dắt ta đến đây.

Bất giác, ta nhếch môi lên cười. Thực sự, lâu quá chưa cười, mặt ta co giãn cũng không hảo.

Ai nhìn cũng chắc chắn không nghĩ ta đang cười đâu.

Nhưng hắn lại biết. Hắn reo ầm lên

“ A, Huân ca cười thiệt đẹp. Cười lại lần nữa cho ta xem đi.”

Ta không nói gì nữa, quay trở về. Trời tối rồi.

Nhưng hắn không có buông tha. Trên đường trở về lại bám lấy ta bắt ép ta cười thêm lần nữa.

Nhưng mà không được.

Vì thế, mấy ngày sau  trình độ bám của hắn nhiều hơn mấy lần.

Ta thở dài.

Nhưng không cảm thấy phiền phức.



“ Huân ca, ta phải trở về kinh thành. Đại ca gọi ta về a.”

Hắn phe phẩy bên cạnh ta, nước mắt sắp rớt đến nơi. Ta cũng chỉ đáp

“ Ngươi về liền về. Sao lại khóc?” Ngươi khóc mấy lão già kia sẽ nghĩ ta lại khi dễ gì ngươi.

“ Ta thật không muốn xa Huân ca.”

“ Chúng ta không phải cái gì. Ngươi nói thế, người khác sẽ cười nhạo. Biết không? Chúng ta đều là nam.”

“ Mặc kệ a, ta chính là muốn ở bên Huân ca. Đại ca chắc chắn lại gọi ta về kinh để cưới thê, ta không muốn.”

“ Ngươi là vương gia, chắc chắn phải cưới vương phi.” Ta bất đắc dĩ nói

“ Nhưng ta không thích người khác. Ta thích … ngươi.” Tiếng hắn nhỏ dần.

Ta nhìn hắn, trong lòng cảm giác vui buồn lẫn lộn. Thở dài, ta nói

“ Ngươi về đi.”

Hắn đông cứng người, đôi mắt nhìn chằm chằm ta. Rồi quay người li khai.

Ta nhìn thân ảnh của hắn dần xa, ta biết sau lần gặp này hắn sẽ không quay về nơi biên cương này nữa. Ta cũng sắp phải rời đi.

Ta rũ mi. Cảm giác mất mát trong lòng lan tràn. Ta đã quen với việc hắn ở bên cạnh, quen với việc hắn cười đùa. Nhưng mà … ta nhắm chặt mắt … ta là thái tử, hắn là vương gia. Có thể sao?



Khi hắn rời đi được 5 tháng, ta cũng quay về kinh thành Hiên quốc. Nhận lấy công việc của một thái tử, giúp đỡ phụ hoàng triều chính.

Không lâu sau, phụ hoàng thoái vị, ta đăng cơ làm tân hoàng.

Ngày ta đăng cơ, sứ giả của Đông Vũ là hắn.

Thật sự thì ta biết, sứ giả chỉ có thể là hắn.

Đông Vũ có bảy hoàng tử, đại hoàng tử lên ngôi hoàng đế, nhị hoàng tử cùng vương phi của hắn nhận chức phong rồi lại trốn ra giang hồ bay nhảy, tứ hoàng tử cùng cửu hoàng tử thì lại cùng ở một chỗ, không thèm đoái hoài triều chính, thất hoàng tử cùng thái thượng hoàng thì gần như mất tích, bát hoàng tử lại ốm yếu có tiếng. Vậy nên sứ giả có thể qua chỗ ta, cũng chỉ có mình hắn.

Hắn vẫn như xưa, khuôn mặt thanh tú anh khí, đôi mắt luôn mang theo ý cười.

Ta biết hắn đảo mắt qua nhìn ta, nhưng ta cố gắng nén nhìn sang chỗ khác.



Ta không lập hậu, phụ hoàng cũng không hỏi.

Ngày kết thúc lễ đăng cơ, các sứ giả chuẩn bị rời đi.

Hắn cũng sắp đi. Ta không biết, tâm tình ta thực khó chịu. Chẳng lẽ có thể cứ thế nhìn hắn rời đi sao? Ta không muốn.

Lần đầu tiên, ta đến tìm hắn. Hắn ngơ ngác vì bất ngờ.

Ta ôm chặt lấy hắn, hắn ngẩng lên nhìn ta,  gọi

“ Huân ca?”

“ Ta không muốn ngươi đi.”

“ Chẳng phải ngày trước ngươi muốn ta đi sao?”

“ Tự cho là sẽ không thể gặp ngươi nữa. Nhưng gặp lần này, ta cam tâm không được, không muốn cho ngươi đi.”

Ta chạm vào má hắn, trước khi hắn kịp phản ứng, ta hôn xuống bờ môi bao ngày chờ mong.

Không kháng cự, chỉ nhiệt tình đáp lại.

Ta cùng hắn … một đêm say mê cuồng nhiệt … mãi mãi trở thành của nhau.

Khi sáng sớm tỉnh giấc, nhìn hắn vẫn đang ngủ bên người. Ta cười nhẹ xoa tóc hắn.

Ta đã có quyết định.

Ta nhẹ nhàng kéo chăn cho hắn, đi ra ngoài, vẫy gọi tổng quản thái giám bên cạnh mình, ta cần làm một chuyện.



Khi hắn mơ màng tỉnh lại, ta cười ôn hòa, ôm hắn vào lòng nói

“ Ngươi ngủ thêm chút đi.”

Hắn khó hiểu nhìn ta. Thanh âm hơi trùng xuống

“ Ta phải về.”

Ta hôn lên trán hắn nói

“ Ngươi sẽ ở đây mãi mãi.”

“ Cái gì?”

Ta không đáp chỉ cười, để đầu hắn tựa vào ngực ta. Hắn nghi hoặc nhin ta chỉ thấy ta cười đáp lại.



Một ngày, ta  nói với các đại thần, ta đã  cầu thân Đông Vũ hoàng đế, và được chấp thuận.

Các vị lão nhân gia mặt mày hớn hở, hỏi là vị công chúa nào. Ta chỉ cười đáp, nhưng lại như sét đánh ngang tai bọn họ

“ Ngũ hoàng tử, Vũ Mộc Tuyết.”

Có người phản đối nhưng bất thành. Sự đã rồi, nếu không phong hắn vi hoàng hậu, chỉ sợ Đông Vũ cùng Hiên quốc đánh nhau.

Ta thừa biết Đông Vũ hoàng đế hiện tại sẽ không vì thế mà xuất quân đánh ta, nhưng ta đảm bảo hắn có cánh khác dìm chết ta nếu ta không cưới đệ đệ hắn. Chẳng hạn thuê sát thủ a. Hãn. May là ta không có ý định đó đâu

Tất nhiên hắn rất êm đẹp mà làm hoàng hậu của ta. Hoàng hậu duy nhất.

Tất nhiên không kẻ nào dám phản đối hay bình luận.

Uy lực của Đông Vũ và Hiên quốc không phải chuyện đùa nha.



Vì thế, suốt cuộc đời ta có hắn bầu bạn. Hoàng hậu của ta giúp ta xử lí chính vụ, lại mỗi chiều cùng ta ngắm hoàng hôn. Buổi tối lại cùng ta đồng sàn.

Trên thế giới này làm gì có hoàng đế nào có một hảo hoàng hậu như thế a…

Ai~ có lẽ ta nên lập kỉ lục là hoàng đế đầu tiên của Hiên quốc có hậu cung là mình hoàng hậu đi thôi.

Hắn luôn cười nói

“ Huân ca, ngươi cười thật đẹp.”

Ta không đáp lại, mỗi lần chỉ hôn vào môi hắn, ôm hắn tựa vào bên mình.

Dù sao thì, chỉ mình hắn thấy ta cười thôi.

Nên xấu đẹp hay không dường như cũng chưa ai kiểm nghiệm qua ngoài hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.