Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương 37: Ăn mỳ




Năm nay Đông Vũ quốc tổ chức ngũ quốc gặp nhau, nên đường phố kinh thành Đông Vũ thật sự náo nhiệt, ngựa xe tấp nập.

Vũ Tập Ân sau khi thu xếp ổn định mấy sinh ý của cửa hàng liền trở về cung. Hôm nay các đại ca của hắn sẽ trở về. Vũ Tập Ân khẽ thở dài. Hắn võ không có, văn cũng chẳng phải đại tài tử gì cho cam, thân thể lại yếu nhược hơn cả người bình thường, nên dù đã 14 cũng không thể xuất cung ra ngoài. Binh

đao chiến pháp hắn không biết, đối sách ngoại giao thì đối với Đông Vũ cung không cần thiết bởi chỉ có Hiên quốc mới sánh ngang với Đông Vũ, các nước còn lại cũng chỉ có thể nhún nhường hai nước này. Hắn chỉ có thể giúp đỡ mấy đại thần nông nghiệp và góp ý thông thương cho vài quản sự. Vũ Tập Ân cũng tìm kiếm rất nhiều sách nước ngoài về cối xoay gió. Sau một thời gian thì cũng hoàn thành. Đại thần Phong Mẫn chuyên về nông nghiệp cứ không ngớt lời khen hắn, vì có cối xay gió, đã hạn chế được rất nhiều khổ cực cho nhân dân, lại vừa không sợ hạn hán, ngập lụt, lại có thể dùng sức gió xay giã lúa gạo, ngô mà không tốn sức người. Hơn nữa Vũ Tập Ân còn gợi ý một số cây trồng xen canh khiến cho vụ mùa mấy năm nay bội thu, dân chúng không lo đói kém. Nhìn Phong Mẫn đại thần cười cơ hồ đến sắp rớt cả miệng ra, Vũ Tập Ân chỉ mỉm cười rồi không nói gì nữa.

Mỗi lần Phong Mẫn bắt đầu thao thao bất tuyệt về những vụ mùa bội thu rồi việc dân không còn đói nữa, lương thực cũng nhiều ra, quân đội không sợ thiếu lương ăn, vv và vv … Vũ Nhiên Lãnh cũng đắc ý cười ra mặt, đứa con của hắn là bảo bối nha, hắn thật là kiêu ngạo lắm.

Vũ Tập Ân chỉ cười nói hắn ít ra cũng làm được cái gì đó, không thành một hoàng tử vô dụng.

Trời về trưa.

Đang ngồi trong đình nghỉ mát cùng Ngọc Danh và Thừa Thiên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười quen thuộc từ sau vọng lại. Người chưa đến mà tiếng đã đến rồi.

Ngũ hoàng tử Vũ Mộc Tuyết cười hảo sảng, khuôn mặt dù còn hơi non nớt nhưng lại hé ra một khuôn tuấn tú, đi nhanh về hướng đình.

“ Tiểu mĩ nhân nha, ca ca thực nhớ ngươi …”

Nói rồi chạy ngay về phía Vũ Tập Ân, nhưng còn chưa kịp xơi miếng đậu hũ nào đã bị Vũ Thừa Thiên đạp ra.

“ Tên sắc lang này, đừng có động vào ca ca ta.”

Vũ Mộc Tuyết nhăn nhó, lại lao vào ôm Vũ Thừa Thiên, nhéo nhéo cái má của cậu

“ ô. Thiên nhi. Ngươi hảo lớn nga. Lâu rồi không gặp ngũ ca, có nhớ ngũ ca hay không?”

“ Tại sao phải nhớ ngươi.”

“ A, hảo đáng yêu. Là nhớ ngũ ca mà ngại không nói phải không.”

Vũ Thừa Thiên chưa thấy người nào có trình độ mặt dày như ngũ ca này của hắn. Liền một phát lôi ra cái roi là vũ khí bất ly thân ra quăng về phía Vũ Mộc Tuyết, Vũ Mộc Tuyết vừa cười vừa né, nháo loạn lên.

Vũ Tập Ân thấy cảnh này cũng chẳng biết bình luận gì, hai người này hễ gặp nhau là lại nháo nhào đánh nhau.

“ Ân nhi, lâu không gặp nha.”

Thanh âm đầy tính ôn nhu lại hơi trầm ấm làm Vũ Tập Ân quay lại, vui vẻ nhận ra người đối diện.

Vũ Thiên Nguyệt một thân thanh y, tóc được búi gọn gàng, khuôn mặt ôn nhu tuấn tú, cũng mất đi vẻ non nớt ngày trước mà thay vào sự chững chạc của thanh niên trưởng thành.

Vũ Thiên Nguyệt ngồi cạnh Vũ Tập Ân, xoa xoa tóc Vũ Tập Ân rồi mỉm cười, lại nhìn bên kia hai kẻ oan gia đang đánh nhau sôi nổi, chỉ khẽ lắc đầu cười.

“ Đại ca, ngươi thật là …, đã trở thành một đấng nam nhân đích thực nha.”

Vũ Thiên Nguyệt cười, rồi sau đó nhìn Vũ Ngọc Danh bên cạnh, cười hỏi

“ Đệ đệ này chắc là bát hoàng đệ đi. Ta là Vũ Thiên Nguyệt, đệ cứ gọi ta là ca ca.”

“ Ân. Đệ là Vũ Ngọc Danh.” Vũ Ngọc Danh ngồi trên xe lăn gật gật đầu. Dù hắn đã khỏe hơn trước nhưng đi lại cũng còn nhiều khó khăn nên hai người kia không chịu để hắn đi đứng nhiều mà cứ hảo hảo ngồi xe họ đẩy đi khắp cung chơi.

“ Ca ca, nhị ca cùng tứ ca lần này không trở về sao?” Vũ Tập Ân hỏi. Hắn cũng không ghét Vũ Di Lưu, dù sao Vũ Di Lưu cũng không phải người xấu.

“ À, Di Lưu trở về Hỉ cung thăm Hỉ phi rồi. Nàng dạo này bệnh cũng đỡ nhiều hơn. Còn Vịnh Lâm chắc lần này không về.”

“ Thế sao? Hắn làm gì bên ngoài a.” Vũ Tập Ân tò mò cười, nhị ca hắn chính là kẻ thích náo nhiệt nhất mà lần này lại không trở về, thật làm người ta ngạc nhiên.

“ Ha ha. Đại ca không biết nha. Là Vịnh Lâm gửi thư nói vậy. Nghe nói bằng hữu hắn bị thương, không thể ly khai.”

“ Ân. Đại ca ở lại dùng cơm với chúng ta.”

“ Được nha. Nhưng hai kẻ kia chắc cũng mệt rồi. Liền bảo chúng dừng tay thôi.”

Vũ Thiên Nguyệt gọi hai người đang như chó mèo hằm hè nhau lại gần. Vũ Mộc Tuyết kêu la thê thảm còn Vũ Thừa Thiên đang đắc ý cười lớn. Vũ Tập Ân ngồi xem cũng thở dài, oan gia ngõ hẹp a.

Năm người vừa chuẩn bị ngồi ở đình nghỉ mát dùng thiện thì một đạo thanh âm hô to

“ Hoàng thượng giá lâm …”

Cả năm đứng lên đồng thanh nói

“ Hoàng nhi thỉnh an phụ hoàng.”

Vũ Nhiên Lãnh cười đạm, nâng những đứa con của hắn dậy, hài lòng nhìn Vũ Thiên Nguyệt cùng Vũ Mộc Tuyết đã trưởng thành hơn nhiều. Dù sáng ba huynh đệ đã vào điện thỉnh an hắn trước nhưng vẫn không kịp nhìn kĩ.

Hiện tại thấy những đứa con hòa thuận với nhau, quả thật khiến Vũ Nhiên Lãnh hắn đắc ý không thôi.

“ A, các ngươi dùng cơm mà không mời phụ hoàng nha.”

Vũ Thiên Nguyệt mỉm cười nói

“ Tại nhi thần cùng các hoàng đệ nghĩ phụ hoàng trưa nay bận chuẩn bị quốc vụ.”

“ À nha, Nguyệt nhi chút nữa liền theo ta đi chuẩn bị quốc yên cho vài ngày tới.”

“ Dạ.”

“ Phụ hoàng, người ngồi đây đi, Cùng chúng ta dùng bữa.”

Vũ Tập Ân cười nói, chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình. Vũ Nhiên Lãnh cười ôn nhu, lại gần đứa con bảo bối. Vũ Mộc Tuyết cũng tranh lanh đòi ngồi bên cạnh Vũ Tập Ân nhưng đã bị Vũ Thừa Thiên đá bay rất xa.

Vũ Nhiên Lãnh trong lòng tính toán có nên đợi Vũ Thừa Thiên 13 tuổi rồi đem đi thật xa hay không?

Vũ Thừa Thiên không biết phụ hoàng ăn dấm chua với mình, vẫn vô tư làm nũng Vũ Tập Ân. Vũ Ngọc Danh ngồi bên cạnh Vũ Thiên Nguyệt cùng Vũ Mộc Tuyết chỉ cười yếu ớt. Hắn từng nghĩ sẽ không bao giờ được hưởng ấm áp của tình thân, hiện tại thì có thể rồi, như thế cũng đủ làm Ngọc Danh hắn hạnh phúc.

Vũ Nhiên Lãnh rất tự nhiên gặp cho Vũ Tập Ân một miếng đùi gà, cười nói

“ Ân nhi ăn nhiều lên. Trong này có ngươi và Ngọc Danh là thấp bé nhất. Ngọc Danh có chăng do nhỏ tuổi lại yếu ớt. Ngươi được phụ hoàng nuôi lại bé thế này khiến phụ hoàng bị chê cười nha.”

Vũ Tập Ân trừng mắt với Vũ Nhiên Lãnh rồi hờn dỗi nói

“ Phụ hoàng nha … “

Vũ Nhiên Lãnh cười lớn khiến tâm tình mọi người ở đây cũng vui theo. Sau đó hắn lần lượt gắp cho từng đứa con.

Vũ Thiên Nguyệt khẽ cười, gắp cho Vũ Ngọc Danh bên cạnh, ôn nhu nói

“ Ngọc Danh cũng nên ăn nhiều một chút.”

“ Ân. Cảm ơn ca ca.”

Vũ Mộc Tuyết thấy mình trơ trọi liền vươn tay gắp cho Vũ Thừa Thiên, nặn ra nụ cười đáng yêu nói

“ Ân. Ai cũng có “ cặp “ nha, liền để ca ca tình thương mến thương cửu đệ, ta gắp cho cửu đệ nguyên một cái đùi gà lớn hơn của Tiểu Ân nga.”

Vũ Thừa Thiên suýt thì sặc cơm, trừng lớn mắt nhìn Vũ Mộc Tuyết.

Mấy người bên cạnh cũng một bộ biểu tình “ tình cảm đằm thắm quá “ khiến Vũ Thừa Thiên đỏ mặt, hung hăng nhắm chân Vũ Mộc Tuyết mà dẫm khiến Mộc Tuyết kêu la om tỏi.

Buổi ăn trưa đầy tình thân cứ êm ả qua đi.



Vài ngày nay Vũ Nhiên Lãnh cũng Vũ Thiên Nguyệt bận bịu việc chuẩn bị cho ngày ngũ quốc gặp nhau. Nên Vũ Tập Ân lại vô cùng rảnh rổi

Hôm nay quốc chủ Hiên Quốc đến, Vũ Tập Ân ngồi trong phòng thưởng thức trà, nghĩ đến người mà lão gia gia Nhược Vận Tích hay nhắc đến trong thư, liệu người kia có đến không a?

Đang suy nghĩ thì có tiếng cửa khẽ mở, Vũ Thiên Nguyệt cười ôn nhu với hắn. Vũ Tập Ân để ý người phía sau Vũ Thiên Nguyệt, một hài tử tuyệt sắc.

“ Ân nhi. Cửu hoàng tử Hiên Quốc muốn gặp đệ a. Đại ca dẫn hoàng tử đến đây. Hai người hảo hảo nói chuyện.”

“ Ân.” Vũ Tập Ân gật đầu đồng ý.

Vũ Thiên Nguyệt cười rồi chào cửu hoàng tử kia rồi ly khai.

Namhài kia nhìn Vũ Tập Ân rồi cười rộ lên nói

“ Ngươi là Vũ Tập Ân mà gia gia Vận Tích hay nói đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.