Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương 20: Nguyên nhân tôi ghét cô ta




Sau 2 ngày bận bịu chuẩn bị đủ thứ, Đông Vũ hoàng đế chỉ chuẩn cho bảo bối của mình đi đúng 3 ngày. Ấy vậy mà đồ đạc chuẩn bị lại cứ như đi cỡ cả năm không về.

Đứng khoanh tay nhíu mày bực bội nhìn một lô đồ đạc kia, Vũ Tập Ân xoa xoa tay.

“ Phụ hoàng a, người định đuổi Ân nhi đi luôn hay sao?”

“ Không có. Đang chuẩn bị Ân nhi xuất cung a.” Vũ Nhiên Lãnh nhìn xuống bé con, hỏi khó hiểu.

“ Xuất cung mà mang theo nguyên cả 3 xe kia, chắc đi từ đầu đường đến cuối đường hết ba ngày a. Phụ hoàng là cố tình.”

Vũ Tập Ân hét lên. Hắn a, từ hôm được đồng ý đến giờ, phụ hoàng hắn đã chuẩn bị lại chuẩn bị rất nhiều đồ đạc. Nói không ngoa là dọn luôn cả Vũ Long điện này đi cũng có thể.

“ Phụ hoàng, người không cần chuẩn bị nhiều thế a. Chỉ cần …” Vũ Tập Ân xoay xoay tay, ý nói chỉ cần money money a.

“ Cần gì?” Vũ Nhiên Lãnh nhìn bé con, hắn chợt đổ mồ hôi hột, hơi lành lạnh gáy a.”

“ Chỉ cần cho Ân nhi ngân phiếu là được rồi. Có tiền vác ngươi không đi cũng được.” Vũ Tập Ân đắc chí nói.

Vũ Nhiên Lãnh xoa xoa gáy, cảm giác như bị người cầm dao kề cổ, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng. giờ hắn đã hiểu, con hồ ly chết vì tiền như thế nào

Nguyệt: Lại nói, có hồ ly chết vì tiền sao ? ]

“ Ân, vậy phụ hoàng sẽ kêu ngươi mang ngân phiếu đến cho Ân nhi a. giờ Ân nhi bồi phụ hoàng dùng thiện.”

Nói rồi bề bé con vào trong phòng, trên bàn, thức ăn đã đầy đủ.

Ăn xong ngọ thiện, Vũ Nhiên Lãnh phải đi bàn bạc với các đại thần chuyện công vụ. Vũ Tập Ân một mình chạy đến sân sau của Thái y viện.

Sân sau Thái y viện vô cùng heo hút, nơi này là nơi chứa dược liệu nhưng cũng chỉ là dược liệu bình thường, đôi khi cũng không ai ngó tới.

Ngồi trong góc nhà dược liệu gật gù là một lão ngoan đồng, Vũ Tập Ân chẳng nề hà chạy ngay đến đập đập vai

“ Sư phụ gia gia a, sư phụ gia gia.”

Người được gọi sư phụ gia gia giật mình tỉnh giấc, nhìn đứa nhỏ trước mặt cười vô cùng … sáng láng

“ Ô ô, tiểu tử bảo bối. Ngươi đến thăm gia gia ta rồi.”

Nhìn lão gia trước mặt giả vờ khóc lóc, Vũ Tập Ân cũng tập thành quen. Đây chính là vị sư phụ đã dạy y học dược. Một lão ngoan đồng made in … Thái y viện.

“ Sư phụ a, ta sắp ra cung. Người cho ta vài thứ đi. Mà mấy quyển sách sư phụ đưa, ta đọc hết rồi. Đưa cho ta thêm nữa nào.”

“ Tiểu tử thúi, ngươi chỉ có lợi dụng sư phụ gia gia. Không có việc không tìm ta a.”

“ Gia gia, chính ngươi nói ta mang sách về tự tìm tòi, xong rồi đến lấy tiếp. Còn người thì cần an tĩnh để ngủ mà.”

Vũ Tập Ân nhẹ nhàng trả lời. Lão ngoan đồng này, hắn quen ứng phó rồi.

“ Vậy a.” Mang âm điệu giận dỗi, lão gia gia quay sang lấy một thứ.

Lão gia kia đẩy một cái hộp không lớn không nhỏ về phía Vũ Tập Ân.

“ Ngươi a, mang về đi.”

“ Nhiều như vậy, ta sao đọc cho hết.”

Nhìn cái hộp dù không lớn những cũng khá nhiều sách cùng một ít bọc, Vũ Tập Ân chau mày

“ Ta sắp đi a, bảo bối tiểu tử.”

“ Đi, đi đâu?”

“ Nghe nói đứa con của hai xú tiểu tử kia bị bệnh gì đó, nên chúng kêu ta về. Ta thật nhớ bảo bối mà.”

Nói rồi “ nước mắt cá sấu” giang tay tính ôm Vũ Tập Ân. May mà hắn né được. Nhìn bộ dạng không mấy nghiêm túc của sư phụ mình, Vũ Tập Ân nói

“ Sư phụ, là như thế nào a?”

“ Ây, ta nói ngươi không thèm nhớ. Trước ta có nói, ta có hai đệ tử đều là anh em.”

“ Ân.”

“ Sau rồi thấy tình cảm chúng khắng khít a, ta mới hợp tác cho chúng, để chúng vượt qua được luân lý đạo đức bình thường a.”

“ Rồi sao, nghe nói ngươi trốn 2 kẻ đó mà.”

“ Ừ ừ, ta chỉ là, hạ xuân dược vào hai kẻ ấy, để chúng thành thật hơn thôi.”

“ Cái gì _._”

“ Mặt ngươi thế là sao? Ta nói a, sau khi bọn chúng nhận thức nhau thì tên Lưu Diệp Tĩnh kia lại kiếm ta tính sổ. Vậy nên ta phải lưu lạc ở tận Thái Y viện này a.” Vừa nói, lão gia gia lại bày một bộ mặt đáng thương vô cùng.

Vũ Tập Ân khinh thường nhìn người kia, nếu là hắn, hắn cũng giết lão ngoan đồng này.

“ Vậy sư phụ sắp đi.” Vũ Tập Ân buồn buồn nói, dù sao khi hắn cô độc một mình ở lãnh cung, cũng là lão ngoan đồng này giúp hắn giải sầu, ở bên hắn chơi đùa. Dù lâu lâu bị ăn đậu hũ nhưng cũng không việc sao.

“ Ừ, tiểu bảo bối ngươi buồn. Buồn thì cho ta thơm cái a.”

Vừa nói vừa lao đến bên người Vũ Tập Ân, Vũ Tập Ân cũng không né tránh. Thôi thì … lần cuối.

Sau màn nước mắt cá sấu, Vũ Tập Ân cũng đẩy được cái lão gia gia đang bám dính trên người hắn, nước mắt nước mũi dính đầy quần áo.

“ Cái này, gia gia cho ngươi a. Ngươi cũng coi là tam đệ tử của ta.”

Nói rồi, lão gia gia đưa Vũ Tập Ân một ngọc bội.

“ Cái này chứng minh ngươi là đệ tử của Thánh y thần dược Nhược Vận Tích ta. Nếu gặp hai kẻ kia, ngươi có thể được chúng tương trợ.”

Đón lấy ngọc bội, Vũ Tập Ân cười nói.

“ Sư phụ gia gia phải cho ta biết tên họ chứ.”

“ Ân, một kẻ là Độc y thần Lưu Diệp Tĩnh. Kẻ còn lại là Dược y thần Lưu Diệp Minh.”

“ Ân~.”

Gật gật đầu tỏ ý đã biết, Vũ Tập Ân cất đi ngọc bội. Hắn cả đời không biết có lưu lạc giang hồ được không mà cần sự giúp đỡ này. Nhưng hắn coi ngọc bội là kỉ niệm đi.

“ A, bảo bối. Hảo nhớ ngươi. Ta nghe nói con của hai đứa kia cũng rất xinh đẹp a. Hai ngươi gặp nhau sẽ có nhân duyên tốt.”

Vũ Tập Ân lạnh sống lưng. Hắn cười cười rồi cáo từ lão gia gia kia, chạy với tốc độ nhanh nhất. Hắn không muốn tương lai bị hạ xuân dược gì đó đâu a.

Tốn hơn nửa ngày ngồi tâm sự với lão gia gia, Vũ Tập Ân trở về Vũ Long điện thì cũng đến vãn thiện.  Nhìn Vũ Nhiên Lãnh vẫn ngồi trên bàn duyệt tấu thư.

Vũ Tập Ân bỗng thấy con người hay thường cười đùa kia với hắn, bóng dáng giờ này rất cô độc và tịch mịch. Vũ Tập Ân biết Vũ Nhiên Lãnh làm việc rất vất vả, vả lại, dạo gần đây trong triều có rất nhiều rắc rối.

Đông Vũ quốc càng lớn mạnh thì cái tảng đá trách nhiệm đặt lên vai đế vương càng nhiều.

“ Phụ hoàng, nghỉ ngơi thôi.”

Vũ Nhiên Lãnh thấy tiểu bảo bối của mình, khuôn mặt đang căng thẳng chợt nhu hòa trở lại.

“ Ân. Ân nhi đói?”

“ Ân. Phụ hoàng cũng đói rồi a.”

Vũ Tập Ân ngồi trong lòng Vũ Nhiên Lãnh ăn cơm. Hắn mỉm cười thật ngoan.

Phụ hoàng, ta sẽ giúp người chia sẻ. Cho dù ta không thể có mưu trị quốc như đại ca và nhị ca, cũng không thể thành một tướng tài như ngũ ca. Nhưng ta sẽ thâu tóm nền thương nghiệp cho ngươi.

Bởi là một người hiện đại, Vũ Tập Ân biết nắm được kinh tế sẽ thâu tóm được nhiều thứ.

Ngồi nhu mì trong lòng nam nhân, lòng hắn bình yên đi rất nhiều. Cái ấm áp đáng để người ta quyến luyến này, thật là gây nghiện.

Phụ hoàng, ta sẽ cố gắng lớn lên để có thể bảo vệ người.

Vũ Tập Ân không biết rằng trong lòng hắn, đang có một cái mần cây dần hình thành.

Sáng hôm sau, Vũ Nhiên Lãnh từ triều về vẫn thấy bé con còn ngủ. Khẽ lay bé dậy, mỉm cười nói.

“ Ân nhi, dậy a. Hôm nay phải xuất cung a.”

Dụi dụi đôi mắt, Vũ Tập Ân lơ mơ lơ mơ nhìn ngó. Mãi một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo.

Dùng xong tảo thiện, Vũ Nhiên Lãnh bế bé ra mã xa. Mỉm cười xoa xoa đầu bé con của mình

“ Ân nhi, chóng về.”

“ Ân. Phụ hoàng.”

Vũ Tập Ân mỉm cười ngọt ngào nói. Ngồi trên xe vẫn còn lưu luyến vẫy tay chào phụ hoàng của mình.

Khi đã thấy mã xa khuất bóng, Vũ Nhiên Lãnh mới quay trở về điện. Khuôn mặt không còn ôn hòa nữa mà chỉ còn lạnh lùng.

“ Dạ, bảo vệ kĩ tiểu điện hạ.”

“ Dạ.”

Tiếng nói âm trầm từ không khí vang lên rồi vụt tắt. Cung điện trở về với vẻ yên tĩnh kì dị. Vũ Nhiên Lãnh nhìn quanh rồi chợt cười. Không có bé con, Vũ Long điện không còn độ ấm.

Người trên phố ngó ngó mã xa xa hoa đang dần đi lướt qua đường. Ai cũng trầm trồ xuýt xoa. Người người ai cũng cố ngó vào mã xa xem chủ nhân của nó. Mã xa dừng lại ở một trang viện rộng lớn, nghe nói trang viện này mới được mua lại từ một gia đình giàu có suy tàn. Người đi đường lại một phen ngó nghiêng. Kéo mã xa là 4 con ngựa dũng mãnh, đảm bảo không phải tầm thường. Mã xa lại được trang hoàng vô cùng xa hoa. Kẻ ngồi trong không biết thần thánh phương nào. Chỉ nghe người đánh xe thanh tú nói.

“ Tiểu chủ tử, đã đến.”

Một đôi bàn tay trắng xinh bé nhỏ vén màn xe hé ra. Những kẻ đi đường được một phen hút khí mãnh liệt.

Một hài tử đẹp như tiên đồng, đôi mắt đen trong suốt long lanh, mái tóc dài được vấn cần thận bằng ngọc quan quý giá, quần áo trên người đơn giản nhưng lại làm bằng lụa thượng hạng khó cầu. Thật là … trên phố ai cũng bất giác ngừng đập, công tử thế gia nhà nào đây.

Để Thanh đỡ mình xuống xe, Vũ Tập Ân mỉm cười bước vào cửa. Chỗ này là nơi hắn dặn Thanh mua lại. Một tòa viện xinh đẹp, rất thích hợp để nghỉ ngơi a.

Khi cánh cửa trang viện kia khép lại, người đi đường được một trận xôn xao

“ Oa, ngươi thấy không? Đứa bé đó thật xinh đẹp.”

“ Ừ. Ngay cả cô nương hoa khôi của Vạn Hoa Lầu cũng không bằng một nửa a.”

“ Một nửa là sao, ngay cả sợi tóc cũng không bằng. Ta chưa thấy người nào đẹp thế.”

“ Phải a. Không biết công tử nhà ai mà xinh đẹp sang quý như vậy.”

“ chậc chậc, thật là tuyệt mĩ mà.”

….

Vũ Tập Ân trong lòng đang vui sướng cực độ. Nếu biết những kẻ ở ngoài nói gì, đảm bảo những kẻ đó, chết còn vui hơn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.