Bởi vì địa thế Tây
Tạng khá cao nênnhững thứ nghề nghiệp kia của đội viên leo núi Tây
Tạng không thua kém núi Côn Lôn là mấy lần, từ lâu đã quen với khí hậu
cùng hoàn cảnh nơi này, nhưng đối với Lý Tình Thâm mà nói thì chưa từng
cùng Lăng Mạt Mạt tới Tây Tạng bao giờ, liền có khốn nhiễu cực lớn, đó
chính là ————phản ứng độ cao!
Lúc đầu hai mươi bốn giờ, là hai
mươi bốn giờ đông hồ cực kỳ đau khổ, hoa mắt, ù tai vô lực, bởi vì lần
đầu đến nên hiện tại tất cả mọi người đều có hiện tượng như vậy, cho nên
ai cũng muốn nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh ngay vào ngày thứ nhất để
tránh rước bệnh vào thân.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy cực kỳ khó chịu,
lăn qua lộn lại suy nghĩ rồi buồn ngủ, nhưng làm thế nào cũng ngủ không
được, vô tri vô giác nhịn một ngày, kết quả ở sau hai mươi tư tiếng,
côđã xuất hiệnkỳ tích đó là thích ứng với hoàn cảnh Tây Tạng, đã có
thể ăn một ít đồ vật, uống một cốc nước lớn, thể lực và tinh thần dần
dần khôi phục.
Vậy mà, Lý Tình Thâm so với cô thì lại hoàn toàn trái ngược, nhìn sao cũng chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “THẤT BẠI”.
Lúc
mới bắt đầu, Lý Tình Thâm chỉ là toàn thân vô lực, không có tinh thần,
nhưng đến buổi tối, anh bắt đầu xuất hiện triệu chứng như ghê tởm hay
nôn mửa, đội leo núi thấy kiểu tình huống này, vội vàng lấy thuốc đã
chuẩn bị ra đưa cho Lý Tình Thâm uống.
Lý Tình Thâm uống thuốc, nhắm mắt lại mơ màng chòm vào giấc ngủ lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ.
Lăng
Mạt Mạt tỉnh táo lại thì đút thuốc cho Lý Tình Thâm uống một lần, nhìn
anh lúcđứng lên hơi có điểm tinh thần phấn chấn hơn rồi, vậy mà, ngày
hôm sau vào lúc ban đêm trong lúc bất chợt Lý Tình Thâm liền xuất hiện
hụt hơirồi lại buồn bực, hiện tượng hô hấp dồn dập, quamấy phút sắc
mặt cùng màu môi của Lý Tình Thâm trở nên vô cùng nhợt nhạt, trắng bệch
ra như người chết.
Lăng Mạt Mạt nhìn thấy vậy thì sợ hết hồn, vội vàng đi ra ngoài gọi người đi vào.
Đội
trưởng độileo núi thấy tình hình như vậy, mở miệng nói: “Đây là phản
ứng độ cao nghiêm trọng nhất mà tôi gặp từ trước đến nay, trước quan sát
một chút xem anh có thể chịu đựng nổi hay không, nếu như kéo dài tình
trạng như thế cũng không phải là cách hay, nhưng như vậy thìtrước tiên
cũng chỉ có thể đem anh ta đi.”
Lăng Mạt Mạt gật đầu, liền canh
giữ ở bên ngườiLý Tình Thâm, thời điểm đến nửa đêm, Lý Tình Thâm đọt
nhiên phát sốt bất thường, ngại vì phản ứng độ cao mang cho người ta
thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, cho nên,người trong đội leo núi lập
tức phân phó đồng đội của mình nhanh chóng đem Lý Tình Thâm mang rời
khỏi Tây Tạng, thời điểm ngay khi Lý Tình Thâm mới vừa được đưa lên xe,
anh bỗng dưng mơ mơ màng màng mở mắt, có chút ý thức hoảng hốt, ánh mắt
phiêu động nửa ngày mới nhìn thẳng vàoánh mắt của Lăng Mạt Mạt, thành
công chấn động của MTV đang ở trước mắt, ai ngờ thế nào lại gặp phải
chướng ngại vật cuối cùng lại là anh?
Giấc mộng của cô, anh sẽ đem hết toàn lực vì cô mà hoàn thành, dù là bỏ ra tánh mạng của mình thì anh cũngkhông chối từ!
Đáy
mắt Lý Tình Thâm thoáng hiện một tầng lưu động sáng rỡ, hồi lâu, anh
mới quá miễn cưỡng nói ra được mấy chữ: “Không thể đi bây giờ được, cố
nhịn thêm chút nữa xem sao.”
“Chuyện này rất nguy hiểm.” đội trưởng đội leo núi mang theo vài phần do dự nhắc nhở Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm cố chấp lắc đầu một cái, đôi chân mò mẫm muốn đứng dậy, xuống xe.
Tất
cả nhân viên đội leo núi thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời không biết
phải làm thế nào khuyên, liền rối rít nhìn về phía Lăng Mạt Mạt.
Lăng
Mạt Mạt cũng không phải là không có tiếc nuối, nhưng là, có một số việc
không thể cưỡng chế, cũng không thể vì công danh thành tựu mà lấy tính
mạng của Lý Tình Thâm ra đánh cược được, cô mở miệng, vừa muốn nói
chuyện, phiếm môi màu tím của Lý Tình Thâm lại mấp máy, ánh mắt của anh
dường như có chút tan rã, vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt như cũ, cắt
đứt lời của cô: “Anh còn có thể chịu đựng được.”