Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 38: Lễ Hoa Đăng 1




Dạ Dao Quang bước nhanh đến phía trước dùng một tay đẩy Tần Đôn ra, sau đó túm lấy cổ áo Tiêu Sĩ Duệ. Ôn Đình Trạm và mọi người nhìn thấy cảnh này lập tức sững sờ. 

Tiêu Sĩ Duệ gắt gao bảo vệ sự trong sạch của mình, nắm chặt vạt áo hét lên: “Tỷ làm gì thế, nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ không nên làm chuyện xằng bậy, ta cũng sẽ không đi vào khuôn khổ đâu…” 

“Im miệng!” Dạ Dao Quang lạnh lùng quát lên một tiếng. 

Ngày thường Dạ Dao Quang vui cười hay tức giận thì đều rất hoạt bát, không giống một nữ nhân nhưng bọn họ đã ở chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Dạ Dao Quang. Tiêu Sĩ Duệ lập tức kinh hãi thả lỏng lực, Dạ Dao Quang liền kéo y phục của hắn ra. Tiêu Sĩ Duệ đã từng rèn luyện trong quân doanh nên da thịt không trắng trẻo cho lắm nhưng cũng không tính là đen, ánh mắt của Dạ Dao Quang rơi vào lồng ngực của hắn. 

Tiêu Sĩ Duệ cũng cúi đầu nhìn xuống ngực, hắn thấy một chấm đỏ trên ngực mình bị lộ ra lập tức xấu hổ đỏ mặt nhưng lực của Dạ Dao Quang quá mạnh khiến cho hắn không thoát được. Hắn lập tức hét lên với Ôn Đình Trạm: “Doãn Hòa, huynh mau quản vợ của huynh đi! Huynh nhìn vợ huynh sàm sỡ ta như vậy mà cũng để im sao?” 

Ôn Đình Trạm vô cùng tức giận, tuy cậu biết Dạ Dao Quang làm vậy nhất định là có nguyên nhân nhưng cậu có thể chịu đựng những hành vi thất thường của Dạ Dao Quang không có nghĩa là cậu chịu đựng được khi thấy Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm thân thể của người nam nhân khác, cho nên khi Tiêu Sĩ Duệ vừa nói xong lập tức phải hứng chịu ánh mắt sắc bén như dao găm của Ôn Đình Trạm. 

Tiêu Sĩ Duệ ngượng ngùng ngậm miệng lại, Dạ Dao Quang nhìn về phía hai người: “Mọi người tới đây xem một chút!” 

Ôn Đình Trạm và Tần Đôn đến gần, Dạ Dao Quang chỉ vào cơ thể Tiêu Sĩ Duệ: “Có thấy không, nơi này có hai điểm…” 

“Có hai điểm?” Tần Đôn cúi đầu chăm chú nhưng vẫn không nhìn thấy. 

Ôn Đình Trạm thì không như vậy, cậu chỉ nheo mắt nhìn qua đã thấy được hai điểm đen rất nhỏ, cậu lên tiếng hỏi: “Đây là cái gì?” 

“Hả? Thật sự có sao?” Nghe xong lời nói của Ôn Đình Trạm, Tiêu Sĩ Duệ nghiêm túc dụi mắt nhìn lại nhưng vẫn không thấy gì, lập tức sắc mặt tái nhợt. 

Dạ Dao Quang buông Tiêu Sĩ Duệ ra, nhìn thấy Tiêu Sĩ Duệ vội vàng chỉnh lại vạt áo, Dạ Dao Quang khẽ hỏi: “Đây là lần thứ hai đệ đau đớn như vậy đúng không?” 

“Hả?” Tiêu Sĩ Duệ ngẩn người ra, cuối cùng gật đầu: “Đúng, ba tháng trước lúc ở trong cung ta cũng từng bị đau như vậy!” 

Lần trước cũng không đau dữ dội như thế này, tuy có xảy ra nhưng lại chỉ đau trong thời gian rất ngắn. Lúc đó hắn đang cùng hoàng gia gia dùng bữa, bởi vì hắn nhíu mày lại nên hoàng gia gia còn tưởng hắn bị khó chịu chỗ nào, lập tức truyền ngự y tới khám. Mấy ngự y thay phiên nhau bắt mạch rất nhiều lần đều đảm bảo hắn không có chuyện gì thì hoàng gia gia mới yên tâm. 

“Lần tiếp theo đau đớn sẽ là nửa tháng nữa…” Dạ Dao Quang nói. 

“Ta bị bệnh gì sao?” Tiêu Sĩ Duệ vội vã hỏi, không phải hắn sợ chết mà bởi vì hắn chính là hy vọng của mẫu phi và hoàng gia gia. Nếu như hắn có chuyện gì xảy ra chỉ sợ hai ngươi họ sẽ rất đau lòng, cho nên vì bọn họ hắn nhất định phải sống thật tốt. 

“Đệ không bị bệnh, đệ bị người ta dùng tà thuật!” Ánh mắt Dạ Dao Quang có chút đăm chiêu: 

“Đây là bảy tấc đoạn hồn châm, là một loại vu thuật. Đệ nghĩ lại xem có phải ba tháng trước đệ đã từng chảy rất nhiều máu hay không?” 

“Đúng, ta nhận được tin hoàng gia gia sinh bệnh nên vội vã chạy về kinh thành, trên đường lại bị người ta chặn giết nhưng may mắn trốn thoát, chỉ có điều bị thương nặng…” Sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ lập tức thay đổi, ngay cả ánh mắt của hắn cũng mang theo vẻ bừng tỉnh đại ngộ, khí thế hoàng tộc trên người hắn lập tức bạo phát. 

“Sau đó thì sao? Đệ trị thương ở đâu?” Dạ Dao Quang hỏi. 

“Lúc đó ta trị thương ở một nông gia…” Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ lạnh lẽo. 

“Ý của tỷ là có người cố ý đuổi giết ta, sau đó đẩy ta vào nông gia đó mà gia đình kia chính là kẻ địch của ta?” 

“Có thể sắp xếp chi tiết đến vậy thì cái mạng nhỏ này của đệ đã sớm không giữ được!” Dạ Dao Quang liếc mắt một cái: 

“Đệ để cho người của đệ đi thăm dò một chút, nếu ta không đoán sai thì gia đình kia đã bị đệ liên lụy, nói không chừng đã bị diệt môn. Sau này nếu đệ lại tiếp tục bị thương thì hãy nhanh chóng xử lý vết máu, sau đó đem thiêu hủy toàn bộ dụng cụ cầm máu đi, nếu không có máu của đệ thì bọn họ không thể thi triển loại tà thuật này được!” 

“Rốt cục là tà thuật gì?” Tần Đôn có chút khẩn trương. Đây chính là hoàng trưởng tôn, nếu như hắn xảy ra sơ suất gì thì coi như bọn họ vô tội, bệ hạ cũng sẽ đem bọn họ chôn cùng. 

“Bảy tấc đoạn hồn châm!” Dạ Dao Quang nói ra năm chữ này: 

“Cần dùng máu của đệ ngâm bảy chiếc kim châm đặc biệt, sau đó cho thêm cổ trùng và dược thảo, dùng ngày sinh tháng đẻ của đệ tết thành con rối, cắm bảy chiếc kim châm kia vào trong đó rồi thi triển vu thuật. Kim châm sẽ dung hợp cùng con rối đó, đợi cho bảy cái kim đều châm vào thì lúc đó đại la thần tiên cũng không thể nào cứu được đệ!” 

Tiêu Sĩ Duệ có chút căng thẳng nhưng không lộ ra vẻ bối rối mà lại vô cùng bình tĩnh hỏi: “Ta còn bao nhiêu thời gian?” 

“Đệ còn năm lần phát tác nữa, chính là hai mươi ba ngày, thêm mười hai ngày nữa, thêm sáu ngày, tiếp theo là ba ngày, rồi lần cuối cùng sẽ cách hai ngày, tổng cộng bốn mươi sáu ngày. Nhưng từ lần thứ ba phát tác trở đi thì thần trí của đệ sẽ không còn tỉnh táo, hơn nữa một ngày sẽ phát tác ba lần, không còn cách xoay chuyển.” Dạ Dao Quang nói. 

“Vậy ta bây giờ còn có thể cứu sao?” Tiêu Sĩ Duệ nghe được câu nói cuối cùng của Dạ Dao Quang lập tức hai mắt sáng rực lên. 

“Vu thuật này ta cũng chỉ nghe nói qua, chưa thử giải bao giờ. Chẳng qua thời gian cũng còn nhiều, mấy ngày sau ta sẽ trả lời đệ.” Dạ Dao Quang mặc dù không thể khẳng định nhưng cũng đáp lại rất rõ ràng: 

“Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu đệ, chỉ dựa vào việc đệ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với ta là đủ rồi…” 

Tiêu Sĩ Duệ lập tức bật cười: “Đây chính là việc tỷ nói sẽ bảo vệ ta sao?” 

“Có thể nói như thế!” Dạ Dao Quang cười nói, sau đó dùng khí ngũ hành đánh một chưởng vào tim Tiêu Sĩ Duệ. 

Lúc này có một hình bóng nhanh chóng bay từ mặt đất lên, Ôn Đình Trạm phản ứng rất nhanh. Thân thể cậu vừa lóe lên đã tấn công tới hình bóng kia, hình bóng đó bị đánh bay ra ngoài. Ôn Đình Trạm cũng lui lại mấy bước. 

“Lui ra!” Tiêu Sĩ Duệ hét to một tiếng. 

Sau đó ba cái bóng lập tức biến mất. 

Cảm giác được sự ấm áp trước ngực, Tiêu Sĩ Duệ áy náy nói với Dạ Dao Quang: “Là ta không dạy dỗ tốt bọn họ, Dao tỷ tỷ đừng trách…” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.