Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 32: Ngươi Mới Là Đồ Gà Rừng 1




Thang máy khách sạn không có phím ấn. Lúc lên lầu, trực tiếp dùng hình xăm trên cánh tay quệt vào, màn hình trước mặt sẽ hiện tầng lầu mình lên. 

Nghe nói bọn họ thấy qua cao nhất là tầng bảy mươi sáu. 

Thế nhưng người chơi có thể lên tầng bảy mươi sáu đã thật lâu chưa xuất hiện. 

Tầng của Minh Thù thấp hơn ba tầng so với tầng bảy mươi sáu, ở tầng bảy mươi ba. 

Cô nhớ kỹ tầng của nguyên chủ lần trước là bảy mươi hai... Lần này biến thành bảy mươi ba, bởi vì thực lực tăng lên sao? 

Tiểu Sửu và Đề Nha ở tầng sáu mươi lăm. 

Trong lúc đó, đội viên còn lại của Đế Quốc Mỹ Thực phân bố từ tầng ba mươi đến tầng sáu mươi. Có người tăng lên mấy tầng rồi, có người không thay đổi giống như được ít hay nhiều điểm kinh nghiệm, có người tăng cấp, có người còn chưa tăng. 

Đưa tiễn đám đội viên kia, Minh Thù một mình đến tầng bảy mươi ba. Ở cuối thang máy, đi ra ngoài chính là một hành lang rất dài, hầu như nhìn không thấy phần cuối, các cánh cửa liên tiếp phân bố trên hành lang. 

Minh Thù đi theo hành lang, một hồi lâu mới đi đến cánh cửa có đánh dấu tên cô. 

Cô lui về nhìn bên cạnh cửa đối diện, trên cửa cũng không có gì, tên này hình như chỉ có chủ nhân thuộc về cánh cửa này mới có thể nhìn thấy. 

Minh Thù đẩy cửa đi vào, đèn trong phòng tự động sáng lên, so với khách sạn bình thường không khác gì cả. 

Thế nhưng đồ đạc trong gian phòng... bày ra rất giống với của nguyên chủ trước khi đi. 

Giống như căn phòng ở tầng thứ bảy mươi hai được chuyển đến tầng thứ bảy mươi ba. 

Không thể dùng khoa học thông thường để giải thích thế giới này... Ăn gì đây! 

Minh Thù tìm mất nửa ngày mới tìm được một túi lương khô từ trong ngăn kéo. 

Trời muốn diệt trẫm! 

Khách sạn không cung cấp bất kỳ thức ăn gì, vì mỗi người từ thành phố đi ra đến khi tiến vào thành phố chỉ có mười hai giờ nghỉ ngơi. 

Minh Thù buồn bực đổi một bộ quần áo sạch, sau đó lấy lương khô gặm từng miếng một. Ở những thế giới trước chưa từng phải tiết kiệm như vậy! 

-

Sáng sớm hôm sau, Minh Thù thu dọn đồ đạc xuống lầu. Nếu bây giờ không đi xuống, đến thời gian sẽ trực tiếp vào thành phố. 

Được đưa vào từ đại sảnh và được đưa vào từ gian phòng có khác biệt rất lớn, tổng kết chính là đại sảnh tương đối an toàn, gian phòng tương đối nguy hiểm. 

"Soạt soạt." 

Minh Thù quay đầu thấy phía chéo đối diện vừa lúc có người đi ra. 

Là anh chàng hôm qua cô nhìn thấy, hắn thay đổi một bộ quần áo thể thao sạch sẽ, đầu tóc cũng gội sạch. Trong lúc đi, mái tóc bay bay. 

Hai tay hắn đút vào túi, cúi thấp đầu đi về phía trước, không cảm thấy hứng thú hoặc nói thẳng ra là không thấy người đứng trên hành lang, hơn nữa còn quan sát người hắn không kiêng nể gì. 

Minh Thù chờ hắn đi tới mới chậm rãi theo sau, nhưng rồi bọn họ vẫn vào cùng một thang máy. 

Trong không gian thu hẹp, hai người đều không nói chuyện. Lần đầu tiên người kia ngẩng đầu là lúc đi qua tầng ba mươi. Hắn ghé mắt nhìn thoáng qua, đáy mắt lưu chuyển một thái độ khinh miệt, sau đó liền dời ánh mắt, tiếp tục nhìn thang máy sạch sẽ có thể soi bóng người trên mặt đất. 

Lần thứ hai ngẩng đầu là ở tầng một, lúc cửa thang máy mở ra, liếc mắt rất nhanh. Minh Thù không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, hắn đã nhấc chân đi ra ngoài. 

Thần kinh... 

Không thể giải thích. 

Ây da, thật là đói! Vì sao không cung cấp bữa sáng! Nơi này đúng là vô nhân đạo! 

Lúc buổi sáng tương đối nhiều người trong đại sảnh, mỗi phân đội đứng vòng thành một vòng tròn riêng, tiếng bàn luận xôn xao ở trong đại sảnh truyền ra. 

Minh Thù xuống không sớm cũng không muộn, đội viên của Đế Quốc Mỹ Thực đã xuống khá nhiều, Tiểu Sửu và Đề Nha đang phía sau cô. 

Minh Thù đứng trước một màn hình, bắt đầu đánh chữ. Tiểu Sửu qua xem thử... ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ. 

Nếu người chơi có vấn đề gì có thể gõ câu hỏi vào màn hình đặt câu hỏi trong hệ thống, màn hình sẽ tiến hành giải đáp trong phạm vi có thể, hơn nữa dùng từ rất lễ phép. 

Hắn gặp qua không ít người hỏi những vấn đề kỳ lạ, nhưng hôm nay... 

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy câu hỏi: Vì sao không cung cấp bữa sáng. 

Vấn đề này hệ thống cũng trả lời thành thật: Bởi vì không cần, mười hai giờ không cần ăn gì cũng sẽ không sao cả. Hơn nữa còn có thể mang theo một số vật tư trong thành phố. 

Minh Thù tiếp tục đánh chữ: Đây là các người kỳ thị người chơi, làm người chơi, tôi có quyền lợi hợp pháp bảo vệ chính mình! 

Hệ thống đặt câu hỏi: Xin lỗi, bên trong quy định không có điều phải cung cấp bữa sáng. 

Minh Thù: Quy định là chết, bây giờ có thể thay đổi! Trò chơi lớn như vậy, các người không thăng cấp sao? Không suy nghĩ tới độ thiện cảm của người chơi sao? Không được ăn điểm tâm rất ảnh hưởng tới tâm trạng người chơi ngươi biết không! Làm một trò chơi có nhân tính, tất cả nên suy nghĩ vì người chơi! 

Hệ thống đặt câu hỏi:... 

Tiểu Sửu lần đầu tiên thấy có người mắng hệ thống đến im lặng. 

Đây chính là trò chơi sinh tử, làm gì muốn cho người chơi trải nghiệm độ hảo cảm? Điên rồi sao! 

Minh Thù: Nói đi, định giả chết hả. 

Hệ thống đặt câu hỏi: Vấn đề này tôi không còn cách nào giải đáp cho cô được, xin hãy đợi. 

Minh Thù nhìn trên màn hiện ra một thanh tiến độ chờ, chống cằm suy nghĩ. 

Hệ thống chết tiệt này còn biết suy nghĩ... 

[Nhiệm vụ phụ: Ta là một con quỷ tinh nghịch. Nhắc nhở: Mời ký chủ phá hỏng nhiệm vụ thành phố hai lần trở lên.] 

Minh Thù: "..." 

Tiêu đề nhiệm vụ kiểu quỷ gì thế này? Hài Hòa Hiệu ngươi thật đểu! Cái tên lúc trước tốt xấu gì cũng thấy rất cao thượng, bây giờ thành cái gì thế này! 

Còn tại sao là nhiệm vụ phụ, không phải nhiệm vụ ẩn? 

Giá trị thù hận nhiệm vụ phụ không cao như nhiệm vụ ẩn... 

[Ký chủ, nhiệm vụ ẩn và giết người có liên quan với nhau, cô có làm không?] Hài Hòa Hiệu rất chờ mong giật dây Minh Thù. [Giá trị thù hận rất khả quan nha. Hơn nữa đây chính là thế giới trò chơi trong trò chơi, ký chủ cứ coi như đang chơi game online, không cần có áp lực tâm lý.] 

Minh Thù: "..." 

Trẫm có nguyên tắc, ngươi bớt ở đây giật dây trẫm đi. Nhất định phải tự tay trẫm giết sao? 

[...] Nói rõ nguyên tắc đi! [Đúng vậy, tự tay giết mới tính.] 

Minh Thù cự tuyệt. 

[...] Trẻ con không thể dạy! 

Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi không có liêm sỉ không có nguyên tắc sao, trẫm và ngươi không giống nhau. 

[...] 

Đợi lát nữa, nếu phá hủy nhiệm vụ thành phố, vậy chẳng phải là ta phải thua nhiệm vụ ở đây, ta sẽ toi luôn! 

[Xin ký chủ hành sự tùy theo hoàn cảnh.] 

"..." Hành sự tùy theo hoàn cảnh cái đầu ngươi! 

"Này." Giọng nói Tiểu Sửu kéo tâm tư Minh Thù trở về. 

Cô nhìn màn hình hiện lên câu trả lời của hệ thống: Chúng tôi sẽ trịnh trọng cân nhắc đề nghị của cô. 

Minh Thù đạp một phát, cân nhắc cái đầu ngươi! 

Trẫm sắp chết đói! 

Màn hình cũng không sao cả, chỉ là một âm thanh lớn, người chơi tụ tập ở đại sảnh nhao nhao nhìn qua. 

Những phát tiết như vậy thường gặp ở những tân thủ. 

Mọi người đều đã nghe qua tên Ngân Lạc nhưng không hẳn đã gặp qua nên lúc này cũng chỉ liếc mắt nhìn cô như nhìn một tân thủ ngốc nghếch. 

"Đinh." 

Đỉnh đầu vang lên âm thanh quen thuộc, mọi người thu tầm mắt lại, nhìn lên màn hình trước mặt mình. 

Màn hình lớn cuộn tốc độ rất nhanh, đầu tiên biểu hiện đội, tên đội kèm theo số thứ tự, mà đại sảnh bắt đầu xuất các số thứ tự khác nhau trên màn hình, số được xuất hiện trên màn hình. 

Màn hình lớn không hiển thị tổ đội người chơi, sau khi người chơi xem xong bắt đầu tìm màn hình tương ứng của tổ đội mình, đứng vững trên mặt đất bên trong khu vực của mình. 

Đế Quốc Mỹ Thực là màn hình số bảy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.