Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 1: Một Giấc Mơ 1




Editor: Ngạn Tịnh.

An Mộc trầm mặc một lúc, lúc này mới mở miệng, “Vậy thân hình của cô tương tự với vị trưởng bối kia sao?”

Âu Dương Sát Sát bởi vì do luyện võ, cho nên từ nhỏ đã cao hơn người bình thường, nghe nói thế lập tức lắc đầu, “Tôi cao hơn bà ta 5cm”

Năm cm thật sự là quá rõ ràng.

An Mộc dò hỏi, “Bà ấy cao bao nhiêu?”

“Chừng một mét sáu lăm”

An Mộc nhìn nhìn chiều cao của mình chút, vừa hay chính là một mét sáu lăm.

“Nặng bao nhiêu?”

“Vị trưởng bối kia tương đối gầy, lúc còn trẻ dáng người rất quyến rũ, nhưng hiện tại dù sao cũng già rồi. Tôi nghe Lăng Hi nói, hiện tại có khă năng chỉ khoảng 45 ký”

Chừng bốn mươi lăm ký...

An Mộc nhìn nhìn lại thân thể của mình.

Bởi vì chỉ vừa mới hai mươi tuổi, cho nên bộ ngực cùng mông vẫn chưa phát dục quá lớn. Mà vị trưởng bối kia hơn năm tuổi, vừa hay tới lúc thân thể suy kiệt, cho nên thân hình hai người cũng không sai biệt lắm.

An Mộc thở dài, “Nếu không để tôi đi thử xem?”

Âu Dương Sát Sát cùng Lăng Hi đang ôm đầu ôm trán liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía An Mộc, cuối cùng vẫn là lắc đầu, “Cho dù muốn, Phong Kiêu cũng sẽ không đồng ý”

Tuy rằng đây là biện pháp đơn giản và hiệu quả nhất, làm cho vị trưởng bối kia ra mặt. Nhưng là chuyện này vẫn có quá nhiều nguy hiểm, nếu bị phát hiện, không nói đến giao tình giữ Nicolas cùng Phong Kiêu, có khả năng An Mộc sẽ lập tức bị giết chết,

Đao thương không có mắt, đây là chỗ Phong Kiêu lo lắng.

An Mộc nhìn Âu Dương Sát Sát, trầm mặc một chút, lại đứng thẳng thân thể, “Tôi có cách”

----o0o----

Phong Kiêu ước chừng khoảng ba tiếng đồng hồ, lúc này mới tỉnh lại.

Anh mở to hai mắt, bởi vì đã lâu không yên tâm ngủ như vậy, cho nên đầu óc có chút mông lung. Nhưng mặc dù như vậy, con ngươi của anh, đã lộ ra ánh sáng sắc bén.

Sau đó Phong Kiêu liền nghĩ tới chuyện hoang đường trước khi ngủ.

Khóe môi khẽ cong, anh nhìn về phía bên cạnh, lại không biết An Mộc đã chạy đến nơi nào. 

Phong Kiêu đứng dậy, đầu tiên là ra sức kéo bức màn, mở cửa sổ ra, xóa đi hương vị ái muội trong phòng, lúc này mới đi rửa mặt một chút, mặc quần ào rời khỏi phòng ngủ.

Anh vừa bước ra, bảo mẫu liền đi đến, “Tiên sinh, An tiểu thư nói cô ấy ra ngoài đi dạo, trước cơm chiều sẽ trở về.”

Phong Kiêu gật đầu, sau đó tiếp tục bước xuống lầu.

Phong Kiêu ăn bữa trưa đơn giản, liền nhìn thấy Lăng Hi bước chân hoảng loạn đột nhiên tiến vào, “Lão đại, lão đại! Có khách tới!”

Phong Kiêu sửng sốt, “Người nào?”

Lăng Hi hưng phấn tròng mắt tỏa sáng, “Lão đại, anh đi xem sẽ biết! Tôi đã mời vị khách đó tới phòng khách rồi”

Lâu đài quá lớn, lầu một cũng đã có rất nhiều phòng, cho nên Phong Kiêu lấy giấy ăn lau miệng, rửa sạch tay, lúc này mới đi cùng Lăng Hi.

“Người nào, lại khiến cho cậu thừa nước đục thả câu như vậy?” Phong Kiêu răn dạy Lăng Hi, đi vào phòng khách.

Bước vào...

Bước chân Phong Kiêu bỗng dừng lại!

Chỉ thấy một người phụ nữ, đang đứng ở cửa sổ.

Bà mặc một bộ lễ phục váy ngắn đến gối màu đen, cẳng chân tuy rằng trắng sáng, nhưng dù sao vẫn không giấu được dấu vết thời gian, không trơn thẳng như thiếu nữ.

Bà đưa lưng về phía Phong Kiêu, tuy rằng không nói một câu, nhưng quanh thân phóng ra loại quý khí dày đặc kia, khiến cho Phong Kiêu lập tức nhận ra đối phương. Anh không thể tưởng tượng mở miệng: “Dì Hứa?”

Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi, ho khan một tiếng, sau đó mới chậm rãi xoay người lại.

Ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào từ phía sau của bà, khiến cho quanh thân bà như được một tầng ánh sáng nhu hòa vây quanh, lại nhược hóa tướng mạo của bà, khiến cho người khác không thể bỏ qua.

Bà từng bước một, ưu nhã lại cường thế bước về phía Phong Kiêu, trên người mang theo một loại ý nhị đặc thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.