Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 33: Tích Tiểu Quy Thân Mến




Bọn họ vốn cho rằng lần này dễ dàng nghiền ép.

Thánh Nhân xuất thủ, mặc kệ ngươi có bao nhiêu Tôn Giả, mặc kệ ngươi có Thánh khí hay không, tất cả chỉ là chuyện đánh thêm vài chưởng.

Thế nhưng mà, Cửu Dương Thánh Địa lại có một tên Thánh Nhân? 

Việc này không dễ làm.

- Đúng là ngoài ý muốn!

Thánh Nhân Thạch gia cười nói: 

- Cửu Sơn đúng không? Đầu tiên phải chúc mừng ngươi đột phá Thánh cảnh, đến một bước này, ngươi cũng gần như đứng ở đỉnh thế giới, chân chính có được quyền nói chuyện.

- Nhưng mà!

Thánh Nhân Quan gia nối thêm: 

- Ngươi có thể không biết, Thánh Nhân cũng giống như Tôn Giả, cũng phân chín tầng. Ngươi bây giờ chỉ là Thánh Nhân nhất tinh, mà chúng ta? Ha ha, đều là Thánh Nhân tam tinh!

- Lấy một đối một, ngươi còn không thắng được, huống chi chúng ta có năm người!

Thánh Nhân Thạch gia nói tiếp: 

- Đều là Thánh Nhân, ngươi cũng xem như nhảy ra khỏi vũng bùn, chúng ta có thể cho ngươi mặt mũi, ngươi có thể rời đi, cũng không còn quan hệ gì với Cửu Dương Thánh Địa.

- Nếu không, hôm nay chúng ta sẽ giết ngươi!

Bách Lý Thánh Nhân bộc phát uy nghiêm đáng sợ. 

Nếu như không cần thiết, Thánh Nhân sẽ không khai chiến, đến cảnh giới này đều là đạo tắc hóa thân, đầu tiên là rất khó giết, thứ hai nếu thật đánh nhau chết sống, chỉ cần cảnh giới không chênh lệch tam tinh, cho dù thắng cũng bỏ ra cái giá lớn.

Dù là năm đấu một!

Cho nên, bọn họ tình nguyện thả Cửu Sơn Thánh Nhân một con ngựa, cũng không muốn ép hắn tới mức liều mạng. 

Thánh Nhân là tồn tại ngay cả Đế tộc cũng phải đối đãi cẩn thận, đây là câu nói đùa hay sao?

Nghe được năm Thánh Nhân nói vậy, các đệ tử Cửu Dương Thánh Địa cảm thấy nội tâm lạnh lẽo.

Đúng vậy, Cửu Sơn Thánh Nhân chỉ có một người, hơn nữa, hắn vừa mới đột phá Thánh Nhân, hắn có thể là đối thủ của năm Thánh Nhân hay sao? 

Cửu Sơn sống hơn tám vạn năm, đối với Tôn Giả mà nói hắn đã sống gần hết cuộc đời, nhưng bây giờ hắn là Thánh Nhân, theo lý thuyết thọ nguyên cao tới trăm vạn năm, tính mạng của hắn chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

Như vậy, lúc này Cửu Sơn Thánh Nhân sẽ còn liều mạng sao?

Ngốc sao? 

Lúc này tất cả mọi người khẩn trương, sợ hãi Cửu Sơn Thánh Nhân sẽ quay đầu rời đi.

Cửu Sơn Thánh Nhân cười ha ha:

- Các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao, ta bảo các ngươi cút! 

Chuyện này…

Năm đại Thánh Nhân vừa tức vừa giận lại không hiểu, trừ Đại Đế ra, ai có tư cách mắng bọn họ? Nhưng bọn họ cũng không hiểu, Cửu Sơn Thánh Nhân dựa vào lực lượng gì mà dám nói như vậy?

Gia hỏa này không sợ chết sao? 

Tính mạng của hắn chỉ vừa bắt đầu huống hồ sắp nghênh đón một đại thế, Thánh Nhân mới lên cấp còn muốn xung kích đế lộ sao?

Ngươi cứ cam tâm như vậy?

- Cửu Sơn, ngươi nhất định muốn chết sao? 

Bách Lý Thánh Nhân điềm nhiên nói, sát khí bốc lên cuồn cuộn.

Thánh Nhân lại như thế nào, nhưng mà là mới lên cấp, năm thánh liên thủ, dù là liều mạng đánh đổi một số thứ, cũng có thể đem hắn chém thẳng ngay tại trận.

Cửu Sơn Thánh Nhân cười một tiếng, ông, đỉnh đầu của hắn xuất hiện một bảo tháp, Hỗn Độn khí bao phủ, bản thân còn có lôi đình đan vào nhau và tỏa ra uy áp chí cao vô thượng. 

Khí tượng này quá kinh người!

Sáu Thánh Nhân, bao quát cả Lưu Ly Thánh Nhân cũng phải động dung.

Đây là Đế binh! 

Làm sao có thể! Làm sao có thể!

Đế binh trong thiên hạ giống như một cái hố, có bao nhiêu Đế tộc sẽ có bao nhiêu kiện Đế binh, không nhiều một kiện, không ít một kiện, như vậy, Đế binh trong tay Cửu Sơn lấy từ nơi nào?

Đừng nói mượn tới, thật sự có Đế binh Đế tộc là hình tháp, nhưng tuyệt đối không phải loại Mẫu Kim này tạo thành. 

Cho nên, đây là Đế binh thuộc về Cửu Sơn!

Đây là khái niệm gì?

Chính mình đúc thành Đế binh, có thể tùy thời phát uy, hoàn toàn khác biệt với Đế binh của Đế tộc. 

Trong thời kỳ thiên hạ không Đế, có Đế binh nơi tay, như vậy đồng nghĩa với thiên hạ vô địch.

Trong lúc thời gian ngắn, năm Thánh Nhân cảm thấy khó giải quyết.

Làm sao bây giờ? 

Bọn họ cũng không có mang theo Đế binh.

Tiêu diệt một cái Thánh Địa còn cần vận dụng Đế binh? Nói đùa gì thế!

Như vậy, hiện tại, mặc dù Cửu Sơn chỉ là Thánh Nhân nhất tinh, nhưng lại thêm Đế binh, có tên Thánh Nhân nào dám đấu chính diện với hắn. 

- Cửu Sơn, không phải chỉ có ngươi mới có Đế binh!

Bách Lý Thánh Nhân nói:

- Cho dù lần này ngươi ép chúng ta rời đi, nhưng lần tiếp theo chúng ta lại đến cũng sẽ mang theo Đế binh, ngươi không địch nổi! 

Cửu Sơn Thánh Nhân cao ngạo, nói:

- Ngươi nói không sai, cho nên, lần sau bản Thánh nhìn thấy các ngươi, bản Thánh sẽ lập tức xé rách hư không rời đi, sau đó, bắt đầu càn quét hang ổ từng người các ngươi.

Hắn vừa dứt lời, năm đại Thánh Nhân đều biến sắc. 

Đây chính là uy hiếp trần trụi, nếu các ngươi dám mang Đế binh đến Cửu Dương Thánh Địa, ta cũng dám mang Đế binh đi Đế tộc của các ngươi, cùng lắm thì mọi người liều lưỡng bại câu thương.

Đế tộc không tầm thường, nhưng có một nửa là mạnh ở Đế binh, không còn Đế binh tọa trấn, có ai dám chống đỡ Thánh Nhân mang theo Đế binh?

Lúc này, năm đại Thánh Nhân đều im lặng, bọn họ không nói thành lời. 

Vì cái gì Đế tộc có thể ở chung hòa bình, chợt có mâu thuẫn cũng sẽ không thật sự đánh nhau.

Không phải bởi vì bọn họ đều có Đế binh sao, đây là đại sát khí, bọn họ đều có kiêng kị lẫn nhau.

Hiện tại Cửu Dương Thánh Địa đã có Thánh Nhân, lại có Đế binh, còn có thể gọi nó là Thánh Địa sao? 

Không, đây là một Đế tộc!

Đế tộc không thể xem thường, thiên hạ đều biết đạo lý như vậy.

Khốn kiếp! 

Năm đại Thánh Nhân cảm giác uất ức, rõ ràng là đến càn quét, nhưng bây giờ biến thành ăn con ruồi, cảm giác khó chịu không cách nào hình dung.

Trái lại Cửu Dương Thánh Địa bên này, mỗi một đệ tử đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, bọn họ có cảm giác tự hào chưa từng có.

Quát tháo Thánh Nhân, chỉ có một mình Cửu Dương chúng ta! 

Cửu Sơn Thánh Nhân tiếp tục nói:

- Kể từ hôm nay, Lăng Hàn sẽ là môn hạ của Cửu Dương lần nữa! Bản thánh không thèm để ý tranh đấu bình thường, đánh một trận cùng cảnh giới, cho dù Lăng Hàn chết thì bản Thánh cũng không truy cứu. Nhưng mà, nếu ai lấy lớn hiếp nhỏ, vậy cũng đừng trách bản Thánh không khách khí!

Bá khí! Bao che khuyết điểm! 

Năm Đế tộc các ngươi liên thủ truy sát thì như thế nào, ta căn bản không thèm để ý, còn dám ở trước mặt bọn họ thu Lăng Hàn làm đệ tử.

Các ngươi có phục hay không? Không phục thì như thế nào, một chữ, cút!

Hơn nữa, về sau muốn nhằm vào Lăng Hàn, có thể, đánh một trận cùng cảnh giới, hắn sẽ mặc kệ, nhưng nếu như vượt cảnh giới, khi đó hắn sẽ mang theo Đế binh tới cửa. 

Hắn đã nói tới mức này, năm Thánh Nhân khác cũng không có mặt mũi nào ở lại, bọn họ cũng không muốn nhìn Cửu Sơn Thánh Nhân biểu diễn, bọn họ ở lại chỉ biến thành kẻ đáng thương mà thôi.

- Đi!

Bọn họ phi thân rời đi, trong lòng đã có quyết định sẽ phái cao thủ Chân Ngã đệ ngũ hình thậm chí đệ lục hình tới giết Lăng Hàn. 

Hưu hưu hưu, năm đại Thánh Nhân rời đi.

Lưu Ly Thánh Nhân lại không có đi, hắn là đến trợ giúp, mặc dù không có bao nhiêu công dụng nhưng dù sao cũng mang thiện ý tới.

- Cửu Sơn đạo hữu, chúc mừng chúc mừng! 

Hắn cười ha ha, trong lòng thay đổi thật nhanh, hắn vốn cho rằng Lăng Hàn không chỗ nương tựa, chính là một cái rễ cỏ, nhưng bây giờ đã khác, hắn nghiêm chỉnh thành cấp bậc Đế tử, hoàn toàn xứng với Trì Mộng Hàm.

Cửu Sơn Thánh Nhân cũng thu hồi bá khí, hắn chắp tay với Lưu Ly Thánh Nhân:

- Đa tạ Lưu Ly đạo hữu, vào uống chén trà đi. 

- Tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.