Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 27: Thân Ái Em Nhớ Anh Muốn Chết




Mặc dù có Lộ Hải bên cạnh, nhưng đã hơn mười ngày, Hiên Liên Tử Tâm không có cách nào tiếp cận Phùng Gia Hảo được, đừng nói đến chuyện độc hại. Trong khi đó, ba ngày Hiên Hậu lại gửi lời đốc thúc phải giết người bằng được một lần, khiến Hiên Liên Tử Tâm vô cùng khó xử.

Tháng mười, cái lạnh đã ùa về, trời cũng sắp có tuyết, Hiên Liên Tử Tâm nghĩ mãi mới được một kế. Hôm đó, theo lệ thường thỉnh an hằng tháng, Hiên Liên Tử Tâm liền đưa ra chủ ý:

- Năm nay Vương gia vì triều đình mà phụng sự, không ở lại phủ, vì vậy, tết này, bản phi để các muội quay về cùng gia đình mừng năm mới!

Tần Dư Hoài và Giang Hồng Diệp tuy là phu nhân trong phủ nhưng chưa bao giờ được viên phòng. Có điều Thành Vương thường ngày đối xử các nàng không tệ, người nhà cũng thăng quan tiến chức, chuyện lớn nhỏ hậu trạch đều do Cầm Tử quản lý, các nàng không hề ủy khuất gì. Cho đến gần đây, Phùng Gia Hảo đột ngột hoài thai, còn Cầm Tử mất tích, hậu viện đục ngầu như bùn ao. Nên khi vừa nghe được quay về nhà mẹ ăn tết, đều nhất loạt vui mừng đồng ý.

Phùng Gia Hảo cười:

- Đã lâu rồi muội cũng chưa gặp lại phụ thân!

Hiên Liên Tử Tâm lắc đầu nhìn nàng ta:

- Riêng Trắc phi muội muội, vẫn là nên ở lại Vương phủ hảo hảo dưỡng thai!

Phùng Gia Hảo miệng mở to, chưa kịp nói gì đã nghe cung nữ Lộ Hải tiếp lời:

- Vương phi lời nói quan tâm, tiểu thiếu gia trong bụng Trắc phi ngàn quý vạn quý, điện hạ thành hôn năm năm mới có, Trắc phi sao có thể lung tung đi đứng được!

Bởi thế, Phùng Gia Hảo không có lý nào xin về nhà mẹ được, đành ngậm đắng nuốt cay ở lại Thành Vương phủ. Có điều, đám người Tần Dư Hoài và Giang Hồng Diệp vừa đi được ba ngày, thì ngay đêm đó viện của Phùng Gia Hảo đã bốc cháy dữ dội.

Hiên Liên Tử Tâm nhìn phừng phựt lửa đỏ, chắc mẩm Phùng Gia Hảo đã chết, nên vội vã đốc thúc người dập lửa, lửa cháy ngày càng dữ dội, sáng bừng một góc hoa viên. Chẳng mấy chốc, tòa viện rộng biến thành than đen đổ sụp xuống, ngọn lửa lan dần qua các viện của thiếp thất khác.

Lộ Hải thì thầm:

- Chúc mừng Vương phi, đã giải được mối nguy trong lòng!

Hiên Liên Tử Tâm thở phào nhẹ nhõm, lửa cháy mạnh như vậy, nếu không sớm đưa Tần thị cùng Giang thị quay về, hai người họ liền oan uổng chết. Có điều, Hiên Liên Tử Tâm không mừng lâu, chỉ nửa khắc sau, liền nghe hạ nhân xôn xao:

- Trắc phi kìa!

- Phùng Trắc phi cùng tiểu thiếu gia thoát rồi!

Hiên Liên Tử Tâm giật mình quay lại, liền thấy Phùng Gia Hảo người đầy khói bụi đứng đó, nhưng hoàn toàn không có vết sứt mẻ. Phùng Gia Hảo nhìn xung quanh đông đúc người hầu, lại có cả vệ binh kinh thành phụ giúp dập lửa thì nháo lên:

- Trời ơi, có người muốn hại mẫu tử ta mà, đang yên đang lành làm sao cháy được! Trời ơi! Hài tử ta số khổ, chưa ra đời đã năm lần bảy lượt bị ám toán!

Phùng Gia Hảo huyên náo, Hiên Liên Tử Tâm ngọt nhạt trấn an:

- Bản phi liền giúp muội điều tra, bản phi sẽ không để muội ủy khuất!

Hạ nhân bàn ra tán vào, xì xào không dứt. Lại thêm một toán người đi vào, Lộ Hải nhìn Hiên Liên Tử Tâm thập phần lo lắng:

- Vương phi, là Đức Công công của Diên Hương các!

Hiên Liên Tử Tâm sợ hãi:

- Quý phi nương nương cử họ đến?

Đức Công công lặn lội nửa đêm, hiển nhiên có chút bực dọc, Vương phi này thật không biết điều, bản thân cây độc không trái, điện hạ lưu tình không hưu thê, còn dám ra tay với tiểu hài tử của thiếp thất.

Đức Công công eo éo chất giọng:

- Nô tài Tổng quản Diên Hương các tham kiến Vương phi!

Hiên Liên Tử Tâm gượng gạo cười:

- Đức Tổng quản không cần đa lễ, Quý phi nương nương nửa đêm vì chuyện nhỏ trong phủ mà lo lắng, thật khiến người khác cảm động!

Đức Công công cung kính điệu bộ:

- Vương phi coi đây là chuyện nhỏ, nhưng nương nương thì không, lần trước có người hạ độc trong tổ yến Phùng Trắc phi, lần này viện Trắc phi lại bị cháy, Quý phi nương nương quan tâm tiểu thiếu gia, liền truyền ý mời Phùng Trắc phi vào Diên Hương các an toàn dưỡng thai!

Hiên Liên Tử Tâm sững lại, không biết phải nói gì. Phùng Gia Hảo kiêu ngạo bước ngang mặt nàng ta, khụy chân tạ ơn:

- Quý phi nương nương nhân đức từ tâm xứng danh Bồ Tát, thiếp thân mãi mãi nhớ ơn!

Phùng Gia Hảo cứ thế lên xe ngựa một mạch vào Hoàng cung. Bỏ lại Hiên Liên Tử Tâm trơ trơ trước phủ. Phùng Gia Hảo thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay nàng đi gặp Hàn Bình theo hẹn, nếu không bây giờ đã bị lửa thiêu thành tro rồi.

Đa Mân thành.

Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ vào sa bàn, rồi lại nhìn Tây Định Vương:

- Bọn chúng tập kích thế này liền mau chóng bào mòn lực lượng chúng ta, hiện tại ở Mi Châu, tuy chỉ vừa gom được hơn nửa số lương thực nhưng Long Diện Tướng quân đã hộ tống đến đây, còn Triệu Tử Đoạn vẫn đang tìm cách kiếm cho đủ số quân lương còn lại! Bản Vương cũng đã viết tấu dâng lên Hoàng thượng, có điều đường xa vạn dặm, sợ rằng quân lương triều đình không chi viện kịp!

Tây Định Vương chỉ vào giữa sa bàn, khó hiểu:

- Đệ có thấy lạ, Mạt Quốc lần này cực kì thông thạo binh pháp của chúng ta, lại càng thông thạo địa bàn hơn, cứ như...chúng có bản đồ tác chiến vậy!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu đồng tình:

- Đệ hiển nhiên nhận ra, nhưng hiện tại không thể nói trước được điều gì! Bây giờ để Mạt Quốc lui binh chỉ có một cách!

Tây Định Vương hướng mắt nghe tiếp, Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ vào lá cờ đen lớn nhất sa bàn:

- Đốt bỏ kho lương của địch!

Chập tối một ngày gần cuối tháng mười, Hoàn Nhan Viên Hạo kim giáp sáng loáng, cẩn trọng dặn dò:

- Phùng Thượng thư đã hồi đáp, lương thực đang trên đường vận chuyển, trước năm mới sẽ tới. Binh Bộ cũng đã triệu tập ba vạn quân đội đang khuyến nông trong dân chúng chuẩn bị đưa đến. Không có thánh chỉ của Hoàng thượng, đây là Phùng Thượng thư đã cố gắng hết sức!

Tây Định Vương ghi nhớ tiếp nhận, tâm trạng không hề thoải mái:

- Đệ chỉ đem theo ba trăm binh, lại dám đột kích kho lương của địch, làm sao đơn giản như vậy được?

Hoàn Nhan Viên Hại hơi xốc lại cổ áo:

- Không được cũng phải liều một lần, nếu chúng ta thất bại, Thịnh Vương sẽ nhúng tay vào đây! Tiên đế sinh thời lo sợ kỵ binh Mạt Quốc có đào một địa đạo vòng quanh tám thành biên ải, đệ sẽ lợi dụng nó!

Tây Định Vương lắc đầu:

- Địa đạo mấy mươi năm đã không dùng, cần phải cực kỳ cẩn thận. Hơn nữa ưu tiên bảo vệ tính mạng bản thân!

Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, gương mặt xán lạn như ánh mặt trời mùa hè, khiến người khác phi thường chói mắt. Tây Định Vương ôm lấy hắn, có chút xúc động:

- Bảo trọng!

Nửa đêm, ba trăm kỵ binh vượt sông âm thầm tiến đến gần quân trại địch, sau đó lần theo địa đạo vào được gần kho lương, chỉ cách chưa đầy mười dặm. Hoàn Nhan Viên Hạo cùng thủ hạ bỏ ngựa lại, lần theo địa thế sườn núi đá cùng những bụi gai sa mạc to mà tiến đến cạnh mục tiêu, chỉ cần một mồi lửa, Mạt Quốc phải ngậm đắng mà rút quân về.

Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, thủ hạ nhanh chóng đổ dầu xung quanh trại lương, trong doanh binh này im lìm say ngủ, thi thoảng mới có tiếng ngựa hí. Mồi lửa bén lên, kho lương bốc cháy, Hoàn Nhan Viên Hại thở phào nhẹ nhõm, rút lui.

Có điều, đạo cao một thước ma cao một trượng, vừa đến được cửa mật đạo, Hoàn Nhan Viên Hạo đã thấy Lịnh Hồ Vương cùng hàng ngàn binh lính chặn đầu.

Lịnh Hồ Vương ha hả cười:

- Chào mừng Thành Vương điện hạ! Ngươi có bất ngờ không?

Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn quanh, bốn bề lúc này đều xuất hiện Mạt quân, cung thương loang loáng. Lịnh Hồ Vương càng khoái trá thể hiện:

- Sao, tiếp cận kho lương của ta dễ như vậy, ngươi không nghi ngờ gì? Hay ngươi quá tin vào cái địa đạo này?

Lịnh Hồ Vương xuống ngựa, lấy từ trong ngực áo ra một tấm da dê lớn, hắn vứt đến, Hoàn Nhan Viên Hạo chụp được, vừa mở ra xem đã không tin vào mắt mình:

- Địa đồ tác chiến biên ải Nam cương? Ở đâu ngươi có?

Lịnh Hồ Vương phủi phủi tay:

- Thịnh Vương! Đổi lại ta phải giao ngươi cho hắn!

Hoàn Nhan Viên Hạo cười lạnh, Thịnh Vương này thật thèm muốn ngai vàng đến phát điên hay hận hắn đến phát điên mà lại bán nước cầu vinh. Bán tám thành Nam cương để được tính mạng hắn, coi như giá không tệ. Kiếp trước, Thịnh Vương chưa từng làm ra loại chuyện đê hèn thế này, kiếp này, cùng cực vô sỉ. Thịnh Vương gặp Lịnh Hồ Vương vậy mà Hoàn Nhan Viên Hạo hắn chỉ nghĩ đến chuyện Thịnh Vương muốn cứu Phùng Gia Hỷ! Hoàn  Nhan Viên Hạo cắn môi, nghiền nát tấm bản đồ trong tay.

Lịnh Hồ Vương đột ngột hạ lệnh:

- Xông khói, bắt sống Thành Vương!

Khói xông này là đặc trưng dụng độc của Mạt Quốc, độc tính trung làm người hít phải hôn mê, sau khi tỉnh dậy cũng không thể ngay lập tức dụng nội công được. Hoàn Nhan Viên Hạo ngắm bầu trời nửa đêm tràn đầy sao sáng, sau đó dần chìm vào mơ ảo.

Lịnh Hồ Vương hả hê nhìn toàn bộ binh sĩ Đại Quốc trước mặt đồng loạt ngã xuống.

- Phải giam Thành Vương lại, đợi giao người cho Thịnh Vương tùy ý xử trí!

Bảy ngày sau.

Âm thanh sắc nhọn của đao kiếm đập vào cửa ngục khiến Hoàn Nhan Viên Hạo tỉnh dậy, cảm nhận đau nhức trong từng khớp xương một, bản thân liền nhanh chóng thanh tỉnh. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn xung quanh, đây là một nhà tù cực kỳ kiên cố, có lẽ là đại lao của Đa Ban, thành lớn nhất Nam cương. Chân tay đều bị xích lại bằng xích nặng. Hoàn Nhan Viên Hạo thử vận công, nhưng không được, độc còn chưa thoát hết.

Cổ họng khô rát vì khát, đầu cũng ong lên, trong ngục không có một ngụm nước. Bên ngoài lúc này lại lanh lảnh tiếng nữ nhân:

- Đồ ăn đến rồi đây! Đồ ăn đến rồi đây!

Đám lính canh hồ hởi chạy ùa ra, Hoàn Nhan Viên Hạo nghe hương thơm thịt bò nướng, bụng dạ cồn cào một lượt vô cùng khó chịu, lần đầu tiên trong kiếp này, hắn biết đến cảm giác đói. Hoàn Nhan Viên Hạo lê mớ dây xích nặng nề tựa người vào tường, cảnh tượng hiện giờ không khác gì những ngày cuối đời tiền kiếp. Khi đó hắn cũng bị giam, bị bỏ đói, bỏ khát, rồi cuối cùng bị xử tử bằng vạn tiễn!

Nữ nhân kia đến trước cửa ngục, đưa vào một cái bánh ngô khô khốc, cùng một bát nước. Rất nhanh nàng ta lại đi đến những gian buồng phạm nhân khác. Hoàn Nhan Viên Hạo tò mò nhìn theo, lại lấy miếng bánh cho vào miệng, liền phát hiện bên trong đầy thịt bò nướng, nhai thêm mấy cái, một mẩu giấy nhỏ hiện lên.

Chuyển từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, Hoàn Nhan Viên Hạo mở ra, chỉ thấy mấy chữ.

"Canh ba, ngày mai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.