Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 20: Tôi Giúp Cô Làm Bài




- Trịnh công tử nói chí phải!

Tên Đồ Dưỡng Hạo này ngoài mặt hiền lành trong lòng độc ác, thế nhưng khi đối diện với Trịnh Tiềm thì lại bày ra vẻ vô cùng đứng đắn lễ phép.

- Không ngờ thế giới phương này... đã có thần tiên được sắc phong chính thức lại có thêm một Hắc Sơn thần quân... Sắc lệnh của thần đã tồn tại, vậy nên làm tốt một chút. Nếu như phúc duyên thâm hậu, chúng ta sau này có khi còn được sắc phong chính thức, trở thành thần tiên không biết chừng... Lần này Đồ lão đại ngươi quả thật đã lập được công lớn, ta đương nhiên sẽ nói với đại ca ta...

Trịnh Tiềm nói.

- Đa tạ công tử!

Đồ Dưỡng Hạo cũng âm thầm xao động.

Hắn không có dã tâm lớn như Ngô Minh, sau khi chết có thể thành thần, linh hồn không trở nên mê muội đã là phúc ba đời rồi.

Càng không cần nói đến, nếu như có được sắc lệnh của thần, trở thành thần tiên chính thức của một phương thì sẽ có thể bảo vệ ân đức của dòng họ, tích lũy mệnh số, là bước khởi đầu để một dòng họ trở nên giàu sang phú quý, thậm chí có thể đảm bảo vận mệnh trăm ngàn năm sau!

Phần thưởng hậu hĩnh như vậy được treo lên, không chỉ Đồ Dưỡng Hạo mà cả Mã lão tam hay thậm chí là mấy người mới cũng máu nóng sôi sục, chỉ hận không thể hét to mấy tiếng, bày tỏ lòng trung thành.

- Khà khà!

Ngay lúc này bên ngoài cửa sổ có một bóng đen xẹt qua, một tiếng cười gằn truyền đến.

- Kẻ nào?

Sắc mặt Đồ Dưỡng Hạo trầm xuống, thân thể khẽ động, trong tích tắc chồm lên tấn công trong phạm vi hai trượng, dứt khoát như giao long rời biển, mãnh hổ xuống núi, mang theo dòng khí cuồn cuộn mãnh liệt, một chưởng đánh ra, răng rắc! Cửa sổ vỡ thành nhiều mảnh, giấy dán cửa bay tán loạn, một cái áo khoác chầm chậm rơi xuống.

- Không xong rồi! Giương đông kích tây!

Đồ Dưỡng Hạo sắc mặt tối sầm lại, chỉ nghe một âm thanh ầm ầm vang dội vang lên sau lưng. Ngô Minh nghiêm mặt xông thẳng vào, cũng không thèm nhìn, một tia sáng màu đen từ trong tay bay vọt ra.

- Ngươi!

Mã lão tam chỉ kịp kêu lên một tiếng, cổ đã bị tia sáng màu đen đâm trúng nứt ra một cái lỗ hổng lớn, máu tươi phun ra như suối, co giật ngã lăn trên nền đất.

- Á!

Những người mới trước nay vẫn chưa từng trải qua ẩu đả chém giết máu tươi đầm đìa nên khi nhìn thấy cảnh này đều kinh hoảng hét lên không ngừng, khiến Đồ Dưỡng Hạo vô cùng căm hận: “Hét cái gì? Muốn gọi công sai đến hả?”

Lúc này bản thân vẫn đang ở trong huyện thành, nếu như gây ra rắc rối, một khi bốn cổng đều đóng, lục soát toàn thành thì ngay cả hắn cũng có chút lo sợ.

Dù sao hắn cũng không phải thần tiên, chẳng thể bay lên trời hay chui xuống đất, đối mặt với tường thành cao mấy trượng lại có binh lính canh gác thì năng lực vẫn kém rất xa.

Thế nhưng lúc này hắn đã không còn kịp suy nghĩ đến vấn đề này nữa rồi.

Bởi vì Ngô Minh sắc mặt lạnh lùng, đôi tay cong thành móng vuốt đã đánh về phía hắn.

Xì xì!

Tiếng gió thổi tán loạn vang lên, móng tay vung lên mang theo âm thanh xé gió.

Cũng ngay trong lúc đó, bắp thịt ở cánh tay phải của Ngô Minh căng lên, gân xanh cuồn cuộn, nước da vốn dĩ nõn nà như ngọc biến thành màu đen nhánh xanh thẫm, giống như do sắt thép đúc thành.

Bất cứ ai cho dù thân thể cứng như kim cương, không thể bị phá vỡ, trúng một vuốt này nhẹ cũng mất vài lạng thịt.

- Kim Cang Đại Lực Ưng Trảo Thủ?

Đồ Dưỡng Hạo nhìn thấy móng vuốt đang mạnh mẽ xé gió của đối phương, không dám chậm trễ, hai tay hoàn toàn biến thành màu đen như mực: “Hãy xem Thiết Sa chưởng của ta đây!”

Ầm!

Hai bàn tay không như người thường mà giống của thần linh đập vào nhau, Ngô Minh và Đồ Dưỡng Hạo đều lùi về phía sau một bước.

- Tiên Thiên?

Ngô Minh giật mình, cảm nhận được sức mạnh trên tay mình. Hắn biết kẻ địch đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, kình khí toàn thân ngưng tụ tại một điểm, quay về với những gì sẵn có, bất kể là lượng hay chất của chân khí hắn đều không thể so sánh được.

Thế nhưng lúc này sẩy một ly đi một dặm, bản thân đã để lỡ mất chiêu đầu, mình lại lợi dụng điểm sơ hở trong tâm linh của đối phương mà tấn công mãnh liệt, cộng thêm đỉnh cao Chân Khí cảnh vốn có và Tiên Thiên đã luyện được một nửa cũng xem như ngang sức ngang tài.

- Xem chiêu của ta đây! Thiên Ưng Thập Tam Kích!

Sau khi đánh ra một chiêu, Ngô Minh quyết không nhượng bộ, nhân lúc Đồ Dưỡng Hạo chưa thở xong một hơi mà bay vút lên cao, đôi bàn tay hóa thành móng vuốt sắc bén liên tục nhanh chóng vồ xuống.

Trong võ thuật từ trước đến nay, tất cả những người dùng chiêu thức bay vút lên trời sau đó từ trên không đánh xuống này đều phải đối mặt với nguy hiểm khôn cùng.

Bởi vì tuy từ trên cao đánh xuống có thể mượn lực thế nhưng cũng bày ra điểm yếu của mình trước mặt kẻ địch, nếu không thể thừa thắng xông lên đánh bại đối phương, đối mặt với chiêu phản kích sau đó nhất định phải giật gấu vá vai, được chỗ này hỏng chỗ kia, thậm chí là thất bại và tử vong!

Vì thế trước đây khi Phong Hàn dạy võ cho Ngô Minh đã ân cần dặn dò, Thập Tam Liên Kích này một khi xuất ra nhất định phải khiến kẻ địch không còn sức lực phản kích!

- Á!

Móng vuốt xé ngang không trung!

Ngô Minh lúc này mang theo một loại khí thế quyết tiến không lùi, vững vàng áp chế đối thủ, Thập Tam Ưng Trảo lưu loát đánh ra như mưa lớn xối xả.

- Ngươi...

Đồ Dưỡng Hạo chỉ cảm thấy móng vuốt che kín cả bầu trời, như sông lớn rộng dài cuồn cuộn ập đến, lực tấn công mạnh mẽ không gì sánh được. Bản thân hắn tuy rằng gắng gượng chịu đựng thế nhưng dũng khí đã trút ra hết, còn phải lo lắng đến cứu viện của kẻ địch, trong tích tắc không giữ vững được tâm thần, bị móng vuốt đang xé gió lao tới kia đâm thủng phòng ngự mà chụp tới.

Thịch!

Bóng người mới vừa lóe lên đã lập tức phân ra, Đồ Dưỡng Hạo rên lên một tiếng rồi ngã nhào trên mặt đất, trên cánh tay máu tươi đầm đìa, một miếng thịt dài biến mất không thấy tăm hơi.

Những chiêu thức này của Ngô Minh nhanh nhẹn nhạy bén vô cùng, phá cửa, phóng ám khí, giết người, đối đầu với Đồ Dưỡng Hạo, ba chiêu hai thức thậm chí nhanh đến mức kẻ khác không kịp phản ứng lại!

Lại còn lợi dụng thiên thời địa lợi, dùng thân thể Nhục Thân cảnh tầng năm Chân Khí đánh bại cao thủ Tiên Thiên cảnh tầng sáu!

Trận chiến này nếu truyền ra ngoài, nhất định không chỉ chấn động một phen mà ngay đến Phong Hàn cũng sẽ vui mừng không thôi, thẳng thắn mà nói Ngô Minh đã có thể xuất sư rồi.

- Giết!

Sau khi tấn công bất ngờ, võ công đã xuất ra hết lại còn đánh bại được Đồ Dưỡng Hạo, trong mắt Ngô Minh xẹt qua một tia lạnh lùng, muốn nhân lúc thắng lợi tiến lên truy kích, lấy mạng Đồ Dưỡng Hạo.

Kẻ này dám cử người đến ám hại hắn, đương nhiên không thể giữ lại.

Hơn nữa lần này hoàn toàn dựa vào đánh úp mới có thể làm Đồ Dưỡng Hạo bị thương, ngay từ đầu đã chiếm được lợi thế ra tay trước.

Nếu như đánh lại một lần nữa Ngô Minh cũng không dám chắc chắn, hơn nữa nếu để lại kẻ này chắc chắn sẽ mang đến rắc rối lớn cho việc hoàn thành nhiệm vụ, do đó nhất định phải giết!

Trong mắt Ngô Minh hiện lên vẻ lạnh lẽo, thân ảnh nhanh như chớp mà nhào lên, năm ngón tay phải xòe ra hóa thành móng vuốt sắc bén mà vồ lấy đầu của Đồ Dưỡng Hạo.

Nếu như một vuốt này có thể chụp xuống, đầu óc của Đồ Dưỡng Hạo nhất định sẽ vỡ tung mà chết.

- Dừng tay!

Lúc này một tiếng quát nhẹ mang theo khí chất đạo gia truyền đến, bỗng nhiên vài bóng đen ngang dọc đánh tới, thoạt nhìn như roi dài rắn độc, mạnh mẽ khúc khuỷu trườn đến.

Lách cách!

Ngô Minh biến ra móng vuốt để vồ lấy một cái bóng đen, lòng bàn tay bị đâm nhói lên một cái, vội ném đi thì thấy trên mặt đất không biết từ lúc nào mọc ra vài nhánh dây leo xanh thẫm, bên mép còn có gai nhỏ.

- Đạo pháp?

Ngô Minh vung vung tay phải của mình, bàn tay lập tức khôi phục trạng thái nõn nà như ngọc, phía trên không để lại một vết sẹo nào.

Dù sao, khi hắn tấn công thì mu bàn tay được rót vào chân khí, da dẻ chắc nịch, cơ thịt cứng ngắc, không kém Thiết Sa chưởng là mấy.

- Xem ra... ngươi chính là kẻ thực sự cầm đầu Sáp Huyết Minh trong nhiệm vụ lần này!

Hắn buông hai tay xuống, nhìn chăm chú Trịnh Tiềm trước mặt, mắt hơi nheo lại.

Trịnh Tiềm nhìn đám người mới bị dọa đến phát ngốc, Mã lão tam máu chảy thành vũng, ngã chết trên mặt đất, còn Đồ Dưỡng Hạo dường như đã bị trọng thương, nằm ỉu xìu trên nền đất, sắc mặt không tốt lắm.

Dù sao chỉ trong một phút bất cẩn đã bị kẻ địch tấn công, giết một người, làm bị thương một người, phế mất hai lực chiến đấu lớn, cho dù là ai thì sắc mặt cũng không tốt lên nổi.

- Gió xuân từ chín tầng trời, hóa thành nước mưa nuôi dưỡng đất đai vạn vật, mau!

Sắc mặt Trịnh Tiềm âm trầm như nước, thế nhưng trên tay lại bấm một đạo quyết, chỉ thẳng vào Đồ Dưỡng Hạo.

Gió nhẹ thổi qua, một chùm ánh sáng màu xanh mang theo hơi nước hiện lên trên người Đồ Dưỡng Hạo, bắt đầu cầm máu và làm lành miệng vết thương.

Cùng lúc đó vài nhánh dây leo lại như rắn độc vây bám lấy Ngô Minh, trườn bò ngẫu nhiên như muốn nhào lên cắn một miếng bất cứ lúc nào.

- Đa tạ Trịnh công tử!

Đồ Dưỡng Hạo lật người gượng dậy, cười gằn: “Thằng nhãi... ngươi chết chắc rồi!"

Lúc trước Ngô Minh khẳng định kẻ này đã bị trọng thương, gân mạch đều tổn hại. Thế nhưng bây giờ hắn không chỉ có thể gắng gượng hoạt động mà vết thương trên tay đã dần dần khép miệng, không kìm được mà âm thầm thán phục.

Trịnh Tiềm cũng nói: “Dám một mình đến đây quả nhiên là kẻ gan to tày trời, tài nghệ cao cường. Đáng tiếc ngươi cũng quá coi thường bọn ta rồi...”

Ngón tay khẽ động đậy, cả đám dây leo và Đồ Dưỡng Hạo đều xông lên.

- Vậy sao? Kẻ phải chết chưa chắc đã là ta...

Ngô Minh lại cười: “Ngươi cho rằng ta đơn thương độc mã tới đây mà không chuẩn bị gì hay sao?

- Cái gì?

Sắc mặt Trịnh Tiềm chợt biến đổi, thế nhưng chưa kịp nói gì bên ngoài đã truyền tới âm thanh ầm ĩ: “Mau bắt lấy kẻ gian!

- Có kẻ phóng hỏa!

- Mau gọi quan sai!

...

Trong chốc lát bên ngoài ồn ào tiếng người, từ xa đến gần, rộn rộn ràng ràng, có thể thấy lấp ló bóng dáng đàn ông lực lưỡng cầm cuốc cầm đuốc, gậy phòng thân cùng phu đi tuần bao vây chạy tới, trên mặt đều mang vẻ thù hận.

- Nơi này là nhà ở của các ngươi, khà khà... cộng thêm lai lịch không rõ, không vượt qua được cuộc điều tra nhất định không thoát được liên can...

Ngô Minh cười cười, hắn cũng không phải đồ ngốc mà một mình xông trận, trước khi đến đây cũng có chuẩn bị một chút.

Đương nhiên nếu như có thể một đòn mà chọc thủng được phòng ngự, đánh tan quân địch là tốt nhất, nếu như không thể, đám dân chúng đang phẫn nộ bị thu hút tới đây chính là vốn thoát thân của hắn.

- Sao nào? Không biết thuật pháp cao cường của ngươi khi đối mặt với khí thế của quan lại và quân đội còn có thể dư ra mấy phần?

Ngô Minh cười mỉm đứng xem.

Trịnh Tiềm hơi do dự, oán hận liếc xéo Ngô Minh một cái, nhìn thấy bộ dáng bước đi không vững của Đồ Dưỡng Hạo cũng biết được đạo pháp của mình không cao, thuật hồi xuân nho nhỏ chỉ có thể tạm thời áp chế tình trạng vết thương. Bây giờ nếu muốn bao vây tiêu diệt một mình Ngô Minh thì còn có khả năng, nhưng phải đối đầu với đám đông thì sức lực còn kém xa, không kìm được mà căm hận nói: “Chúng ta đi!”

- Bọn ta thấy rồi, kẻ gian trộm cắp phóng hỏa đã chạy vào trong cái viện này!

Bên ngoài truyền đến tiếng hét lớn, nhưng ngọn đuốc ở bốn phía tụ lại đây, thậm chí còn có một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Khoái ban của quan phủ đang làm việc, những kẻ không có phận sự lui hết ra!”

- Đáng chết! Thằng nhãi này rốt cục đã làm bao nhiêu việc? Khiến người người phẫn nộ đến mức này!

Khoái ban của quan phủ, đuơng nhiên chính là bổ khoái. Tuy rằng không thuộc hàng sai nha nhưng lúc này cũng là làm việc theo ý chỉ, có mệnh số của quan phủ trên người, người tu đạo tuy vẫn có thể đối đầu nhưng đạo pháp sẽ bị sụt giảm, vô cùng bất lợi.

Trịnh Tiềm không do dự nữa, nhanh chóng cùng Đồ Dưỡng Hạo rút lui về phía sau sân nhỏ.

- Đại nhân... chờ chúng ta với!

Cùng lúc đó mấy người mới khác lại vô cùng khiếp đảm, kinh hoàng chạy theo sau.

- Một kẻ ở lại cho ta!

Ngô Minh cười lạnh một tiếng, dùng khăn che mặt rồi tiến lên đuổi theo truy kích...

...

- Đây là...

Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai vẫn còn mờ nhạt, đám người Sơn Lan vẻ mặt đờ đẫn nhìn Ngô Minh bước vào trong, ném một người xuống.

- Ơ? Đây không phải là Vương Hạ Vương huynh hay sao? Ngươi không phải đi cùng tên Đồ Dưỡng Hạo kia à, sao bây giờ lại...

Lâm Khí Chi dụi dụi mắt rồi nhìn về phía Ngô Minh, chốc lát bừng tỉnh, trên mặt mang theo vẻ phẫn nộ: “Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ?”

Sơn Lan vô cùng có thâm ý liếc Ngô Minh một cái, mỉm cười ngồi xổm xuống, nhìn kẻ đang run run rẩy rẩy kia: “Ngươi tên là Vương Hạ phải không? Ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi, mong ngươi trả lời đúng sự thật, nếu không...”

- Hừ!

Lăng Cô Hồng hừ một tiếng, vô cùng phối hợp mà rút kiếm ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.