Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 1: Trốn Hay Là Không Trốn




“Bệ hạ đến.”

Khoảng gần giờ Mùi, đại thái giám Đổng Hiến sau khi bước vào trong điện thì cất tiếng hô có hơi chói tai, các hậu phi, hoàng tử, công chúa trong Văn Đức điện lúc này đều cùng với hoàng hậu Vương thị lần lượt hành lễ cung nghênh thiên tử.

“Bình thân cả đi.”

Thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư phẩy tay mỉm cười, vừa đi về phía chỗ ngồi thiên tử vừa ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống.

Có điều theo quy định, chỉ khi nào thiên tử Đại Ngụy an tọa rồi thì mọi người mới được ngồi xuống.

Cuối cùng, thiên tử cũng ngồi xuống vị trí đối diện với các hoàng tử, mặt hướng thẳng ra trước điện, lúc này các phi tần, hoàng tử và công chúa mới lần lượt ngồi xuống.

Bình thường Triệu Hoằng Nhuận không hề thích tham gia cái gọi là gia yến này. Trong lòng cậu, các thành viên tham gia tiệc gia đình đáng lẽ phải là những người cực kỳ thân thiết, chẳng hạn như Thẩm Thục Phi, cửu hoàng tử Hoằng Tuyên, à, Tô cô nương cũng có thể được mời đến, rồi còn lục hoàng tử Hoằng Chiêu, còn về thiên tử Đại Ngụy à, thích đến thì đến.

Nhưng buổi gia yến hiện giờ thì lại xuất hiện quá nhiều người lạ, hoàn toàn chẳng có cái không khí gia đình gì cả, Triệu Hoằng Nhuận không thích chút nào.

Nhìn xem, Thẩm Thục Phi và cửu hoàng tử Hoằng Tuyên là hai người nhà quan trọng nhất trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, nhưng chỗ ngồi của họ lại bị xếp quá xa cậu. Vị trí của Thẩm Thục Phi là ở chỗ của các phi tần phía sau thiên tử, còn cửu hoàng tử Hoằng Tuyên thì lại ở phía bên kia của chỗ ngồi hoàng tử, khiến Triệu Hoằng Nhuận muốn nói với đệ đệ vài câu cũng không được.

Ngược lại với Triệu Hoằng Nhuận, ba tông vệ Vệ Kiêu, Cao Quát và Chu Phác ngồi sau lưng cậu thì lại rất phấn khích.

Có thể không phấn khích sao? Đây chính là buổi tiệc do chính thiên tử Đại Ngụy tổ chức, trong kinh thành có biết bao nhiêu nhà quyền quý nằm mơ cũng chẳng có được cơ hội tham gia buổi tiệc này.

Mỗi năm vào dịp này, bọn họ đều luôn thầm thấy may mắn vì mình là một tông vệ, bởi vì nhờ vào mối quan hệ với hoàng tử mà các tông vệ đa phần đều có thể tham gia dịp này, à, tuy nhiên số lượng không được nhiều, mười tông vệ cần phải bốc thăm để quyết định.

Sau khi thiên tử đã an tọa thì liền nói vài câu cảm khái, đại loại là những câu chúc và động viên kiểu như mong gia đình hòa thuận. Mà lúc này, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng hiểu ra việc Ung Vương Hoằng Dự nói rằng “thời gian không còn nhiều” rốt cuộc có nghĩa là gì.

Thì ra, Đông Cung thái tử phi Lý thị hôm nay có dẫn theo một đứa bé trai khoảng sáu bảy tuổi đến thỉnh an thiên tử, đứa bé ấy trước mặt mọi người còn biểu diễn ngâm thơ, giọng nói lảnh lót, khiến thiên tử nghe mà bật cười ha ha, có vẻ rất thích thú.

“Hoàng huynh, Vĩnh Luật mấy tuổi rồi?”

Triệu Hoằng Nhuận khẽ hỏi lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đang ngồi bên trái cậu. Vĩnh Luật mà cậu nhắc đến chính là đứa bé đang ngồi cạnh thiên tử lúc này, con trai của Đông Cung thái tử Hoằng Lễ, cũng chính là trưởng hoàng tôn, cháu trai của các hoàng tử như Triệu Hoằng Nhuận.

Do Đại Ngụy rất chú trọng đến việc có con trai nối dõi nên Đông Cung thái tử các đời luôn luôn trước khi lên hai mươi tuổi thì đều có con trai cả, để đảm bảo giữ được sự kế thừa chính thống hoàng thất, còn các hoàng tử còn lại thì không cần vội như thế.

“Vĩnh Luật à?” Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu tính một chút rồi khẽ đáp: “Chắc là sáu bảy tuổi nhỉ? Bảy tuổi… Đúng rồi, bảy tuổi.”

“Bảy tuổi… Cũng có nghĩa là sang năm sẽ lên tám, có thể vào Cung học rồi…”

Triệu Hoằng Nhuận thầm suy tư.

Trong cung đình, các hoàng tử và hoàng tôn khi đủ tám tuổi thì sẽ được xem là “tiểu đại nhân”, thứ nhất là vì việc chết yểu thường sẽ được giảm tối thiểu khi ở tuổi này, thứ hai cũng có thể bồi dưỡng tài học theo yêu cầu, đồng thời phái đến vài tông vệ trẻ tuổi.

Dù là các hoàng tử khác hay là Triệu Hoằng Nhuận thì cũng đều như thế cả.

Nói cách khác, đợi đến khi đứa cháu ấy đủ tám tuổi, chính thức vào Cung học rồi thì những hoàng tử muốn tranh đoạt hoàng vị như Ung Vương Hoằng Dự sẽ càng có thêm áp lực, bởi vì lúc ấy, đối thủ của họ không đơn giản chỉ là thái tử Hoằng Lễ nữa mà còn có thêm cả trưởng tử của thái tử là hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật.

Bởi vì không biết chắc liệu thiên tử có vì yêu thích vị hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật này mà truyền hoàng vị cho Đông Cung thái tử hay không.

Nếu nghĩ như thế thì ngày tháng của đám người Ung Vương quả thực không còn nhiều nữa, hoàng trưởng tôn này càng được thiên tử xem trọng thì mỗi ngày của họ sẽ càng lúc càng vất vả hơn.

Hiện giờ, thiên tử đang cười ha ha ôm hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật trong lòng, cho phép cùng ngồi với mình. Ngoại trừ thái tử Hoằng Lễ mặt mày tươi rói ra thì bốn vị hoàng tử muốn tranh giành hoàng vị còn lại đều nở nụ cười hết sức gượng gạo.

Lúc này, sau khi đại thái giám Đổng Hiến ra hiệu thì các tiểu thái giám của Thượng Thiện cục bắt đầu dâng các món ăn lên. Không thể phủ nhận rằng các món ăn ấy cực kỳ thơm ngon, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy hứng thú với món ăn hơn nhiều so với việc quan sát các hoàng tử khác.

Trong mắt của cậu thì cái gọi là gia yến hôm nay chẳng qua chỉ là dịp được ăn miễn phí một bữa mà thôi.

Trong lúc dùng cơm, thiên tử bắt đầu trò chuyện với các con trai của mình. Tuy cổ nhân có quy định “thực bất ngôn”, nhưng ý của câu này là muốn nói khi đang nhai thức ăn thì không được nói chuyện, nếu vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói thì sẽ rất bất lịch sự, chứ không phải có ý bảo lúc ăn cơm thì không được nói gì.

Mà ngược lại, lúc dùng cơm chính là lúc cả nhà trò chuyện, đây chính là một truyền thống trước nay, đặc biệt là đối với những gia đình ít khi có dịp tề tựu.

Nếu ngay cả lúc dùng cơm mà cũng chẳng có gì để nói với nhau thì tin chắc rằng gia đình ấy vào những dịp khác cũng chẳng nói với nhau câu nào.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lúc này thì chỉ tập trung chăm chú ăn thịt, ăn cá và gặm chân giò, ngoài việc lâu lâu quay sang khẽ nói vài câu với lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu ra thì cậu chẳng hề quan tâm đến trò chơi của thiên tử.

À, cái gọi là trò chơi của thiên tử thật ra chính là thiên tử gọi ba vị đại thần trung thư tỉnh nghĩ ra một vài câu đố, sau đó bảo Đổng Hiến đọc lên rồi cho các hoàng tử và công chúa đoán thử, nếu ai đoán đúng thì sẽ được ban thưởng vài món đồ tinh xảo.

Phần thưởng của các hoàng tử thường là dây đeo ngọc hoặc ngọc bội, còn phần thưởng của các công chúa thường là vòng ngọc hoặc trâm ngọc.

Đơn giản chỉ là một trò chơi nhỏ tạo không khí cho buổi tiệc.

Nhưng không thể phủ nhận rằng các hoàng tử và công chúa cực kỳ có hứng thú với trò chơi này. Đương nhiên rồi, có thể các công chúa thì sẽ quan tâm các món đồ ngọc tinh xảo ấy, nhưng đối vói các hoàng tử mong muốn vấn đỉnh cửu ngũ chí tôn thì điều mà họ quan tâm chính là có thể lộ diện trước mặt phụ hoàng, nhận được sự yêu thích của thiên tử.

Nhìn đi nhìn lại thì e chỉ có mỗi mình Triệu Hoằng Nhuận là chăm chăm ăn thịt, uống rượu hoa quả, hoàn toàn không ăn nhập gì với những người còn lại trong điện.

Bởi vì đó chỉ là mấy câu đố để tạo không khí cho buổi tiệc, hơn nữa còn được nghĩ ra để mấy công chúa ít học cũng có thể giải được, thế nên mấy câu đố mà ba vị đại thần trung thư tỉnh nghĩ ra thật sự rất đơn giản, lâu lâu mới có một vài câu khó.

Chẳng hạn như câu “Bên trái một ngàn không đủ, bên phải một vạn có dư”.

Đổng Hiến hầu như vừa mới đọc xong thì trong đầu Triệu Hoằng Nhuận đã bật ra lời giải rồi.

“Là chữ Phỏng.” Lục hoàng tử Hoằng Chiêu đã đoán đúng câu đố đầu tiên.

Sau khi đoán đúng câu đố đầu tiên rồi nhận được phần thưởng là một miếng ngọc từ tay tiểu thái giám, Kỳ Lân Nhi cũng lại quay về uống rượu chứ không giải mấy câu đố sau đó nữa.

Mọi người đều nên có phần mà, đâu thể nào một mình cậu giành đoán hết mấy câu đố được.

Còn Triệu Hoằng Nhuận thì lại chẳng thèm đoán câu đố nào cả, vì mấy phần thưởng đó vừa nhìn là biết xuất xứ từ trong cung, cậu chẳng thể nào đem ra ngoài bán được, nếu đã thế thì lấy về làm gì?

“Sau khi nói xong thì hết hiềm kỵ.”

“Là chữ Khiêm.”

“Tác phẩm thiếu đi một ô.”

“Là chữ Lữ.”

“Gia trang thất thu.”

“Là chữ Miểu.”

“Chỉ đông nói tây.”

“Là chữ Nghệ.”

“Tranh nhau xuống sông.”

“Là chữ Sắc.”

Nhờ hai hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Hoằng Chiêu đều nhường nên các hoàng tử công chúa còn lại đều có thu hoạch không nhỏ, vừa có phần thưởng lại vừa được thiên tử khen ngợi, ai nấy mặt mày cũng đều không giấu được vẻ hớn hở.

Chỉ duy nhất Triệu Hoằng Nhuận là không hòa hợp. Cậu không giống với lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đang vừa cười vừa từ từ uống rượu bên kia, vừa nhìn là biết có ý muốn nhường các hoàng huynh, hoàng đệ, hoàng tỉ, hoàng muội của mình, cậu ngồi bên này cứ cặm cụi ăn thức ăn, hệt như còn chẳng có hứng thú nghe mấy câu đố ấy nữa.

Thấy thế, thiên tử vừa thấy giận lại vừa thấy buồn cười. Ông đương nhiên biết mấy câu đố đơn giản này không làm khó được lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu Kỳ Lân Nhi tài trí cao siêu, nhưng Triệu Hoằng Nhuận giờ lại không thèm nể mặt như thế, thật sự khiến thiên tử có chút không vui.

“Hoằng Nhuận, sao con không giải đố?”

Thiên tử giơ tay tỏ ý bảo Đổng Hiến tạm dừng ra đề rồi mở miệng hỏi Triệu Hoằng Nhuận.

Lời nói vừa dứt thì các phi tần, hoàng tử và công chúa trong điện đều đồng loạt nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận.

Thật ra năm ngoái Triệu Hoằng Nhuận cũng lạc lõng hệt như thế này, mà thiên tử lúc ấy lại chẳng hề hỏi han, nhưng hôm nay thiên tử lại chủ động hỏi, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là thiên tử giờ đã khác trước, đã bắt đầu dần dần xem trọng vị hoàng tử này rồi.

“Hoằng Nhuận, đệ cũng thử đi… Đừng làm mất hứng.”

Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu nháy mắt với bát đệ đang ngồi bên phải mình. Cậu đương nhiên biết mấy câu đố này đã không làm khó được cậu thì càng không thể làm khó được bát đệ bên cạnh này, nhưng vấn đề ở chỗ vị bát đệ này trước nay tính tình kỳ lạ, khó mà đảm bảo không gây ra chuyện bất ngờ.

Có thể do vừa rồi đã thua trong tay thiên tử mà không nói được lời nào nên Triệu Hoằng Nhuận lúc này ít nhiều cũng có chút kính trọng phụ hoàng mình, cậu không nói gì cả mà chỉ đưa tay ra dấu “mời” đại thái giám Đổng Hiến.

Đổng Hiến hiểu ý, bèn mỉm cười ra đề: “Đứng một bên xin đừng nói gì.”

Ông ta vừa dứt lời thì Triệu Hoằng Nhuận bên này đã có đáp án: “Là chữ Tĩnh.”

“Trả lời nhanh quá…”

Mọi người trong điện đều có chút kinh ngạc, ngay cả ánh mắt lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cũng thoáng chút bất ngờ, vì tốc độ nghĩ ra đáp án của Triệu Hoằng Nhuận không hề thua kém cậu, thật sự đúng là đầu óc nhanh nhạy.

“Chúc mừng bát điện hạ.”

Đổng Hiến nói câu chúc mừng như thường lệ rồi ra hiệu cho tiểu thái giám đằng sau dâng lên cho Triệu Hoằng Nhuận một miếng ngọc tinh xảo.

Triệu Hoằng Nhuận cầm miếng ngọc lên xem thử thì thấy màu sắc của nó rất đẹp, nhưng đột nhiên lại giữ tiểu thái giám ấy lại rồi nói khẽ: “Đi đổi cho ta một cái vòng đi.”

Tiểu thái giám ngạc nhiên nhìn bát điện hạ, nhưng không dám nói gì mà vội vàng đổi sang một cái vòng ngọc rồi đưa vào tay Triệu Hoằng Nhuận.

“Đệ định tặng cho Thẩm Thục Phi à?” Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu tò mò khẽ hỏi.

“À… chậc, phải rồi.” Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì ngẩn người, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, bởi vì người mà cậu nghĩ đến vừa rồi lại là Tô cô nương mà cậu đã có đụng chạm cơ thể chứ không phải là mẫu phi của mình.

Triệu Hoằng Chiêu ngạc nhiên nhìn biểu hiện trên mặt Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng có chút thắc mắc, nhưng cậu cũng không truy cứu.

Còn thiên tử thấy đứa con trai này của mình cũng chịu góp vui như thế thì trong lòng cũng rất vui, không muốn tiếp tục bắt ép nữa. Nhưng rõ ràng, việc thiên tử vừa rồi chủ động hỏi han Triệu Hoằng Nhuận đã bị một số người để mắt đến.

Chẳng hạn như Đông Cung thái tử Hoằng Lễ trong lòng hiện giờ chẳng vui chút nào.

Bởi vì theo anh ta quan sát, vị bát đệ này rõ ràng đang dần thân thiết với Ung Vương Hoằng Dự, hơn nữa trong kỳ khoa thi lần trước còn phá hỏng việc tốt của anh ta.

Cục tức này Đông Cung thái tử không nuốt trôi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.