Thanh Minh Thượng Hà Đồ

Chương 51: Mượn đao giết người




Nguyên nhân nữa là trong thời gian y bị giam dữ, Cao Củng từng bảy lần dâng sớ cứu giúp, trước kia mỗi khi y gặp nguy cơ, Cao Củng đều là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ không tiếc sức mình.
Người này rất trọng tình nghĩa, y không thể lấy oán báo ân.

Quyết định xong, Thẩm Mặc liền đem phân tích tác dụng với chiếu đăng cơ trình bày rõ với hai bọn họ.

Ban đầu Cao Củng còn cho rằng y muốn từ chối, trong lòng rất không vui, nhưng dần dần nghe ra đó là lời tận đáy lòng của y, liền trở nên trịnh trọng, đợi Thẩm Mặc nói xong ông ta thở dài:
- Giang Nam nói có lý, chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao?
Bất kể lòng dạ hơi hẹp hòi, Cao Củng cũng là quân tử, không hề ngụy trang.

- Lão đại nhân không nên quá lo.
Thẩm Mặc xưng hồ như thế, ý nhận quan hệ trên dưới năm xưa:
- Tuy ngài không làm gì được Từ các lão, nhưng ông ấy cũng chẳng làm gì được ngài.

- Đương nhiên.
Cao Củng nhướng mày:
- Ta chưa từng lo cho bản thân, chỉ ngứa mắt nhìn lão Từ làm cảnh thôi.

- Kiên nhân đợi đi.
Thẩm Mặc khuyên:
- Từ các lão không học Nghiêm Tung đâu.

- Ta đợi được, nhưng Đại Minh không đợi được.
Cao Củng bực bội nói:
- Quốc sự điêu đứng, kỷ cương thối nát đã ăn vào tận xương tủy. Trên dưới không quan nào không tham, bọn chúng câu kết với nhau thành bè đảng, động một cái là cả đám ùa lên. Muốn trừ đi cái thói xấu này, không xử tử vài kẻ là không được. Nhưng Từ Giai là kẻ ba phải, ông ta căn bản không làm chuyện này. Thủ phụ không làm thì ai làm? Cho nên không hạ Từ Giai, thay bằng người có năng lực, có bá lực thì Đại Minh vĩnh viễn không có hi vọng.

Thẩm Mặc trầm ngâm, y không biết lời Cao Củng mấy phần thực lòng, huống hồ nhìn hành động vừa qua qua của Từ Giai có chút khí phách, vì sao không thể hi vọng vào ông ta thêm một chút.

- Giang Nam cho rằng ta thèm khát quyền vị của ông ta sao?
Thấy Thẩm Mặc không nói, Cao Củng như bị xỉ nhục cực lớn, kích động nói:
- Cao Tân Trịnh này không phải hạng người đó, nếu là thái bình thịnh thế, ta sớm về nhà rồng rau, viết sách, sống an nhàn rồi. Nhưng cái tổ vỡ làm gì có trứng lành, không cải cách, Đại Minh vong quốc tới nơi, chỉ lo cho mình là không thể.

- Ta không phải là muốn làm khó Từ Giai.
Thần thái ngôn ngữ của Cao Củng khó làm người ta hoài nghi:
- Nhưng thủ phụ nếu là kẻ thiếu năng lực đảm đương cứ chiếm ghế không rời là phạm tội lớn nhất. Nếu có người thích hợp hơn dẫn đầu cải cách Đại Minh, ta nguyện làm tiểu tốt đi đầu vì người đó mở đường dẹp lối.

Phát tiết xong, Cao Củng trầm tĩnh lại:
- Chuyện này ta phải làm dù sao có hơn không, không thể để nội các biến thành nhà riêng của ông ta.

Quách Phác buông một tiếng thở dài;
- Chỉ đành như thế.

Thẩm Mặc biết mình không thể thay đổi được gì nữa, liền nói:
- Nếu lão đại nhân nghĩ thế thì hạ quan giúp ngài làm thuyết khách.

Chuyện đã xong, Thẩm Mặc đứng dậy chuẩn bị cáo từ, đột nhiên Cao Củng nói:
- Hôm trước hoàng thượng hỏi ta, hiện giờ để lão đệ nhập các có thích hợp không.

Thẩm Mặc ngồi xuống, bình tĩnh hỏi:
- Lão đại nhân đáp ra sao?

Cao Củng rất hài lòng với phản ứng của y, nếu là người khác nhất định sẽ vội khiêm tốn nói mình còn trẻ, không thích hợp. Nhưng Thẩm Mặc ung dung thản nhiên lộ sự tự tin mười phần, đúng là lão luyện quá tuổi tác.

Cao Củng nghiêm mặt nói:
- Giang Nam là đại tài trăm năm khó gặp, tư cách danh tiếng công trạng đều đủ, nếu không dùng còn đợi tới bao giờ? Ta long trọng tiến cử lão đệ nhập các. Giang Nam nỗ lực một chút là thành, khi đó ba chúng ta bắt tay phò tá hoàng thượng, lập nên Long Khánh thịnh trị.
Cao củng kích động tới mức giọng run lên, mặt hưng phấn đỏ bừng, như chuyện này đã thành một nửa rồi vậy.

Thẩm Mặc bị nhiệt tình của ông ta cảm nhiễm, nhưng lòng vẫn tỉnh táo, nếu để Cao Củng tiến cử nhập các sẽ khiến Từ Giai phản cảm, càng ngả về phía Trương Cư Chính, được không bằng mất.

Nhưng không thể từ chối, nếu không làm tổn thương Cao Củng, vì thế y nói:
- Nhập các hạ quan cũng muốn, nhưng chuyện quá lớn, lão đại nhân cho hạ quan nghĩ vài ngày rồi trả lời.

Cao Củng hơi thất vọng, nhưng lấy lại tinh thần nói:
- Cũng được, thận trọng một chút không phải là xấu.

Thẩm Mặc cũng thầm thở dài, y cảm nhận được sự cô độc của đối phương, Cao Củng khẳng định đang nghĩ : Than ôi chẳng ai lo thiên hạ cùng ta sao?"

Nhưng mình không thể cột vào làm một với ông ta, ngồi một lúc rồi y cáo từ.

Thẩm Mặc mang tâm sự về phòng, vừa mở cửa liền giật nẩy mình, một người đang ngồi bên bàn đọc sách, nhìn bộ dạng rõ ràng đang đợi y.

Nhìn kỹ té ra là Từ Giai.

Thẩm Mặc vội thi lễ:
- Sư phụ, sao người lại tới đây?

Từ Giai cười, gập sách vào:
- Mấy ngày qua ta bận quá chẳng nói chuyện với ngươi được, nên giờ qua thăm.

- Làm sư phụ đợi lâu rồi.
Thẩm Mặc tới bàn pha trà.

- Chẳng lâu lắm, vừa rồi đi đâu thế?
Từ Giai làm ra vẻ rất tự nhiên.

- Cao các lão gọi đi nói chuyện.
Thẩm Mặc đáp cũng rất tự nhiên, đặt chén trà nóng trước mặt Từ Giai, động toát lưu loát.

Ánh mắt Từ Giai lộ vẻ tán thưởng, ông ta thích trạng thái này của y:
- Nói gì thế?

Thẩm Mặc thở dài:
- Hàn huyên thôi, Cao đại nhân hỏi học sinh chuyện chiếu đăng cơ.

Thấy y không giấu mình, nụ cười Từ Giai càng tươi:
- Ông ta quan tâm chuyện đó thì tốt qua, nội các luôn thiếu người gánh vác trọng trách giúp ta.

- Vâng, Cao các lão tài năng siêu quần, lại thực tế, cũng là tấm gương cho học sinh.
Thẩm Mặc nói thêm:
- Nhưng cách làm quan của Cao các lão thì trong triều có lời bàn tán, không đáng học.

- Chuyết Ngôn cần gì phải tự đánh giá thấp mình.
Từ Giai cười khà khà.
- Trong mắt lão phu, ngươi hơn ông ấy nhiều, Cao Tân Trịnh biết làm việc không biết làm người, làm quan như thế sẽ thiệt thòi lớn.

- Học sinh thụ giáo.

- Đương nhiên ta không lo ngươi phạm phải sai lầm tương tự. Ông ta muốn soạn chiếu đăng cơ, lão phu cầu mà chẳng được, để ông ta tham gia, ngươi cũng tham gia vào, mọi người góp ý làm tốt chuyện đầu tiên của tân triều.
Khí độ của tể tướng đúng là cao hơn Cao Củng nhiều.

- Tuân lệnh.
Thẩm Mặc lại đồng ý.

- Tiên đế nhốt ngươi hơn nửa năm, trong lòng khẳng định không vui hả?

Thẩm Mặc cười gượng:
- Nói vui là giả.

- Ngươi khá lắm.
Từ Giai nghiêm túc nói:
- Có điều ngươi đừng hận tiên đế, hoa mai thơm nhờ lạnh, không có đoạn trải nghiệm đó, sao có ngươi ngày nay?

- Đúng thế.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Nửa năm qua học sinh có nhiều thời gian suy nghĩ, nhiều chỗ trước kia chưa hiểu giờ đã thông cả rồi.

- Đó là thu hoạch lớn, cuộc đời vốn luôn có sự chìm nổi, sao lúc nào cũng ở trên đỉnh cao được? Lúc xuống đáy vực phải giữ cái tâm tĩnh, suy nghĩ thiếu sót của mình, khi trở lại sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Từ Giai vuốt râu nói:
- Nói ra từ khi ngươi từ đông nam về đã hơn một năm chưa làm việc hả?

- Học sinh hổ thẹn.

- Tân đế đăng cơ, vạn sự đổi mới, chính là lúc ngươi thi triển hoài bão.

- Xin nghe sư phụ sai bảo.
Thẩm Mặc cung kính nói.

- Với kinh nghiệm danh vọng của ngươi lãnh đạo một bộ không ai có thể nói gì?
Từ Giai sớm có tính toán:
- Cao Củng nhập các, ghế thượng thư lễ bộ để trống, ngươi tới đó quá độ, đợi thời cơ thích hợp nhập các.

- Nhập các?
Từ Giai không ngờ Từ Giai trực tiếp như thế, nhưng với ông ta phải giữ thái độ khiêm nhường:
- Có phải còn quá sớm, học sinh chưa chuẩn bị, muốn học tập thêm vài năm nữa.

- Nhập các rồi học tập cũng thế, lão phu còn có thể làm vài năm nữa, có thời gian cho ngươi vừa làm vừa học.
Từ Giai cười hơi gian:
- Nội các chú trọng nhất là thứ tự trước sau, dù ngươi có đi sau người ta một ngày, cũng sẽ ở dưới người ta cả đời. Chiếm lấy vị trí trước đi, mấy năm nữa lão phu 70 nghỉ hưu, vừa khéo đám trẻ các ngươi trở nên trưởng thành..
Khuôn mặt ông ta đầy vẻ hưng phấn:
- Các ngươi trẻ trung mạnh mẽ, nhất định làm tốt hơn ta, Đại Minh dựa vào các ngươi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.