Thanh Mai

Chương 2




Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, cô nào biết, cô chỉ cảm giác lqd được gương mặt của người xa lạ kia rất đẹp mắt, dáng người tạm được liền. . . . . . Liền. . .Này nọ thôi. Có thể là đã quá dũng mãnh rồi hay không, chỉ một lần trong đó thôi mà? Ông trời ơi thổ địa ơi, lần đó cô đã làm cái gì vậy? Có công bằng hay không vậy? Ai có thể giải thích cho cô hai chữ đó là sao không?

"Không biết người ta mà còn dám lên giường cùng người ta?" Anh hai vô cùng đau đớn biểu hiện ra một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*. Sao bảo bối của mình lại thành ra như vậy thế nhưng lại bị một người xa lạ lừa đi?

(* Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: được ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Tiêu Hòa Nhã im lặng, biết ai lên giường cùng mình sao? Nói không chừng đã bị bọn họ đuổi theo chém cái tay nhỏ bé này rồi, huống chi là lên giường?

"Sau đó thì sao? Em biết lai lịch của anh ta rồi hả?" Coi như là anh ba giữ được bình tĩnh, bây giờ tìm ba đứa bé quan trọng hơn. Bất luận thế nào cũng phải khiến cái tên kia chịu trách nhiệm, bằng không Tiểu Nhã phải làm sao? Đứa bé phải làm thế nào?

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, cái này được gọi là tình một đêm sao? Để người ta phụ chịu trách nhiệm còn gọi là tình một đêm sao? Cô rất phóng khoáng, sao cô không biết được cho nên chỉ tặng thẻ Rosa vàng làm thù lao liền phủi mông bỏ đi, đây mới gọi là tình một đêm.

Kết quả là ba anh em nhà họ Tiêu hoàn toàn há hốc mồn, chưa bao giờ nghĩ tới em gái của mình lại rộng rãi như vậy. Anh cả không ngừng hít sâu hi vọng nhờ vào phương thức đó khống chế mình bùng nổ sự tức giận.

"Làm sao bây giờ?" Tiêu Mặc Tinh nhỏ giọng hỏi. Liếc mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã đang giả bộ ngoan hiền.

Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ, cũng biết lần đó mình quá không lý trí, hu hu. . . . . . Sao cô biết làm cái đó có thể mang thai? Mẹ nó, dưới cái nhìn chăm chú của ba anh trai, Tiêu Hòa Nhã từ từ chui vào trong chăn, hi vọng nhờ vào nó để dời tầm mắt của mọi người.

Ba người nhìn cô như một con sâu quấn mình trong chăn, chỉ có thể không tiếng động lắc đầu thở dài. Nếu mà ba biết chuyện này có thể đưa toàn bộ bọn họ đi xử tử hay không? Còn cuộc sống sau này của em gái thì sao?

"Xóa xạch đứa bé này!" Cuối cùng trải qua suy tính kỹ lưỡng, anh cả mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra hai vị khác lập tức kinh hãi. Tiêu Mặc Vân cùng Tiêu Mặc Tinh liếc mắt nhìn nhau, mặc dù đứa bé vô tội, nhưng vì tương lai của Tiểu Nhã, đứa bé này không thể giữ lại, nghĩ đến đây, hai người liền muốn gật đầu đồng ý.

Lúc này Tiêu Hòa Nhã đột nhiên từ trong chăn ngồi dậy, lớn tiếng tỏ rõ lập trường: "Không được, em không đồng ý!"

"Cái gì?" Ba người trăm miệng một lời, em ấy còn dám nói không đồng ý?

Lần này Tiêu Hòa Nhã không trốn tránh, mở miệng nói: "Anh, em không muốn phá thai!" Có lẽ việc làm trước đó là do quá xúc động, thế nhưng đây là một sinh mạng, tại sao có thể nói không cần là không cần được, có phải vì nó là người thừa nên không cần chịu trách nhiệm hay không.

"Vậy cuộc sống sau này của em thì thế nào?" Anh cả tức giận không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là anh hai Tiêu Mặc Vân hỏi.

"Sau này sao!" Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng bật cười: "Các anh sợ em có đứa bé thì sau này không có ai muốn đúng không? Thật ra thì em cũng không muốn lập gia đình, hay là các anh cảm thấy không nuôi nổi em?"

"Chẳng lẽ em muốn độc thân cả đời?" Tiêu Mặc Tinh bởi vì lời nói của cô mà bật cười. Đúng là không thể nào yên tâm được. Nếu sau này hối hận thì làm sao?

Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cười, đưa tay lôi kéo anh trai còn đang tức giận bên cạnh: "Anh, anh cũng đừng tức giận, em chỉ tò mò, lần sau không bao giờ xúc động nữa, anh cứ thoải mái đi! Em sẽ sinh ra một đưa bé xinh xắn, sau đó anh dẫn dắt nó vào giới giải trí, nói không chừng sau này nó còn đỏ* hơn cả anh nữa!" (*đỏ ở đây có thể hiểu là thành công nhé)

"Cũng không phải là trứng tôm muốn đỏ như vậy làm gì?" Tiêu Mặc Tân nhỏ giọng trách cứ. Nhưng cũng không còn tức giận bằng lúc trước.

Tiêu Hòa Nhã cười càng rực rỡ: "Anh, yên tâm đi, nếu sau này em gặp người trong lòng, thế nhưng anh ta lại bởi vì chuyện này mà không thích, như vậy người kia cũng không đáng được em thích không phải sao?"

"Bây giờ em lại có lý rồi!" Tiêu Mặc Vân trừng cô, bất kỳ người đàn ông nào đều không hi vọng người phụ nữ của mình thích đã từng sinh đứa bé cho người khác

"Anh, cùng lắm thì em không kết hôn! Không thích người khác!" d đ lqd Nói không chừng sau này vẫn có thể tìm được ba của đứa bé, đến lúc đó anh ta đã kết hôn thì sẽ ném đứa bé cho anh ta, không kết hôn thì thôi, ha ha ha. . . . . . Đến lúc đó rồi nói sau, hiện tại cô cũng không biết gì.

"Được! Vậy thì giữ đứa bé lại!" Cuối cùng Tiêu Mặc Tân quyết định, "A Tinh, chú đi xin cho Tiểu Nhã tạm nghỉ học!"

"Vâng!"

Biệt thự nhà họ Hạ. Hạ Ngưng Nhật nhận được điện thoại từ bệnh viện.

"Ông chủ, cô gái được đưa tới tối nay chỉ là bị động thai không có những chuyện khác, ngài không cần lo lắng!" Chủ nhiệm của bệnh viện Hạ thị báo cáo với Hạ Ngưng Nhật.

Hạ Ngưng Nhật sững sờ, "Ông nói là cô ấy mang thai?"

"Vâng! Đã có thai hai tháng rồi!" Chủ nhiệm bên kia vui mừng nói.

"Được, tôi biết rồi, các ông nên chăm sóc nhiều hơn!" Hạ Ngưng Nhật dặn dò xong lúc này mới để điện thoại xuống. Vừa mới xoay người liền nhìn thấy mặt mày của em trai bảo bối tái xanh.

Thượng Quan Ngưng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi thẳng lên lầu. Không để ý tới Hạ Ngưng Nhật kêu gào ở phía sau.

Vẻ mặt của Hạ Ngưng Nhật cũng khó xử, cái cô bé kia thoạt nhìn không phải là loại con gái làm xằng làm bậy ở bên ngoài, sao lại như vậy?

Không ai biết Thượng Quan Ngưng dùng bao nhiêu sức lực mới nhịn xuống lửa giận ngút trời của mình, cô ta mang thai? d đ lqd Thật không ngờ không biết tự trọng như thế? Thật uổng phí anh đối xử đặc biệt với cô ta. Anh cho là cô ta chỉ hơi mơ hồ một chút, có lúc ham chơi, hôm nay ở vương triều Liệt Diễm nhìn thấy cô ta, nếu không phải còn có chuyện này anh sẽ thật sự tin tưởng lý do của cô ta, bởi vì Ôn Tiểu Noãn mười tám tuổi rồi nên mới đi tìm hiểu một chút kiến thức, hừ, xem ra là anh tự cho là đúng thôi.

Tiêu Hòa Nhã, cô làm tôi quá thất vọng!

Ngoài cửa, Hạ Ngưng Nhật giơ tay lên vừa muốn gõ cửa suy nghĩ một chút lại thôi. Ý vị sâu xa nhìn cửa chính liền xoay người rời đi.

"Ngưng Nhật, d đ lqd đã trễ thế này con còn đi ra ngoài sao?" Thượng Quan Vân mới từ thư phòng đi ra liền nhìn thấy Hạ Ngưng Nhật vội vàng mở miệng hỏi.

Hạ Ngưng Nhật vừa định nói lại dừng lại, về chuyện này thì đừng để cho mẹ biết được, vì vậy cười cười mở miệng nói: "Con có chuyện cần đi ra ngoài xử lý một chút, sẽ lập tức trở lại! Mẹ nên nghỉ ngơi sớm một chút!"

"Ừ, được, con đi nhớ chú ý an toàn!" Thượng Quan Vân cười nhạt ôn hòa đáp.

"Dạ!" Hạ Ngưng Nhật gật đầu một cái, lúc này mới xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, Hạ Ngưng Nhật liền gọi điện thoại cho trợ lý của mình, "Dạ Nhiễm Tuyết, cùng tôi đi bệnh viện một chuyến!"

"Vâng, sau năm phút tôi sẽ tới!" lê/quý/đôn Không đợi Hạ Ngưng Nhật đang nói chuyện liền trực tiếp cúp điện thoại.

Năm phút sau, một chiếc Benz màu đen vững vàng dừng ở trước biệt thự nhà họ Hạ. Đợi Hạ Ngưng Nhật lên xe liền nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Bệnh viện, Hạ Ngưng Nhật bảo Dạ Nhiễm Tuyết tìm cách lừa bảo vệ của con trai thứ hai nhà họ Tiêu rời khỏi phòng bệnh nửa giờ. lê*quý*đôn Sau đó tiến vào phòng bệnh.

Cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, vốn là đang ngủ thiếp đi Tiêu Hòa Nhã chậm rãi mở mắt, lúc thấy Hạ Ngưng Nhật nhất thời sửng sốt: "Hiệu. . . . . . Không đúng, anh là Hạ Ngưng Nhật! Anh trai của Hiệu Trưởng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.