Thanh Mai

Chương 10: Chương 10 (end)




"Vậy anh thử một chút đi!" Chúc Tân Ước cũng không sợ, từ trước giờ gặp cái dạng gì trong hoàn cảnh nào cô đều đã trãi qua sao có thể bị điểm này uy hiếp dọa cho phát sợ. . . Cô ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tiêu Mặc Vân, cảm thấy đôi mắt này đen bóng thâm thúy không tầm thường, mà nó lại đen giống như nhỏ ra mực, càng giống như có lực hút khiến cho mình bị hãm sâu vào trong đó.

Tiêu Hòa Nhã cũng sửng sốt một chút, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ánh mắt đờ đẫn của búp bê này, không thể nào, chẳng lẽ là bị anh hai mê hoặc? Tiêu Hòa Nhã lại nhìn anh hai của mình, không phải cô muốn đả kích, chứ anh hai tối đa cũng chỉ có thể đạt tới trình độ tám phần thôi, không thể coi là trai đẹp cực phẩm được.

"Để dao xuống!" Tiêu Mặc Vân thấp giọng nói, giống như là ma chú, sau khi nghe Tiêu Mặc Vân nói, con dao trong tay Chúc Tân Ước cứ thế rớt xuống.

"Bây giờ nói cho tôi biết, tại sao muốn tổn thương tiểu Nhã?" Tiêu Mặc Vân tiếp tục hỏi.

"Thượng Quan Ngưng!" Như tượng gỗ, vẻ mặt Chúc Tân Ước không chút thay đổi trả lời.

"Quên cái người tên Tiêu Hòa Nhã này đi, quên luôn chuyện hôm nay!" Tiêu Mặc Vân nói xong đưa tay tới bên tai Chúc Tân Ước vỗ thành tiếng, Chúc Tân Ước giống như bị người điểm trúng huyệt ngủ từ từ ngã xuống.

"Anh!" Tiêu Hòa Nhã cũng bị hù sợ, còn kém không có ngã xuống theo.

Tiêu Hòa Nhã khẽ vươn tay kéo Tiêu Mặc Vân lại, "Anh, chiêu của anh rất lợi hại, lúc nào thì dạy em học?"

Tiêu Mặc Vân không để ý đến cô, mà giương mắt nhìn về phía mấy người áo đen nằm trên mặt đất bên kia đang trợn mắt há mồm, khẽ hừ một tiếng: "Bây giờ các người mang theo người phụ nữ này biến mất cho tôi, nếu như sau này cô ta còn xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, bảo đảm tôi sẽ khiến cho cô ta tự mình nhảy lầu!"

Nhất thời mấy người kia đều sợ, nhớ tới dáng vẻ, ánh mắt đờ đẫn của Chúc Tân Ước, không một ai dám hoài nghi lời nói người đàn ông này.

"Mau mang người cút đi cho tôi!" Tiêu Mặc Vân lạnh lùng nói.

Vừa nghe những lời này, mấy người kia lập tức nhịn đau bò dậy, vội vội vàng vàng mang Chúc Tân Ước rời đi tầm mắt người khủng bố này. Trong lòng thầm sợ hãi, chẳng lẽ người này biết yêu thuật?

Đi mau đi mau! Nếu không bị hạ chú sẽ không tốt! Đi nhanh lên! Vì vậy đoàn người nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Chờ sau khi bọn hắn đi, Tiêu Hòa Nhã mới nhìn về hướng anh trai mình, ánh mắt nhìn thẳng khiến người phát sợ.

Nhưng Tiêu Mặc Vân là người thế nào? Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm nhưng anh mắt vẫn không nháy, tim không đập nhanh, mặt không đỏ, hơi thở không gấp."Đi, về nhà!"

Mới vừa đi hai bước, đột nhiên mặt của Tiêu Hòa Nhã trắng bệch, cả người từ từ trượt xuống. Thật may là Tiêu Mặc Vân tinh mắt nhìn thấy, cả người nhanh nhẹn ôm cô trở lại ngực của mình, "Tiểu Nhã, em làm sao vậy?"

"Anh, bụng em đau quá!" Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã biến thành trắng bệch, trên trán mồ hôi lạnh giăng đầy, âm thanh nói chuyện cũng không nghe rõ mấy.

"Đừng hù dọa anh!" Sắc mặt Tiêu Mặc Vân cũng trắng bệch theo, “Em muốn biết thì anh liền nói cho em biết, em đừng làm anh sợ!"

"Anh, là đau thật đó, không phải hù dọa anh đâu!" Tiêu Hòa Nhã thê thảm nói, cô nào có ý định hù dọa anh!

Lời này vừa nói ra, Tiêu Mặc Vân đâu còn thời gian để sợ, trực tiếp ôm em gái mình hướng bệnh viện chạy đi, đáng chết, sớm biết thế thì không để những tên kia bỏ đi nhẹ nhàng như vậy.

Tiêu Hòa Nhã đổ mồ hôi hột, trong lòng cũng sợ tới cực điểm, tuy nói trước kia từng có ý niệm phá thai, nhưng cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua rồi biến mất, bị hành hạ thai nghén lâu như vậy, nhưng cô rất yêu cái thai này, mỗi ngày cô đều thận trọng vì sự bình an của thai nhi, cô cũng không hy vọng “quả bóng nhỏ” xảy ra chuyện gì.

"Tiểu Nhã, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu!" Nghe nhắn tin Tiêu Mặc Tinh chạy tới, trên xe Tiêu Mặc Vân ôm Tiêu Hòa Nhã ngồi ở phía sau, còn anh ngồi ở ghế tài xế vội vã lái xe hướng bệnh viện đi.

"Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm?" Luôn luôn ôn tồn nho nhã, Tiêu Mặc Tinh rốt cuộc cũng khống chế không được mắng ra tiếng.

"Thượng Quan Ngưng, Hiệu trưởng của tiểu Nhã !"

"Là nhị thiếu gia nhà họ Hạ?"

Khi Thượng Quan Ngưng trở lại tổng bộ Liệt Diễm vừa đúng lúc đụng phải mấy anh em bị thương cùng với Chúc Tân Ước đang hôn mê bất tỉnh, không khỏi nhíu nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

"Lão. . . . . . Lão đại!" Mấy người kia một phen chột dạ, nếu để cho lão đại biết bọn họ đi tập kích người phụ nữ của anh ta còn bị người ta đánh trở lại, ắt chỉ còn đường chết? Nhưng không nói đến lúc bị tra ra tới vậy thì không phải là chết cũng không thể tạ hết tội rồi.

"Nói!" Gương mắt anh tuấn của Thượng Quan Ngưng chợt thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người trước mặt này, Nhất, Nhị, Tam, Tứ ở sau lưng anh, cũng vậy mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn mấy người đó, đám người này có phải sống thoải mái đã lâu nên quên mất ai là lão đại?

"Lão. . . . . . Lão đại!" Mấy người kia vừa nghe giọng nói lạnh lùng này, nhất thời hai chân như nhũn ra, nhất nhất quỳ xuống, "Lão đại, là như vầy, tiểu thư tra được người thích người phụ nữ mang thai kia, bèn kêu chúng tôi đi đến đó định đem người phụ nữ kia đưa đến bệnh viện phá bỏ đứa bé kia, chúng tôi. . . . . ."

Thân hình cao lớn của Thượng Quan Ngưng nghe đến đó thì cứng đờ, sau đó một tay trực tiếp túm chặt vạt áo người nọ nhấc hắn ta lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén giống như lưỡi dao, hận không thể giết chết mấy người tự cho là đúng này: "Hiện tại cô ấy như thế nào?"

"Chúng tôi không có cơ hội đả thương cô ấy, cô ấy thật sự không có việc gì!" Người nọ nuốt nước miếng một cái, kinh hồn bạt vía nói.

Thượng Quan Ngưng lấy một tay đẩy hắn tới trước, người nọ mất thăng bằng trực tiếp té ngã trên đất, Thượng Quan Ngưng xoay người cũng không thèm nhìn tới mấy người đang quỳ dưới đất cùng với Chúc Tân Ước nằm ở một bên: "Đại Nhất, Đại Nhị, đem mấy người này tất cả đưa đến phân bộ đánh năm mươi côn, Chúc Tân Ước đưa về nhà không được bước vào tổng bộ Liệt Diễm!"

"Dạ!" Hai người Đại Nhất, Đại Nhị gật đầu, sau đó Đại Nhất liền dẫn mấy người kia đi chịu phạt, Đại Nhị phái người tìm xe đưa Chúc đại tiểu thư về nhà.

Đại Tam, Đại Tứ đi theo sau lưng Thượng Quan Ngưng: "Lão đại, hay là mau chóng đến xem cô gái kia một chút?" Đại Tứ hỏi.

"Không cần, nếu không còn chuyện gì thì. . . . . ." Thượng Quan Ngưng lời nói còn chưa nói hết, điện thoại đặt trong túi áo liền vang lên, Thượng Quan Ngưng nhìn số điện thoại gọi tới nhất thời nhíu nhíu mày.

"Có chuyện gì?" Giọng điệu Thượng Quan Ngưng không tốt hỏi.

"Hừ, Hạ Ngưng Nguyệt, chú nói chuyện thật can đảm, dầu gì anh cũng là anh trai chú!" Hạ Ngưng Nhật bên kia bị giọng nói của em trai mình cũng làm cho cực kỳ khó chịu, lúc này mới hơi cắn răng nghiến lợi nói.

"Cũng không biết ai là anh, nói không chừng ban đầu là tôi ra trước tiên!" Thượng Quan Ngưng mặc kệ vẫn như cũ không nhường, do người này ra sức nói Tiêu Hòa Nhã là vợ tương lai của mình, sao bây giờ mình nghe thấy hình như anh ta mất hứng thế nào ấy?

Hạ Ngưng Nhật hình như nghĩ tới chuyện gì, liền quyết định đại nhân đại lượng không so đo tính toán, ai bảo hắn làm anh chi?

"Thôi, chú bất nhân nhưng tôi không thể bất nghĩa, vợ con chú hiện tại đang nằm trong bệnh viện của Hạ thị, chú nhanh đi xem một chút!" Hạ Ngưng Nhật nói xong cũng không đợi anh đáp lại liền cúp điện thoại.

Nhưng mà câu nói “vợ con” của người kia chọc giận Thượng Quan Ngưng, "Hạ Ngưng Nhật, anh còn ở đây nói hươu nói vượn cẩn thận tôi diệt anh!" Thượng Quan Ngưng cực kỳ tức giận quát vào cái điện thoại đã cắt đứt liên lạc.

"Lão đại, có đi đến bệnh viện không?" Đại Tam hơi run rẩy hỏi.

"Đi!" Mặc dù cực kỳ tức giận, nhưng vẫn không yên lòng Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.