Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi

Chương 4: Âm thầm làm chuyện xấu




Phác Tuệ Linh gật gật đầu, trên mặt Vương Huy và Vương Cúc lập tức xuất hiện vẻ vui mừng, Vương Huy lập tức chuẩn bị một phần danh mục quà tặng mới, đưa đến cho Trần Nguyên.

Hiện tại Trần Nguyên cũng đã thoát ra khỏi trạng thái kích mỹ nữ Triều Tiên mang đến cho hắn mấy ngày nay, trong lòng hắn thật sự có chút quyến luyến, cái này giống như nhấm nháp một món ăn mỹ vị, luôn lưu lại một chút quyến luyến.

Nhưng như vậy mới có thể để cho mình ngẫu nhiên sẽ nhớ đến, trong đời này, đã từng có một câu chuyện như vậy.

Hiện tại hắn cần làm chính sự .

Liêu quốc và Đại Tống bây giờ là một bộ dạng mưa gió sắp nổi lên, tình thế làm cho tất cả mọi người cảm thấy khẩn trương.

Đại Tống hiện tại rất bị động, nguyên nhân bị động là người Đông Doanh dùng một loại phương thức rất giảo hoạt giải quyết Triều Tiên, một chiêu này hoàn toàn làm rối loạn bước chân Trần Nguyên đã dự định tốt.

Chỉ là, Liêu quốc cũng rất bị động, bởi vì trước đây Liêu Hứng Tông không cân nhắc đến vấn đề chiến tranh.

Bọn hắn đều bị thế cục Triều Tiên làm cho vội vàng.

Hiện tại song phương chỉ thể hiện mình không ngại đánh, vẫn chưa chính thức đấu võ.

Nhân Tông cũng có chút do sợ hãi, cái sợ hãi này đến từ việc trước kia hắn nhiều lần bị Liêu Hứng Tông khi dễ, nỗi sợ trong lòng đã trở nên thâm căn cố đế, ngoại trừ thật sự đánh ngã Liêu quốc một lần ra, hắn không có biện pháp nào để tiêu trừ loại tâm tình của mình bây giờ.

"Thế Mỹ, mật thám của chúng ta đưa tới tin tức là, quân đội Liêu quốc đã xuất phát về hướng ba cửa ải, hơn nữa bọn hắn đã bắt đầu trưng dụng binh lính rồi, dự tính trong vòng hai tháng, quân đội của bọn hắn sẽ đạt tới một trăm vạn, trong vòng nửa năm, có thể thu thập hai trăm vạn đại quân, có thể thật sự đánh nhau không?" Thanh âm Nhân Tông lộ ra sự hưng phấn và sợ hãi.

Trần Nguyên hiểu tâm tình của hắn bây giờ, lập tức cười một tiếng, có vẻ rất thoải mái, nói: "Có thể sẽ xảy ra, vạn tuế, tuy binh lực dồn lên phía bắc là vì hấp dẫn Liêu quốc, làm cho bọn họ không thể tham gia chiến tranh Triều Tiên quá nhanh, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa bọn hắn xuôi nam đánh chúng ta."

Sau khi Nhân Tông nghe, liền gật đầu, Trần Nguyên nói tiếp: "Thần cho rằng, chúng ta nên chuẩn bị chiến tranh cùng Liêu quốc, đồng thời cũng nên tránh việc đánh trực tiếp với người Liêu quốc vào lúc này, không nên quá kích thích bọn hắn."

Nhân Tông thở dài một tiếng, nói: "Những đại thần kia không đồng ý với việc ta điều tất cả binh lực lên phía bắc, Thế Mỹ, ta thật sự không dám suy nghĩ, khi tin tức chúng ta khai chiến cùng người Đông Doanh truyền ra, những ngôn quan kia sẽ nói như thế nào, ngươi biết không, lần này ngươi tìm cho trẫm một cái phiền toái quá lớn đấy."

Trần Nguyên biết rõ, bên trong quân chế Tống triều, quân đội xuất chinh phải do Binh bộ hoạt động, hoàng thượng ngự phê, mặc dù là hiện tại đã cải cách quân chế, nhưng điểm này vẫn chưa được biến đổi.

Binh bộ gửi công văn đi và Nhân Tông phê chỉ thị, đều ghi rõ ràng rành mạch, bảo Địch Thanh ở lại phủ Hà Gian.

Thời điểm những đại thần triều đình kia biết chuyện, Địch Thanh không đi phủ Hà Gian, mà là đang đi nửa đường, liền vòng về Đông Doanh, bọn hắn sẽ náo ngất trời.

Trần Nguyên để mấy trăm chiếc thương thuyền tại hải cảng Bồng Lai, tất cả đã kéo buồm đi về hướng Đông Doanh, trên đó căn bản không phải là vật tư bán cho Đông Doanh, mà là cung cấp cho binh sĩ Địch Thanh, tất cả tám vạn tinh binh.

Khi bọn hắn xuất hiện tại Đông Doanh Nagasaki, người cảm thấy khiếp sợ, không riêng gì chỉ có người Đông Doanh, mà ngay cả người Triều Tiên, người Liêu quốc, thậm chí là chút ít triều thần không rõ chân tướng Đại Tống, đều sẽ cảm thấy rung động.

Đây là kế hoạch của Trần Nguyên, đánh lén Đông Doanh trước, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, thành lập một cái điểm dừng chân vững chắc tại Đông Doanh, hình thành ưu thế tuyệt đối, bức bách những quân đội Đông Doanh tại Triều Tiên kia trở về, tiến hành một hồi quyết chiến trên biển.

Chỉ cần mình đánh thắng trận hải chiến kia, quân đội Đông Doanh tại Triều Tiên sẽ lâm vào một loại khốn cảnh không có hậu viện, không có tiếp tế.

Đông Doanh cũng sẽ mất đi lực lượng hải phòng(phòng ngự trên biển), như vậy, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều.

Chỉ là, tựa như Nhân Tông lo lắng, một khi chiến tranh khai hỏa, những ngôn quan kia sẽ đứng ra nói chuyện

Dù sao, từ góc độ quân tử mà nói, một mặt thương lượng thiết lập quan hệ ngoại giao với người ta, một mặt lại phái binh đi đánh lén người ta, nói là bán một đám vật tư để cho người ta giải quyết chiến tranh, kết quả lại là dẫn chiến tranh vào nhà người ta, thật sự là không thể nào nói nổi.

Không thể nào nói nổi vốn là sự tình không sao cả, làm cho bọn họ vô pháp tiếp nhận, chính là lúc này đây, ngay cả Nhân Tông cũng lừa gạt bọn hắn rồi, đây là lần đầu tiên Nhân Tông lừa gạt những triều thần kia.

Cho nên, Nhân Tông dám nói, đợi đến thời điểm chiến tranh Đông Doanh khai hỏa, chính mình sẽ phải đối mặt với một phen mưa to gió lớn trên triều đình.

Trần Nguyên cảm thấy cái này là một chuyện tốt, Nhân Tông đã học được cách gạt người rồi, chuyện này không có gì là không tốt, làm người không thể quá quân tử, làm hoàng thượng càng phải xảo trá một chút mới được.

Hắn nhìn thần sắc Nhân Tông, nhẹ nhàng nói: "Vạn tuế, chỉ có như vậy mới có thể để cho chúng ta thắng nhẹ nhàng hơn một ít, nếu như chúng ta có thể nhanh chóng đánh hạ Đông Doanh, vậy thì chỉ cần không quá kích thích Liêu quốc, bọn hắn sẽ không phát phát động chiến tranh, cái này là biện pháp tốt nhất rồi."

Nhân Tông khẽ lắc đầu, nói: "Cái gì mà biện pháp tốt nhất? Đây cũng là vì không có phương pháp nào để xử lý, trẫm chỉ muốn biết rõ, ngươi có nắm chắc đánh thắng người Đông Doanh trên biển không?"

Trần Nguyên gật đầu, nói: "Có, tuy kinh nghiệm tác chiến của thủy sư chúng ta chưa đầy đủ, nhưng số lượng đội thuyền chúng ta nhiều đối phương mấy lần, cho dù không thể một trận chiến tiêu diệt đối thủ, cũng không có vấn đề gì, chỉ cần xưởng đóng tàu chúng ta không ngừng sản xuất, mỗi tháng có thể bảo đảm có hai trăm chiến thuyền xuống biển, đây là việc người Đông Doanh căn bản làm không được."

Nhân Tông biết rõ những điều này, sở dĩ hắn hỏi lần nữa, là hắn muốn có được một điểm an ủi, nhưng hỏi rồi, hắn phát hiện trong lòng của mình vẫn có chút khẩn trương, hai cánh tay vắt chéo sau lưng, chăm chú nắm vào nhau, đi tới đi lui hai vòng.

Trần Nguyên không hề lo lắng về chuyện hắn thay đổi chủ ý, đội tàu của Địch Thanh đã bắt đầu xuất phát, mũi tên bắn ra không thể thu lại được.

Nhiều lắm là hơn mười ngày, bọn hắn sẽ lên đất liền Đông Doanh, lúc này không chỉ nói đến Nhân Tông, chính là chút ít ngôn quan cũng không dám ngăn cản đối với các kế hoạch về sau.

Vì để cho Nhân Tông đỡ lo lắng hơn một ít, Trần Nguyên nhẹ nhàng nói: "Vạn tuế yên tâm, ta có ý định tự mình đi Đông Doanh, không đầy nửa năm, tất nhiên sẽ mang tin tức tốt về cho vạn tuế."

Nhân Tông sửng sốt một chút, hỏi: "Ngươi muốn tự mình đi?"

Trần Nguyên gật đầu, nói: "Vâng, đánh hạ Đông Doanh xong, còn có rất nhiều chuyện phải làm, chỗ đó cách Đại Tống quá xa, nếu như không thành lập một cơ quan thống trị cường lực, ta lo lắng phản kháng ở Đông Doanh nổi lên quá mạnh, sẽ làm chúng ta sa lầy ở đó."

Từ Đại Tống đến Đông Doanh, phải ngồi thuyền, đến đi một lần, ít nhất cũng phải mất thời gian gần hai tháng, điều này có ý nghĩa, một khi Đại Tống nhận được tin tức Đông Doanh phản loạn, thời điểm phái binh sĩ đi bình định, thế cục đã vô pháp khống chế.

Nhân Tông ừ một tiếng, nói: "Ngươi đi một tý cũng tốt, chuyện nơi đây ngươi yên tâm, trong nhà có cái gì không bỏ xuống được, cứ nói với ta, định khi nào thì đi?"

Trần Nguyên nói: "Vạn tuế yên tâm, sự tình trong nhà, ta sẽ an bài tốt, chậm nhất là ngày hôm sau sẽ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.