Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 6: Cửa trường học (1)




Sắc mặt Hàn Băng trắng bệch, thân thể cứng đờ, nhìn chằm chằm thanh niên ma đạo quét qua phía chân trời như sao chổi.

Thạch Thiên Hàn tựa vào ngọn núi, nhìn qua không chút quan tâm, lại nhìn hắn tựa như cười tựa như không.

- Chạy!

Hàn Băng không chút nghĩ ngợi, ở trước mặt người đàn ông cường đại như ma thần, hắn tất nhiên không nắm chắc thủ thắng.

Thạch Thiên Hàn hai chân như ảo ảnh, bay nhanh nhẹ đạp vào hư không và vách núi, như âm hồn không tan, gắt gao bám hắn, cự ly gần từng chút.

Hàn Băng tuy rằng tu vi áp chế Thạch Thiên Hàn một bậc, nhưng về công pháp, Pháp Bảo kém khá xa đối phương.

Hai người trong bóng đêm, vừa đánh vừa lui, Hàn Băng toàn lực vận chuyển Pháp Bảo phòng ngự, bị đánh chật vật.

Mỗi một khắc, hắn đột nhiên xoay người, cự kiếm trong tay như chém ra tia sét, chặn Ma Hoàng Kiếm, thân hình liên tục lui về sau.

- Dương Phàm! Ngươi còn dám đuổi theo ta, chẳng lẽ ngươi lại không quan tâm Tiên Hồng Y Quán, an nguy của Dương gia bảo sao?

Hàn Băng cắn rằng, trong mắt lộ ra âm lệ và trào phúng.

- Tiên Hồng Y Quán và Dương gia bảo?

Sắc mặt Thạch Thiên hàn hơi biến đổi, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm không tốt.

- Ha ha haHàn mỗ thật sự không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu ngươi giết chết không ngừng thì chờ Tiên Hồng Y Quán và Dương gia bảo bị hủy diệt đi.

Cự kiếm màu đen trong tay Hàn Băng, bị Thạch Thiên Hàn áp chế một chút, lại cười to với vẻ điên cuồng.

- Chẳng lẽ bị tập kích, không chỉ có Ngũ Bàn Sơn?

Thạch Thiên Hàn biến sắc.

Bá Vèo

Tường Vân Ngoa dưới chân run lên, Thạch Thiên Hàn rời khỏi mười mấy trượng, cùng lúc như thế một luồng xà ảnh màu đen, như tia chớp quấn đến trước người Hàn Băng, tốc độ nhanh đến khó tin.

Hàn Băng theo bản năng tránh né, nhưng xà ảnh màu đen này dường như có linh tính, cuống lấy hắn như trước.

Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên sau khi thăng cấp, có linh tính và trí tuệ càng mạnh, khó thể né tránh quấn quanh trong phạm vi hẹp.

Hàn Băng bị Hấp Huyết Xà Tiên quán quanh, thân thể tê rần, theo bản năng liền vận chuyển Pháp Bảo phòng ngự, ma quang phóng lên cao,

Phốc.

Nhưng vào lúc này, một con băng xà nhỏ, xuất hiện bên cạnh hắn, một luồng băng diễm trong suốt, đóng băng hắn.

rằng rắc.

Ma khí cuồng bạo xé rách tầng băng từng chút rồi tan chảy.

Nhưng giờ phút này, một tiếng xuy xuy truyền đến từ bên cạnh, một con độc hạt to lớn được bao trùm áo giáp màu bạc, xuất hiện bên người hắn.

Hồ quang màu u lam xuất hiện trong đôi mắt, hóa thành thần thông độc thuật vô hình, xông vào trong linh hồn của hắn.

Hàn Băng mặc dù không sợ độc thuật mức độ này nhưng vẫn phải bị ảnh hưởng, linh hồn chấn động nhẹ, phân thân hóa giải độc thuật quỷ dị thương tổn linh hồn.

Mà trong nháy mắt này, kết quả thân thể bị khống chế.

Tê tê

Khí đông lạnh màu trắng từ trong miệng của Lưu Ly Hàn Tinh Xà bắn ra, tiến thêm một bước đóng băng hắn.

Mà Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên, mạnh mẽ cuốn lấy thân thể người này, tứ chi truyền đến cảm giác tê liệt.

Đây vẫn là lần đầu Lưu Ly Hàn Tinh Xà và Phệ Hồn Độc Hạt Vương liên thủ, hiệu quả vượt quá tưởng tượng.

- Ha ha haĐi chết đi.

Ma Hoàng Kiếm trong tay Thạch Thiên Hàn tạo nên trường hà ma khí cuồn cuộn, kinh thiên địa khiếp quy thân, chính diện đánh lên trên băng tầng.

rằng rắc.

Không thể ngăn ma khí bá đạo và kiên cố tuyệt luân, lập tức đánh toàn bộ băng tầng thành mạnh nhỏ.

Hàn Băng trong nháy mắt khôi phục lại, cũng kém một chút, nâng cự kiếm màu đen, chặn đứng kiếm khí như rồng dài màu đen với khí thế mạnh mẽ kiên cố.

rằng rắc.

Áo giáp đen trên người hắn lập tức bị chém ra vết rách, kiếm khí cường đại có mọi chỗ, lập tức xâm nhập vào trong cơ thể.

Phốc.

Thân thể Hàn Băng chấn động mạnh, phun ra một búng máu, mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Ở trong chớp mắt này, độc lực của Phệ hôn thiên Độc Hạt nhân cơ hội này độc thương linh hồn.

Vèo bá.

Một cái Nguyên Anh nhỏ như tia chớp xẹt qua hư không, chạy về phía phương xa, tốc độ gấp mười lần Nguyên Anh bình thường.

Thạch Thiên Hàn lộ ra vẻ trào phúng, liền chuẩn bị tiến thêm bước đuổi giết.

Nhưng ngay lúc này, hắn biến sắc:

- Không tốt! Bên kia đã xảy ra chuyện.

Xoát xoát xoát.

Thạch Thiên Hàn, Lưu Ly Hàn Tinh Xà, Phệ hôn thiên Độc Hạt, gần như cùng lúc biến mất.

Cùng lúc như thế, ở không trung Dương gia bảo.

Một điểm đen nhỏ, rớt xuống từ trên trời cao, biến lớn trong tầm nhìn.

Chỉ một thoáng, một luồng khí tức áp bách đến khó thể thở, tràn ngập toàn bộ Dương gia bảo.

Tất cả người tu tiên ở Dương gia bảo, đều không rét mà run, không khỏi nhìn hư không phía xa.

Trong tầm nhìn, một lão già áo bào đen như bóng ma, một tay để sau lưng, lơ lững trên không trung, chậm rãi rớt xuống.

Ma khí trên người ngưng tụ đến mức tận cùng, cả người lóe ra ánh sáng u ám.

Mấy trăm năm nay, lão kinh sợ Ngư Dương quốc, trở thành ma đạo đệ nhất.

Cũng như ba mươi năm trước, luồng áp lực khó thể hình dung kia, giống như bóng ma tử vong, buông xuống toàn bộ Dương gia bảo.

Không trung Dương gia bảo, ma khí như thủy triều bắt đầu khởi động, khiến phong vân biến sắc, là lúc trăng sáng tinh thuần.

Dưới ma uy, ai tranh phong được chứ?

Chỉ một người.

Chỉ có như vậy, mới có thể thành công tránh né tin tức của Ám Huyết Vương Triều.

Đạt tới trình độ Nguyên Anh, thủ đoạn bình thường, hành tung của bọn họ khó thể lường được.

- Tam U lão ma.

Trong Dương gia bảo, truyền tới một trận âm thanh già nua kinh sợ.

Độc Vương La Tùng Hoành là người thứ nhất phản ứng, trong lòng có chút nóng nảy:

- Ta trước cản hắn, hy vọng Phàm nhi có thể nhanh trở về.

- Là ngươi.

Tam U lão ma nhìn Độc Vương, trong mắt hiện lên một tia dị sắc:

- Không nghĩ tới ngươi lại trốn ở nơi này, tuy nhiên cũng tốt, lúc này lão sẽ bị hủy diệt cùng với Dương gia bảo khỏi thế gian này.

Ầm

Thân hình hắn chợt lóe, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, một luồng cảm giác nguy cơ áp bách, khiến Độc Vương La Tùng Hoành như rơi vào hầm băng.

Lúc này, ông chân chính cảm nhận được thực lực của Nguyên Anh đại tu sĩ.

Bá

Đột nhiên, một thân ảnh cao ngất với ma khí lành lạnh, tự nhiên xuất hiện không trung Dương gia bảo.

Ầm ầm.

Ma ảnh màu đen kia liên tục đánh ra hai chưởng, hóa giải công kích của Tam U lão ma, bản thân mình thì bị đẩy lui mấy trượng, thân thể hơi hơi nhoáng lên.

- Thạch Thiên Hàn.

Tam U lão ma rơi vào rung động.

Lão hoàn toàn không thể đoán được, Thạch Thiên Hàn sẽ bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện như vậy.

Trên thực tế, những khu vực như Vụ Liễu trấn, Dương gia bảo, Ngũ Bàn Sơn, Dương Phàm trước đó từng thả một hai kiện Pháp Bảo đã luyện hóa, giấu ở trong một góc kín.

Kể từ đó, những vật phẩm này có ấn ký thần thức Dương Phàm luyện hóa, đều dưới sự chiếu rọi của Tiên Hồng Không Gian.

Thạch Thiên Hàn, có thể từ Tiên Hồng Không Gian, trong nháy mắt đến bất kỳ nơi nào.

Đây cũng là một trong ưu thế mà Dương Phàm có thể bình thản ung dung, ỷ vào chống lại Tam U lão ma.

- Tam U lão maMột trận chiến Quỷ Linh Bảo, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy, lại gặp mặt.

Thạch Thiên Hàn chậm rãi nâng Ma Hoàng Kiếm, cũng rất nhanh ăn vào một giọt chất lỏng tuyệt đẹp màu lam.

Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết, đây đã là mấy giọt cuối cùng.

Nhưng khi đối mặt với tập kích của Tam U lão ma, Thạch Thiên Hàn quyết đoán ăn vào một giọt.

Lập tức, cơ thể toàn thân hắn bành trướng, bên ngoài thân hiện lên một tầng quang mang màu lam, phát ra khí tức cuồng bạo dã tính, trong mắt bắn ra hai luồng tinh quang màu lam, khiến người ta kinh hãi.

Độc Vương La Tùng Hoành, bất động thanh sắc, cũng thả ra độc thuật, một luồng dao động quỷ dị, truyền ra.

Sắc mặt Tam U lão ma hơi đổi, thân thể cứng đờ, ma quang mạnh hơn, bức độc lực ra ngoài cơ thể, nhưng thân thể vẫn có chút không khỏe,

Dùng độc thuật tới loại cảnh giới vô sắc vô vị, vô thanh vô tức, toàn bộ Ngư Dương quốc, chỉ sợ chỉ có Độc Vương.

- Trước giết chết lão.

Thân hình Tam U lão ma thoáng lần một chút, trong chớp mắt biến mất, Bá Hoàng Mâu trong tay, mang theo hồ quang màu lam kinh khủng không ngừng, chém về phía Độc Vương.

- Đừng mơ.

Thạch Thiên Hàn gần như na di đến đây, Ma Hoàng Kiếm trong tay, hung hăng chém lên Bá Hoàng Mâu.

Keng.

Tiếng kim loại va chạm, chấn động bầu trời, trong phạm vi trăm dặm, tất cả sinh linh khí huyết nhộn nhạo.

Hai thanh lợi bảo công kích nhau, va chạm cùng một chỗ, thân hình Tam U lão ma thoáng lên, Thạch Thiên hàn bị đẩy lùi một trượng, hô khẩu run lên.

Vèo.

Đột nhiên, La Tùng Hoành vung tay lên, một vùng quang vụ màu tím, bao phủ Thạch Thiên Hàn.

Trong quang vụ màu tím kia, lờ mờ có thể thấy được xà đằng đan xen nhau khu vực mấy mươi trượng.

Xà đằng kia chỉ nhỏ như dây thừng bình thường, quanh thân bao phủ gai độc sắc bén màu tím đen, bàn thân lại quỷ mị như độc xà, linh hoạt dị thường.

Bá bá bá.

Trong phút chốc, Huyền tàm Độc Đằng Tiên trói Tam U lão ma, độc lực cường đại cũng theo đó ăn mòn.

Tam U lão ma vung hai tay lên, ma khí chấn động, mắt thấy muốn đánh văng Huyền tàm Độc Xà Tiên.

Nhưng đúng lúc này, một xà tiên màu đen vô thanh vô tức, một tiếng phù, cuốn lấy Tam U lão ma.

Tam U lão ma biến sắc, chỉ cảm thấy thân thể tê rần.

Không chỉ trong Huyền Tàm Độc Đằng Tiên ẩn chứa kịch độc vô cùng, vậy trong Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên càng ẩn chứa kịch độc và thuộc tính tê liệt, thậm chí có xu hướng rút máu.

- Mở cho ta.

Tam U lão ma thân là tu sĩ hậu kỳ, thực lực cường hoành, pháp lực tăng vọt.

Nhưng sau khi Thạch Thiên Hàn dùng qua Nghịch Linh Huyết thứ phẩm, cũng không phải tay mơ, hai tay đột nhiên quán chú pháp lực.

Xì xì Vèo.

Cùng lúc như thế, Lưu Ly Hàn Tinh Xà và Phệ Hồn Độc Hạt Vương xuất hiện bên cạnh, phát động Thần thông đóng băng và độc thuật.

Có lẽ chúng nó vẫn không tổn thương đến Tam U lão ma, lại có tác dụng có thể đến khống chế và quấy nhiễu.

Băng tầng ngưng kết trên thân Tam U lão ma, linh hồn hơi đau đớn, thân thể bị hai đại xà tiên quấn quanh.

Dưới phối hợp bốn phương, không ngờ bị vây trong trạng thái hạ phong.

Cứ như thế hai đại Nguyên Anh, hai đại linh thú, cùng nhau đối kháng Tam U lão ma, đối diện giằng co nhau.

Ước chừng thời gian mấy hô hấp, Tam U lão ma rốt cục rít gào một tiếng, trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra một luồng ma diễm rào rạt, lập tức tràn ra hai đại xà tiên, đồng thời một vòng sáng ma khí, lấy đâu thắng đó, thanh thế không gì có thể cản nổi, bức lui hai con thú này.

Trong phút chốc, ma khí cường đại, quét phạm vi mấy dặm, trong Dương gia bảo, chết vô số.

Sau khi phát ra một kích kinh thế hãi tục, Tam U lão ma lạnh lùng nhìn hai người, hóa thành một luồng u quang màu đen, bắn về phía chân trời, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Lão không ngờ chọn lui lại?

Thạch Thiên Hàn và Độc Vương đối mặt nhìn nhau, lòng còn có vẻ sợ hãi.

Lần này có thể bức lui Tam U lão ma, thật sự có phần may mắn, nếu chân chính hợp lại, hai người này bị thua.

- Không tốt! Tiên HồngY Quán cũng bị công kích.

Sắc mặt Thạch Thiên Hàn đột nhiên biến sắc.

- Rốt cuộc sao lại thế này?

Độc Vương kinh hãi nói.

- Tam U lão ma này không ngờ cùng lúc phát động ba mặt công kích, nhằm vào công kích của Kim Hồng Môn, là chính diện hấp dẫn thực lực chúng ta phân hóa. Mà mục đích chân chính của Tam U lão ma, chỉ sợ là Dương gia bảo, Ngũ Bàn Sơn, còn có Tiên Hồng Y Quán.

- Tiên Hồng Y Quán? Điều này không xong! Khu vực kinh đô dường như không có cường giả tọa trấn.

Độc Vương mang vẻ lo lắng,

- Ai nói không có?

Miệng Thạch Thiên Hàn đột nhiên lộ ra vẻ mỉm cười.

- Ngươi nói là Hồ Phi?

- Đúng vậy!

Thạch Thiên Hàn gật đầu, thì thào nói nhỏ:

- Tuy nhiên, đối thủ của hắn, là tông chủ Cực Phách lão ma cũa Tam Ma Môn, người này là một trong mười đại Nguyên Anh của Bắc Tần, là cường giả nổi danh như Tam U lão ma.

Độc Vương biến sắc nói:

- Hồ Phi mới vào Nguyên Anh, chỉ sợ

- Ha ha ha

Thạch Thiên Hàn ngước đầu cười nói:

- Bên kia tuyệt đối không thành vấn đề.

- Vì sao?

Độc Vương hơi thở một hơi, lại có chút khó thể tin.

- Lão sư có nhớ rõ con đề cập với ngài về mười hai cường giả đỉnh của Thiên Cầm Nội Hải, người nổi bật trong bọn họ còn được xưng là có thể khiêu chiến Hóa Thần Kỳ.

Thạch Thiên Hàn hít sâu một hơi, nói với một loại giọng điệu trang trọng mà kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.