Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 2195: Thiên mê trận (1)




Lạnh lẽo!

Bầu không khí tại đây thực quái dị, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía chủ nhân giọng nói đang làm ra vẻ rất nghi hoặc.

- Vì cái gì phải đếm mười tiếng mới ra tay, trực tiếp động thủ tiêu diệt Tiên Lai Tông, chẳng phải là càng nhanh gọn sạch sẽ hơn sao?

Người nói những lòi này chính là thanh niên mặc cẩm bào màu xanh ngọc bên cạnh huyễn Linh tiên tử.

Hắn làm ra một bộ dáng không hiểu chút nào:

- Làm như vậy, hoàn toàn là làm chuyện thừa vô ích.

Lúc này cả gương mặt gã thanh niên áo tím xanh mét, co giật mạnh vài cái, hai tay hắn nắm chặt, lun run. lửa giận trong mắt như sắp phun ra, tỏ rõ hắn đã ở bên bờ bùng nổ.

Huyễn Linh tiên tử đứng ở bên cạnh Dương Phàm, sắc mặt thực cổ quái, nhưng không dám lên tiếng.

Tại đây chỉ có một mình nàng biết thân phận chân chính của Dương Phàm.

Hai mắt gã thanh niên áo tím như sắp phun lửa. uy áp mang theo sát ý và phẫn nộ vô cùng vô tận, bao phủ toàn trường, làm cho người ta có cảm giác như bản thân mình đang ở trong núi lửa cực nóng, hô hấp như tức nghẹn.

Trừ bậc cao Nguyên Anh trở lên, tất cả mọi người đều kinh hãi run sợ, thấp thỏm lo âu.

Nếu bậc cao Nguyên Anh trước mắt này thật sự giận dữ động thủ, chỉ sợ cho dù huỷ diệt toàn bộ Tiên Lai Tông, cũng không thể dập tắt được lửa giận này.

- Ngươirốt cuộc là ai?

Đồng tử trong mắt gã thanh niên co rút lại, lửa giận dần dần thu lại, mà thay vào đó là một luồng sát khí lạnh như băng.

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người, thì chỉ sợ Dương Phàm đã bị giết chết vô số lần

rồi.

- Dương đại ca! Là huynh

Không đợi Dương Phàm lên tiếng, cách đó không xa Lệnh Hồ Tiểu Tịch kinh hô một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp như ngọc lộ rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng.

Đôi mắt trong sáng của nàng dần đỏ lên, nước mắt hoen bờ mi, quá vui mừng mà rơi lệ.

"Là hắn" Trung niên họ Tôn lúc này cùng nhìn thấy Dương Phàm, toàn thân hắn chấn động, sắc mặt biến đổi không ngừng, nhưng trong mắt lại nhiều thêm vẻ kính sợ và thấp thỏm lo âu.

"Dương mỗ mặc dù không ở đây, tuy nhiên Tịch nhi vẫn luôn là thị thiếp của ta, suốt cuộc đời này không thay đổi! Ngày sau có thời gian ta nhất định sẽ đến La Sơn quốc, trong thời gian này. nếu nàng có bề gì, ta chi hỏi tới ba người các ngươi." Lời nói của nam nhân đó ba mươi năm trước, lại một lần nữa vang lên trong đầu hắn.

Mặc dù đã qua mấy chục năm, bóng dáng của nam nhân bậc cao tu vi Trúc Cơ bị thương nặng lúc trước, vẫn như bóng ma ở trong đầu hắn.

- Tịch nhi! Ta tới thăm muội.

Trên mặt Dương Phàm hiện lên vẻ tươi cười.

Đột nhiên vẻ đùa bỡn khôi hài trên mặt hắn biến mất, thay bằng ánh mắt yêu thương luyến ái nhìn về phía Lệnh Hồ Tiểu Tịch.

Lệnh Hồ Tiểu Tịch hôm nay. nhìn qua dáng vẻ mặc dù thanh nhã như tiên nữ, cao vời không thể với tới, nhưng ờ trong mắt Dương Phàm, nàng vẫn như trước là cô gái đáng thương, vẫn như trước là thị thiếp của mình.

Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, hai người bay đến bên nhau, ôm chầm nhau.

Ngửi hương thơm thanh khiết trên người giai nhân, Dương Phàm cảm giác thân thể Lệnh Hồ Tiểu Tịch, so với lúc trước nở nang hơn nhiều, lại có một loại mềm mại nồng ấm như ôn ngọc trong vòng tay.

Đưa tay lau khô lệ nơi khóe mắt Lệnh Hồ Tiểu Tịch, Dương Phàm mỉm cười:

- Ta sẽ dẫn muội về Ngư Dương quốc, muội nguyện ý không?

Lệnh Hồ Tiểu Tịch như ngây dại, có chút khó có thể tin.

- Muội không muốn à?

Dương Phàm cười.

- Muốnmuốn

Trên gương mặt xinh đẹp của Lệnh Hồ Tiểu Tịch ửng đỏ như ráng mây chiều, nở rộ như đóa hoa:

- Tịch nhi vĩnh viễn là thị thiếp của huynh!

Thị thiếp.

Tất cả mọi người tại trường đều sững sờ, mặt đầy vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ.

Trên ốc đảo màu xanh biếc, không hề ít thanh niên anh tài tuấn tú của Tiên Lai Tông, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng và không cam lòng.

Như thế nào có thểLệnh Hồ tiên tử hoàn mỹ như nữ thần, cao không thể với tới trong mắt bọn họ, không ngờ chỉ là thị thiếp của người ta.

Như vậy, nam nhân này có lai lịch thế nào đây?

- Ngươicác ngươi

Thanh niên áo tím sắc mặt sượng cứng, khó có thể tin nhìn về phía Lệnh Hồ Tiêu Tịch với dáng vẻ thẹn thùng động lòng người trong vòng tay Dương Phàm.

Tiên tử hoàn mỹ mình không từ thủ đoạn muốn lấy cho bằng được, không ngờ là nữ nhân của người ta.

Nếu như là đạo lữ song tu thì cũng thôi, đàng này tiên tử hoàn mỹ vừa ý trong mắt mình lại là thị thiếp của người ta.

Điều này sao một gã bậc cao Nguyên Anh như hắn, có thể chịu đựng nổi?

Đây cũng không phải đơn giản là ghen tị không cam lòng như vậy, mà là một đả kích trầm trọng vào mặt mũi vào tính tự tôn của hắn.

Sát ý của hắn đối với Dương Phàm đã tăng lên tới mức như muốn ăn tươi nuốt sống, muốn nhai nát cả xương cốt Dương Phàm.

Thậm chí cổ sát ý này còn mãnh liệt hơn gấp mấy lần so với khi đối mặt với kẻ thù giết cha hắn.

- Thiết luật Liên minh, hủy diệt Tiên Lai Tông, bao gồm cả người có liên quan.

Sau khi nói ra những lời nà,. trong mắt gã thanh niên áo tím lóe ra sát ý sắc bén như đao phong, trong tay hiện lên một tấm lưới đen, sau đó hắn rót vào hắc quang tấm lưới lập tức hóa thành lớn, trải rộng phạm vi mấy chục trượng, mặt trên từng đám từng đám tử diễm u ám nhảy múa không chừng.

"Vù!"

Cả tấm lưới cực lớn màu đen từ trên cao phủ chụp xuống, từng chút từng chút một phình lớn ra, dường như sắp phủ trùm toàn bộ Tiên Lai Tông.

Chúng tu sĩ trên ốc đảo cảm nhận được uy áp không thể ngăn cản. Tấm lưới màu đen đó trong tầm nhìn rất nhanh biến thành lớn ầm ầm mãnh liệt phủ xuống, muốn tránh cũng không được.

Trên mặt bọn họ hiện lên đủ loại biểu tình tuyệt vọng, bất lực, kinh hoàng.

- Không xong!

Tông chủ họ Tôn hoảng hốt. vội vàng há mồm phun ra một thanh mộc kiếm màu xanh, mặt trên lấp lóe ngọn lửa màu xanh biếc, hóa thành một tàn ảnh chém vào tấm lưới đen.

"Keng! Keng!"

Đốm lửa bắn tung tóe, tấm lưới kia vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ngược lại "vù" một tiếng, ngọn lửa xanh biếc bị phản phệ lại, lan tràn trên thân mộc kiếm màu xanh.

Trung niên họ Tôn kêu lên một tiếng đau đớn, ngọn lửa xanh trên thân mộc kiếm chợt ảm đạm xuống, hắn vội vàng thu hồi ngọn lửa.

Toàn bộ Tiên Lai Tông chỉ có hắn và Lệnh Hồ Tiểu Tịch là Kim Đan bậc cao, mọi người còn lại ngay cả ý niệm phản kháng trong đầu cũng khó có thể dậy nổi.

Những ngọn lửa tím lấp lóe trên tấm lưới màu đen đó. như bóng ma tử thần, ở trong tầm mắt rất nhanh khuếch trương, áp lực âm trầm mãnh liệt, làm cho thân thể bọn họ rung động dữ dội.

- Đại ca! Chạy mau!

Lệnh Hồ Tiểu Tịch kinh hô một tiếng đẩy Dương Phàm ra, chính mình tế ra một kiện Pháp bảo, chuẩn bị ra tay ngăn cản.

- Dừng tay!

Huyễn Linh tiên tử gần như là cùng một lúc lên tiếng, định quát bảo thanh niên áo tím ngưng lại hành động. Trên mặt nàng mang theo vài phần lo lắng, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

Hơn nữa. nàng cùng thanh niên áo tím mặc dù cùng thuộc về bảy tông Tấn quốc, nhưng không phải cùng một tông phái, hơn phân nửa đối phương cũng không thèm nghe theo lời khuyên giải của nàng.

- Tịch nhi! Khi nào thì muội đột nhiên muốn dựa vào lực lượng của mình để bảo hộ đại ca vậy?

Dương Phàm khẽ cười.

Lệnh Hồ Tiểu Tịch chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái. Dương Phàm giơ tay nắm cổ tay trắng noãn của nàng.

- Đại ca huynh

Lệnh Hồ Tiểu Tịch lo lắng không hiểu, mắt thấy tấm lưới lớn ầm ầm phũ chụp xuống sắp phủ xuống đầu mình.

Trung niên họ Tôn bị dọa cho hồn vía lên mây, ôm đầu thục mạng bay xuống phía dưới.

Dương Phàm cười chế giễu, cũng không thấy hắn sử dụng Pháp bảo gì chỉ chậm rãi đưa ra một bàn tay, chộp mạnh vào tấm lưới lớn màu đen.

Một bàn taychẳng lẽ hắn thật sự muốn dùng bàn tay bằng xương bằng thịt, để cứng rắn chộp vào ngọn lửa màu tím đáng sợ đang bùng cháy trên tấm lưới đen kia?

Thanh niên áo tím mừng thầm trong lòng, trên mặt lại lộ ra vẻ cười chế giễu kẻ ngu ngốc.

Hắc La Võng này chính là một kiện Pháp bảo thất phẩm, dùng Hắc Cương Tinh, Huyền Tàm Ti các loại tài liệu quý hiếm luyện chế thành.

Hơn nữa, Từ Sát Ma Hỏa bám trên Hắc La Võng này hắn đã tu luyện mấy trăm năm, uy lực vô cùng to lớn.

Nếu là Pháp bảo bình thường cứng rắn ngăn cản Hắc La Võng, nhất định sẽ rơi vào tình trạng phản phệ của Tử Sát Ma Hỏa, từ đó tổn thương tới linh hồn của tu sĩ. Càng đừng nói là dùng xương thịt cơ thể cứng rắn ngăn chặn nó.

Huyễn Linh tiên tử cũng ngần người ra, không nghĩ tới Dương Phàm lại giơ bàn tay trần chụp vào tấm lưới lớn màu đen đó.

Cho dù nàng biết đối phương thực lực sâu không lường được, từng may mắn giết chết đại tu sĩ Nguyên Anh, nhưng sao có khả năng làm được điều này?

"Bốp!"

Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, bàn tay của Dương Phàm hóa thành một cái bóng mờ, ung dung nhẹ nhàng chụp vào Hắc La Võng.

"Xèo! Xèo! Ầm!"

Ngọn lửa tím lấp lóe trẽn Hắc La Võng, ở trong tay hắn giãy dụa ngân vang.

Chỉ thấy trong tay Dương Phàm lóe ra vầng sáng màu vàng đất, lại là tinh thể thạch hóa, trở nên cứng rắn không thể phá vỡ.

về phần Tử Sát Ma Hòa lan tràn đến kia, sau khi lan đến trên tay Dương Phàm, lập tức tựa như đóa hoa héo rũ.

"Vèo!"

Cả khuôn mặt gã thanh niên áo tím thoáng chốc tái nhợt, vẻ tươi cười trào phúng trên mặt lập tức sượng cứng, ngược lại trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi thật rõ nét.

Không chỉ có Tử Sát Ma Hỏa héo rũ, ngay cả thân thể hắn cũng theo đó già đi, trên mặt lập tức xuất hiện vài nếp nhăn.

Cách cách.

Dương Phàm rất nhanh chụp lấy Hắc La Võng, sau đó ném mạnh lên trên, đám đối phương trên đám mây ba màu chỉ thấy một bóng đen như bóng ma phủ chụp tới.

- Không xong!

Đám người Huyễn Linh tiên tử biến sắc, vội vàng thi triển thủ đoạn phòng ngự.

Thanh niên áo tím run rẩy một hồi, khuôn mặt hắn trắng bệch thất sắc, mà lại nhiều thêm một số nếp nhăn.

Thấy Hắc La Võng phủ chụp xuống đầu, trong mắt hắn chợt lóe tia sáng ác liệt, trên tay bấm phép quyết liên tục, tấm lưới thật lớn kia lập tức thu nhỏ lại. bị hắn chụp được nắm trong tay.

- Huyễn Linh tiên tử! Người này thật đáng sợ, còn không mau liên thủ với ta đối phó hắn.

Thanh niên áo tím thất sắc cả kinh, lúc này đã vô cùng kiêng kị thực lực của Dương Phàm, vội vàng thối lui lại gần Huyễn Linh tiên tử.

- Còn đánh cái gì nữa! Mau rút lui!

Huyễn Linh tiên tử tức giận liếc hắn một cái trắng mắt, liền phân phó cho tu sĩ trong tông phái mình rút lui.

- Cái gì?

Hành động của Huyễn Linh tiên tử, khiến gã thanh niên áo tím vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, hắn cười lạnh châm biếm:

- Chẳng qua chi là một gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, ngài và ta hai người liên thủ, đủ để ứng phó, vì cớ gì phải chạy?

- Hừ! Muốn tìm chết, tự mình ngươi đi đi!

Huyễn Linh tiên tử dùng thần thức truyền âm xong, liền dẫn tu sĩ tông môn mình bỏ chạy.

- Hắn rốt cuộc là ai?

Bỗng nhiên, gã thanh niên áo tím chợt phát hiện, mình đã xem nhẹ một chuyện rất trọng yếu.

Dường như huyễn Linh tiên tử biết lai lịch thân phận của đối phương, không ngờ ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, liền quyết đoán chạy trốn.

Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, cũng không có lực uy hiếp như thế.

- Muốn chạy? Hôm nay các ngươi một tên cũng đừng nghĩ toàn thân chạy thoát.

Khóe miệng Dương Phàm lộ ra vẻ chế giễu và nắm chắc.

"Vù! Vèo!"

Vệt sáng màu xanh biếc dưới chân hắn run lên một cái, hóa thành tàn ảnh, lập tức kéo gần khoảng cách.

Mặc dù không sử dụng Pháp bảo gia tốc, tốc độ của hắn lúc này cũng nhanh hơn rất nhiều so với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Thời gian chỉ vài cái hô hấp, hắn liền bay đến trên bầu trời trên đầu mọi người.

- Chạy!

Gã thanh niên áo tím thoáng chần chừ một chút, liền quyết đoán ra lệnh chạy trốn.

Chỉ bằng vào một cánh tay của Dương Phàm vừa rồi lộ ra kia, đã chứng tỏ không phải một người mình có thể ứng phó.

"Xoạt! Xoạt!"

Trong tay Dương Phàm đột nhiên hiện ra một cây quạt do lông chim vàng và cán xương tạo thành.

Trong quạt lông màu vàng này tản phát ra một áp lực và uy hiếp của khí tức Thần thú. hết thảy mọi sinh linh trong khu vực đều cảm nhận được khí tức đáng sợ đó.

- Đó làBằng Vũ Phiến

Thần thức của Huyễn Linh tiên tử phát hiện động tác của Dương Phàm, trong mắt càng thêm kinh hãi.

"Phù!"

Dương Phàm quạt Bằng Vũ Phiến trong tay một cái, một luồng gió lớn mãnh liệt không thể ngăn cản, lập tức càn quét hủy diệt phạm vi mấy dặm, mây gió trên thiên địa biến sắc. mây đen từ bốn phía âm ầm kéo tới, thoáng chốc toàn cảnh rơi vào hôn ám.

Cuồng phong mãnh liệt cuồng bạo kia đủ để xé nát sắt thép, nơi nào nó đi qua, hết thảy vạn vậtbị xé rách thành mảnh nhỏ.

Mấy chục tên tu sĩ bảy tông Tấn quốc, giống như chiếc lá rụng bị cuồng phong cuốn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.