Thanh Lâu Ký Sự

Chương 7




Kì thực cả đoạn đường cả hai người hầu như không nói chuyện, cô thì tại vì buồn ngủ, còn Diệp Hạo Ninh thì chuyên tâm lái xe.

Để tay trên tay nắm mở cửa xe, mới nghe thấy anh đột nhiên nói :"Em tính làm việc ở đây mãi à?"

"Cái gì?"

Diệp Hạo Ninh xoay mặt sang nhìn cô :"Bay trên không trung cũng mệt mỏi lắm, hay là từ tuần sau đổi sang em thử xem"

"hả?" cô giả vờ không hiểu, cười híp mắt :"Sao lại đổi sang em? Em đâu có làm việc ở thành phố C". Nói rồi mở cửa xe, nhưng sau đó bị đột ngột kéo lại.

Đôi bàn tay thon dài mạnh mẽ không mạnh không nhẹ đó đang tỳ vào vai cô, Diệp Hạo Ninh nghiêng người sang một bên, khuôn mặt anh tú cập sát trước mặt. cô ngồi lệch sang một bên, giãy giụa theo bản năng, lấy tay đánh vào anh, mặt mày lo âu quay nhìn ra ngoài cửa sổ :"Buông tay ra", giọng điệu có chút bối rối:"Người qua kẻ lại, đồng nghiệp em mà trông thấy thì chết mất"

"Ai bảo em giả khờ", khuôn mặt Diệp Hạo Ninh không chút biểu cảm liếc nhìn cô, bàn tay càng xiết chặt hơn nữa.

Cô nói :"Em vỗn khờ trước giờ"

Câu trả lời hợp tình hợp lý như vậy khiến Diệp Hạo Ninh bất giác ngẩn ngơ cả người

Cô lại nói :"Mau buông tay ra"

Anh lại khẽ cười, thuận theo tư thế nắm chặt bàn tay đang để trước ngực nghiêng người xuống hôn mãnh liệt cô, rất lâu sau mới chịu buông ra, thàn nhiên bình luận "Em thật sự không đủ thông minh"

Lúc này cô không còn tấm trí tranh luận với anh vẫn đề này nữa.

Bên ngoài hai 2, 3 người đồng nghiệp đi ngang qua, cô nghiến răng :"Diệp Hạo Ninh, anh cố tình muốn em phải xấu mặt à?", giận dữ lôi trong túi chiếc gương ra, phát hiện son môi đã bị nhòe rồi.

"Yên tâm đi, ở ngoài không nhìn thấy đâu", Diệp Hạo Ninh nhìn người phụ nữ đang trang điểm lúc này, đột nhiên khẽ nhướn mày chất vấn :"Em chỉ là một nhân viên thấp bé như thế, anh cũng chẳng phải là kẻ gian phu"

"Không phải ai cũng đường hoàng như anh, Diệp đại thiếu gia à". Tiểu Dĩnh bỏ gương và son moi vào túi xách, trước khi xuống xe liếc liếc anh :"Dẫn mỹ nữ cùng xuất hiện trước công chúng đẻ ký giả chụp hình, chuyện này em làm không được "

Anh dở khóc dở cười, khẽ kêu "xí" một tiếng :"Quỷ sứ hẹp hòi"

Đáp lại lời anh là tiếng sập mạnh cánh cửa.

Lên lầu, Tiểu Dĩnh mới lôi điện thoại ra, suy nghĩ rồi gửi tin nhắn :Như thế này chẳng phải là rất tốt sao, anh không thấy thế ư? Bây giờ không cãi nhau, cũng không chiến tranh lạnh, người ta vẫn nói tiểu biệt thắng tân hôn, quả là rất có lý,

Thế nhưng, Diệp Hạo Ninh không trả lời, anh vừa kịp lúc ngồi máy bay về thành phố C, thế nên Tiểu Dĩnh cũng không biết rằng anh có tán thành với suy nghĩ của cô không

Thế nhưng lúc anh không có bên cạnh, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bởi vì chẳng có ai đột nhiên nổi hứng khiến cô phải làm những việc kì lạ vô vị, cũng không có ai lúc cô đang buồn ngủ đi quấy phá cô.

Hứa Nhất Tâm nói loại tâm thái này không đúng, nhưng cô không để tâm quá nhiều, chỉ cần thấy thoải mái là được

Ngày tháng cứ thế từ từ trôi qua tựa như dòng nước trôi.

Một ngày cuối tuần đầu tháng 9, chị gái dẫn theo cô con gái đến thành phố B.

Vừa gặp mặt, Tiểu Huệ đâm sầm lại hỏi :"Em và Diệp Hạo Ninh có chuyện gì vậy?"

Tiểu Dĩnh phảng phất có chút âu lo, nhưng vẫn giả vờ tự nhiên :"Việc gì chứ? Em không hiểu ý chị nói" trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào gần mực thì đen sao, bây giờ sao bản thân cô nói những lời xằng bậy mà mặt vẫn không biến sắc thế này?

Tiểu Huệ ắm Tiểu Đông Đông hơn 3 tuổi, vẫn hoài nghi quan sát cô :"Nếu như giữa 2 đứa không có mâu thuẫn gì, thì tại sao lại phân cách hai nơi? Mẹ lúc đầu nghe em nói trong điện thoại là muốn dọn đến thành phố B làm việc, là liền nghi ngờ em và Diệp Hạo Ninh cãi nhau rồi. cố gặng hỏi thì em không chịu nói, sốt ruột đến mức bà ngày nào ở nhà cũng nhắc tới em"

"Thế nên hôm nay mới khiến chị phải đến đây trinh thám chứ gì?" Tiểu Dĩnh giơ tay nựng cái má phúng phính nõn nà của đắ cháu gái bé bỏng, không để tâm nói :"Thật sự không có gì mà. Ở đây có cơ hội làm việc tốt nên em đến đấy thử xem, cũng là để chứng minh giá trị bản thân, chứ không những thứ học trong 4 năm đại học chẳng phải uổng phí sao? Với cả, cũng không phải là bà chủ gia đình, ai quy định em phải ở bên anh ấy chứ?" trông thấy dáng vẻ của bà chị vẫn không yên tâm, cô không khỏi ngấm ngầm thở dài, lại nhẫn mạnh thêm một câu :"Diệp Hạo Ninh tuần trước đến đây đấy thôi, nhưng chị cũng biết rồi đấy, anh ấy kahs là bận rộn, cũng không thể ngày nào túc trực ở đây được"

"Thật ư?"

"Em gạt chị làm gì". Cô giả vờ lơ đãng, chuyển sang đề tài khác, tiến đến trước mặt đứa trẻ, cười híp mắt rồi nói :"Đông Đông à con có nhớ dì không nào?"

"Có ạ" Đông Đông giang cánh tay mũm mĩm ra, giọn nói nũng nịu :"Dì út ẵm ẵm"

TIểu Huệ theo thế chuyển con gái sang, giả vờ than trách :"Nó còn thân với em hơn cả với chị nữa"

"Ai bảo suốt ngày chị cứ dữ dằn với nó"

"Con nít bây giờ khó theo quá, rất dễ chiều quá sinh hư, không nghiêm khắc một chút là không được". Tiểu Huệ nắm kéo hành lý cùng cô đi ra ngoài, lại nói :"Đợi khi nào em có con rồi sẽ biết"

Cô thoải mái đùa giỡn với Đông Đông vờ như không nghe thấy.

Đứa trẻ nhỏ 3 tuổi, năng động đến cả người lớn cũng không thể sánh được.

Chỉ về nhà dọn dẹp sơ sơ một lát, Đông Đông lại đòi ra ngoài đi chơi, Tiểu Dĩnh thấy cũng sắp đến giữa trưa rồi, bèn dẫn nhóc đi ra ngoài ăn Macdonald.

Mua một suất ăn của trẻ con, nhóc cũng không chịu ngoan ngoãn ăn, chri cắm đầu vào chơi cầu trượt, cùng một nhóm bạn nhỏ vui đùa cùng nhau, cười khanh khách mãi không thôi.

Tiểu Huệ đấm đấm bả vai thở dài :"Mệt ghê, lần sau không dẫn theo trẻ nhỏ ra ngoài nữa"

Đôi mắt vẫn không rời khu vui chơi của trẻ con.

Mười phút sau, chỉ thấy bóng hình nhỏ bé xiêu xiêu vẹo vẹo chạy ra, đầu tóc ướt đẫm mồ hội, hai bên bím tóc nho nhỏ thòng lọng, chống tay chân trèo lên ghế ngồi.

Tiểu Dĩnh nhặt miếng khoai tây rán quét chút tướng cà đưa sang, nhóc lại mở miệng nói :"Mẹ, mẹ, con muốn ăn kem"

Mẹ nghiêm khắc nói :"Ăn hết thức ăn trên bàn đi, không được lãng phí"

Tiểu Dĩnh cười, nói :"Thảo nào nó sợ chị là phải" rồi dịu dàng nói :"Đông Đông, nào, đi mau kem với dì nhá"

Bàn tay nho nhro mềm mại của Đông Đông, Tiểu Dĩnh nhè nhẹ nắm lấy, dường như không dám mạnh tay. Kỳ thực, cô vẫn thích rất thích trẻ con của người khác, ngọc ngà châu báu như vậy, lúc cao hứng lại ẵm ẵm mi mi vài cái, lúc thấy phiền não, dù gì cũng chẳng phải con mình, thì hai tay buông ra, thật thoải mái biết bao.

Trước đây, Tiểu Mẫu cau mày nói :"con suy nghĩ gì mà kì cục thế, không có trách nhiệm gì cả". Cô quả thực là không có trách nhiệm, thế nên vốn dĩ không thích hợp sinh con.

Trước quầy hàng xếp một hàng dài, vì cuối tuần, trong tiệm đa số đều là những bạn nhỏ do các bậc phụ huynh dẫn đến, đứa trẻ đang đứng xếp hàng trước mặt đang la khóc gào thét mặc cho người lớn dỗ dành thế nào cũng không xong, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, như thể đang chịu ấm ức vô hạn.

Kể ra thì Đông Đông là ngoan nhất, từ đầu đến cuối không kêu la gì cả, chỉ để ngón tay trỏ lên miệng, đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào đãi thức ăn màu sắc sặc sỡ.

Tiểu Dĩnh bế nhóc lên, cười híp mắt nói :"Còn muốn ăn gfi nữa nào?" thuận tiện mi một cái lên cái mà phúng phíng của nhóc.

Nào ngờ lúc đó có 2, 3 đứa bé choai choai đang chạy trên đường đàu vui chạy ngang qua, hung hăng tách nhóm người trong hàng ngũ xếp hàng, lướt qua ngay sắt sau lưng Tiểu Dĩnh

Ắm Đông Đông lại mang giày cao gót, Tiểu Dĩnh nhất thời không chú ý, bị va đụng loạng choạng lảo đảo ra ngoái 2, 3 bước .

"Cẩn thận chút..." Cánh tay cô trong phút chốc được một người nhẹ nhàng đỡ lấy, giọng điệu rất quen thuộc, có lẽ là do sát gần bên tai, thế nên cho dù hỗn loạn xô bồ tứ phía náo nhiệt ồn ào không dứt, cũng vẫn nghe thấy rõ mồn một.

Âm thanh trơn tru dịu dàng như vậy, giọng điệu cứ như chủ nhân.

Cô thuận thế vững vàng, lúc này mới ngước lên quay sang, thật ra đã nghe ra là anh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi có chút sững sờ, mới nó :"Cảm ơn nhiều"

Ngón tay Trần Diệu hơi nắm chặt lại rồi lại buông lỏng ra, chân mày bất giác khe khẽ nhíu lại, nhìn cô trầm giọng nói :"Đừng khách sáo nưh vậy". Giọng điệu anh rất trầm, chính bởi lẽ trong con tim có phần hơi đau xót, hóa ra tiểu a đầu suốt ngày theo đuổi anh miệng cười thật ngọt ngào ấy, có lẽ ngay khoảnh khắc cô xoay người bỏ đi thì đã mất dạng không thấy người đâu nữa rồi. thê nhưng anh vẫn ôm một hy vọng và ảo tưởng, rõ ràng biết là rất ấu trĩ, thế nhưng vẫn không muốn tin rằng anh đã vĩnh viễn mất cô như vậy.

Mãi cho đến tận ban nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.