Thành Lập Cộng Hòa Năm 1400

Chương 37: Chương 37




Lãnh Thiên Hạ tiêu sái đứng trên lưng Phong, mái tóc màu huyết sắc tựa lên gió mà tung bay, để lộ rõ dung mạo khuynh thành.

Nàng nhẹ nhàng phi thân đạp đất.

Dân chúng xung quanh nhìn thấy nàng liền ngây người ra. Như nhìn thấy thần tiên, họ nhanh chóng tránh sang hai bên, mắt vẫn đặt trên người nàng nhưng vì sợ lãnh khí quanh nàng nên không dám lỗ mãng.

Nàng không để tâm mấy, quay đầu lại phía sau gọi Thanh Dực.

Hắn lúc này đang day trán, lắc đầu mà cười khổ. Đãi ngộ này của dân chúng, hoàng tử như hắn chưa chắc đã được, vậy mà muội muội của hắn vừa gặp dân chúng lần đầu đã được. Có được muội muội như vậy có lẽ nên tự hào.

Hắn cười khổ, đi sánh vai với nàng.

Trên phố không khí rất náo nhiệt.

Chuyện là hôm nay tứ quốc phái sứ thần tới Bắc Thương tham dự Đại lễ sắc phong thái tử.

Vị thái tử này chính là Thất hoàng tử - Lâm Thiên Huyền, cũng là thất ca của Thiên Hạ.

Lâm Thanh Huyền này thiên sinh tuấn mỹ, là vị hoàng tử “dễ tin người” nhất trong các hoàng tử nên mới bị lừa trở thành thái tử.

Bát vị hoàng tử Bắc Thương đều ưu tú như nhau khiến tứ quốc ngưỡng mộ. Tưởng chừng Bắc Thương hoàng thượng rất hài lòng nhưng chỉ có quân thần nơi đây mới rõ sự mệt mỏi của hoàng thượng.

Các vị hoàng tử không rõ nguyên do, từ nhỏ đã chán ghét hoàng vị, chỉ cần có cơ hội liền trốn ra khỏi hoàng cung, dù có bị bắt ép vẫn khôn khéo từ chối.

Thái tử lần này chính là do cá cược mà có, mặc dù không tự hào gì nhưng ít ra cũng không còn phải lo không có người kế vị.

Lãnh Thiên Hạ nghe Thanh Dực kể cũng không ngạc nhiên mấy. Thông qua ký ức của thân chủ, nàng cũng đã sớm biết, chỉ là khi nghe như vậy cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thái tử vị ai mà không muốn, vậy mà mấy vị hoàng tử đây đều chán ghét, tới hoàng vị cũng chẳng thèm nhìn đến. Cái này mà bị truyền ra ngoài thì chính là nỗi nhục nhã của hoàng thất Bắc Thương a.

Đại lễ đã sắp đến thời gian cử hành, hai người nhanh chóng tới trước cửa hoàng cung.

Lâm Thanh Dực lấy ra kim bài hoàng tử đưa tới trước mặt lính gác. Nhìn thấy kim bài, đám lính không dám chậm trễ, nhanh chóng cho hai người vào.

Trên đại điện, sứ thần các nước đã có mặt đủ.

Sứ thần tam quốc là Nam Việt thái tử Mặc Tử Thanh cùng quận chúa Vương Nhược Vi, Tây Sở Ly vương Cố Tử Ly cùng Thừa tướng phủ đại tiểu thư Mộ Dung Linh Nhi, Đông Tần Nhiếp chính vương Lý Mặc Hàn cùng vương phi Lăng Nhược Linh.

Bắc Thương hoàng thượng – Lâm Trì ngồi tựa người vào hoàng vị, nhìn xuống bên dưới.

Bên dưới là các vị hoàng tử: Đại hoàng tử Lâm Triết Hàn Nhị hoàng tử Lâm Tử Minh, Tam hoàng tử Lâm Bạch Họa, Ngũ hoàng tử Lâm Tư Thuần, Lục hoàng tử Lâm Tĩnh Trạch và Bát hoàng tử Lâm Hành Vân.

((Đoạn này kể tên tốn thời gian với chất xám của Dạ quá đi))

Ngay khi đại lễ chuẩn bị cử hành, chợt một giọng ôn nhu vang lên.

“Đại lễ sắc phong thái tử của thất đệ sao có thể thiếu ta.”

Lâm Thanh Dực bước vào, hành lễ với Lâm Trì.

“Nhi thần tới trễ.”

Lâm Trì phất tay, huynh đệ Lâm gia đã có mặt đông đủ, chỉ thiếu...

Ánh mắt mọi người chợt đổ dồn về phía cửa điện. Một nữ tử với mái tóc và đôi ngươi màu huyết sắc, dung mạo khuynh quốc, hàn khí bao vây bước vào.

Nàng đảo mắt nhìn quanh, cao ngạo tiến tới.

“Lãnh Thiên Hạ, ra mắt các vị.”

Nàng chỉ nói, từ đầu đến cuối vẫn không hành lễ.

Lâm Trì nhìn thấy nàng, không tự chủ mà đứng dậy, kích động bước lại gần nàng.

“Dạ nhi...”

Lâm Thanh Dực lại gần hắn.

“Nàng không phải Dạ nhi, nàng chỉ là một linh hồn nhập vào cơ thể của muội ấy, Dạ nhi thật sự đã không còn...”

Lâm Trì và các hoàng tử gần đó có chút chấn động, nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại.

Năm mà Lâm Nguyệt Dạ tròn tám tuổi liền lâm bệnh nặng. Một vị tiên giả đã tiên đoán rằng năm mười tuổi, nàng sẽ chết nhưng sau đó sẽ có một người khác thay thế nàng.

Thời gian trôi qua, lời tiên đoán dần rơi vào quên lãng nhưng tới năm nàng mười tuổi, nàng quả thật đã biến mất làm cho lời tiên đoán năm xưa hiện về.

Lâm Trì và các hoàng tử trấn tĩnh lại, nhìn sang một thân lãnh khí bao phủ của Thiên Hạ.

Vị hoàng đế nở nụ cười, trong mắt vẫn có phần đau thương.

“Các vị, đây là nữ nhi bị thất lạc của trẫm.”

(End chương 20)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.