Thanh Huyên Trở Về

Chương 7: Nhà- kí ức đau buồn




Davy ấn số đến lần thứ ba, cau có. Anh ta gập di động lại. “Đường dây tịt rồi”, anh ta nói. “Chúng ta không liên lạc được với Connor.”

Một khoảng im lặng ngắn ngủi, dữ tợn xuất hiện.

“Điên thật”, giọng của Sean trầm tư một cách bất thường.

“Có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên”, Davy nói.

Seth khịt mũi khi rẽ xuống con đường dẫn tới bến cảng thường dùng của lão Lazar. “Muốn cá không?”

“Không”, Davy và Sean đồng thanh nói.

Tâm trí Seth chạy điên cuồng. “Nếu bây giờ hai người muốn chào tạm biệt thì cứ tự nhiên”, anh nói. “Tôi sẽ không coi thường hai người đâu. Ngược lại là đằng khác. Đánh giá của tôi về trí tuệ của hai người sẽ tăng lên. Tăng vọt.”

Sean nở một nụ cười ngu ngốc và kéo cái mặt nạ trượt tuyết màu xanh xuống khuôn mặt điển trai. “Nói mãi.”

“Phải rồi”, Davy nói. “Cũng nghĩ vậy.”

Seth thở dài nặng nề. Anh em nhà McCloud như lũ rận vậy. Một khi đã bị bám lên thì còn khuya mới rũ bỏ được.

“Thế sao nhỉ? Kế hoạch là gì?” Sean nghe có vẻ thản nhiên. “Anh có thể theo dấu khẩu Corazon từ chỗ này phải không?”

“Lấy laptop của tôi ra khỏi túi đi”, Seth nói.

Sean mở laptop ra và đăng nhập. “Được rồi. X-Ray Specs đã hoạt động. Tôi có bản đồ trên màn hình rồi. Giờ làm gì nữa?”

“Ấn chuột phải và chờ màn hình lệnh.”

“Mật khẩu?”

“Báo thù”, Seth lầm bầm.

“Ôiii”, Sean rên rỉ. “Làm tôi rùng mình rồi đấy nhớ.”

Seth cau có. “Đáng ra cậu không được có vẻ vui vẻ thế này đâu.”

“Này. Anh gặp rắc rối với phụ nữ không có nghĩa là tôi cũng phải sầu khổ đúng không? Vui lên đi.”

“Đừng có đáng ghét thế nữa, Sean”, Davy nói một cách mệt mỏi.

“Em là em út. Đó là việc đám em út giỏi nhất mà”, Sean nhăn mặt và nhìn Seth hối lỗi. “Ôi. Xin lỗi”, cậu ta lầm bầm.

“Đưa tôi cái laptop chết tiệt đó đi”, Seth rống lên. Anh vươn tay ra phía sau để lấy nó nhưng Sean giữ khư khư, ngân nga một cách vui vẻ.

“Chờ đã, chờ đã”, cậu ta nói. “Tôi thấy... Ôi, trời, bingo! Anh thật sự cũng lãng mạn ra phết nhỉ?”

“Cậu thấy gì?” Seth gầm lên.

“Biểu tượng. Một trái tim nhỏ với một mũi tên xuyên qua. Khẩu Corazon nhỉ? Cách một phẩy ba kilomet ở hướng tây và đang đi về phía nam, cùng với chúng ta. Chúng ta gần như đang ở cùng chỗ với hắn. Đúng là định mệnh.”

Nhân viên trông xe trong ga ra tòa nhà của Lazar bật dậy khi cô ra khỏi ô tô, mặt anh ta mang vẻ báo động rất buồn cười.

“Chào buổi sáng, Jeremy”, cô nói. “Tôi xin lỗi vì hôm nay không mang thẻ nhân viên hoặc vé đỗ xe, nhưng không quan trọng đâu. Tôi hứa mình sẽ không ở lâu.”

“Hử?” Quai hàm của Jeremy trễ xuống một cách khôi hài. “Ai đấy?”

Con đường đi lên bằng thang máy như chuyến du hành tới một vũ trụ khác. Những người vây quanh trố mắt nhìn cô như thể cô có hai cái đầu. Họ đều tất bật và chỉn chu. Thế giới của họ an toàn, dễ hiểu, có thể kiểm soát. Cô muốn hét vào mặt họ, cảnh báo họ rằng những cơn ác mộng kinh khủng nhất của họ có thể trở thành hiện thực và dùng hai răng nanh vàng khè, chảy dãi, dài ngoằng tấn công họ bất kỳ lúc nào. À phải, chắc rồi, họ có thể bị như thế dù là trai hay gái.

Cô kiểm soát bản thân bằng nỗ lực ý chí khổng lồ. Cảnh báo những con người kia không phải việc của cô. Tạ ơn Chúa vì mái tóc rồi bù của cô hôm nay phồng to và lù xù, đủ dài để che khuất khẩu súng đút ở hõm lưng. Cái áo phông nhỏ xíu chắc chắn là không che được thứ gì hết. Mông cô gần như đang lộ hết ra khỏi cái quần jean cạp trễ.

“Xin lỗi”, cô nói khi cửa thang máy mở ra và tất cả bọn họ rúm người lại để cho cô qua trước. Cô có thể quen với chuyện này đấy, cô nghĩ, cố không cười. Có lẽ cô nên thay đổi luôn bộ dạng của mình.

Điều tương tự cũng diễn ra ở văn phòng của Công ty Xuất - Nhập khẩu Lazar. Những kẻ đã bắt nạt và ra lệnh cho cô suốt cả tháng vội vã tránh đường, mắt mở to, dán chặt người vào tường để cho cô không gian. Như thể cô nguy hiểm vậy. Một tia thích thú ác nghiệt le lói xuất hiện trong cô. Từ một cô gái khụy gối phục vụ dưa và bánh muffin cho cả phòng đầy những kẻ mặc vest, thì cô đã tiến bộ rất nhiều.

Harriet lao về phía cô như một cái máy bay chiến đấu khi cô đi xuống hành lang dẫn tới văn phòng Victor. Bà ta chặn đường Raine, khuôn miệng cau có mím chặt run rẩy vì giận dữ. “Sao cô dám tới đây với bộ dạng đĩ điếm như thế này hả? Cô mất trí rồi chắc? Cô dính đầy máu trên mặt và cô thật sự... dơ dáy!” Giọng bà ta vỡ ra vì hãi hùng.

Raine nuốt xuống một tiếng cười kích động. “Tránh khỏi đường của tôi”, cô ra lệnh. “Tôi cần phải vào căn phòng đó, ngay lập tức.”

“Không!” Bà Harriet giang rộng hai cánh tay, sẵn sàng tử vì đạo. “Dù cô có thân mật với ông Lazar đến đâu đi nữa thì cũng không có quyền xâm nhập vào...”

“Ông ấy là cha tôi, Harriet ạ”, Raine quát lên.

Bà Harriet giật lùi lại, mắt mở to đầy sững sờ sau cặp kính cận. Raine áp đảo bà ta. “Nên hãy lê cái thân còm cõi của bà tránh ra ngay. Như bà thấy đấy, tôi đang trải qua một ngày thật sự tồi tệ, và tôi không có thời gian cũng như kiên nhẫn để giải thích chuyện của tôi với bà đâu. Đi đi!”

Harriet nuốt nước bọt, lùi lại, mặt cứng ngắc. “Gọi bảo vệ”, bà ta nói với đám người đang trố mắt nhìn, thì thào bàn tán sau lưng cô.

Bảo vệ. Yêu thật. Cô sẽ không có nhiều thời gian. Raine khóa cửa và ngồi phịch xuống cái ghế kiểu ngai vàng. Máy tính đã được đăng nhập, đòi mật khẩu, con trỏ nhấp nháy đầy trách nhiệm.

Cô nắm lấy điện thoại, ấn số di động của Seth vào. Giọng thu sẵn thông báo với cô rằng điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng. “Bạn có muốn để lại tin nhắn không?” Cô đập nó xuống và dụi đôi mắt bỏng rát của mình. Victor đã nói gì nhỉ? Nhiều hơn bốn ký tự. Chưa đến mười. Điều ông muốn từ cô.

Quỷ tha ma bắt ông đi. Lúc nào cũng tranh đấu quyền lực, lúc nào cũng chơi trò đánh đố. Không biết cô sẽ đánh đổi thứ gì để có được thứ quyền lực khiến người ta phải vắt óc cố gắng đoán xem cô muốn gì từ họ. Cứ như dễ lắm vậy. Cô phải van xin những gì cô muốn có bằng cách khom lưng khuỵu gối. Mà đằng nào thì cô cũng chẳng bao giờ có được những gì mình muốn.

Ôi, dừng lại. Không có thời gian để tự thương hại bản thân đâu. Cô phải tập trung. Victor là một người thích kiểm soát. Ông thích kiểm soát mọi người bằng cách...

Cô gõ “Sợ hãi”. Không được. Cô thử “Kiểm soát.”

“Rửa hận”.

Không được.

Cô thử “Quyền lực”, rồi “Kính trọng”. Vẫn không có gì. Cô nhắm chặt mắt lại. Cô phải nghĩ giống ông. Rối rắm hơn, trừu tượng hơn. Victor cực kỳ trừu tượng. Nhưng đầu cô rỗng tuếch, căng thẳng đã đập giập nó thành một mớ thịt tê liệt. Cô lắc đầu để tỉnh táo và bắt đầu gõ vào mọi từ nhảy ra trong đầu.

Cô thử “Tin tưởng”, “Sự thật”, “Danh dự”, “Công bằng”, “Can đảm”. Không. Cô thử “Khoan dung”, “Tha thứ”.

Cô do dự hồi lâu, cắn môi thật mạnh, và gõ “Tình yêu”.

Không có gì hết.

Cô chửi thề, dùng vài cụm từ bạo lực mới toanh đã học được trong vài ngày qua khi nghe Seth nói.

Cái mật khẩu chết tiệt đó đáng ra phải là “Tình yêu” chứ. Đó là mật khẩu cô mong muốn, đồ ngốc ủy mị nhà cô, lúc nào cũng muốn thứ mình không thể có, lao đến nơi không thể xuất hiện tình yêu để tìm kiếm tình yêu. Cô muốn thoát ra khỏi cái nhà thương điên đầy sự căm ghét và báo thù này. Cô muốn giải cứu tất cả bọn họ: chính cô, Seth, Connor, thậm chí cả Erin bất hạnh không quen không biết. Cô muốn giải cứu niềm hạnh phúc hoàn hảo, quý giá mà cô biết tối qua trước khi gã sát thủ đến và giết chết nó.

Cô muốn quay ngược thời gian, giải cứu Peter khỏi lão Ed, giải cứu Victor khỏi chính mình, giải cứu tất cả mọi người khỏi nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, cùng sự cô đơn của họ. Nhưng cô quá nhỏ bé và vô dụng, con thuyền đang dần trôi ra xa cô. Cô cần sự giúp đỡ, một giây ân xá từ đấng tối cao bí ẩn để giúp cô giải cứu câu đố này, xin...

Tay cô buông xuống lòng. Đôi mắt sưng húp của cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đông cứng trong một khoảnh khắc tinh tế, tê liệt chứa chan hy vọng.

Cô quay phắt lại với bàn phím và cực kỳ cẩn thận gõ “-n-x-á”. Cô ấn nút nhập.

Mật khẩu được chấp nhận. Các lựa chọn hiện lên, mời cô tiếp tục. Cô chớp mi chặn lại dòng nước mắt mà cô không có thời gian cho nó chảy ra, và bấm vào biểu tượng cái kính. Logo của X-Ray Specs lóe lên, một chuyển động mờ ảo nhanh như chớp mà mắt cô còn đẫm nước nên không thể nhìn kịp. Cô chọn “Khu vực đã xem”, rồi vào “Theo dấu tất cả”.

Một bản đồ hiện lên trên màn hình, xuất hiện một đống căn nhà xung quanh căn nhà trên đường Templeton của cô. Những đốm màu sắc nhỏ xíu nhấp nháy trên toàn bộ chỗ đó. Cô quệt mắt và mũi vào cánh tay dính đầy bụi bẩn nhớp nháp của mình. Có một cái kính lúp lớn trên thanh công cụ. Cô kéo nó xuống bản đồ, để mắt thư giãn rồi tập trung. Chỉ cần một khoảnh khắc ân xá thôi, cô thầm cầu nguyện. Một giây nhỏ nhoi thôi và cô sẽ lo nốt chuyện còn lại.

Nó kia rồi, một chuyển động nhấp nháy ở dưới màn hình. Cô kéo cái kính lúp xuống điểm đó và chọn “Phóng to”, rồi mơ hồ nhận ra rằng có người đang la hét và nện vào cửa.

Biểu tượng kim cương đang chuyển động về hướng nam trên đường Carstairs, song song với đường Templeton. Nó rời khỏi đường chính và dừng lại. Cô biết chỗ đó. Đó là một điền trang xa hoa bằng gỗ được xây từ đầu thế kỷ Hai mươi. Giờ nó là một căn biệt thự bỏ hoang đổ nát nằm giữa một rừng cây cổ thụ lớn. Cô từng chạy bộ tới đó từ cái hồi cô vẫn chưa quá mệt mỏi để chạy bộ.

Cửa căn phòng bật ra. Cô chỉ được ân xá đến thế mà thôi. Một người đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục bảo vệ nhòm vào và quan sát cô như thể cô là một con thú dại. “Thưa cô, tôi e là cô sẽ phải, ừ, đi với tôi”, anh ta nói ồm ồm, cố ra vẻ nghiêm nghị.

“Tôi không nghĩ vậy”, cô nói một cách lịch sự. “Tôi có việc phải làm.”

Anh ta chắn trước mặt cô, chặn đường ra cửa.

Khỉ thật. Cô đã hy vọng có thể tránh được chuyện này nhưng cô không có thì giờ để lãng phí. Cô với tay ra sau, rút khẩu Glock của lão Ed và nhe răng cười với anh ta. “Tôi sẽ ra khỏi đây”, cô nói. “Chúc một ngày vui vẻ.”

Anh ta gần như tự vấp vào chân mình để tránh đường cho cô và Harriet rít lên phản đối. “Thấy chưa? Tôi đã bảo anh là cô ta nguy hiểm mà!”

Raine lùi xa vẻ mặt kinh hãi của những con người mà cô đã cố gắng hết sức để làm hài lòng và xoa dịu trong tháng vừa rồi. Khẩu Glock trông rất đáng sợ nhưng chẳng mấy chốc họ sẽ nhận ra cô sẽ không bao giờ dùng đến thứ đó.

“Ừ... Tôi sẽ gặp lại mọi người sau”, cô nói. “Nó là đồ thật đấy.”

Cô nhét khẩu Glock vào lại trong quần và chạy thục mạng.

Di động reo. Victor kiểm tra số điện thoại trước khi nghe máy. Đó là Mara, ông đã giao cho cô ta việc giám sát màn hình trong phòng điều khiển. Ký ức về những việc ông đã làm với Mara ngon lành, ưa mạo hiểm tại phòng ngủ tối hôm trước lóe lên trong đầu ông. Đáng nhớ, đúng thế, nhưng tốt nhất là cô ta nên có lý do hợp lý để gọi điện thoại chứ không phải chỉ để nói chuyện phiếm. Ông ấn nút. “Ừ?”

“Ông Lazar, biểu tượng kim cương rất gần với cảng biển và đang di chuyển lại gần hơn, Mara nói.

Ông khó chịu giật mình. “Cô chắc chứ?”

“Phải. Nó đang nằm ở đoạn đường Morehead, đi về phía nam với tốc độ khoảng ba mươi dặm một giờ. Nó nằm trong phạm vi giám sát trên màn hình của ông đấy.”

Ông rút máy giám sát ra khỏi túi áo khoác, ấn mật khẩu và gõ mã tín hiệu. Mara nói đúng. Katya đang ở đây.

“Cảm ơn, Mara. Tiếp tục đi nhé.” Ông ngắt kết nối và kéo cao cổ áo, lạnh tới tận xương.

Đáng ra Katya không nên tới đây. Con bé nên tránh xa móng vuốt của họ, và được canh phòng bởi cả Mackey lẫn Riggs.

Ông nên hủy cuộc hẹn. Có chuyện gì đó cực kỳ không ổn. Ông có thể cảm nhận được điều đó. Nhưng nếu Novak nắm được Katya trong tay thì ông không thể bỏ đi. Ông cứ nghĩ mình bất khả chiến bại nhưng Katya chính là điểm yếu của ông. Lúc nào cũng vậy. Và ông chẳng có gì để đem ra thương lượng trừ một mảnh kim loại lạnh lẽo và những hình ảnh từ một cơn ác mộng.

Họ đang tiến đến gần cảng biển. Dữ liệu trên màn hình liên tục di chuyển với sự thay đổi vể không gian.

Ông tắt cái thứ vô dụng đó đi và quăng nó vào trong nước.

Có lẽ đó không phải là Katya. Có lẽ người khác đang mang một trong những món đồ bị theo dõi của con bé. Có lẽ là trục trặc máy móc. Ông chỉ có thể hy vọng mà thôi.

Thật đáng buồn khi mà sau tất cả những kế hoạch và âm mưu, ông lại chỉ còn cách dựa vào một thứ mong manh như hy vọng.

“Tôi phải kiếm cho mình một cái mới được”, Sean nói, nhìn chằm chằm qua khu rừng mù sương bằng cặp kính chuyên dụng. “Tôi chưa hề thấy vui thế này kể từ lần khoắng đồ của lão khốn đó gần đây. Chưa gì chức năng nhìn tầm xa đã cho tôi thấy được ba... Không, bốn gã tay sai của Novak rồi. Nghịch đồ chơi của anh giống như có quyền năng siêu nhiên vậy.”

“Mục đích là thế mà”, Seth nói. Anh đưa một cái kính cho Davy rồi đeo kính của anh qua cổ. Anh đưa một bộ tai nghe và mic nhỏ xíu cho anh hai em kia, cùng màu với bộ đồ ngụy trang màu xanh lá cây của họ. Họ nhanh nhẹn đeo chúng vào, thể hiện những thiết bị đó không mới đối với họ.

“Vậy kế hoạch của cậu là gì?” Davy hỏi. “Diễu hành tới cửa trước và rung chuông à?”

“Không có cách nào để thăm dò nếu anh không biết địa điểm. Tôi sẽ phải tùy cơ ứng biến thôi. Hai người có ý kiến gì chứ gì, nói ra nghe xem nào.”

Davy và Sean nhìn nhau hồi lâu. Hai hàm răng hoàn hảo giống hệt nhau của họ lóe sáng qua hai chiếc mặt nạ trượt tuyết màu xanh.

“Mùa săn”, Davy nói, mở cửa sau của xe Jeep Cherokee ra. “Đến lúc cho cậu xem kho vũ khí của gia đình McCloud rồi.” Anh ta rút ra một cái cặp đen nặng trịch và liếc mắt dò hỏi em trai. “Em muốn khẩu Remington 700 hay Cheytec .408?” Anh ta bật nắp vali và lôi ra một khẩu súng bắn tỉa khổng lồ.

“Anh lấy khẩu Cheytec đi”, Sean nói. “Anh bắn tỉa giỏi hơn.”

“Đó chính xác là lý do em nên lấy khẩu Cheytec đấy”, Davy cường điệu hóa vẻ kiên nhẫn. “Vả lại, em bắn tỉa cũng giỏi lắm rồi.”

“Đương nhiên là em không tệ, nhưng anh vẫn giỏi hơn. Anh là thiện xạ. Nổ bom em mới giỏi.” Cậu ta cười toét miệng với Seth. “Quá tệ là chúng ta không biết trước địa điểm. Chúa ơi, nếu cho lũ khốn đó nổ tung chắc tôi thích điên lên mất. Chẳng có gì thỏa mãn bằng một vụ nổ đùng đoàng cả, hiểu ý tôi chứ? Mang đến cho người ta cảm giác kết thúc thực thụ.”

“Tập trung vào, Sean”, Davy lầm bầm. “Cầm cái khẩu Cheytec chết tiệt đi.”

“Không. Khẩu Cheytec làm em lo lắng. Anh cầm nó đi. Em thích khẩu Remington với ống Leupold của em. Bọn em là bạn cũ.”

“Sao cũng được.” Davy kéo khẩu Cheytec vào vị trí và nhìn qua ống ngắm. “Hồi bé bọn tôi hay đi săn với cung tên. Cho vui.” Anh ta liếc Seth. “Thử bao giờ chưa?”

Seth nhìn chằm chằm vào khẩu súng bắn tỉa khổng lồ, ấn tượng. Anh mãi mới chú ý đến câu hỏi của Davy. “Cho tôi xin. Tôi là trẻ thành phố mà.”

“Cha bọn tôi đã dạy bọn tôi đấy,” Davy nói. “Đề phòng cái ngày chính phủ bị lật đổ, tình trạng hỗn loạn xuất hiện, thế giới văn minh quay ngược lại thời kỳ đồ đồng theo định mệnh và phán quyết.”

“Và những người được chuẩn bị, những người được chọn, sẽ là công tước và hoàng tử trong thế giới mới”, Sean giả giọng. “Chính là chúng tôi.”

“Thế mà tôi cứ nghĩ tuổi thơ của tôi đã kỳ quái lắm rồi”, Seth lầm bầm.

“Phải, cha bọn tôi có lối suy nghĩ khá khác thường”, Davy nói. “Dẫu sao đi nữa, khi cậu đi săn bằng cung tên thì cậu sẽ phải tiến lại gần con mồi. Thỉnh thoảng bọn tôi biến nó thành trò chơi, tiếp cận gần con hươu hoặc nai để đánh vào mông chúng và nhìn chúng chạy. Thỉnh thoảng bọn tôi bắn chúng. Tùy xem còn bao nhiêu thịt trong tủ lạnh.”

Seth giơ kính lên và nhìn xuyên qua đám cây cối che khuất ngôi nhà. “Hai người định thể hiện điều gì với câu chuyện đó?”

“Không có gì”, Davy nói. Anh ta lôi một túm còng tay bằng nhựa dẻo ra khỏi túi và đưa một ít cho Seth với Sean. “Chỉ là lâu lắm rồi Sean và tôi mới đi săn mà thôi.”

“Quá lâu rồi”, Sean nói thêm. “Chán thật vì Connor không đi được. Anh ấy là người giỏi nhất trong số bọn tôi. Chiến binh thật sự đấy.”

Seth nhìn xuống đống còng bằng nhựa dẻo rồi nhìn lại anh em nhà McCloud. Hai cặp mắt xanh kỳ quái sáng rực lên với vẻ mong chờ nóng bỏng qua hai chiếc mặt nạ trượt tuyết. “Hai người thật sự muốn làm việc này phải không?”

“Lũ khốn đó đã làm Connor hôn mê suốt hai tháng trời”, Davy nói khẽ. “Và chúng đã giết Jesse.”

“Jesse cũng là bạn chúng tôi.” Sean nói. “Có cho bao nhiêu tiền thì chúng tôi cũng không bỏ lỡ bữa tiệc này đâu.” Cậu ta thò tay vào đuôi xe Cherokee, rút ra một cái vali khác. “Xem thứ này đi, Seth. Anh không phải là người duy nhất có mánh ảo thuật trong tay áo.” Cậu ta bật nắp và giơ cái vali ra cho Seth nhìn.

Seth nhìn vào trong. “Cái gì đấy?”

“Súng hơi được cải tiến thành súng an thần. Với mũi kim an thần hiệu quả cực nhanh”, Sean nói một cách đắc thắng. “Tôi lấy chúng từ chỗ Nick, một trong những anh bạn cùng lực lượng đặc nhiệm với anh Connor. Cậu ta chuyên hoạt động trong những tình huống kiểu này. Khi người ta muốn chiến thắng mà không cần phải đối phó với nguy cơ xảy ra một trận chiến đẫm máu.”

Seth nhìn chằm chằm vào cậu ta. “Không đùa chứ”, anh nói chậm rãi. “Cậu định bảo là cậu đã dùng thứ này rồi đấy hả? Tiện thể thì cậu làm nghề gì vậy?”

Sean nhún vai nước đôi và nở một nụ cười rạng rỡ, không sao dò nổi với anh. “À, việc này việc kia, mỗi việc một ít. Sống qua ngày. Đây. Tôi mang theo đồ nghề của anh Connor cho anh đây. Một khẩu Berette M92. Cả súng laser nữa, nếu anh muốn, nhưng cá nhân tôi thì nghĩ thế chẳng vui chút nào.”

Seth cầm khẩu súng được chìa ra và nhìn chằm chằm xuống nó, cười toét miệng. Tâm trạng của anh tươi tắn một cách khó hiểu. “Mấy gã McCloud các cậu đúng là một nòi giống kỳ lạ.”

Davy cười toét miệng đáp lại. “Cậu không phải người đầu tiên đưa ra nhận xét đó đâu”, anh ta nói.

Một người đàn ông khác đang nằm trên mặt đất.

Raine khom người bên cạnh cơ thể bất động thứ hai đó, dùng những ngón tay run rẩy để kiểm tra dưới cái mũ tối om nhằm đảm bảo rằng đó không phải là một trong hai anh em McCloud. Cô thở hắt ra nhẹ nhõm khi thấy rằng không phải. Đó là một người đàn ông trẻ với mái tóc cắt sát đầu. Anh ta còn sống, một mũi tên nhỏ xíu cắm trên cổ anh ta. Còng tay bằng nhựa dẻo được thắt chặt quanh cổ tay cổ chân anh ta.

Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy bất kỳ ai trong cánh rừng đang rì rào ngoài cô và gã đàn ông bất tỉnh này. Hệt như khu rừng bị phù phép trong truyện Người đẹp ngủ trong rừng vậy. Trừ cô ra, tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.

Cô cố đỗ xe thật gần căn biệt thự bỏ hoang và lẳng lặng lẻn vào rừng, dùng màn hình theo dõi để chỉ đường. Seth và anh em nhà McCloud hẳn đang đi lại xung quanh, lần lượt hạ từng tên canh gác của Novak một - một thông tin rất khích lệ.

Trời lại bắt đầu mưa nhưng cô quá căng thẳng để cảm nhận được nó. Quá trình trao đổi chất trong cô hẳn đang bùng cháy dữ dội như lửa lan trên cỏ. Những giọt mưa bắn vào da cô mang lại cảm giác như thể chúng sẽ kêu xèo xèo tựa nước rơi xuống vỉ nướng.

Cô náu mình sau một thân cây và nhìn xung quanh, nắm chặt khẩu Glock của lão Ed bằng bàn tay trắng bệch. Mới đầu thì lao đi giải cứu Seth có vẻ là một ý kiến cực kỳ hay, nhưng giờ đây, trong khu rừng yên tĩnh đáng sợ này, do dự đang vùn vụt quay lại. Cô không đủ sức, như thường lệ. Nhưng đã quá muộn để nghĩ lại rồi. Cô không thể bỏ mặc Seth với cái vòng cổ đó trong túi, vả lại, cô cũng chẳng có nơi nào để đi, không có việc gì khác để làm. Không có gì tồn tại trừ thời khắc này, chốn này, nhiệm vụ này. Lôi cô vào như một cơn lốc xoáy. Đó là chìa khóa giải mã cả câu đố bất hạnh của cuộc đời cô.

Cực điểm của tất cả mọi thứ.

Màn hình giám sát cho thấy cái vòng cổ cách cô chưa đầy ba trăm mét về phía đông bắc. Nếu cô lén lút đi dưới những tán liễu này, thì có thể cô sẽ thấy...

Có thứ gì đó đập vào giữa hai bả vai cô với một sức mạnh đáng kinh ngạc, làm cô ngã gục xuống đám lá cây bùn đất. Có thứ gì đó nặng nề đè lên cô. Nó cử động, thở, và đầy mùi thuốc lá.

Nó gỡ khẩu súng ra khỏi tay cô và gí súng vào cổ cô. Một cánh tay vòng xuống dưới cằm cô, chèn ép vào khí quản của cô. Cô dùng hết sức lực sinh ra từ hoảng loạn để gập lưng, cho mình vừa đủ không gian để đẩy cái màn hình giám sát phẳng bẹt xuống dưới một đám lá ướt sũng.

Cái thứ ở trên cô túm tóc cô, kéo mặt cô quay sang bên. Cô nhìn thấy hàng lông mày màu bạch kim, mắt đỏ quạch, mũi khoằm. Thứ đó cười toét miệng với cô bằng hàm răng vàng khè to đùng.

“Xin chào cô gái xinh xắn. Ông chủ sẽ rất hạnh phúc khi thấy cô đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.