Thanh Hoa Trấn

Chương 80: Kết 1.




Nếu vừa rồi hai lần không ngăn cản nàng, chỉ sợ nàng đã đồng dạng kiếp trước, nằm ở trong lòng ngực của mình “chết” rồi.

Xem ra nàng thực có khả năng là người thế lực lớn nào đó, sợ thế lực này trả thù mình, từ đó cố ý giả chết, để cho mình hết hy vọng, từ đó giải trừ quan hệ.

Chẳng lẽ cái thế lực này lợi hại như vậy, căn bản không cách nào kháng cự, nếu không vì sao đạo diễn loại đùa giỡn này?

Nàng chỉ muốn để cho mình bình thường còn sống, chỉ là nằm mơ cũng không nghĩ tới kiếp trước mình sẽ đi Vạn Giới Sơn tìm kiếm cơ hội đột phá, cuối cùng thân tử đạo tiêu, đồng dạng cô phụ nàng kỳ vọng...

- Nguyệt Nhi, ngươi đến cùng là ai? Nếu như vừa rồi ta không ngăn cản ngươi, ngươi đã có thể hoàn mỹ ở trước mặt ta bị đánh trúng, sau đó thuận thế chết đi a!

Trên mặt đắng chát càng ngày càng nghiêm trọng, Nhiếp Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đạm Đài Lăng Nguyệt, mở miệng nói.

- Ngươi... nói cái gì?

Sắc mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt cứng đờ.

- Chúng ta đã yêu nhau, có chuyện gì, ta hy vọng có thể thay ngươi đi gánh, mà không phải trốn tránh!

Nhìn chằm chằm con mắt nữ hài, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng nói.

- Ai, ngươi sao phải khổ vậy chứ?

Nghe được thiếu niên nói, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không phủ nhận, mà thở dài một tiếng, ánh mắt ảm đạm xuống, lắc đầu nói.

- Có một số việc không phải ngươi muốn kháng là có thể kháng, đây là vận mệnh!

- Vận mệnh? Không có vận mệnh trời sinh, nhân định thắng thiên, chỉ cần chịu cố gắng, chịu phấn đấu, chịu chống lại, cho dù là người bình thường nhất, cũng có thể đứng ở thế giới đỉnh phong, thực vật bình thường nhất, cũng có thể trưởng thành đại thụ che trời!

Nhiếp Vân đứng thẳng sống lưng, lơ lửng ở trong hải dương, hai mắt bắn ra hào quang không lùi bước.

- Ta từ một tiểu nhân vật bình thường nhất ở Khí Hải Đại Lục, thiên phú cực kém bắt đầu, từng bước một đi tới, để cho rất nhiều nhân vật tuyệt thế lúc trước khó có thể nhìn qua bóng lưng, đều cúi đầu xuống! Nếu quả thật nói vận mệnh, có thể hiện tại ta vẫn còn bị gia tộc áp bách, thực lực thấp kém, thê thảm vô cùng!

Khoảng cách hắn trọng sinh chỉ qua khoảng một năm, dựa theo kiếp trước, hiện tại Lạc Thủy thành còn không có lọt vào Yêu nhân vây quét.

Vận mệnh không thể nhìn, tương lai không thể biết.

Kiếp trước Nhiếp Vân từ lúc cha mẹ bị Yêu nhân diệt sát, liền không tin tưởng vận mệnh, muốn làm một người đánh vỡ vận mệnh, muốn tìm Yêu nhân báo thù, nếu như không phải dựa vào phần tín niệm, kiên trì không ngừng cố gắng, hung hãn không sợ chết này, chỉ bằng vào thiên phú ba đan điền của hắn, thực lực đến đỉnh phong cũng chính là Khí Tông Cấp, muốn đạt tới Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong nhất của Phù Thiên đại lục, không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông!

Mặc dù có được Linh Tê Luyện Thể Quyết, Cửu Chuyển Niết Bàn công cũng không được, đột phá dựa vào tâm linh, dựa vào ý niệm, dựa vào kiên trì, vật tư tích lũy cùng công pháp tốt nhất chỉ là một loại cam đoan!

Thời điểm ở Vạn Giới Sơn bị Yêu nhân xếp đặt thiết kế phục kích, trong lòng không cam lòng, oán khí kinh thiên động địa, có lẽ chính vì hắn không tin vận mệnh như thế, vận mệnh lần nữa cho hắn một cơ hội làm lại.

Cũng bởi vậy, Nhiếp Vân tin tưởng vững chắc, bất cứ chuyện gì cũng có thể cải biến, vận mệnh sẽ vĩnh viễn khống chế ở trong tay mình!

Dù ngươi là một tiểu tử bình thường, dù ngươi là mỗi tên ăn mày, dù thân thế ngươi hèn mọn, chỉ cần chịu cố gắng, luôn có cơ hội cải biến vận mệnh. Mà ngay cả một đường hi vọng cũng không tranh thủ, cam chịu, chỉ biết càng ngày càng trầm luân, thẳng đến sinh mệnh chung kết.

- Người, chỉ cần không ngừng kiên trì, nhất định có thể hơn vận mệnh. Dù khó khăn lại lớn, cũng có thể giãy giụa! Không ai khó ba đời, không ai giàu ba họ! Có thể ở trong mắt ngươi, thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ để cải biến vận mệnh cho ngươi, nhưng yên tâm, ta nhất định có thể trưởng thành một đại thụ để cho ngươi dựa vào, vì ngươi che gió che mưa, để ngươi không vì ta, vì bảo hộ ta, mà hao tâm tổn trí!

Ánh mắt Nhiếp Vân kiên định, mang theo tự tin cùng kiêu ngạo không thể kháng cự.

Từ nữ hài kiến thức quảng đại, thực lực siêu quần có thể nhìn ra, gia thế của nàng khẳng định rất lớn, mà nàng nhất định là lo lắng mình không cách nào kháng cự, mới ép toàn bộ thống khổ ở dưới đáy lòng, tình nguyện giả chết ly khai, cũng không muốn mình bị bất cứ thương tổn gì!

Cái này giống như tình lữ ở trong thế tục yêu nhau tới cực điểm, một phương bị bệnh nan y, dùng chia tay để che dấu vậy.

Biết rõ nàng chết rồi, thương tâm một thời gian ngắn sẽ đi qua, mà thực cùng gia thế của nàng chống lại, nhất định sẽ gặp thống khổ vô cùng vô tận, không thể kháng cự, đây mới là Đạm Đài Lăng Nguyệt không muốn chứng kiến!

- Ta biết rõ thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng trên thế giới này yêu nghiệt rất nhiều, thiên phú còn cao hơn ngươi cũng có rất nhiều! Ta có được trách nhiệm cùng nghĩa vụ bản thân không thể trốn tránh, có sứ mạng cùng tương lai của ta! Mà trong tương lai này... hoàn toàn không có ngươi!

Đạm Đài Lăng Nguyệt quay đầu sang chỗ khác, ở chỗ sâu trong con mắt bắt đầu ngấn lệ.

Thiên phú của Nhiếp Vân ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận, đáng sợ đến cực điểm, nhưng đây chỉ là thiên phú Nhân tộc bình thường, loại thiên phú này ở trước mặt huyết thống chí cao vô thượng, không có bất kỳ tác dụng, không nói cái khác, chỉ nói Tiểu Long, vừa ra đời liền có được sức chiến đấu mạnh hơn hắn tu luyện thời gian dài như vậy, sao có thể so?

Mà gia tộc của nàng, bên người nàng, tuy người thiên phú tốt hơn Tiểu Long không nhiều lắm, nhưng vẫn có một ít, cho dù hắn cố gắng, người khác đồng dạng cũng tiến bộ, Đạm Đài Lăng Nguyệt không tin, có thể siêu việt những người này.

- Sứ mạng cùng tương lai? Mặc kệ ngươi có sứ mạng gì, ta đã lựa chọn ngươi, sẽ thay ngươi gánh toàn bộ...

Tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong lòng nữ hài, trong nội tâm Nhiếp Vân đau xót, tiến lên, hai tay khép lại, ôm nữ hài vào trong ngực.

- Yên tâm đi, tin tưởng ta! Có lẽ bây giờ ta không có thực lực cùng tư cách này, không thể cho ngươi cam đoan cùng tương lai, nhưng sau này sẽ có, về sau sẽ đứng ở trước mặt gia tộc các ngươi, đánh nát tất cả ngăn cản!

Thoại ngữ của Nhiếp Vân kiên định nói không nên lời, không có ý uyển chuyển chút nào, đại biểu quyết tâm của hắn như Bàn Thạch, không thể phá vỡ.

- Ngươi...

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt không thể dao động kia, Đạm Đài Lăng Nguyệt mạnh mẽ tiến vào trong ngực của Nhiếp Vân, ngọc quyền nhẹ nhàng đánh lồng ngực của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.