Thanh Hoa Trấn

Chương 11: Chân thon dài dưới lớp váy đồng phục




Sáng sớm, mặt trời dần vượt qua đường chân trời, một viên lửa đỏ treo ở trên không.

Lương Duệ Tư đứng bên bờ, cúi đầu nhìn chằm chằm hình bóng anh phản chiếu ở bên trong. Chợt ngoéo khoé miệng một cái.

Nhật nguyệt luân chuyển, nhìn đường giao giới giữa trời và biển kia, anh giật mình phát hiện mình đã rời khỏi thành phố S ba tháng rồi.

Trong ba tháng này, anh đi khắp nơi không mục đích, trời nam biển bắc đã đi rất nhiều chỗ. Thật sự là nhàn tản tự do.

Trời sáng hẳn, Lương Duệ Tư lưng đeo ba lô, cầm lấy vé tàu đã mua đi bến tàu.

Vị trí hiện tại của anh là ở một thành phố nhỏ phía nam. Có núi có nước, khí hậu thích hợp. Ở mấy ngày, Lương Duệ Tư phát hiện nơi này thật thích hợp ở lại.

Thiếu sự hỗn loạn của thành phố, thêm sự thoải mái cùng tự do.

Anh lên tàu, không có vào khoang mà là đứng ở trên boong tàu, dựa vào lan can, đón gió ngắm cảnh.

Gió buổi sáng mạnh, thổi lật vạt áo khoác của anh. Lương Duệ Tư không để ý lắm, chỉ ngây người nhìn nước từ trên núi chảy xuống ở đằng xa.

Bỗng dưng, cánh tay đặt trên lan can bị kéo nhẹ một cái. Anh quay đầu lại, thấy người trước mặt thì rõ ràng ngẩn ra.

“Thấy bóng lưng giống anh, không ngờ thật đúng là anh.”

Người phụ nữ dáng cao gầy, ngũ quan xinh xắn, là dạng gương mặt đẹp ngọt ngào. Tóc xoăn thả ở sau lưng bị gió thổi bay bay, váy dài phong cách Bohemian đong đưa theo gió. Một đôi mắt cong như trăng non nhìn Lương Duệ Tư.

Lương Duệ Tư đứng thẳng người lên, cười yếu ớt: Thật khéo.

“Anh không định nói chuyện với tôi?”

Cô ta đi tới trước vài bước đến bên cạnh Lương Duệ Tư, cũng dựa vào trên lan can.

Lương Duệ Tư trừng mắt nhìn, không hề đáp lại.

Người phụ nữ trước mặt này anh không quen mấy, nhưng cũng không xa lạ. Tên cô ta là Mạch Tuệ, làm nghề y tá. Về phần sao Lương Duệ Tư lại biết cô ta, bởi vì Mạch Tuệ là người phụ trách chăm sóc anh mỗi ngày khi anh nằm viện giải phẫu ốc tai nhân tạo.

Trừ lần đó ra, vào nửa tháng trước bọn họ cũng từng gặp mặt.

Khi đó Lương Duệ Tư còn đang dạo chơi xung quanh một thành phố núi, hai người tình cờ gặp nhau ở một cửa hàng vật phẩm trang sức. Thế mà sau khi đi loanh quanh qua mấy nơi lại gặp được ở đây.

Thật đúng là khéo.

Khoảng nửa giờ sau, tàu cập bờ.

Mạch Tuệ đi theo phía sau Lương Duệ Tư cùng nhau rời tàu. Cô mặc váy dài, động tác chậm, sau khi xuống tới thì phát hiện Lương Duệ Tư vậy mà vẫn đang chờ cô.

Mạch Tuệ không khỏi cong cong khoé miệng.

Lương Duệ Tư đưa điện thoại di động tới trước mặt cô, trên màn hình có một hàng chữ: Tôi phải đi rồi, cô chú ý an toàn.

Thì ra là đang chờ nói lời tạm biệt với cô.

Con ngươi Mạch Tuệ khẽ động: “Không ngại thêm một người bạn đồng hành chứ?”

Lương Duệ Tư nhìn cô, một hồi không đáp.

“Dọc đường này tôi đều một mình, thật sự rất chán. Tôi thấy anh cũng cỡ đó, kết bạn đồng hành một chuyến không tốt sao?”

Nếu quen biết, từ chối đề nghị như thế này không khỏi có vẻ keo kiệt. Nhìn mắt to trắng đen rõ ràng của cô, Lương Duệ Tư khẽ gật đầu một cái: Đi thôi.

Từ bến tàu đi ra, hai người đứng một chốc. Cuối cùng tuỳ tiện chọn một con đường đi tiếp.

Thời gian vẫn còn sớm, bọn họ ăn sáng ở một quán ven đường trước, sau đó dựa theo lộ trình đã định ra thong thả đi dạo.

Mạch Tuệ vô cùng yên tĩnh, bình thường đều là thấy gì đó hiếm lạ mới tán gẫu vài câu với anh. Mà khi cô nói chuyện, vẻ mặt trong nháy mắt sinh động hẳn lên.

Mấy giờ trôi qua, Lương Duệ Tư cũng đã quen với sự tồn tại của cô.

Buổi tối, bọn họ vào ở khách sạn đã đặt trước. Cùng tầng, một phòng ở đầu, một phòng ở cuối.

Để đồ đạc xuống, Lương Duệ Tư từ phòng đi ra thì thấy Mạch Tuệ vẻ mặt nhăn nhó đứng ở trước cửa anh.

“Không có số điện thoại của anh, tôi gõ cửa này đến tận hai mươi phút rồi. Tìm anh ăn một bữa cơm còn khó hơn so với yết kiến nữa!”

Lương Duệ Tư bị cô ta nói đến dở khóc dở cười, mím mím môi xoay người ra hiệu cô ta đi theo.

Cả ngày hôm nay bọn họ đều chơi rất tuỳ ý, nhưng bữa cơm tối này Mạch Tuệ lại vô cùng chú ý.

Hai người đi một nhà hàng cơm tây, Mạch Tuệ đưa thực đơn cho Lương Duệ Tư: “Bữa này tôi mời. Cảm ơn anh đã chiếu cố một ngày.”

Lương Duệ Tư lắc đầu, đẩy đến trước mặt cô: Cô gọi đi. Cái gì cũng được.

*****

Một bữa cơm tối xong, Lương Duệ Tư có nhận thức mới đối với Mạch Tuệ.

Cô ta không thể động vào chút rượu nào, một khi uống vào là cái gì cũng huyên thuyên nói ra. Cũng bởi thế Lương Duệ Tư đã biết lần này Mạch Tuệ ra ngoài là vì bực bội gia đình, trốn tránh xem mắt.

“Có một số việc như ‘mẹ anh đánh anh không hề có lý do’. Tôi chính là ghét những người đó cũng không hề có lý do, hết cách thôi!”

Cô ta còn nói: “Thật ra nhìn lại anh cũng không vui vẻ. Bởi vì ánh mắt của anh nhìn cái gì cũng có vẻ trống rỗng, không có linh hồn.”

*****

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lương Duệ Tư liền rời giường rửa mặt, tính rời khỏi nơi này đi nơi tiếp theo.

Trong gương phản chiếu gương mặt tuấn tú của anh. Anh nhìn, không khỏi hơi khom người về phía trước một chút. Khoảng cách gần nhìn chăm chú vào con ngươi của mình.

Trống rỗng ư? Anh chẳng hề cảm thấy. Nơi này chỉ vì đã nhìn chăm chú một người rất lâu, cần thời gian để tiếp nhận thay đổi mà thôi.

Thu dọn lại tất cả, Lương Duệ Tư mở cửa ra, không ngờ bị bóng dáng ngồi chồm hổm ở trước cửa làm cho hoảng sợ.

Chỗ dựa sau lưng đột nhiên biến mất, thân thể Mạch Tuệ chợt xiêu vẹo, suýt nữa ngã ngửa ra. Giây tiếp theo, một đôi tay đỡ lấy cô.

Cô ngáp một cái, đứng lên. Mặt mang vẻ buồn ngủ lộ ra một nụ cười.

“Đoán được anh muốn đi.”

Lương Duệ Tư cong môi, gật đầu.

Mạch Tuệ nhìn gương mặt trong sáng của anh, chợt nhắc tới: “Hôm qua có phải tôi nói rất nhiều lời không nên nói với anh không?”

Lương Duệ Tư cười yếu ớt: Còn tốt

“Tôi nói cái gì, tôi nhớ rõ.” Cô lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách của hai người, ánh mắt sáng ngời nhìn anh. “Tuy nhiên có một việc lại quên nói tới.”

— —Cái gì?

Mạch Tuệ nhìn chằm chằm lỗ tai anh, thả chậm tốc độ nói: “Lần sau gặp lại, anh có thể nói chuyện với tôi hay không?”

Lương Duệ Tư xiết chặt thẻ phòng, chẳng ừ hử gì cả.

Mạch Tuệ thở dài một tiếng: “Anh thật sự nghĩ có tình cờ gặp mặt lần thứ hai lần thứ ba khéo vậy sao?” Cô tiến lên một bước. “Lương Duệ Tư, tôi thích anh.”

Cho nên, những người đó đều không vào mắt cô được.

Anh không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ mấp máy môi, không tiếng động nói với cô: Thật xin lỗi.

Sau đó lướt qua cô, rời khỏi nơi này.

Mạch Tuệ đứng tại chỗ, mím môi nhìn bóng dáng anh xa dần.

“Chúng ta chờ xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.