Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 4: Chương 4




Đêm đó Danh Dương không quay lại phòng Phi Phương thêm lần nào...

Sáng sớm, Danh Dương cùng Hải Yến đi xuống lầu,thím Hoa đã làm điểm tâm sáng xong liền bày ra bàn.Danh Dương vẫn 1 bộ dạng lạnh tanh ngồi xuống ghế sô pha bắt đầu ăn sáng.Hải Yến không nói gì cũng im lặng ngồi xuống bên cạnh anh...

Không khí trên bạn ăn trở nên ngượng ngập, mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong đầu.

Riêng Hải Yến, nỗi bất an của cô ta ngày 1 mãnh liệt hơn, tuy Danh Dương không nói ra miệng nhưng cô ta có cảm giác người đàn ông trước mặt sắp không còn thuộc về cô ta nữa...

Tối qua tuy nằm ngủ cùng nhau trên giường suốt 1 đêm nhưng Danh Dương đơn giản là chỉ ôm cô ta ngủ, không hề có hành động gì khác,điều đó khiến Hải Yến rất buồn lòng.Đơn giản, yêu 1 người thì ắt hẳn sẽ muốn chiếm đoạt người đó cả về tâm hồn lẫn thể xác,...

Điều đó có nghĩa là...

Hải yến bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, 3 tháng qua cô ta đau lòng có, tức giận có,không cam lòng cũng có,..cô ta không cam tâm bỏ qua đoạn tình yêu này, tình yêu này vốn phải là của cô ta mới đúng.bởi vì cô ta là người đến trước.cô ta yêu người đàn ông này lâu lắm rồi...

Sự xuất hiện của Phi Phương khiến cô ta trở tay không kịp.

Nghĩ vậy Hải Yến lại đưa mắt nhìn Danh Dương.Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng ấy từng rất ngọt ngào chiều chuộng cô ta giờ đây đã thay đổi.

Cô ta nhất quyết không thể đánh mất người đàn ông này...

- em ăn đi, anh đưa em về...

Hải Yến không trả lời, im lặng coi như đồng ý.

Sau khi ăn sáng xong.cả 2 nhanh chóng đi ra xe.chiếc ô tô vừa đi khuất,thân hình mong manh yếu ớt của Phi Phương lièn xuất hiện trên ban công trong ánh nắng sớm mai bỗng trở nên thật chói mắt.

Thực ra cô đã đứng đó từ rất lâu, không biết đang suy nghĩ gì.khuôn mặt trắng bệch của Phi Phương đượm buồn nhìn trân trân vào khoảng không.

Cô đang tự hỏi mình.

Ở đây làm gì?

Chỗ này cô còn có thể lưu lại nữa không?

Phi Phương nhếch môi cười yếu ớt, cô quay trở vào phòng.Bàn chân trần di chuyển trên nền nhà lạnh lẽo.nhưng vẫn chưa là gì so với cõi lòng cô lúc này...

Băng giá???

Phi Phương đi qua phòng bên cạnh.đưa tay mở ngăn kéo, bên trong là 1 tập văn bản.Phi Phương mở ra xem.

Dòng chữ "Đơn li hôn" trông thật nhức mắt.thật khiêu khích rõ mồn một trược mặt cô.

Phi Phương chậm rãi cầm bút kí tên xuống bên dưới lá đơn.trong lòng bỗng nhẹ bẫng vô cùng...

Mạc Danh Dương?tạm biệt....cả đời này mong rằng sẽ không gặp lại nhau nữa...

****

Danh Dương đang kí tên vào đống văn kiện trên bàn làm việc thì nhận được điện thoại của Thím Hoa, trong điện thoại giọng thím Hoa gấp gáp.

- cậu chủ ơi,xảy ra chuyện rồi.cô...cô chủ biến mất rồi.

Chỉ nghe đến đó Danh Dương vội dập điện thoại, bỏ dở công việc lao ra ngoài.

PHI Phương?em tỉnh lại rồi phải không?

Tâm tình anh không hiểu sao lại rất kích động.Hơn 3 tháng hôn mê.cô lại tỉnh lại mà anh không hề hay biết...

Lúc Danh Dương về tới biệt thự thì nhìn thấy thím Hoa vẻ mặt vô cùng lo lắng, tìm kiếm trong ngoài biệt thự.

- ơn trời, cậu về rồi.

- có chuyện gì?thím mau nói đi?tại sao lại không thấy cô chủ?

- tôi.. tôi cũng không biết, sau khi cậu và cô Hải Yến đi tôi liền làm 1 chút công việc rồi định bụng lên xem cô chủ thế nào trong khi chờ bác sĩ Chung tới.không ngờ trên giường trống không...

Danh Dương muốn chửi thề.anh lao thẳng lên lầu, mở tung cửa phòng lần nữa, tuyệt nhiên cô biến mất không chút dấu vết.

Danh Dương mở cửa phòng mình ra tìm kiếm cô 1 lượt.tập văn bản nằm gọn trên tủ đầu giường thu hút sự chú ý của anh.Danh Dương cầm lên xem.nhìn thấy chữ kí của cô nằm trên đó thì trên trán nổi mấy đường gân xanh.Anh mất bình tình vo mạnh tờ đơn thành 1 cục xong ném mạnh xuống đất.

- mẹ kiếp, Hoàng Phi Phương...mọi chuyện là do tôi quyết định...tôi chưa đồng ý em đừng hòng muốn li hôn.

Danh Dương hùng hổ lao ra khỏi phòng?gọi 1 cuộc điện thoại

- bằng mọi giá trong hôm nay phải tìm thấy Hoàng Phi Phương cho tôi...

Phi phương?em muốn trốn khỏi tôi ư?không dễ thế đâu....???

Đôi mắt Danh Dương ánh lên tia kiên định...anh chỉ biết rằng.tuyệt đối không để cô cứ thế mà rời khỏi....

***

Phi Phương ôm 1 túi đồ nho nhỏ chứa mấy bộ quần áo chầm chậm đi trên đường.hướng nhà bố mẹ nuôi đi tới.Phi Phương biêt họ sẽ không đồng ý nhưng cô chỉ muốn thông báo với họ 1 tiếng.cô nợ bố mẹ rất nhiều nhưng cô không thể ở lại nơi đó..nơi không thuộc về mình.

Đến nơi.Phi Phương nhẹ tay đẩy cửa cổng bước vào sân.bên trong nhà loáng thoáng tiếng của bố và mẹ cô.

Phi Phương âm thầm đi tới.vừa đến bậc thêm cô chợt khựng người lại khi nghe giọng của mẹ cô.bà nhiên.

- lát nữa tôi đưa ông ra ngoài đi dạo 1 chút.

Tiếng ông Hoàng khanh vang lên.

- thôi thôi, bà có đi thì đi 1 mình đi.tôi mà đi với bà lỡ có tai mắt của ai nhìn thấy thì chuyện tôi giả vờ ngồi xe lăn lộ hết à..??

- ôi giào...con Phi phương thì nằm như chết trên giường.còn gì nữa đâu mà ông sợ., ban đầu ông chỉ muốn giả vờ thế để nó ngoan ngoãn nghe theo ông.giờ nó vô dụng rồi còn quan trọng gì nữa...

- bà bé bé cái mồm lại..bà quên chúng ta còn lừa cả thằng Danh Dương à...hiện tại bên công ty chúng ta đang gặp 1 số vấn đề về tài chính.cần nó giúp đỡ...chuyện này phải giấu nhẹm đi bà biết chưa...

- nhưng mà theo như tôi biết Danh Dương nó cũng có yêu thương gì con Phi Phương đâu?

- bà thì biết cái giống gì?không yêu thương mà chăm sóc tận tình như vậy à.tôi có tai mắt chỗ nó cả đấy.

Bà Nhiên thấy chồng nói thế thì biết điều im lặng không nói nữa.trong nhà im lặng hẳn.

Phi Phương ôm túi đồ rời đi thật nhanh tránh để bị phát hiện.lúc ra bên ngoài cô mới ngồi sụp xuống.khóc như mưa....

Cô đã từng rất áy náy, rất đau khổ vì chuyện bố cô không đi lại được,...

Không ngờ đó chỉ là màn kịch họ dựng lên để lợi dụng cô.

Phi phương đưa đôi mắt nhòe nước nhìn dòng người qua lại trên đường.cảm thấy cô đơn không nơi chốn để về...

Cô còn biết tin tưởng ai đây??tin ai nữa được đây...

***

Gió biển thổi mạnh vào khuôn mặt vô hồn của Phi Phương, cô không nhớ mình đã ra đây như thế nào, chỉ biét là cô cần 1 khoảng trống để bình tâm lại.bao nhiêu chuyện xảy ra khiến Phi Phương không thể chập nhận nổi.

Trong 1 ngày,cô hiểu rõ được rất nhiều chuyện..

Trái tim như bị bóp nát...không còn 1 mảnh nào...

Phi Phương ước gì mình hòa tan được vào trong gió.theo gió bay đi, đi đâu cũng được, cô muốn trở nên vô hình.muốn không nhìn thấy hiện thực của thế giới dầy trái ngang như thế này nữa...

Phi Phương thả dép, cô đi chân trần trên cát.làn váy bị gió thổi bay bay...bước chân cô đi ra xa chạm vào dòng nước biển mặn chát...

Biển ở đây??? Thật đẹp.

Phi Phương càng tiến ra xa mực nước càng dâng lên, thoáng chốc đã đến đầu gối cô.Đằng sau vang lên giọng nói thát thanh của 1 người đàn ông.

- Phi Phương?cô đang định làm gì vậy?

Tiếp đó cô nghe tiéng lội nước.cả người bị ai đó lôi đi kéo vào bãi cát.

Minh Hòa lo lắng nhìn cô.

- sao cô lại ở đây?cô đã tỉnh lại rồi.?

Phi Phương vô hồn.cười nhạt nhẽo.

- tỉnh lại chưa chắc đã tốt.Minh Hòa, anh biét không?nếu có thể tôi ước rằng mình không bao giờ tỉnh lại.

Minh Hòa nhìn bộ dạng yếu ớt như sắp ngã của cô thì vội ôm cô vào lòng.

- tại sao cô lại nói vậy?có phải đã xảy ra chuyện gì không?nói cho tôi biết đi...

Phi phương úp mặt vào ngực anh.òa lên khóc thương tâm.

- trên đời này tôi còn có thể tin ai nữa được đây?anh nói đi...

Minh Hòa càng đau lòng ôm chặt cô.anh không biết dùng câu nào an ủi cô.nếu có thể anh rất muốn nói rằng cô có thể tin anh.nhưng không thể, cô...đã thuộc về người khác mất rồi.thứ anh có thể cho cô chỉ là 1 cái ôm vỗ về như vậy thôi.

- tôi nhờ anh 1 việc được không?

- được..cô nói đi.

- đưa tôi đi uống rượu đi.

- cô chắc chứ?

- chắc 100%.đi thôi.

Bóng 2 người biến mất trên bãi biển.

Minh Hòa định đưa Phi Phương vào quán bar uống rượu nhưng lúc đi qua 1 quán nhậu ven đường không hiểu sao cô lại nhất quyết đòi vào trong đó.

Minh Hòa có chút bất đắc dĩ cười cười...

Phi phương ngồi xuống chiếc bàn nhỏ.lớn tiếng gọi

- chủ quán.cho 2 chai rượu loại mạnh nhất với ít đồ nhắm nhé.

Minh Hòa tròn mắt nhìn cô.không ngờ cô thật sự xem đây là cuộc ăn nhậu thật rồi.

- anh ngồi xuống đi.không phải công tử như anh ngại đến nơi bình dân như thế này chứ?cũng phải nha.

Minh Hoa không do dự ngồi xuống cạnh cô.mở miệng.

- cô cũng đâu khác gì tôi?có thể trở thành vợ của Danh Dương chắc cũng có lai lịch không nhỏ đâu.

Sắc mặt Phi phương cứng đờ trong chốc lát.

- anh biết rồi?

- ừ.tôi biết rồi,

2 chai rượu cùng 1 đĩa thịt nướng được đưa ra.

Người chưa bao giờ biết đến rượu như Phi phương lại uống còn nhiệt tình hơn cả Minh Hòa.anh chỉ nhấp môi 1 chút chứ k uống.vì thật sự anh không quen uống loại rượu bình thường như vậy.trước giờ anh chỉ uống rượu vang hoặc vooka mà thôi.

Mặt phi Phương đỏ ửng lên rất đáng yêu.đầu óc cô bắt đâu ong ong.vừa uống vừa cười như 1 kẻ dở hơi...

- rượu này không tệ.nào?tôi kính anh 1 ly.

- cô say rồi...còn uống nữa là không về được luôn đó.

Phi phương mơ màng nhìn anh.

- tôi còn nơi để về sao?hihi...hay là tôi về nhà anh nhé.hihi.

- đúng là cô say thật rồi.cô biết là cô đang nói gì không?cô không sợ tôi ư?

Phi phương vỗ ngực.

- sợ cái gì?cùng lắm là tôi ngủ với anh thôi mà...dù sao cũng chưa ngủ với đàn ông bao giờ..thôi thì ngủ với anh cũng được..

Nói xong liền nhìn anh bằng ánh mắt gian tà.

Minh Hòa hết nói nổi.nhưng sau đó lại ngạc nhiên hỏi

- cái gì?cô nói cô chưa ngủ với ai bao giờ ư?chẳng phải cô và Danh Dương....

Phi phương cả người phiêu phiêu.cắt lời anh.

- anh im....đừng nhắc đến con người đó.

- tại sao vậy?

- tôi nói cho anh biết....anh ta ấy hả?...bị yếu sinh lí..haha.

Minh Hoa suýt sặc nước miếng.cô gái luôn nghiêm túc như cô mà rượu vào lại dở người như vậy?lần đầu tiên anh chứng kiến.

Phi phương lại tiếp tục uống rượu.cười nắc nẻ.

- cái tên bệnh hoạn, yếu sinh lí như anh ta tôi mà thèm ngủ cùng í hả?

Bên ngoài cửa?Danh Dương sắc mặt xám nghoét đứng tại chỗ...giọng lạnh lẽo vang lên.

- hoàng phi phương.có giỏi em nhắc lại lần nữa xem...???

Cả 2 người kia quay ra nhìn.Phi phương say tới nỗi không biết trời đất là gì.nhìn Danh Dương cười hihi như 1 con ngốc.

- ô...lại 1 anh đẹp trai nữa nè...

Danh dương đi tới không nói nhiều.cũng không nhìn Minh hòa.dứt khoát ôm lấy thân thể nồng nặc mùi rượu của cô đi ra ngoài.Minh hòa vội ngăn lại.

- anh định làm gì cô ấy?

Danh Dương lạnh lùng nhìn minh Hòa trả lời.

- đây không phải là việc của cậu?tránh ra...

***

Trên đường về.Phi phương không ngừng lải nhải.

- ê.anh mang tôi đi đâu?tôi muốn uống nữa?

Danh Dương nhìn bộ dạng của cô nghiến răng chửi thề.

- nếu em còn giám lải nhải nữa tôi sẽ lập tức ở tại đây mà muốn em đấy?

Mẹ nó? Giám nói anh yếu sinh lí?đúng là giỏi chọc anh mà?đã vậy để cho cô biết anh rốt cục có yếu sinh lí hay không?

- anh muốn muốn cái gì ở tôi hả?

- muốn thịt em ngay lập tức..

- ôi...ăn thịt người là phạm pháp đó.tôi gầy lắm.thịt không có ngon đâu.

Miệng lưỡi Danh Dương khô khốc.

- phi Phương em im miệng lại cho tôi.

Xe vừa về tới biệt thự.Danh dương đã lập tức bế Phi phương đi thẳng lên lầu.vào phòng ném cô lên giường.

- á...anh làm gì vậy?sao còn ném tôi....đau....?

Danh Dương từ trên cao nhìn cô.nguy hiểm cười.

- còn biết đau à?xem ra vẫn chưa biết hoàn cảnh của mình thế nào nhỉ?

- anh là cái đồ xấu xa....ưm...ưm.

Danh Dương chận họng cô bằng 1 nụ hôn.anh vừa hôn vừa đẩy cô nằm ngửa lên giường.tay dứt khoát cởi váy của cô và của cả chính mình.

Phi Phương chống cự yếu ớt.

- ah...buông....ra.

- tôi làm sao có thể buông em ra.giám chê tôi yếu sinh lí.em ăn gan hùm rồi phải không?

- tôi....

Danh Dương không cho cô nói nữa.cúi xuống hôn cô nồng nhiệt.triền miên.2 thân thể lòa lỗ quấn lấy nhau trên giường.

Phi Phương bị rượu làm cho đầu óc mụ mị.thân thể bị kích thích dâng lên cỗ khoái cảm mãnh liệt.cô cố đẩy anh ra lại như kéo anh vào cổ vũ hành động của anh.

Nhiệt độ trong phòng dâng cao.muốn thiêu rụi cô.

Danh Dương hôn khắp cả người cô.từ môi chuyển sang tai.xuống cổ rồi len xuống bầu ngực sữa căng tràn đẹp đẽ của cô.

Phi phương không chịu nổi mà rên rỉ.

- ưmm...khó chịu quá.

Danh Dương lại càng khiêu khích hơn nữa.

- ahh...đồ xấu...xa...ưmm...

Đến lúc cô chịu không nổi nữa Danh Dương mới buông tha cho cô.anh thẳng thắt lưng.bất ngờ đâm thật sâu vào nơi bí ẩn ướt át kia.

1 cơn đau như xé cả người cô thành 2 mảnh.Phi phương cong người.bật khóc.

- a....đau quá....

Danh Dương ý thức được mình hơi dùng sức.anh dừng động tác.nằm xuống ôm lấy cô.ngậm lấy môi cô nhẹ nhàng hôn.

- rất nhanh sẽ không còn đau nữa..

khi đau đớn qua đi.thắt lưng anh lại bắt đầu ra vào nhẹ nhàng.sự đau đớn thay bằng 1 cỗ khoái cảm.anh từ từ dẫn dắt cô đến với dục vọng cao nhất.

Bóng người đàn ông khẽ nhấp nhô trên giường.dưới thân là cơ thể trắng nõn của người phụ nữ đang lắc lư theo nhịp điệu của anh ta.mồ hôi từng giọt.từng giọt chảy xuống tâm lưng trần trụi....

Tiếng ngâm nga.cùng tiếng gầm nhẹ thở dốc vang vọng khắp phòng.

Đêm nay.Phi phương chính thức trở thành đàn bà....

.....hiuhiu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.