Thanh Cung Sủng Phi

Chương 38: “tại Sao Không Hỏi Tên Ngốc Kia”




Lộ trình về nhà lần này của mấy người Sở Tuần thập phần không thuận, trên thực tế, hành trình chuyến bay của bọn họ ngay từ đầu đã lệch khỏi quỹ đạo đã định.

Chuyến bay quốc tế giữa trưa cùng ngày, không khéo trời có chút động nhẹ, một trận sương mù lớn ở sân bay Bắc Kinh gây ra sự cố, lâm thời phải đóng cửa tạm thời khu vực hạ cánh của máy bay quốc tế trong vài giờ, chuyến bay từ Bắc Mĩ tới Bắc Kinh toàn bộ bị hoãn lại.

Biển người ở trạm chuyển hành lý, các hành khách ngưng lại chờ đợi kéo theo mấy chiếc va li to, lo lắng phẫn nộ nói chuyện với nhân viên hậu cần mặt đất. Rất nhiều người ngồi trên chiếu, tình cảnh thập phần hỗn loạn.

Trận sương mù này tới khó giải quyết. Mấy người bị kẹt lại ở Los Angeles này tùy thời có thể gặp nguy hiểm ngoài ý muốn, khiến Sở Tuần phải tức khắc đối mặt với lựa chọn, ở yên chờ đợi đường hàng không khôi phục, hay là thay đổi lộ trình rời khỏi đây?

Sở Tuần nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, mở mắt ra bình tĩnh nói: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

Lâm Tuấn: “Thay đổi hành trình?”

Sở Tuần: “Đêm dài lắm mộng, tuyệt không thể ở Los Angeles qua đêm.”

“Thang Gia Hạo kia có thể bị túm vào cục cảnh sát, còn không biết tiền tùy thân mang theo có đủ nộp phí bảo lãnh hay không. Tôi sợ cậu ta ở trước mặt cảnh sát California nói hưu nói vượn, dẫn người của CIA tới.”

Lâm Tuấn: “Chúng ta đi đâu?”

Sở Tuần đảo qua bảng tin điện tử trên đỉnh đầu: “Tìm chuyến bay cất cánh nhanh nhất, rời khỏi Mĩ.”

“Đi Hồng Kông.”

“Hồng Kông dù sao cũng là địa bàn của chúng ta, so với nơi này an ổn hơn rất nhiều.”

Sở Tuần lựa chọn chuyến bay nhanh nhất đi Hồng Kông, thay đổi lộ tuyến, làm đối thủ đang ẩn náu trở tay không kịp.

Ông tổng công ty hàng không là đối tác làm ăn của họ, cậu gọi một cuộc điện thoại, thực dễ dàng được bạn đi đến trực tiếp dẫn tới vị trí trong cabin.

Máy bay rời khỏi quốc nội Hoa Kỳ, vững vàng bay trên không Thái Bình Dương, phía dưới tầng mây trải dài đại dương màu thâm lam, tâm tình Sở Tuần mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

Sở Tuần cùng Lâm Tuấn ngồi ở khoang hạng nhất, Hoắc Truyền Võ ngồi ở khoang phổ thông bên ngoài.

Sở Tuần thoải mái ngửa ra sau, đặt cái gối nhỏ dựa vào thành cửa sổ, hai chân vắt lên nhau. Toàn bộ hành trình cậu không cần mở mắt, Lâm Tuấn trước sau như một chăm sóc chuyến đi của cậu.

Tiếp viên hàng không lặng lẽ đi tới, đưa tay ý bảo Sở công tử đang mang đồ che mắt ngủ gà ngủ gật: “Vị tiên sinh kia……”

Lâm Tuấn nói: “Cho cậu ấy nước cam, một phần hoa quả, một cái croissant bơ.”

Tiếp viên hàng không rời đi, Sở Tuần mở một bên đồ che mắt, nheo một mắt, cười một chút với Lâm Tuấn, tỏ vẻ tán thưởng cùng cảm kích. Tiểu Lâm người này tâm tư cẩn thận, biết rõ cậu muốn gì, song phương hợp tác ăn ý đến mức cậu không cần mở miệng phân phó đối phương.

Sở Tuần sợ không an toàn nên không dám ăn đồ ăn trên máy bay, chỉ gọi cho có. Cậu lấy một bát mì ăn liền tự mang theo, cho nước ấm vào ăn.

Cậu hút hút mì, trong lòng lại ngứa ngáy, nhớ thương người nào đó ngồi phía sau, chôn miệng vào gối đầu, khụ một tiếng vào trang bị đối thoại mini: “Này, ăn chưa?”

Trong tai nghe truyền đến tiếng “Ờ” nho nhỏ, tỏ vẻ đáp lại.

Sở Tuần cố ý điều tiết không khí, lại giống như lấy lòng Nhị Võ, chọc anh: “Đồ ăn trên máy bay ăn ngon không?”

Hoắc Truyền Võ hừ một tiếng: “Nhẫm nói có thể ăn ngon không?”

Sở Tuần: “Vậy cậu ăn mì ăn liền đi.”

Truyền Võ: “Không cần, khi về tôi ăn bánh bao lớn.”

Sở Tuần cười nhạo, lại không dám cười lớn tiếng, mặt vùi vào gối đầu cọ cọ. Cậu yêu chết giọng điệu lộ ra ba phần ngốc khờ lại có bảy phần lãnh ngạnh mạnh mẽ này của Nhị Võ.

Lâm Tuấn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, xem hai người cách khoảng không liếc mắt đưa tình. Loại vô cùng thân thiết này cực không tầm thường, cực kỳ đơn thuần thậm chí không liên quan đến đòi hỏi thân mật, có lẽ chỉ có hai cậu nhóc từng trải qua thời thơ ấu trúc mã mới có.

Lâm Tuấn làm như không có việc gì nói: “Tôi cũng giúp cậu ta đặt một phần?”

Sở Tuần cười lắc đầu: “Cậu ấy người tùy ý, dễ hầu hạ, không kén chọn giống tôi.”

Ánh mắt Lâm Tuấn thâm thúy, thanh âm hạ thấp giống như thì thầm, chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Cậu ta…… Chỗ nào tốt hơn tôi?”

Sở Tuần chỉ suy nghĩ nửa giây, mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Không có tốt hay không, chỉ cần là cậu ấy, tôi sẽ chờ đợi để gặp cậu ấy.”

Lâm Tuấn khẽ gật đầu.

Chưa nói tới người kia xuất sắc hơn ai, cường mạnh hơn ai, ở trong mắt Sở Tuần, người kia là Nhị võ, vậy là đủ. Cậu chưa từng đem Hoắc Truyền Võ ra so sánh với người khác, thân phận, địa vị, tiền đồ, thực tại, các loại trở ngại chắn ngang trước mắt…… Tình cảm cùng lợi ích không quan hệ với nhau, hoàn toàn là kiểu dựa vào tín ngưỡng để sinh tồn.

Tín ngưỡng không thể dùng lợi ích để trao đổi. Về điểm này, Sở Tuần khi mười hai tuổi lấy tay chỉ trên tờ giấy trắng đốt ra bốn chữ “Tuyệt đối trung thành” đã lập thệ. Niềm tin, lòng trung thành của cậu không chỉ có đối với quốc gia.

Lâm Tuấn làm như vô tình nói: “Tôi lớn hơn cậu nhiều, cậu chê tôi già chứ gì?”

Khóe miệng Sở Tuần nhếch lên, nói giỡn: “Sao có thể chứ! Anh cũng không già, anh đang tuổi lớn.”

Lâm Tuấn trào phúng nói: “Còn không chê tôi? Với tôi cậu cũng không có phản ứng mà.”

Tai Sở Tuần đỏ lên, thấp giọng mắng: “Anh thôi đi, về sau đừng đề cập chuyện này với tôi…… Tôi từ đầu đã biết cậu ấy, cậu ấy vĩnh viễn là người thứ nhất.”

Lâm Tuấn không nói gì. Đời này người hắn biết đầu tiên, cũng là Tiểu Tuần, là chuyện thật vĩnh viễn không thể thay đổi. Nhưng trong thế giới hai người, hắn thực bi thương đã muộn một bước.

Sở Tuần dùng khóe mắt nhìn Lâm Tuấn, phát giác Tiểu Lâm hôm nay đột nhiên con mẹ nó dông dài! Người này tựa như muốn đem hết mọi tâm sự chất chứa trong lòng nói ra, ngay cả về nước cũng chờ không kịp, không nên ở độ cao mấy nghìn mét nói ra chứ? Nhị Võ quả thật trẻ hơn, nhưng đây hoàn toàn không phải vấn đề tuổi tác, đáy mắt Sở Tuần miêu tả lại thân thể dã tính mị lực lại tràn ngập nam tính của Nhị Võ, cái mông thực cong, cặp đùi rắn chắc, còn có Hoắc tiểu gia hùng vĩ cường tráng 250grm…… Sở Tuần nhếch khóe miệng, cậu thích.

Nhị Võ ở phương diện kia thiên phú dị bẩm, người khác không cách nào so, nhưng là kiểu bí mật hạ lưu như đo chim chóc này cũng không thể nói thẳng ra với Tiểu Lâm.

* * *

Lộ tuyến hôm đó Sở Tuần chọn, theo đại cục xuất phát chính xác hợp lý. Ở Bắc Mĩ nhiều hơn một giờ, tình báo và an toàn của bản thân liền thêm nhiều nguy hiểm, ở đây dù sao cũng là địa bàn của Mỹ, khắp nơi trong đám đông đều có thể ẩn núp đặc công CIA. Mỹ là siêu cường quốc rất thủ đoạn, hiến pháp liên bang cho phép nhân viên đặc công của họ thậm chí có quyền thi hành bắt cóc, mưu sát, muốn làm gì thì làm ở lãnh thổ quốc gia khác, huống chi đây là lãnh địa người ta, thực gặp chuyện không may bọn họ rất khó chạy thoát.

Khi cậu xếp hàng kiểm vé đăng ký, ở sảnh chờ trong một góc phía sau cửa kính của tiệm hamburger lộ ra một đôi mắt, tầm mắt dưới vành nón ép thấp xuống.

“Sếp, ở chỗ tôi có tin tức, ngài có thể cảm thấy hứng thú.”

“Sở thiếu gia, Sở tổng, lâm thời đổi chuyến bay khác, sau mười giờ nữa sẽ đến Hồng Kông, sắp về nhà rồi.”

“Ai u, ngài đừng hỏi tôi, cả ngài cũng không biết, tôi thế nào biết rõ Sở thiếu gia đến tột cùng đã gặp ai, ăn hàng gì? Việc này tôi không giúp ngài được, tôi cũng không thể ra tay. Người tới Hồng Kông, ngài tự mình xem rồi lo liệu đi! Ha ha……”

* * *

Mệt mỏi ngủ mơ một đêm, mười mấy giờ sau, máy bay không sớm không muộn đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Hồng Kông.

Ba người tách ra xuống máy bay, nhanh chóng chuyển chuyến bay quay về Bắc Kinh. Sở Tuần khi đó hoàn toàn không dự đoán được có người theo dõi cậu, hành trình tới Hồng Kông lúc này mới chân chính là trận truy đuổi đại chiến kinh tâm động phách ngươi sống ta chết.

Hồng Kông là địa bàn nhà mình, nhưng càng gần nhà, bọn họ ngược lại lại càng gần ngọn nguồn nguy hiểm, đây là điều mọi người trước đó không lường trước.

Hồng Kông tập trung đô thị quốc tế, chiếm một vị trí quan trọng trong lịch sử tình báo quốc gia. Ở thành phố này, các nhân vật chính thương (1) chủ chốt, cảng đốc tài phiệt hắc bạch lưỡng đạo long xà hỗn tạp, cũng đồng thời ẩn núp nhân viên đặc thù của các quốc gia, các phe phái thế lực chia rẽ, gián điệp cùng giao dịch gián điệp minh thương ám chiến.

(1) Chính thương: Chính trị & Thương nghiệp

Sở Tuần đứng ở lối đi, mở khoang hành lý trên đỉnh đầu, lấy cái cặp đựng máy tính của mình. Góc bên dưới cặp kính viền vàng màu trà của cậu kỳ thật là một miếng gương nhỏ, dùng mắt đảo qua có thể nhìn thấy động tĩnh sau lưng.

Tiếp viên hàng không ra vào, tấm mành ngăn cách khoang hạng nhất và khoang phổ thông bị vén lên tạo thành một cái khe. Chỉ thoáng nhìn giây lát, bóng đen lướt qua góc kính Sở Tuần, làm cậu nhanh chóng cảnh giác.

Sở Tuần ho nhẹ vào máy: “Có người chặn đường.”

“Dãy 12 khu D.”

Sở Tuần chỉ dùng mắt đảo qua liền xác định vị trí đối thủ, việc còn lại sẽ không phiền Sở đại tá tự mình động thủ. Cậu làm như không có việc gì xách cặp đựng máy tính bước đi, Lâm Tuấn nghiêng vai chen bên cạnh cậu, trong tay nâng cái túi đựng hồ sơ của thư ký, vì Sở tổng ngăn hết thảy chướng ngại cản trở.

Ở khoang phổ thông, Hoắc Truyền Võ đầu đội mũ lưỡi trai đè thấp tầm mắt đang tĩnh lặng ngủ đông đột nhiên ngồi dậy, lách qua kẽ hở giữa đám ngừoi, thân hình khó phân biệt.

Người mặc đồ đen đeo kính râm vừa muốn đuổi theo, Hoắc Truyền Võ từ phía sau ra tay, một chưởng từ một nơi bí mật gần đó đem người đánh bất tỉnh. Thân thể người nọ sững lại, cơ thể chậm rãi thả lỏng, mất đi tri giác, theo lực đạo Truyền Võ thao túng, một lần nữa “ngồi” trở lại chỗ ngồi, ngoặt cổ, bất động. Bên cạnh chen chúc một tốp hành khách mang theo hành lý, hoàn toàn không phát hiện trong không gian hẹp hòi từng phát sinh một cuộc chiến chóng vánh.

Hoắc Truyền Võ nhanh chóng gạt đi dây nghe điện thoại của đối phương, trong microphone khẽ báo với Sở Tuần: “Bọn họ bên ngoài có thể còn có người.”

Sở Tuần một tay xách túi, tay khác đút túi, áo khoác ngoài không cài nút, vạt áo theo dáng đi tiêu sái như gió của cậu ở phía sau bay bay.

Cậu đeo mắt kính màu trà, sắc mặt trấn định như thường, thong dong lướt ngang qua đại sảnh sân bay. Rõ như ban ngày, trước công chúng, dưới chân cậu là lãnh thổ quốc gia mình, Hồng Kông là xã hội pháp chế, cậu là công dân Trung Quốc, con của quan lớn trong quân đội, thương nhân trẻ tuổi có thân phận hợp pháp, dù thực sự có người muốn động đến cậu, ở địa bàn này cũng phải sợ ném chuột vỡ đồ đi?

Sở Tuần cùng Lâm Tuấn song song bước nhanh tới, cố ý đi qua địa phương khách du lịch đông đúc nhất, chen trong đám người, lách lên thang cuốn, rồi lại xuống thang cuốn……

Hoắc Truyền Võ giống một cái bóng màu xám, đi theo phía sau cách Sở Tuần ước chừng năm mươi thước, duy trì một khoảng cách nhất định, vừa không quá gần, lại không bị bỏ lại phía sau. Sở Tuần xuống tầng một, Hoắc Truyền Võ cố ý chọn đường khác, từ vị trí cao song song với tầng hai đi qua, từ trên cao nhìn xuống, khóe mắt truy tung vị trí Sở Tuần.

Nhóm người Sở Tuần cố ý đi ngang qua khu hành lý, hành lý bọn họ gửi từ đĩa quay chuyển ra, trượt xuống băng chuyền.

Sở Tuần trầm giọng nói: “Không lấy hành lý, đi.”

Trong va li đương nhiên không có vật chứng trọng yếu, tùy thời có thể vứt bỏ, những thứ quan trọng Sở Tuần tùy thân mang theo bên người. Sở Tuần lúc này phát uy giác quan thứ sáu, đã cảm nhận được trong sân bay này nguy cơ tứ phía, giống như có một cặp mắt vô hình xảo quyệt nguy hiểm, từ trong chỗ tối theo dõi cậu, cắn chặt lấy cậu, khí tràng sóng điện từ chỗ tối phát ra trạng thái hiểm ác giằng co.

Giác quan của Sở Tuần thập phần tinh chuẩn, tánh mạng cậu đang gặp nguy hiểm.

Cậu đang ở đại sảnh, lầu hai phía trên là một khu thương mại lớn, các cửa hàng miễn thuế và các nhà hàng san sát nhau, đèn đuốc nhấp nháy sáng trưng. Ở một góc tối tăm không thể phát hiện, một nòng súng màu đen thẳng tắp chậm rãi di động, nhắm mục tiêu, chữ thập ngắm bắn tinh chuẩn xẹt qua ót Sở Tuần…… Nhưng bởi vì đầu Sở Tuần lay động trong đám đông qua lại, lúc ẩn lúc hiện, tay súng vẫn không tìm được cơ hội xuống tay.

Đối với một số người, trên chiến tuyến bí mật nào đó, sinh tử có đôi khi chỉ là một lần nhắm mắt, giây tiếp theo không thể mở ra.

Sở Tuần mặt mày lạnh lùng ngưng trọng, cơ thể toàn thân căng cứng, tùy thời tiến vào trạng thái chiến đấu. Khi cậu sải bước xẹt qua khu vực hành khách chờ máy bay, chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên xông ra một hành khách, là một người đàn ông trung niên, khom người bên cạnh Sở Tuần, một tay hướng vào túi áo!

Sở Tuần quay đầu lại, kinh ngạc, hoàn toàn theo bản năng, ngón tay giấu trong túi áo khoác kẹp lấy vũ khí phòng thân có thể lấy mạng người.

Lâm Tuấn ở bên cạnh mắt nhìn chung quanh, nhanh chóng phản khuỷu tay húc vào cánh tay người nọ, ngón tay như kìm sắt ngăn lại phản kháng của đối phương.

Tên đàn ông trung niên kia biểu tình kinh ngạc, giương miệng: “Ai các người……”

Ba người dây dưa, thân ảnh trùng nhau, chính vào một phần ngàn giây hỗn loạn này, súng vang.

Súng bắn tỉa có lắp ống hãm thanh, từ trong góc tối phát ra một tiếng vang nặng nề.

Thân thể tên đàn ông trung niên kia đột nhiên kịch liệt run lên, cái ót “phộc” một tiếng nổ tung, máu tươi chảy ra! Lâm Tuấn cùng Sở Tuần đồng thời kinh ngạc đến ngây người.

Hoắc Truyền Võ trong ống nghe “A” một tiếng, tựa như người trúng đạn là mình, thẳng đến khi anh ở trên lầu chăm chú nhìn rõ, người ngã xuống không phải là Sở Tuần?!

Sau đối với Hoắc Truyền Võ mà nói, giờ khắc này, một phát súng này, mới đích thực chính thức bắt đầu kiếp sống vệ sĩ, đời này làm bạn với Sở Tuần. Anh trong một khắc bình sinh ý thức được tối rõ ràng, tận mắt nhìn thấy, có người hướng Sở Tuần nổ súng, đó là mục tiêu nhiệm vụ của anh, anh muốn dùng tánh mạng bản thân che chở cho cậu. Đây đã sớm không phải rừng rậm Myanmar, không phải chiến trường rộng lớn đẫm máu Hoắc gia mang theo một cây súng trường đơn thương độc mã, chức nghiệp vệ sĩ này một khi đã làm, vĩnh viễn so với sát thủ khó khăn hơn vô số lần.

Hành khách chung quanh toàn bộ kinh ngạc, mặt mỗi người đều bị máu văng trúng, nhóm phụ nữ hoảng sợ phát ra tiếng thét chói tai, trẻ con thê lương khóc nỉ non, hiện trường nhất thời đại loạn.

Tên hành khách trung niên kia từ trong tay Lâm Tuấn xụi lơ xuống, cái tay móc trong túi buông xuống, từ trong túi rơi ra một cái bàn chải nhỏ đánh giày ——kẻ chết thay đáng thương này mới vừa rồi ở bên cạnh Sở Tuần khom lưng là muốn đánh giày.

Sở Tuần hiểu rõ toàn bộ. Hiện tại từ Bắc Mĩ trở về, phần tình báo cất giấu trong ngực kia quá trọng yếu, trọng yếu đến mức có người không tiếc trước tiên hạ sát thủ, muốn mạng của cậu, ngăn cản chuyển giao tình báo.

Trong đại sảnh một mảnh hỗn loạn, bảo an sân bay cùng cảnh sát chạy tới bên này.

Lâm Tuấn đè thấp đầu Sở Tuần, kẹp Sở Tuần dưới cánh tay mình, nửa tha nửa túm chạy vào trong đám đông, “Chạy mau!”

Cùng lúc đó, Hoắc Truyền Võ trong nháy mắt sát thủ kia nổ súng, đã dựa vào kinh nghiệm phán đoán ra vị trí của tay súng. Đối phương là tay súng bắn tỉa, anh cũng là tay súng bắn tỉa. Căn cứ góc độ bắn trúng mục tiêu, tính toán tầm bắn, cùng với điều kiện địa hình bốn phía, ánh mắt anh nhanh chóng đảo qua, thoáng nhìn thấy từ một chỗ bí mật phát súng bắn ra lưu lại một làn khói mùi thuốc súng.

“Hai người đi mau!”

Ngón tay Hoắc Truyền Võ bắn ra microphone, thân hình hệt như một mũi tên phóng qua lan can, lại lưu loát trở mình ba bước thành hai bước nhảy lên thang cuốn tự động, so với báo săn ở rừng rậm châu Phi còn nhanh nhẹn mạnh mẽ hơn, đuổi theo sát thủ trong bóng tối……

Sân bay Hồng Kông, trong lúc nhất thời thần hồn nát thần tính, nguy cơ tứ phía, Sở Tuần một đường nhanh chóng chạy trốn.

Sở Tuần và Lâm Tuấn ở ngoài sáng, sát thủ đuổi bắt bọn họ ở một nơi bí mật gần đó, mà vệ sĩ ẩn Hoắc Truyền Võ này lại núp ở một góc càng tối hơn.

Vô luận là ý đồ giết người, hay là hạ gục mục tiêu, sống hay chết cũng chỉ một phát súng này. Cao thủ quyết đấu, sẽ không có cơ hội bắn lại. Tay súng bắn tỉa phát súng thứ nhất thất thủ, mục tiêu chớp mắt biến mất. Người nọ nhanh chóng thu súng, nâng thân bỏ chạy, tự biết vị trí đã bại lộ.

Hoắc Truyền Võ phi thân vượt qua một cửa hàng miễn thuế, thân hình xẹt qua một loạt cửa kính được trưng bày đèn đuốc sáng trưng, như điện như gió! Anh đuổi tới một chỗ rẽ, phanh gấp lại, khóe mắt liếc qua cánh cửa dẫn đến thông đạo phòng cháy đang kịch lay động.

Anh thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi qua.

Phía sau cánh cửa nhoáng lên bóng dao, hai người đánh giáp lá cà!

Lưỡi dao sắc bén nghênh diện chém về phía Hoắc Truyền Võ. Anh trở bàn tay bắt cổ tay đối thủ, lại một chặt cắt ngang khí quản, đầu ngối phi lên húc vào nhau, xương cốt cùng cơ bắp va chạm kịch liệt, nghe được cả thanh âm dây chằng ma xát xoắn nát. Cao thủ giao chiến cận kề sinh tử, mắt hai người đều đỏ gay, khuôn mặt ác liệt, đầu ngón tay bốc lên sát khí trí mạng.

Các đốt ngón tay Hoắc Truyền Võ thô lệ, dùng chiêu phân cân thác cốt thủ (2), đối thủ phát ra rên nặng nề, im bặt, khớp khuỷu tay rời ra.

(2) Phân thân thác cốt thủ: Là một chiêu thức trong Cầm nã thủ pháp, làm cho xương bị di dịch khỏi vị trí tự nhiên.

Anh bẻ cánh tay đang cầm dao của đối phương, dùng vũ khí của đối phương đâm vào sườn hắn, ép người vào góc tường.

Hoắc Truyền Võ vẻ mặt lãnh khốc, từ đầu trận ác chiến đến giờ không rên một tiếng, không nói lời nào, lẳng lặng lấy mạng đối thủ. Anh nhanh nhẹn xoay người phi lên húc đầu gối, xương bánh chè cứng rắn đập vào yết hầu đối thủ, từ trên người người nọ nghe thấy liên tiếp tiếng xương cổ gãy răng rắc…… Xuất thân binh trinh sát, lâm chiến phải chú ý trong vòng ba chiêu dồn địch vào chỗ chết, thủ đoạn dứt khoát lưu loát, tuyệt không nề hà thương xót, bằng không trên chiến trường người chết có thể là chính mình.

Hoắc Truyền Võ nhanh chóng kéo thi thể chảy đang máu ồ ồ vào phòng tạp hoá, đặt ở góc tường. Anh kéo lấy micro trên cổ áo người này, nói giọng khàn khàn: “Giải quyết xong vệ sĩ của hắn, mục tiêu tạm thời chạy, đuổi theo hay không?”

Trong micro phát ra thanh âm cường ức nôn nóng, âm trầm: “Đuổi theo.”

Hoắc Truyền Võ trấn định hỏi: “Giết chết hắn hay lấy đồ trên người hắn?”

Đối phương nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Nhất định phải hủy diệt tình báo trên người hắn! Không thể để hắn rời khỏi Hồng Kông nhập quan!”

Hoắc Truyền Võ trầm mặt hừ nói: “Rõ.”

Anh dùng tay bóp nát micro, nâng lên micro trên áo mình, thấp giọng nói: “Mục tiêu của bọn họ là hủy diệt tình báo, ngăn cản cậu nhập quan……”

Hoắc Truyền Võ dùng đồng hồ có gắn cameras mini chụp chính diện cùng sườn mặt của sát thủ, để ngày sau dễ nhận dạng.

Anh nhanh chóng sờ soạng trên người đối thủ, từ túi tiền trước ngực lấy ra một tấm ảnh hộ chiếu, là ảnh chụp Sở Tuần.

Chiêu thức của sát thủ điển hình là lính đánh thuê hắc đạo, gương mặt người Hoa. Người này cũng không nhất định hiểu rõ thân phận chân thật của Sở công tử, hiển nhiên là lấy tiền bán mạng, làm tay sai cho người đứng sau màn, mù quáng ám toán Sở Tuần.

Hoắc Truyền Võ trong dòng người ở sân bay tập trung tìm kiếm thân ảnh Sở Tuần.

Anh cảm giác còn đánh tiếp như vậy, chính mình cũng sắp bại lộ thân phận. Anh đuổi theo càng ngày càng gần, anh không thể chịu đựng được Sở Tuần ở trong đám người hỗn loạn mạo hiểm đọ mệnh, tùy thời bại lộ dưới nòng súng mai phục. Anh muốn đem người này an an ổn ổn bảo hộ trong ngực mình, dùng phía sau lưng chống đỡ, lấy tay che chở! Xương các đốt ngón tay anh vang lên rốp rốp, xương bàn tay tay phải bị đánh rách da lộ ra thịt hồng, ánh mắt phía sau kính râm lãnh khốc, vạt sau áo khoác lạnh thấu xương.

Mười mấy năm trước từng có một lần như vậy, trên tay trên đùi anh rớt một tầng da, máu thịt hỗn độn, điên cuồng truy đuổi phía sau xe tải, đồng dạng lửa giận hừng hực đốt tâm, làm mắt anh đỏ bừng. Anh đã từng bán mạng như vậy vì cậu bé của mình.

Sở Tuần ở trong micro dồn dập hỏi: “An toàn không?”

Hoắc Truyền Võ hỏi: “An toàn, còn cậu?”

Sở Tuần quen thuộc giọng điệu nói chuyện của Truyền Võ, đối phương phạm sai lầm nhưng anh sẽ không phạm, bởi vì giọng nói Nhị Võ cậu tuyệt nghe không tệ. Trái tim buộc chặt của Sở Tuần nhất thời ổn định, bình tĩnh phân phó: “Cắt đuôi của cậu, xác nhận phía sau sạch sẽ, ở toilet trạm Hung Hom, tôi chờ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.