Thanh Cung Mười Ba Triều

Chương 19: 19: Trừng Trị Khổng Tề Văn




Translator: Nguyetmai

Hơn mười phút sau, tốc độ Lưu Thừa chậm dần lại rồi ngã xuống đất, y đã hao hết động năng dự trữ. Quay đầu lại, y thấy Hàn Tiêu vẫn theo sát sau lưng mình như một bóng ma.

"Giết tao đi."

Vết sẹo trên mặt Lưu Thừa trông vô cùng thê thảm, y đau đớn cười một tiếng.

"Chẳng cần mày phải nói."

Hàn Tiêu hờ hững dùng một bàn tay xòe rộng ra để nắm lấy đầu Lưu Thừa, năm ngón tay móc vào xương sọ y.

Cho tới khi Lưu Thừa ngừng thở, Hàn Tiêu mới thở phào một tiếng.

"Đây là một kẻ địch rất mạnh, tí nữa thì lật thuyền trong mương rồi."

Nhìn thi thể Lưu Thừa một lát, Hàn Tiêu lại bắn thêm một phát đạn cháy để đối phương không phải chịu cảnh bị dã thú ăn thịt, sau đó anh lần theo tiếng súng đạn trở về chiến trường thị trấn Lục Cốc.

Cuộc chiến ngày càng gay cấn, cánh cổng chính của thị trấn Lục Cốc đã bị bắn nát, những chiếc xe có vũ trang ầm ầm đi trên đường, đối chọi với những khẩu súng máy trong công sự. Cư dân thị trấn đóng chặt cửa, bịt lỗ tai, run rẩy trốn trong những góc phòng. Quân của Lữ Thừa cố ý tránh khỏi những khu vực dân thường sinh sống.

Nếu Lưu Thừa đã kéo Hàn Tiêu vào trận chiến thì phải tốc chiến tốc thắng thôi, Hàn Tiêu bắt đầu tìm kiếm quan chỉ huy của thị trấn Lục Cốc. Nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy người chỉ huy đâu, anh bỗng nhận ra ở đây không còn người chỉ huy nữa.

Ở một đầu khác của thị trấn Lục Cốc, trên mặt đất có hai vết bánh xe chỉ theo hướng đi của Bashas và Tiêu Duệ.

"Trốn rồi à?"

...

Xe việt dã chạy trong khu rừng u ám, tiếng súng đạn từ thị trấn Lục Cốc dần xa, Tiêu Duệ ngồi ở phía sau, hắn quay đầu lại, có thể xuyên qua kẽ hở của rừng cây để thấy ánh lửa từ phía chiến trường.

"Lưu Thừa thế mà lại chết..."

Hai tay Tiêu Duệ nắm chặt đầu gối mới có thể gắng gượng đè lại đôi chân run rẩy.

Lưu Thừa đã làm việc cho gia tộc mười mấy năm, trung thành tuyệt đối, đồng thời y cũng là kẻ mạnh hàng đầu của gia tộc, có những chiến tích rất kinh người, Tiêu Duệ luôn coi y là chỗ dựa, chẳng ngờ y lại chết trong tay Hắc U Linh thế này!

Tiêu Duệ vốn nghĩ rằng dù Lưu Thừa không ngăn cản được Hắc U Linh đi nữa thì y cũng có thể an toàn thoát thân, thế nhưng di ngôn trước khi chạy trốn của Lưu Thừa đã khiến hắn như rơi vào hầm băng. Hắn không nghe rõ được Lưu Thừa nói gì, chỉ biết núi dựa của mình sắp ngã!

Trên xe còn có Bashas và bốn hộ vệ có vũ trang, tất cả đều lộ vẻ lo lắng.

"Hắc U Linh là quái vật, tôi đã nói là đừng chọc vào hắn rồi! Vậy mà anh vẫn không nghe!" Mặt Bashas đầy mồ hôi lạnh.

Tiêu Duệ xanh mặt: "Đừng nói nhảm nữa, ít nhất chúng ta cũng trốn được!"

"Hắn sẽ không đuổi theo đấy chứ?" Bashas liên tục nhìn về phía kính chiếu hậu, bồn chồn.

Tiêu Duệ nuốt nước miếng: "Lữ Thừa đang tấn công thị trấn Lục Cốc, thủ vệ trong thị trấn sẽ giúp chúng ta giữ chân kẻ địch, hắn không rảnh đuổi giết chúng ta đâu."

Hắn vừa dứt lời thì một thân hình màu đen đã xuất hiện trong kính chiếu hậu như một bóng ma, anh đuổi sát xe như bóng với hình khiến tất cả những kẻ ngồi trong xe hoảng sợ kêu lên.

"Hắn đến rồi!"

"Chạy mau!"

"Đạp ga hết mức đi, tuyệt đối đừng buông ra!"

Người trong xe kinh hoảng, chiếc xe việt dã chạy như ngựa điên thoát cương, họ điên cuồng tăng tốc để cắt đuôi Hàn Tiêu, thế nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chiếc xe đã dần chậm lại, Hắc U Linh như một con giòi trong xương lại xuất hiện ở đằng sau, lúc này anh chẳng khác nào Diêm La tới đòi mạng cả.

Adrenaline* của đám người tăng cao, tim họ như nhảy khỏi cổ họng, ai nấy đều hoảng sợ đến cứng cả người, trên xe bao trùm một bầu không khí như những cuộc trốn chạy trong phim kinh dị khiến người ta không bình tĩnh nổi nữa, họ hoảng hốt lái xe bừa rồi đâm sầm vào một cồn đất, chiếc xe lật tròn rơi xuống đáy vực, bốn bánh chổng lên trời.

* Adrenaline: là một hormone được cơ thể sản sinh ra khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, có khả năng làm tăng nhịp tim, tốc độ hô hấp, lượng glucose tới cơ bắp và lưu lượng máu tới các cơ giúp cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Tiêu Duệ hoa mắt chóng mặt, hắn giãy giụa leo ra khỏi cửa sổ xe, trong tầm mắt hắn bỗng xuất hiện một đôi giày tỏa ánh sáng xanh. Tiêu Duệ ngẩng đầu lên liền thấy Hắc U Linh đang hờ hững nhìn mình từ trên cao xuống.

"Đừng... đừng giết tôi..."

Pằng pằng pằng! Tiếng súng vang lên liên tục, Tiêu Duệ sợ hãi nhắm chặt mắt. Một lát sau, hắn nhận ra mình không hề đau đớn nên mở mắt, thấy bốn tên hộ vệ có vũ trang của mình đã bị giết hết, chỉ Bashas và hắn còn sống.

Tiêu Duệ run lẩy bẩy, hắn nhất định phải giữ bình tĩnh trong tình huống thế này, nhưng nỗi sợ khi phải đối mặt với tử vong đã khiến hắn không tài nào bình tĩnh nổi. Cơn sợ hãi như thủy triều đổ ập lên, bao trùm lấy nội tâm hắn, thậm chí hắn còn không dám nhìn vào mắt Hàn Tiêu mà chỉ nơm nớp lo sợ nói: "Hắc... Hắc U Linh, tha cho tôi một mạng, tôi có thể đền đáp cho anh."

Hàn Tiêu nhíu mày, anh giữ lại mạng của Tiêu Duệ là vì thấy hắn bị bao vây giữa mấy gã hộ vệ, anh đoán đây là một nhân vật quan trọng nên mới không giết.

Bashas rất hối hận vì đã xảy ra xung đột với Hàn Tiêu, lại càng hối hận hơn khi nghe lời Tiêu Duệ mà chống đối với anh. Gã ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Hàn Tiêu, trợn mắt nói: "Tên lừa đảo. Mày đã hợp tác với Lữ Thừa từ lâu rồi chứ không phải là đi ngang qua!"

Nói xong, gã chán nản quay sang một bên, toàn là lừa đảo hết!

Hàn Tiêu vuốt khẩu súng ngắn, cười ha ha: "Tôi nói chỉ là trùng hợp thôi, tin không?"

"Rơi vào tay mày là tao biết mình không sống nổi rồi, giết tao đi!"

Bashas đột nhiên trở nên kiên cường, gã hất bàn tay đang lo lắng kéo góc áo mình của Tiêu Duệ ra.

"Tôi chẳng biết anh đang muốn chết thật hay chỉ giả vờ kiên cường thôi, nhưng tóm lại thì như những gì anh mong muốn."

Pằng, một phát đạn xuyên qua thái dương của Bashas, gã ngã xuống, vũng máu dần loang rộng.

Hàn Tiêu nhíu mày, xem ra Bashas không giả vờ mà gã đã thực sự tuyệt vọng, chỉ cầu được chết nhanh chóng. Những kẻ phản động lăn lộn bên ngoài thế này dù xưa nay đều sợ chết, nhưng khi thực sự phải đối mặt với cái chết, họ lại có thể thản nhiên đón nhận.

Có một người khác thể hiện hèn nhát hơn nhiều, Hàn Tiêu nhìn sang, thấy Tiêu Duệ đã sợ đến độ không dám thở mạnh, mặt hắn tái nhợt, sau lưng toàn mồ hôi lạnh.

Hàn Tiêu ngồi xổm xuống, dùng nòng súng vỗ mặt Tiêu Duệ: "Không muốn chết hả?"

Tiêu Duệ vội vàng gật đầu.

"Cho tôi một lý do xem."

"Tôi... tôi có thể cho anh rất nhiều tiền, tôi có thể giới thiệu anh với gia tộc Aumera!"

"Anh cảm thấy tôi cần những thứ đó à?" Hàn Tiêu dùng súng chỉ vào mình.

Tiêu Duệ hoảng sợ nuốt nước miếng, hắn cố gắng moi gan móc ruột xem có thứ gì có khả năng lung lạc Hắc U Linh hay không. Ánh mắt Hàn Tiêu rất sắc bén, đột nhiên anh nhận thấy túi của Tiêu Duệ đang phồng lên, vừa móc ra đã thấy một chồng tin treo thưởng, hóa ra là lệnh truy nã cho thân phận Số 0 của mình.

Người của gia tộc Aumera mang theo tin treo thưởng về mình làm cái gì?

Hàn Tiêu nhíu mày, anh cầm tờ giấy trong tay lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Duệ nhưng không nói gì. Tiêu Duệ thấy cuối cùng cũng có thứ khiến Hắc U Linh hứng thú, hắn mừng rỡ vội vàng báo tin.

"Tiêu Hàn? Số 0? Gia tộc Aumera?"

Nghe tin xong, Hàn Tiêu ngẩn cả người.

Anh hoàn toàn không biết nguyên thân có lai lịch thế này!

"Anh không lừa tôi đấy chứ?" Hàn Tiêu cau mày.

Tiêu Duệ gật đầu lia lịa, có vẻ như Hắc U Linh có hứng thú với Số 0, hắn chẳng quan tâm tới nguyên nhân là gì mà chỉ biết mình có cơ hội sống sót, vậy nên hắn không giấu giếm bất cứ điều gì cả mà giãy giụa bò lên xe, dùng máy tính tải từng tấm ảnh về.

Trên ảnh rõ ràng là ảnh của nguyên thân ở gia tộc Aumera trước khi bị Manh Nha bắt đi, có những bằng chứng này, Hàn Tiêu hoàn toàn không còn hoài nghi gì về thân phận của mình nữa.

"Cho nên mình còn một ông bố hờ với cả lô anh chị em ấy à?"

Tâm trạng của Hàn Tiêu rất phức tạp, anh luôn cho rằng mình là kẻ cô độc trên thế giới này, vậy mà chẳng ngờ còn có một tầng ràng buộc thế này nữa.

Aumera là nhà anh. Hàn Tiêu nhìn Tiêu Duệ, vậy đây cũng là người nhà sao?

"Aumera, gia tộc quân phiệt lớn của Bắc Châu, thủ lĩnh thứ hai là Tiêu Kim đồng thời cũng là cha ruột của nguyên thân, thế lực của họ không nhỏ..." Hàn Tiêu trầm mặc suy tư.

Tim Tiêu Duệ như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, hắn giống như một phạm nhân đang chờ phán quyết, cảm thấy đây là một phút đồng hồ dài nhất cuộc đời mình.

"Đi đi." Hàn Tiêu thản nhiên nói.

Tiêu Duệ không dám tin, hắn run rẩy đứng lên chạy về phía xa hai bước, thấy Hàn Tiêu vẫn thờ ơ mới cảm thấy mừng như điên.

Bảo vệ được cái mạng nhỏ rồi!

Hắn không có bất cứ ý nghĩ nào về việc trả thù, hắn không muốn gặp lại Hắc U Linh thêm một lần nào nữa nên vội vàng chạy như điên.

Bỗng nhiên đầu Tiêu Duệ đau đớn!

Tiêu Duệ mất quyền kiểm soát thân thể, hắn chạy theo quán tính được hai bước thì ngã nhào về phía trước, đồng tử giãn ra, vẻ mặt đần độn.

Mình làm sao thế này?

"Lạnh quá..."

Đây là ý nghĩ cuối cùng của Tiêu Duệ.

Sau gáy hắn là một vết đạn rất sâu đang trào máu.

Hàn Tiêu cắm Cuồng Ưng vào trong vỏ, sắc mặt lạnh lùng. Khi nãy Hàn Tiêu suy nghĩ một lát rồi quyết định giết quách cho xong.

Aumera là ràng buộc của nguyên thân, tên xui xẻo kia đã hồn phi phách tán rồi, Hàn Tiêu bây giờ là Hàn Tiêu chứ không phải một người khác, cho dù có quan hệ máu mủ đi nữa, anh cũng sẽ không coi gia tộc Aumera là người nhà, đừng nói gì đến chuyện nguyên thân còn bị anh cả hại chết.

Anh sẽ không kế thừa quan hệ của nguyên thân, với anh mà nói, anh với Aumera sẽ đi trên hai con đường khác nhau, không cần lo lắng.

Nên giết thì cứ giết thôi!

Có lẽ dùng thân phận của nguyên thân sẽ có được một số viện trợ từ Aumera, nhưng hiện nay anh có địa vị chắc chắn, đã không còn cần phải gia nhập vào thế lực kia nữa.

Quan trọng nhất là anh không muốn làm như vậy.

"Người nhà của mình... không ở thế giới này."

Hàn Tiêu thiêu rụi thi thể rồi quay người bỏ đi, ánh lửa kéo chiếc bóng trầm mặc thành một đường rất dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.