Thanh Cung Mười Ba Triều

Chương 11: 11: Qúa Khứ




Translator: Wave Literature

Do micro được cầm trong tay Hàn Giang nên đám đông có thể nghe rõ những lời mà viên cảnh sát nói với anh, "Chàng trai, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã có người tố cáo cậu là kẻ gây mất trật tự công cộng…"

"Còn nữa, nhanh chóng tắt những cây nến này đi! Cậu không biết đây là một mối nguy hiểm gây hỏa hoạn sao?"

"Hãy nhớ dọn sạch hoa hồng trên sân trước khi cậu rời đi. Bởi đây mới chỉ là lần đầu cậu phạm tội, tôi sẽ phạt cảnh cáo và thả cậu đi. Tuy nhiên, nếu điều này xảy ra một lần nữa, tôi sẽ bắt giữ cậu ngay, cậu hiểu chưa? Được rồi, nhanh lên và dọn sạch chỗ này. Sau khi xong việc, cậu phải theo tôi đến Văn phòng Công tác Sinh viên để viết bản tường trình…"

"Trời ạ, ai lại trơ trẽn đến mức gọi cảnh sát vậy chứ?"

"Thật đáng tiếc! Màn tỏ tình lãng mạn như vậy cơ mà! Nó còn đang đi đến phần tốt đẹp nữa! Tại sao phải bị gián đoạn vào đúng lúc này chứ? Grừ, đêm nay tôi sẽ không thể ngủ được mất!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Thật là thất vọng! Tôi đã chuẩn bị kéo quần xuống, nhưng đây rốt cuộc lạ hỏng bét… Nếu họ không tiến hành đến cùng, họ đừng nên bao giờ bắt đầu màn tỏ tình ở nơi công cộng như thế này nữa! Nó giống như đang ở giữa trận XXOO lại bị dừng lại vậy! Cậu biết điều này có thể dẫn đến viêm tuyến tiền liệt mà, phải không?"

Giữa cơn mưa của những lời tiếc nuối và phẫn nộ từ đám đông thì Thi Yến đã được cảnh sát đưa ra khỏi sân bóng.

Vì nữ chính đã rời đi nên không còn gì để đám đông nhòm ngó nữa. Vì vậy họ dần dần tản ra khỏi khu vực này và trở về phòng ký túc xá.

Chỉ trong chốc lát, đám đông tập trung trên ban công của cả ký túc xá nam và nữ đã biến mất như thể chưa từng có sự kiện gì xảy ra trước đó.

Chỉ có Lâm Giang vẫn đứng trên ban công và hướng đôi mắt lạnh lùng xuống cảnh tượng phía bên dưới.

Dưới sự theo dõi sát sao của viên cảnh sát thì Hàn Giang đã dập tắt từng ngọn nến trước khi lấy một cây chổi để quét dọn những cánh hoa hồng đỏ tươi rải rác xung quanh.

Thỉnh thoảng, một cơn gió đêm lạnh lẽo sẽ thổi, cuốn theo những cánh hoa vương vãi trên mặt đất và tạo ra một cảnh tượng hoang tàn không thể tả.

...

Hạ Thương Chu nhìn chằm chằm vào Lâm Giang, người hiện giờ vẫn đang đứng ngoài ban công, nhìn xuống cảnh tượng phía bên dưới. Anh ta chầm chậm bước đến bên Lục Bôn Lai và hỏi: "Có chuyện gì với ông chủ của chúng ta vậy? Đàn em bé bỏng đã đi rồi vậy thì còn có gì để xem nữa đâu. Tại sao cậu ta vẫn đứng ở đó chứ?"

Lục Bôn Lai nhìn Hạ Thương Chu như thể đang nhìn thấy một tên ngốc, "Cậu còn phải nói? Đây được gọi là chiêm ngưỡng thành quả chiến thắng của mình."

Không thể hiểu được những gì Lục Bôn Lai đang nói, Hạ Thương Chu trả lời với một câu "Ah?". Ba giây sau, rốt cuộc anh mới nhận ra, "Ý anh là Ông chủ của chúng ta chính là người đã gọi cho cảnh sát?"

Lục Bôn Lai: "Ài! Cậu nghĩ còn ai đủ độc ác để gọi cảnh sát thông báo về một màn tỏ tình chứ?"

Hạ Thương Chu: "Đúng vậy. Ông chủ của chúng ta là người duy nhất có khả năng loại trừ những thứ như vậy. Nhưng đó cũng xem là một thứ cứu viện chúng ta. Với điều này, tâm trạng của ông chủ cuối cùng cũng sẽ được cải thiện, và chúng ta sẽ thoát khỏi cuộc tắm máu."

Lục Bôn Lai gật đầu đồng ý. Lúc này, Lâm Giang đột nhiên bước vào phòng và đóng cánh cửa ban công phía sau lưng anh.

Lục Bôn Lai nhanh chóng quay sang Lâm Giang. Anh ta chuẩn bị lấy lại những cụm từ hùng hồn mà anh ta đã chuẩn bị trước đó để tâng bốc Lâm Giang. Nhưng anh ta bất ngờ nhận thấy biểu hiện của người kia có gì đó không ổn.

Anh ta theo bản năng ngậm miệng lại.

Nhận thấy sự kỳ lạ trong phản ứng của Lục Bôn Lai thì Hạ Thương Chu cũng đưa mắt liếc nhìn Lâm Giang và tâm trạng anh ta cũng trở nên căng thẳng.

Mặt khác, Lâm Giang dường như không đếm xỉa gì đến sự hiện diện của hai người. Anh đi thẳng vào phòng tắm và ngẫu hứng ném cái xô sang một bên rồi rửa tay. Sau đó, anh trở về ngồi bên bàn máy tính và tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.

Pilipala! Trong khi Lâm Giang đang bận gõ bàn phím thì Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai hai người đưa mắt nhìn nhau rồi thì thào thảo luận với nhau một lần nữa.

"Có vẻ như có gì đó không đúng với kịch bản. Không phải ông chủ nên nổi điên lên với niềm vui khi phá hủy được màn tỏ tình của Hàn Giang với đàn em bé bỏng sao? Tại sao cậu ta vẫn phát ra thứ sát khí đáng sợ như vậy?"

"Đó cũng là những điều tôi muốn hỏi cậu! Cậu nghĩ đã có gì sai ở đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.