Thanh Cung Mười Ba Triều

Chương 1: 1: Bất Hạnh Phải Gả Thay Cho Thiếu Gia Xấu Xí




Translator: Nguyetmai

Rầm!

"Này! Đủ rồi đấy! Ông quá đáng vừa thôi!"

Alina tức giận vỗ bàn đứng lên, hung hăng ngắt lời Grindelwald.

Không nói được câu nào êm tai với thành quả lao động vất vả của cô thì thôi, giờ còn bắt đầu gọi món ăn nữa, nghĩ cô là nhân viên phục vụ thật đấy à? Đã vậy còn toàn là món cô không biết làm nữa chứ!

Thịt bò hầm? Mì tương thịt? Châm giò nướng? Cô còn muốn ăn cả thịt kho tàu ngọt mà không ngán kia kìa!

Nhưng bị nhốt trong vùng núi tuyết ở cái nơi Republik Österreich chẳng có một bóng người nào thế này, bắt được một con gà béo mặt tròn Scotland để ăn đã là một sự hưởng thụ xa xỉ lắm rồi!

Thế mới nói, lão già không biết ăn nói này trở thành Chúa tể Hắc ám cũng là có nguyên nhân cả - nếu không vì thực lực pháp thuật cao siêu thì lão đã bị người ta dúi xuống đất đánh chết rồi ấy nhỉ?

Alina quyết định rồi, tiêu chuẩn bữa ăn tiếp theo của Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất này sẽ bị hạ thấp xuống, chỉ nấu cải bắp với khoai tây, sau đó thêm một đĩa muối nữa – lão cứ bắt bẻ không có đồ chấm mà.

Đến lúc đó Grindelwald sẽ biết ai mới là người có tiếng nói trong cái lâu đài Nurmengard này!

"Chân giò ấy hả? Đừng mơ, cháu cho ông biết…"

"Nhưng mà…"

Không đợi Alina trút giận hết, Grindelwald đã hơi nhếch khóe môi lên, thay đổi đề tài cực nhanh:

"Nếu so với những món ăn chẳng mấy xuất sắc này của cháu thì tiềm lực và thiên phú về mặt pháp thuật của cháu quả thực là cao đến mức đáng sợ."

"Hứ? Thật sao, cao đến đâu?"

Tự dưng được khen ngợi, Alina ngây người ra, cô không nhịn được mà tò mò hỏi.

Không thể phủ nhận rằng so với việc được công nhận về mặt nấu ăn thì được phù thủy cao cấp nhất trong thế giới pháp thuật khen ngợi đúng là một lòng hư vinh lớn.

Giống như trong nguyên tác vậy, dù các giáo sư của Hogwarts khen ngợi hay chê bai Harry Potter thì cũng không có tác dụng bằng một câu nói trực tiếp của Albus Dumbledore.

"Rất cao, ít nhất đã vượt qua những gì mà ta và Albus đã thể hiện ra năm xưa."

Đôi mắt của Grindelwald hiện lên những đốm sáng nhỏ bé như đom đóm lượn lờ trong phòng, sắc mặt lão trở nên nghiêm túc, lão ngẫm nghĩ rồi nói.

Ở độ tuổi mà hầu hết các phù thủy nhỏ đang tiến dần từng bước một tới thần chú dựa vào trí nhớ, Alina đã bắt đầu thử nghiệm hình thái thay đổi thần chú, đồng thời thành công biến những thứ trong sự tưởng tượng của cô thành hiện thực.

Dù cách giảng dạy của Hogwarts có thay đổi thế nào thì sách giáo khoa cũng không thể làm pháp thuật Phát quang đó trở nên quá phức tạp, chuyện này không chỉ đơn giản là huyết mạch sinh vật pháp thuật có thể làm được.

Cộng thêm ý nghĩ mang tính đột phá mà đến lão cũng cảm thấy đáng sợ, Grindelwald bắt đầu tin vào chuyện mà Dumbledore đã nói: Cô bé có khả năng vượt qua hai người về mọi phương diện.

Nghe thấy câu trả lời của Grindelwald, sự cảnh giác trong lòng Alina vơi bớt đi, dù sao thì với sự kiêu ngạo của Gellert Grindelwald, lão chưa tới mức hạ thấp thiên phú của lão và cụ Dumbledore chỉ vì lấy lòng một cô bé.

Tâm trạng của cục bông trắng rất tốt, mũi chân lén vẽ thành vòng tròn trên mặt đất, lọn tóc trên đầu lại bắt đầu lắc lư.

"Thật sao? Hề hề… Thực ra rất đơn giản thôi."

"Vậy nên chúng ta vẫn thảo luận về ma pháp chứ?"

Grindelwald không mấy để ý tới, lão cười, đôi mắt hiện lên nét đắc ý. Với kinh nghiệm hơn một trăm năm của lão, để khống chế chủ đề và cảm xúc của một phù thủy nhỏ chưa tới mười một tuổi thì quá đơn giản.

Trước đó lão chỉ không muốn phí sức để trò chuyện thôi, chỉ cần lão muốn, một cô bé lai Veela bốc đồng chưa là gì cả, hơn nữa như vậy thì sau này cơm nước cũng sẽ phong phú hơn nhiều.

Đương nhiên, trước đó thì còn một điểm mấu chốt nữa, đó là phải làm cô nhóc bốc đồng này sinh lòng hứng thú và kính sợ đối với pháp thuật, tốt nhất là phải nghĩ cách để cô bé chủ động bày tỏ ý muốn học tập pháp thuật với lão.

Bắt chước nụ cười hiền hòa của Dumbledore, Grindelwald nhìn cô nhóc trước mặt bằng ánh mắt kinh ngạc và khen ngợi vừa đủ, tiếp tục nói nhỏ:

"Nói thật ra, từ trước tới giờ ta chưa từng gặp một phù thủy nhỏ nào xuất sắc như cháu, chưa đến nửa ngày đã tự tìm ra bí quyết để thi triển pháp thuật không đũa phép. Cháu có thể nói cho ta biết được không?"

Ế! Cái nụ cười quen thuộc này?

Alina nhìn khuôn mặt già cả toàn nếp nhăn kia, sự cảnh giác dâng lên trong lòng, khuôn mặt của lão củ cải độc ác nào đó không khỏi hiện lên trong đầu.

Hơ…

Không đúng! Đây không phải là biểu cảm mà Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất nên có.

Cảm xúc nhộn nhạo trong lòng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Đôi mắt to đẹp của cô bé đảo vòng vòng, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ là thể hiện kỹ thuật diễn thôi mà, bao nhiêu năm qua cô chưa thua bao giờ cả.

Nét xấu hổ trên mặt chuyển thành đắc ý, cô gật đầu không chút do dự, dáng vẻ kiêu ngạo như trẻ con vừa được khen ngợi:

"Đương nhiên rồi, cháu lợi hại thế cơ mà!"

Sau đó, khuôn mặt Alina nhanh chóng hiện lên sự cảnh giác, cô nhìn về phía Grindelwald:

"Nhưng sao cháu phải nói cho ông biết? Thế thì chẳng phải cháu thiệt rồi sao?"

Biểu cảm và giọng điệu được điều chỉnh rất khéo, chẳng khác nào thái độ khi một đứa trẻ gặp phải một ông chú quái đản.

Grindelwald hơi nhíu mày lại, cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, nhưng lại không nói ra được. Lão tiếp tục kiên nhẫn nói tiếp theo lời nói của Alina một cách hiền từ:

"Khác chứ, ta có thể dạy cháu nhiều kỹ thuật thi triển pháp thuật không đũa phép hơn nữa, cháu dạy ta một, ta có thể nói cho cháu ba."

"Nướng khoai tây bằng tay? Hay là triệu hoán gồi đầu ra che mặt? Còn lâu cháu mới muốn học."

Alina bĩu môi, nói bằng giọng ghét bỏ, lần này là ghét bỏ thật.

Năm ngày sau Dumbledore tới lâu đài Nurmengard, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang xếp hàng nướng khoai tây, cô không thể tưởng tượng ra biểu cảm của cụ sẽ thế nào nữa.

Nướng khoai tây bằng tay?

Đây chính là thi triển pháp thuật không đũa phép cộng với kỹ xảo pháp thuật cực kì cao thâm, đến cả Albus cũng không làm được điều này đấy có được không!

Thôi vậy, đừng tức giận, đừng so đo với nhóc con không biết nhìn hàng đó làm gì… Bình tĩnh!

Đột nhiên bị chặn họng, Grindelwald hít sâu một hơi. Duy trì nụ cười trên mặt, lão tiếp tục hỏi thăm một cách hiền hòa:

"Vậy cháu muốn học pháp thuật gì?"

"Ừm, để cháu nghĩ xem…"

Alina đặt ngón trỏ lên bờ môi mềm mại, cô đi vòng vòng trong phòng, đôi mắt như đang ngẫm nghĩ, nói khẽ:

"Cháu từng nghe nói đến một pháp thuật rất thực dụng, tên là Bùa tẩy sạch, ông có thể thi triển mà không dùng đũa phép được không?"

"Đương nhiên."

Grindelwald đang chuẩn bị đương đầu với kẻ địch, lão thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi lắc đầu bật cười.

Tưởng thế nào, hóa ra chỉ là Bùa tẩy sạch mà thôi, lão chỉ sợ cô nhóc này hoàn toàn không có hứng thú với pháp thuật, chỉ cần cô bé có một chút hứng thú với pháp thuật là những chuyện tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều.

"Chứng minh cho cháu xem đi."

Đôi mắt của Alina lóe lên, cô bé nói khẽ:

"Ví dụ như, nếu không dùng đũa phép thì ông có thể làm sạch vết bẩn trên những chiếc đĩa này được không? Nếu ông làm được thì cháu sẽ nói bí quyết thi triển pháp thuật không dùng đũa phép của cháu cho ông."

"Dễ như trở bàn tay."

Nếu là những thần chú liên quan đến ánh sáng thì Grindelwald không làm được, nhưng thần chú đơn giản trong sinh hoạt này thì chỉ cần sự giúp đỡ của thần chú đơn giản, lão có thể hoàn thành rất dễ dàng.

Grindelwald vừa nói vừa phủ tay lên bàn ăn, nhỏ giọng đọc:

"Làm sạch tất cả."

Một tia sáng nhàn nhạt hiện lên trong phòng, mấy chiếc đĩa đầy dầu mỡ lập tức trắng sáng trở lại, như thể vừa được rửa và cho vào tủ khử trùng vậy.

"Nhìn đi, có phải lợi hại lắm không? Đây chỉ là pháp thuật cơ bản nhất mà thôi, có nhiều…"

Grindelwald vừa nói vừa ngẩng đầu, thấy Alina đang thu dọn bát đĩa và chuẩn bị rời khỏi đây, vẻ mặt đắc ý của lão đột nhiên cứng đờ lại:

"Cháu… làm gì thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.