Thang Tiêu

Chương 112: Ngoại Truyện 1




Mặt Kỳ Hinh hơi đỏ: “Nói thật, tôi thực sự cũng hơi sợ anh! Bộ dạng anh lúc nãy thực đáng sợ!”

“Ồ? Phải không?” Cung Quý Dương từ chối cho ý kiến, hắn khẽ cười thành tiếng, nói tiếp: “Thực ra tôi muốn hạ thủ lưu tình, nhưng nếu hôm nay, người nhìn thấy cảnh này là Thiếu Đường, em có biết cậu ta sẽ như thế nào không?”

Kỳ Hinh lắc đầu, sẽ như thế nào? Chẳng lẽ sẽ đánh chúng thảm hại như Cung Quý Dương đã làm ư? Bộ dạng vừa rồi của Cung Quý Dương rất giống Lăng Thiếu Đường mà.

Cung Quý Dương thu lại khuôn mặt tươi cười, nhìn Kỳ Hinh, nghiêm túc nói: “Kỳ Hinh, tôi rất hiểu tính cách Lăng Thiếu Đường, em chính là người mà cậu ấy coi trọng nhất, cho nên cậu ấy tuyệt đối không cho phép ai làm tổn thương em, nếu hôm nay cậu xuất hiện như trong lời tôi nói, chắc chắn ba người kia sẽ không thể sống sót mà ra khỏi chỗ đó được nữa.”

Kỳ Hinh kinh ngạc thở gấp, ngực bắt đầu phập phồng: “Cái kia…vậy bọn họ sẽ như thế nào?”

Cô cảm thấy toàn bộ máu trong người như đông lại.

Cung Quý Dương cười tà mị, nói từng chữ từng câu: “Em sẽ nhìn thấy – ba thi thể!”

Kỳ Hinh kinh hãi, vì lời nói của Cung Quý Dương mà mắt cô trừng thật to.

Cô nhìn vẻ tuấn dật của Cung Quý Dương – xem lại ba người kia, Đường, Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước, bốn người này đều có hơi thở tương tự nhau, như vậy họ sẽ không bao giờ tha cho những kẻ ngỗ ngược hay phản bội!

Rốt cuộc bọn họ là người như thế nào, có thể xem thường tính mạng con người đến vậy sao?

Kỳ Hinh đang nghĩ tới đó, đột nhiên xuất hiện một cơn choáng váng, ngay sau đó, bụng bắt đầu đau âm ỷ.

“Đừng…” Cô nhíu mi, một tay ấn bụng.

Đang lái xe, Cung Quý Dương đột nhiên phát hiện ra, lập tức đỡ Kỳ Hinh.

Kỳ Hinh lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt! Cô cũng không biết tại sao, thực sự rất đau!

“Kỳ Hinh, chịu đựng một chút, tôi lập tức đưa em tới bệnh viện!”

Cung Quý Dương không nói hai lời, lập tức nhấn ga, chạy xe thẳng tới bệnh viện.

Kỳ Hinh vào bệnh viện, được đưa ngay vào phòng chăm sóc đặc biệt, cô ngất đi, không còn tri giác.

Cung Quý Dương ở ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, khuôn mặt ẩn nhẫn của hắn cũng lộ ra vẻ lo lắng từ tận đáy lòng.

Thật lâu sau, Kỳ Hinh được các y tá đẩy ra, trực tiếp đẩy vào phòng bệnh tư nhân.

“Bác sỹ, cơ thể của cô ấy sao rồi? Vì sao lại bị như vậy?” Cung Quý Dương vừa nhìn thấy bác sỹ đi ra, lập tức tiến đến hỏi.

Bác sỹ nhận ra người đứng trước mặt mình là Tổng giám đốc Cung thị - Cung Quý Dương, ông cung kính nói: “Chúc mừng Cung tiên sinh, bạn gái của ngài đã mang thai!”

Ông hiểu nhầm sự lo lắng trong mắt Cung Quý Dương, nghĩ Kỳ Hinh là bạn gái của hắn, lập tức báo tin vui.

Trong lòng dâng lên cảm giác mất mát nhàn nhạt, đã lập tức được hắn che giấu đi.

“Tại sao cô ấy lại đau như vậy?” Cung Quý Dương lười giải thích với bác sỹ, mặc kệ sự hiểu nhầm đó!

Bác sỹ vội vàng nói: “Huyết áp của vị tiểu thư này rất thấp, cho nên sau khi mang thai thường xuyên cảm thấy chóng mặt, cô ấy đau bụng như vậy, bởi vì cô ấy có dấu hiệu sinh non!”

“Cái gì?” Trái tim Cung Quý Dương đập nhanh liên hồi.

Ở phòng bệnh, Kỳ Hinh dần tỉnh lại, vì quá đau nên cô ngất đi.

Đây là đâu?

Cô dịu dàng ôm trán nghĩ lại, phát hiện mình đang truyền nước.

Đây là bệnh viện ư? Cô nhíu mày lại, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện.

Một người đàn ông cao lớn bước vào phòng bệnh.

“Kỳ Hinh, em tỉnh rồi à?”

Kỳ Hinh rên rỉ một tiếng rồi ngẩng đầu: “Quý Dương, bây giờ tôi đang ở bệnh viện à?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Cung Quý Dương đi đến bên người Kỳ Hinh, ngồi xuống, nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, cơ thể em vừa mới xuất hiện điều khác lạ, tôi liền đưa em tới bệnh viện!”

Kỳ Hinh vô lực gật đầu, cô lại nhìn tới bình nước đang truyền, vẻ mặt nghi hoặc: “Quý Dương, bác sỹ có nói gì về tình hình của tôi không?”

Cung Quý Dương nhất thời khó nói, che giấu vẻ lo lắng nơi đáy mắt: “Kỳ Hinh, em mang thai!” Hắn nhẹ giọng nói.

“Cái gì? Quý Dương, anh vừa nói cái gì?” Kỳ Hinh kinh ngạc, vội vàng hỏi lại Cung Quý Dương.

Cung Quý Dương chạy nhanh đỡ lấy cô dựa vào thân mình, chân thành lặp lại một lần nữa: “Bác sỹ vừa nói cho tôi biết, em mang thai! Em có cục cưng rồi, Kỳ Hinh!”

Kỳ Hinh dùng tay kia nhẹ nhàng che môi lại, cô hơi khó tin nhìn Cung Quý Dương.

“Quý Dương, anh nói tôi – tôi mang thai ư?” Cô runn rẩy nói.

Trong lòng Cung Quý Dương sinh ra sự ghen tuông nhàn nhạt nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn nhẹ giọng cười lắc đầu nói: “Không sai, em làm mẹ rồi, con bé ngốc!”

Kỳ Hinh kinh ngạc trừng mắt, đội mắt dần dần trở nên đỏ, ẩm ướt, sau đó ngân ngấn nước mắt.

Có thật không?

Đây là sự thật đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.