Thang Tiêu

Chương 111




"Kỳ Hinh, cô sao rồi?" Hắn đi từ từ tới, thấy Kỳ Hinh hoảng sợ, nhẹ giọng hỏi.

Môi Kỳ Hinh run lên,

một mặt vì sợ hãi, mặt khác, bởi Cung Quý Dương ra tay quá tàn nhẫn.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đáng lẽ tôi nên tới sớm một chút!” Cung Quý Dương đau lòng nhìn Kỳ Hinh hoang mang lo sợ, hắn áy náy nói.

Nói thật, hắn luôn luôn chú ý tới Kỳ Hinh, vừa mới nghe một cuộc điện thoại, đã không thấy bóng dáng cô ở đâu nữa. Hắn cảm thấy có cái gì không đúng, liều mạng tìm kiếm ở mỗi con phố.

Nước mắt Kỳ Hinh lăn dài: “Cung…Cung Quý Dương…”

Giờ khắc này, cô cảm thấy hắn giống như người thân của mình, cô nắm chặt cánh tay của hắn.

Hắn đau lòng ôm lấy thân thể của cô, quyết định không hỏi ý kiến của cô, trực tiếp bế bổng cô lên, đi tới xe của mình ở đằng kia.

Cung Quý Dương biết Kỳ Hinh sợ hãi!

Ngồi ở vị trí tay lái phụ, Kỳ Hinh dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, cô gắt gao ôm lấy cánh tay mình, nhằm tìm kiến một chút ấm áp và an toàn.

Trên người cô khoác chiếc áo tràn ngập hơi thở nam tính của Cung Quý Dương, cô vẫn xem người đàn ông này là người xấu, nhưng hôm nay hắn lại có một mặt tàn nhẫn, ngay thẳng, mạnh mẽ, tàn ác rất giống với Lăng Thiếu Đường.

Quả nhiên bọn họ cùng là một loại người!

“Cung tiên sinh, cảm ơn ngài!”

Âm thanh run rẩy, Kỳ Hinh nhẹ giọng nói lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng, nếu hôm nay không có hắn, thì cô sớm đã –

Cô thật sự không dám nghĩ tới!

Cung Quý Dương buồn cười nhìn Kỳ Hinh: “Nhất định phải đối xử với tôi như người lạ sao? Gọi một tiếng Quý Dương cũng không quá khó khăn chứ! Dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô đấy!”

Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên cười: “Quý Dương!” Cô nhẹ giọng nói.

Cung Quý Dương định nói một câu, hắn cũng không muốn lái xe tiếp, hắn dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn cô –

Một lúc lâu sau, đôt nhiên hắn cúi gần xuống chỗ Kỳ Hinh khiến cô không khỏi ngạc nhiên, hai tay che chắn trước ngực giống như đang tự bảo vệ mình.

Thật ra, hắn muốn giúp cô cài dây an toàn.

“Cảm ơn!” Kỳ Hinh hơi ngượng ngùng thấp giọng nói, vừa nãy mình đã hiểu nhầm hắn.

“Hình như cô rất sợ tôi?” Cung Quý Dương tươi cười, khiến Kỳ Hinh hơi thất thần.

Hắn quả là yêu nghiệt!

“Không, không có!” Kỳ Hinh ấp úng nói.

Kỳ thật , cô không biết phải ở chung với hắn như thế nào, người đàn ông ba phần tốt, bảy phần xấu, khiến cô không hiểu được suy nghĩ trong lòng của hắn.

Cung Quý Dương nhẹ giọng cười nói: “Cô yên tâm, tôi không phải sắc lang!”

“Không, anh thật sự hiểu lầm, tôi không nghĩ anh như vậy, nói thật tôi rất cảm ơn anh đã cứu tôi!”

Kỳ Hinh sợ hắn hiểu nhầm nên vội vàng giải thích, dù sao hắn là người cứu mình, cô nhớ lại cảnh tượng kia là lại cảm thấy sợ hãi.

Cung Quý Dương giúp cô kéo chặt áo khoác trên người, nhẹ giọng nói: “Kỳ Hinh, thực sự tôi không muốn lời cảm ơn của em, mà là lòng em…”

Trong mắt Kỳ Hinh hiện lên một tia bối rối.

“Kỳ Hinh, em không cần khẩn trương, nghe tôi nói hết đã!” Cung Quý Dương thấy bộ dạng trốn tránh của Kỳ Hinh vội vàng nói.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Một cảm giác thất bại hiện lên trong đáy mắt Cung Quý Dương, hắn khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ là, tôi không thể không buông tay, em là người phụ nữ Lăng Thiếu Đường yêu sâu nhất, tôi không thể động vào người phụ nữ của Thiếu Đường hoặc Tước hay Dục.”

Những lời này khiến Kỳ Hinh ngạc nhiên!

Theo như lời hắn nói, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được tình bạn của bốn người này có đủ các nguyên tắc sâu sắc cùng những mâu thuẫn.

Bọn họ là bạn bè tốt, đằng sau tình bạn đó, họ còn là đối thủ cạnh tranh buôn bán của nhau.

Cung Quý Dương mỉm cười, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Hinh: “Kỳ Hinh, nếu em chỉ là một người phụ nữ bình thường bên cạnh Lăng Thiếu Đường, tôi sẽ không từ một thủ đoạn nào giữ em ở bên người, hơn nữa tôi tin tưởng có một ngày em sẽ yêu tôi!”

Kỳ Hinh không ngờ hắn sẽ nói như vậy, cô cúi đầu xuống, nhất thời không biết nói cái gì.

Cảm giác ấm áp truyền đến lòng bàn tay, hắn cầm lấy tay cô, cô chìm trong một ánh mắt dịu dàng, trái tim khẽ rung động.

Không sai, cô không thể không thừa nhận là Cung Quý Dương đang nói thật, hắn có thể khiến phụ nữ điên cuồng yêu hắn.

“Kỳ Hinh, em…yêu Lăng Thiếu Đường sao?” Cung Quý Dương quay đầu, nhìn Kỳ Hinh không chớp mắt hỏi.

Kỳ Hinh không chút do dự gật gật đầu: “Tôi yêu anh ấy!”

Một chút bi thương lướt qua đôi mắt của Cung Quý Dương, hắn giấu đi tình cảm của mình rất nhanh, lại hỏi: “Yêu tới mức độ nào?”

Kỳ Hinh mỉm cười, nụ cười xinh đẹp, giống như đóa hoa nở rộ: “Yêu đến tận xương tủy, yêu đến…vạn kiếp bất phục!”

Thân hình cao lớn của Cung Quý Dương ngẩn ra, hắn nhìn cô một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Tôi thực sự bắt đầu hâm mộ Lăng Thiếu Đường, có điều…chân thành chúc phúc hai người!”

Kỳ Hinh vô cùng cảm động, cô nở nụ cười thanh nhã, nói: “Cảm ơn anh, Quý Dương!”

Cung Quý Dương cũng thả lỏng rồi cười to, trầm thấp mà lại sang sảng: “Có thể nghe những lời xuất phát từ đáy lòng em, cuối cùng tôi cũng cảm thấy em đã không còn sợ tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.