Thằng Ngốc (II): Cuộc Sống Sau Này

Chương 20: Quái Tự




CHUYỆN MÙ MÀU NÁO NHIỆT, TỚI NÀO.

Mới kết hôn, chẳng những chú rể mong mỏi khát khao mà cô dâu cũng thế. Đều là lính mới, đều gặp lúng túng với cuộc sống tân hôn, hai vợ chồng rất bận để thích nghi, Từ Oánh vừa được gả, gặp anh chồng cũng coi là giỏi giang, trong lòng rất vui. Cô dâu mới cưới hẵng còn ngượng ngùng, ngoại trừ cào lưng Tiêu Lệnh Tiên thì vẫn chưa có cơ hội để thể hiện bản tính hung hãn của mình.

Về phần hai thị tì của Tiêu Lệnh Tiên, nói thẳng ra, Tiêu Lệnh Tiên xem như đồ chơi vậy. Chẳng qua đã chung đụng với y từ lâu, coi như cũng có giá trị. Người như vậy, hiện không thể khiến Tiêu Lệnh Tiên nhớ nhung gì nhiều, đại khái cũng cấp cho một viện hẻo lánh, cả đời không lo áo cơm mà thôi. Nếu tốt số một chút, có thể sinh trai gái gì đó thì nửa đời sau có cái bảo đảm. Gia lệnh cũng thông minh, không báo về tình hình hai người kia cho Từ Oánh, Từ Oánh cũng chẳng hơi đâu mà ‘chiếu cố’ tới.

Vợ chồng mới cưới rất bận, phải vào cung Đại Chính bái kiến cha mẹ chồng, mẹ ruột của Tiêu Lệnh Tiên đã qua đời, theo tình hình trong cung hiện nay thì nên đi gặp Miêu phi. Ngoài ra còn phải đến nhà Tương Thành hầu gặp các trưởng bối như Đại trưởng công chúa Giang Âm và cha mẹ Từ Oánh, cũng phải liên lạc tình cảm với các anh chị em Tiêu Lệnh Tiên nữa.

Hoàng đế rất hài lòng về sự kết hợp này, khuôn mặt già nua cười tươi rói như cúc tháng chín đón gió thu, râu lấm tấm bạc, thật giống bức Thu tuyết ngạo sương. Vỗ tay cười lớn: “Trai gái tốt đôi! Trai gái tốt đôi!”

Bỗng nhiên trở thành phụ nữ có chồng, hẵng còn vẻ ngượng ngùng, Từ Oánh khẽ cúi đầu, cong gối. Từ góc nhìn của Tiêu Lệnh Tiên, vừa vặn nhìn thấy cái cổ trắng như tuyết trên bộ lễ phục đỏ thẫm. Đây là vợ của y! Cô vợ đáng yêu, ôn nhu xinh đẹp, thẹn thùng cúi đầu. Trong lòng Tiêu Lệnh Tiên đầy cảm giác tự hào, cũng bày tỏ lòng biết ơn tự đáy lòng với cha mình.

Lúc gặp Miêu phi thì không vui như vậy, nhưng sự không vui này chỉ riêng với Tiêu Lệnh Tiên mà thôi.

Vị khách ở điện Chiêu Nhân hiện vẫn đang ôm mộng con trai sẽ thành Thái tử, vì đang nghĩ đến chuyện sau này Hoàng đế sẽ qua đời mà Miêu phi lo lắng suốt mấy ngày nay, ăn không ngon, người gầy xuống một vòng. Sau nghĩ lại, khụ, ai bảo con thành Hoàng đế thì cụ nhà sẽ chết chứ? Có thể nhường ngôi thoái vị làm Thái thượng hoàng cũng được mà. Lúc đó cô ta sẽ trở thành Thái hậu, cùng chồng mình đầu ấp tay gối, con trai có thể trở thành đấng chí tôn, nhỡ đâu có chỗ nào làm không tốt thì chẳng phải còn Lão Hoàng đế đang dòm chừng sao?

Có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, đầu óc Miêu phi thay đổi mau lẹ thật. Dù nói thế nào thì nghĩ vậy mà có thể giúp cô không hoảng sợ, lại thấy hả dạ, vậy là đủ rồi.

Nếu đặt mình vào vị trí Hoàng Thái hậu tương lai, Miêu phi phải tỏ ra rộng lượng. Khi làm Quý phi, đám đàn bà trong cung đều là tình địch, con người khác đều là đối thủ cạnh tranh, Miêu phi gặp một cắn một, giữ chặt Hoàng đế, ra sức để ngài quên những người đàn bà, những đứa con khác của mình. Thế mà thoáng cái, bây giờ tự xem mình như bà chủ trong nhà, phát huy sự bao dung mình chưa bao giờ có.

Hoàng đế và Tiêu Lệnh Tiên thấy Miêu phi lôi kéo tay Từ Oánh hỏi han: “Thập Thất nương của chúng ta thật xinh đẹp, Thập Thất lang đúng là tốt số. Ở vương phủ quen chưa hả con?”

Đối với Từ Oánh mà nói, Miêu phi là ai chứ? Vừa không phải Hoàng hậu, cũng chẳng phải mẹ ruột Tiêu Lệnh Tiên, nể mặt mũi mới gọi cô ta một tiếng ‘Quý phi’, nếu cô ta dám khi dễ nhà mình, nhất định Từ Oánh sẽ cào nát mặt Miêu phi ấy chứ. Nói không chừng còn về nhà khóc lóc với cha, diệt hết một nhà Miêu phi. Đối tốt với cô ta một chút, coi như để tăng điểm cho nhà mình, không phải sao? Trước khi xuất giá Từ Oánh có học chương trình làm dâu, ngoại trừ ‘dạy chồng’, còn có các bài như làm chủ mẫu thế nào, làm sao để xã giao tốt, bởi vậy cũng cố gắng nhẫn nại hỏi thăm Miêu phi ít nhiều.

Hoàng đế vui vẻ khi thấy Từ Oánh và Miêu phi thân thiết như vậy, còn Tiêu Lệnh Tiên còn nhỏ, bộ dáng chính trực thế mà nếu quá nhiệt tình với gương mặt xinh đẹp của Miêu phi thì mới là không ổn. Tình hình trước mắt như vậy rất hợp với ý ngài, dù không thể lập con cô ta thành Thái tử theo mong muốn của Miêu phi, nhưng tương lai chung sống hòa hợp với Đế hậu, không phải sẽ được bình an cả đời sao? Mà nguyện vọng căn bản nhất của Miêu phi không phải là để ba mẹ con được sống bình yên thoải mái sao? Vậy thì tốt quá rồi!

Chỉ có Tiêu Lệnh Tiên, thấy cô vợ mới cưới hòa thuận với mụ đàn bà ngang ngược như Miêu phi thế thì rất bất mãn, y sốt ruột chết đi được: Vợ à, mụ ấy không phải người tốt đâu, nàng đừng để mụ lừa! Giời ơi, với bộ dạng của Miêu phi thế kia, có thể làm trưởng bối của chúng ta được sao? Thấy Miêu phi đang coi Từ Oánh là hậu bối để ‘chỉ điểm’, Tiêu Lệnh Tiên tức điên mà không biết làm gì, cau có thế mà cha y vẫn cười tủm tỉm, đành phải ‘Theo luật cúi đầu rũ mắt, tự nhìn giày mình’. Hoàng đế nhìn khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của vợ con trai, rất hài lòng.

Ảo tưởng gì đó là không được đâu nha!

Hai vợ chồng mới cưới còn phải đi thăm hỏi bà con thân thích khác, Hoàng đế cũng bận nhiều việc, nói chuyện một chốc thì Tiêu Lệnh Tiên và Từ Oánh chào ra về. Ra khỏi cửa cung, Từ Oánh thấy hơi nóng, đưa tay phẩy chút gió. Tiêu Lệnh Tiên giơ tay áo để che nắng cho cô: “Nóng à? Mau đi nhanh, nàng lên xe là mát ngay, đã vào tháng năm nên tiết trời là thế, trên xe để sẵn băng đó.”

Trong lòng Từ Oánh vừa cảm thấy ấm áp lại vui mừng, cười một cái thật ngọt với Tiêu Lệnh Tiên: “Đồ ngốc, đừng che thiếp em thôi, chàng không nóng sao?” Lấy khăn tay lau mồ hôi cho Tiêu Lệnh Tiên.

Hai người hòa thuận vui vẻ trèo lên xe đi thăm bà con. Nào là Vệ vương, Tào vương, Trưởng công chúa Nghi Hòa, Trưởng công chúa Khánh Lâm… một đàn thật dài. Phải hết hai ngày mới chào hỏi các vị ấy xong.

Ngày thứ ba là lại mặt, đương nhiên cha mẹ vợ không phản đối gì Tiêu Lệnh Tiên, cha vợ cũng coi là chú họ y, mẹ vợ lại là cô họ. Từ Oánh vừa trở về nhà mẹ liền chạy đi ân cần thăm hỏi Đại trưởng công chúa Giang Âm, đối với Tiêu Lệnh Tiên, cũng tựa như cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, đi theo hỏi thăm.

Cho tới hiện tại, cả Tiêu Lệnh Tiên và Từ Oánh đều cảm thấy cuộc sống rất là tốt đẹp. Tiêu Lệnh Tiên cảm thấy vợ mình vừa dịu dàng vừa đáng yêu, hoàn toàn không giống mấy mụ đàn bàn chanh chua ngoài chợ, là sinh vật hiếm có, phải bảo vệ cho tốt. Từ Oánh lại cảm thấy Tiêu Lệnh Tiên cũng biết quan tâm đến mình, bà con thân thích cũng dễ sống chung, mà hơn hết, cô vẫn chưa phát hiện ra hai thị tỳ của Tiêu Lệnh Tiên, vẫn nghĩ chồng mình quả là người tuyệt vời.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, đây cũng là thuốc nổ đương được tích trữ để hai người bộc phát sau này. Chậc chậc.

***

Hoa nở hai đóa, trên cùng một cành. (Câu này dùng khi muốn tạm gác vấn đề này để nói sang vấn đề khác.)

Sau khi tiễn hai vợ chồng mới cưới ra về, Hoàng đế rất hài lòng với biểu hiện của Miêu phi, gần đây con cái ngài dựng vợ gả chồng rất nhiều, Miêu phi cũng khá kiên nhẫn, ôn hòa nói chuyện với người ta. Còn về lý do của Miêu phi là thế nào, không phải Hoàng đế không biết, chẳng qua ngài cố tình xem nhẹ mà thôi. Rốt cuộc hôm nay cũng cảm thấy hơi áy náy, nói với Miêu phi: “Không kiên nhẫn gặp bọn nó thì không nhất định phải giao thiệp làm gì, nàng là trưởng bối mà. Ngày nóng như vậy, không cần quá vất vả.” Dù sao cũng đã gặp Thái tử tương lai rồi, thái độ rất tốt, bảo vệ bình an, thế là xong.

Miêu phi cười nói: “Thiếp không mệt.”

Hoàng đế sợ Miêu phi lại nói gì đó về Tân Thái tử, e chính mình mới là người không chịu nổi, vội nói: “Vậy cũng chuẩn bị đến Hi Sơn nghỉ hè đi, nàng dắt hai đứa con trai theo, sắp xếp cho tụi nó một chút.”

Miêu phi vẫn đang dâng trào cảm hứng của ‘mẫu hậu’, muốn tìm người chia sẻ niềm vui: “Còn cần ngài nói sao? Năm nào chả thu xếp đến đó một lần, thiếp đã chuẩn bị rồi, đều sắp đặt đâu vào đấy cả~ Đúng rồi! Còn tiệc cưới của đám Thập Thất lang, Thập Cửu nương trở xuống đều tổ chức ở Hi Sơn cả à? Sợ không đủ long trọng trang nghiêm thì sao?”

Cảm giác áy náy trong lòng Hoàng đế càng trở nên dữ dội, chỉ muốn chạy biến đi thôi, nói qua quýt: “Cũng không sao đâu, tụi nó đều có chỗ ở Hi Sơn, nơi ấy non xanh nước biết, lại thêm tình thú ấy chứ.”

Điều này rất giống suy nghĩ của Miêu phi, ý cô cũng muốn được cùng Hoàng đế quy ẩn rồi hưởng thụ như thế, gật đầu bảo: “Đúng là thế.”

Quả thật Hoàng đế chạy biến: “Nàng cứ thu dọn cho cẩn thận, ta còn tấu sớ phải phê.”

Công tác chuyển nhà này Miêu phi cũng đã làm quen, sai người đi lo liệu, sau đó lại hỏi: “Nhị Thập Tam lang, Nhị Thập Tứ lang đang làm gì đó?”

Lương Thu trả lời: “Nhị Thập Tam lang đang đọc sách còn Nhị Thập Tứ lang chạy đi bắt bướm rồi ạ.”

Miêu phi quở mắng: “Thằng nhóc đó như khỉ con vậy! Vẫn là Nhị Thập Tam lang nhã nhặn thân thiết. Mang một đĩa trái cây tới cho Nhị Thập Tam lang, sau đó xem thử phòng Nhị Thập Tam lang có nóng không – nhưng đừng làm ảnh hưởng việc học của nó.” Dù Nhị Thập Tam lang không phải con ruột, nhưng nuôi nấng lâu cũng dần sinh tình cảm, hơn nữa sau này hai anh em phải giúp đỡ lẫn nhau, Nhị Thập Tứ lang làm đế, cần có trợ thủ. Thật ra Miêu phi rất cẩn thận trong chuyện này, suy tính chu toàn.

Xong đâu vào đấy rồi nhưng tâm trạng kích động của Miêu phi vẫn chưa thể trở lại bình thường: “Đi mời Quận quân tới đây.” Quận quân này ý chỉ mẹ cô, Phó thị, Miêu phi phải tới Hi Sơn, lần này muốn đưa mẹ đi cùng, đã được Hoàng đế cho phép, giờ muốn gọi Phó thị vào để nhắc nhở vài câu.

Bánh xe lăn đều, Phó thị ngồi xe vào cung, qua lời của con gái mà biết Hoàng đế sắp lập cháu ngoại bà làm Tân Thái tử! Khó mà diễn tả sự kích động của Phó thị đến mức nào, đúng là không dễ dàng. Nhớ ngày đó, con gái bà xinh đẹp như hoa như ngọc là thế, lại bị một lão trung niên lưu manh bất lương lừa mất, suýt nữa là bà vọt vào bếp mang dao chặt thịt ra liều mạng rồi. Khụ khụ, may mà được ông chồng ngăn lại, không thì mang tội cố ý hành thích vua.

Cha của Miêu phi cũng chẳng có kiến thức gì cao xa, con gái trẻ tuổi như thế mà lại bị một lão già chết tiệt dụ mất, ông vô cùng tức giận. Nhưng vợ đã nổi cơn thì cũng như phát giận giùm, ông tỉnh táo lại – không thể liều mạng được, nếu làm liều, con gái sẽ không được gả cho nhà đàng hoàng. Đành nhẫn nhịn, nhịn rồi thì Hoàng đế thành con rể, coi như trong họa có phúc.

Phó thị cười tủm tỉm ngồi trên xe ngựa, bấy giờ không phải nghĩ tới trò hề ngày trước, mà chuyện sau này, chồng bà có thể được phong hầu, bà cũng sẽ trở thành Nhất phẩm Quốc phu nhân. Con gái bà đúng là hăng hái, trời sinh tốt số!

Được gọi nhập cung là chuyện quanh minh chánh đại, Phó thị chẳng cần giấu giếm, đương nhiên sẽ thu hút khá nhiều quần chúng bu lại dòm ngó. Tin tức luôn được truyền đi rất nhanh, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cung Đại Chính, dù có chú ý hay không, chỉ cần không cố ý muốn cắt đứt mọi quan hệ với quần chúng nhân dân thì thể nào cũng biết.

Ngày xưa Phó thị vào cung, lúc nào cũng có người ghen tị nói sau lưng, đương nhiên hôm nay cũng chẳng ngoại lệ. Mẹ của sủng phi, hơn nữa Quý phi còn để lộ ra rằng Hoàng đế muốn lập con mình vào Thái tử, con người vào thời điểm như vậy, sao lại không khiến người khác có lòng ghen ghét đố kị cho được? Nhất là khi thân phận bọn họ lại tương đương nhau.

Thẩm tiệp dư ngồi chơi ở chỗ chị mình là Hiền phi, công chúa Vinh An đi theo, không lâu sau thì ba người phụ nữ nghe tin Phó thị vào cung.

Thẩm tiệp dư hơi buồn, không cam lòng, cau mày nói: “Miêu thị thật là phách lối.”

Thẩm Hiền phi trầm tĩnh hơn em gái nhiều, khẽ cười nói: “Ngày xưa Thánh nhân thích đi dạo quanh vườn với cô ta nhất, thế mà mấy tháng gần đây lại ít hơn nhiều, buồn cười ở chỗ cô ta vẫn chưa nhận ra. Rốt cuộc là trò gì thì tạm thời vẫn không thể kết luận bừa được. Kẻ thừa kế xưa nay, không đích lập trưởng, không trưởng lập hiền, không hiền chọn người mình thích. Nhưng hễ chọn đứa mình thích thì chắc chắn không được yên ổn đâu. Cứ chờ mà xem.” Vui cmn chứ vui? Bộ tưởng lập Thái tử chỉ cần nói một câu là xong à? Phế Thái tử được lập là vì anh ta là con trưởng, không ai có thể bác bỏ lý do này. Còn bây giờ cứ thử lập Chu vương đi? Có đại thần trong triều nào đồng ý chứ?

“Chẳng qua, nếu Trịnh Tĩnh Nghiệp dâng biểu tán thành thì cũng khó mà nói được.”

Công chúa Vinh An che miệng cười to: “Mẹ sai rồi!”

Thẩm Hiền phi không quan tâm bộ dạng của con gái, hỏi thẳng: “Nói vậy là sao?”

“Mẹ nhìn ở trong cung, con gái lại xem xét bên ngoài. Mẹ bảo cha đối xử với Quý phi không giống trước, đây là thật. Con lại thấy đã lâu rồi Trịnh thất không vào điện Chiêu Nhân nữa kìa. Nói với bên ngoài rằng, đã lớn, sắp gả đi, nhưng thật ra đang trốn tránh đấy thôi. Mẹ có biết đây nghĩa là gì không? Điện Chiêu Nhân, vô vọng rồi.” Công chúa Vinh An cười dài quả quyết.

Hình như sợ chưa đủ, công chúa Vinh An tiếp tục phân tích: “Ai cũng bảo Trịnh Tĩnh Nghiệp là gian thần, nhưng gian thần này không hề đơn giản, gian xảo, thông minh, biết tìm lợi tránh hại! Nhìn thì có vẻ Trịnh thị thân thiết với điện Chiêu Nhân đấy, nhưng lí do tại sao lại để ý tới Quý phi? Chẳng qua thấy cha sủng ả ta, miễn cưỡng kết giao với điện Chiêu Nhân mà thôi. Bọn họ theo ý của cha, không phải Quý phi! Đây mới là cách làm của kẻ thông minh.”

Hiền phi khẽ dao động: “Vậy--- Gần đây Trịnh thị có giao thiệp với ai không?”

Công chúa Vinh An lắc đầu: “Thế thì không có. Nhưng mẹ quan tâm đến chuyện này làm gì? Bây giờ Đại lang đã bị phế, Nhị lang điều đi xa, Tam lang, Tứ lang bị kiện cáo quấn chân, không rảnh thăm hỏi, đúng là thời điểm tốt. Dù là Trịnh thị, chỉ cần Lục lang có bản lĩnh lên ngôi, bọn họ sẽ không phản đối đâu. Cuối cùng con cũng có thể hiểu, với bản lĩnh của cậu mà muốn đối phó với Tưởng thị, Sở thị thì quả không dễ dàng, nhưng miễn là Lục lang được việc, Trịnh thị sẽ giúp Lục lang thôi. Bọn họ là người thông minh, làm việc với kẻ thông minh, thật dễ chịu.”

Hiền phi suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nhưng sao biết Ngũ lang có giỏi hơn Lục lang không?” Hoàng Ngũ tử Ngụy vương Tiêu Lệnh Thành, mẹ là Thục Phi, cưới con gái Nghiệp Quảng Học, còn có dượng là Tưởng Tiến Hiền, sau lưng lại thêm Sở gia. Đúng là không thể khinh thường.

Công chúa Vinh An cười không đáp, chỉ bảo: “Năm nay Trịnh Thất đã mười bốn, con gái có để ý, sắp tới sinh nhật nó rồi, Trịnh Tĩnh Nghiệp thương đứa con này nhất, chỉ cần qua lại với nó một chút, Trịnh thị sẽ hiểu ý ta. Hơn nữa, Trịnh thị này cũng không đơn giản. Chậc, học trò của Cố Ích Thuần, mai mối cho thầy mình với Khánh Lâm cô cô. Tân Xương, Hàm Nghi cũng đều bại dưới tay, khiến Đông cung bị hỏng mất một lỗ lớn. Trì Tu Chi cũng là kẻ tuấn ngạn, có cha, chồng như vậy, sau này cô ta không phải người đơn giản đâu, giữ quan hệ tốt sẽ không bị thiệt thòi. Không chỉ tiệc sinh nhật trước mắt mà Trịnh thất cũng sắp xuất giá rồi, phải tặng thật hậu mới được.”

Công chúa Vinh An còn có một suy nghĩ khác, vợ của anh trai cô ta, Yến vương Tiêu Lệnh Nhân, mang họ Triệu, cũng là thế gia. Tiếc là công chúa Vinh An được gả vào Phạm thị, không vẻ vang hiển hách gì. Cô ta cần được trợ lực, vào thời điểm thích hợp, đánh Thái Bình quyền thì có gì không phải?

Thẩm Hiền phi khựng lại, bà ta đã nhanh chóng quên mất công trạng to lớn của Trịnh Diễm. Đúng vậy, lâu rồi không có ai dây vào Trịnh Diễm, trọng tâm cuộc sống của Trịnh tiểu nữ cũng dồn hết vào chuyện yêu thương, mọi người suýt nữa xem nàng là tiểu bạch thỏ. Chậc, thật là, quên ai thì cũng đừng quên nàng chứ.

Công chúa Vinh An có thể nghĩ ra thì rất nhiều người cũng có thể nghĩ được, Trịnh thị như biến thành một cái bánh bột ngô thơm phức, số kẻ mắng Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng ít hơn nhiều. Trong số những người bắt đầu triển khai cũng bao gồm Ngụy vương phi Nghiệp thị. Cha của Nghiệp thị là Nghiệp Quảng Học, đã làm Tể tướng nhiều năm, dù không đứng đầu nhưng cũng lăn lộn trong quan trường mà ra. Nghiệp thị làm vương phi nhiều năm như vậy, không đùa giỡn uy phong như Thế tử phi nhà Vệ vương, cuối cùng lại liên lụy khiến một Tể tướng bị đâm chết (chương 50).

Người phụ nữ có thể khiến Trịnh Tĩnh Nghiệp khen ngợi thì bản chất cũng khá hung hãn, không cần biết biểu hiện bên ngoài của cô ta có tao nhã lịch sự hay không, nhất định bên trong rất cương ngạnh, có mục đích, có kế hoạch, hiểu mình muốn cái chi, biết phải lộ điều gì.

Nếu nói Trịnh Diễm hung hãn vờ đáng yêu thì Nghiệp thị lại hung hãn mà mang vẻ dịu dàng. Nhà của Trưởng công chúa Khánh Lâm nay trở thành địa điểm lui tới thường xuyên của Nghiệp thị, năng gặp Trịnh Diễm. Lại nói, đáng ra Hình Quốc phu nhân Đỗ thị mới là mục tiêu ngoại giao của các phu nhân thì Nghiệp thị lại cố tình chọn Trịnh Diễm, cũng chẳng ý gì khác, trong lòng cha mẹ thì con gái mình là tuyệt vời nhất. Chiếu cố con gái họ tốt thì cha mẹ người ta mới bắt đầu có cảm tình với bạn được.

Sinh nhật năm nay của Trịnh Diễm đúng là một mùa bội thu, đủ loại quà chất đầy trong kho, Đỗ thị trêu con gái: “Con mà có tài đức gì? Quà mừng thọ của mẹ mà cũng chẳng được nhiều món tốt thế này đâu.”

Trịnh Diễm nhăn mặt giả hề: “Đây mà là cho con á? Không phải nhìn mặt mũi cha mẹ sao, hoàn toàn đều là của biếu cho hai người mà, thích gì thì lấy đi, toàn là của mẹ cả đấy.”

Đỗ thị thấy nàng hào phóng vậy cũng bị chọc cười: “Tính con bừa bãi như vậy, sau này tự mình làm chủ thì sao sống tốt được?”

“Vậy phải xem là đối với ai nữa, sao lại tính toán, keo kiệt với mẹ ruột mình chứ ạ?”

Đỗ thị nhéo má nàng: “Trời sinh khéo miệng, biết dụ người moi ruột moi gan lắm.” Sao có thể lấy đồ của con gái chứ, Đỗ thị đã tính toán ổn thỏa cả rồi, trong mấy món kia, có đôi vòng ngọc Dương Chi là không tệ, vừa khéo lại hợp với mấy cây trâm ngọc Dương Chi của Trịnh Diễm, trọn một bộ trang sức làm của hồi môn; còn có một cặp hồng ngọc, có thể làm nhẫn đeo, hoặc mang tới nhà chồng…

Hai mẹ con cười giỡn, Tiêu thị hùa vào: “Mẹ nói thế là không đúng rồi, mấy năm trước khi con còn ở nhà mẹ đẻ, hôm nọ, mẹ con từ ngoài trở về, khen Thất nương hiếu thảo biết bao, xâu áo trân châu để dâng tặng mẹ mình, tấm tắc hâm mộ mãi.”

Chuyện này cũng là điều Đỗ thị thầm đắc ý, xoa mặt Trịnh Diễm, giả vờ tỏ ra tức giận, nói: “Chỉ biết phí đồ tốt!”

Quách thị đã hết ở cữ, đang ngồi ở bên, hiểu rõ lòng Đỗ thị, hùa theo tâng bốc tình cảm mẹ con của cả hai: “Lễ tết mẹ phải mặc áo này vào, thế mới thấy lòng hiếu thảo của A Diễm được.”

Triệu thị không nói nhiều, chị thấy mình được hưởng sái nhờ Đỗ thị, nhận một bộ trang sức bằng trân châu, nhưng hai em dâu lại không, sợ chuyển đề tài đến chuyện này sẽ khiến hai em dâu nghĩ nhiều nên tìm cách giải vây cho Trịnh Diễm: “A Diễm có đặc biệt thích cái gì không? Mang ra đây cho bọn tẩu coi với.”

Bản thân Trịnh Diễm cũng rất thích cặp vòng ngọc Dương Chi kia, bề mặt màu trắng, không chạm khắc gì cả, cứ thế mà đeo vào tay càng tôn nước da trắng như tuyết.

Phụ nữ trò chuyện về trang sức, đồ trang trí hồi lâu, sau đó nói tới việc chuyển nhà. Cũng chuyển quen rồi, điều không tiện nhất là Tiêu thị đang mang thai, cần để ý chăm sóc nhiều hơn một chút mà thôi.

Sinh nhật Trịnh Diễm hôm đó, nhiều người tặng lễ hậu lại không đến, dầu gì cũng chỉ là sinh nhật con gái tướng phủ, trước nay ít gặp, còn các tiểu cô nương thì tới đông đủ, đầy cả một phòng. Đa phần mọi người đều có nơi có chốn, cũng đã ướm lời cả rồi, trao đổi với cô chồng tương lai, rất náo nhiệt. Đứng đầu trong phương diện này chính là Lý Hoàn nương, ôm tay Trịnh Diễm kêu một tiếng ‘Thất nương’, trong bụng gọi nhỏ ‘cô cô’, có vẻ rất thỏa mãn.

Chị em Trịnh Duyệt cũng đến, Trịnh Tĩnh Nghiệp rất hết lòng với chị em hai người, gả Trịnh Duyệt cho cháu cả Lý Ấu Gia, Trịnh Di, Trịnh Duy thì phải chờ thêm ít lâu. Trịnh Văn Bác cưới con gái Vương Bách, con trai Thái Bộc lấy con gái Thái Thường, Cửu khanh với Cửu Khanh (*), cũng là môn đăng hộ đối. Con gái Vương Bách, quả có tính đanh đá như mẹ thật, nhưng nhìn Vương Bách mà xem, thăng quan đều đều, trong nhà ngoại trừ cảnh chồng bị vợ bạo hành gia đình thì chẳng có tật xấu nào, có thể thấy người đàn bà này cũng khá có nghề. Trịnh Văn Bác là người thành thật, khả năng bị bạo hành gia đình là hoàn toàn không, Vương thị theo cậu, không nổi tính côn đồ, lại còn chăm chỉ giúp chồng ổn định cuộc sống. Trịnh Tĩnh Nghiệp tính thật hay.

(*) Thái Thường, Thái Bộc đều là các chức trong Cửu khanh.

Hát hò kể chuyện vui, sau đó lại hẹn nhau tới Hi Sơn sẽ cùng đi chơi. Người thân của mọi người đều giữ chức vụ quan trọng kinh, đều phải đến Hi Sơn, không thể nào có chuyện bị tụt lại. Cùng mong ngày đổi gió mau tới!

***

Khi các tiểu cô nương chưa theo trào lưu, hành lý đóng gói xong xuôi thì trong kinh lại xảy ra một tin cực kì bất ngờ – Lục nương, đứa con gái mà thiếp thất Tấn vương thương yêu nhất, Dư thị, chịu đau đớn sinh ra, không phải con ruột của hắn! Chuyện này còn có liên quan tới cả Ngụy vương.

Đây do Trịnh Tĩnh Nghiệp lôi ra ngoài, nhưng châm ngòi là Tưởng Tiến Hiền.

Lại nói, dù không biết ai đã ra tay, nhưng hiện tại Thái tử đã bị phế, Tề vương bị đưa đi xa, lão Tam, lão Tứ không biết ai đúng ai sai, bị dính vào bê bối. Lão ngũ là cháu ngoại của ông ta, đẩy thêm chút nữa thì tương lai ông ta sẽ thành dượng của Hoàng đế. Nay ông đã là Tể tướng, trở thành Thủ tướng (đứng đầu các Tể tướng – Thủ tướng hiện tại là Trịnh Tĩnh Nghiệp) là điều trong tầm tay. Nếu không nhận ra tương lai tươi sáng thì Tưởng Tiến Hiền không phải là Tưởng Tiến Hiền nữa rồi.

Đương nhiên, cũng canh cánh mãi một điều, lão Tam, lão Tứ không giống loại người có thể làm chuyện ấy, vậy rốt cuộc ai là kẻ đứng sau vụ thư nặc danh kia? Hẳn lão Lục rồi! Tiếc là đã sai người đứng chực chờ quanh phủ Yến vương suốt mấy tháng nay, kém tí nữa là lật móng biệt nghiệp của Yến vương lên để tìm, nhưng vẫn không phát hiện manh mối nào cả. Đừng lo đừng lo, thể nào chả có lúc lòi đuôi, nếu không thì cùng lắm là gạt anh ta thôi. Đến lúc đó, ngôi vị Tân Thái tử, ngoài Ngụy vương thì còn ai vào đây nữa?

Ngụy vương phi họ Nghiệp, Nghiệp Quảng Học có đại tang nên phải tạm ngừng chức, Nghiệp thị cũng đi theo mà sắp xếp cho Ngụy vương rất chu toàn, lại còn sinh con trai cho Ngụy vương. Nếu Tưởng Tiến Hiền muốn làm Thủ tướng thì phải có đồ thế chấp, muốn mở một tương lai tươi sáng cho Tưởng gia thì lúc này nhất định phải tranh thủ mà cố gắng cống hiến, lập nhiều công lao.

Tưởng Tiến Hiền bận bịu tất bật, Ngụy vương vô cùng cảm kích. Điều này khiến Tưởng Tiến Hiền cảm thấy tinh thần và thể xác đều được thỏa mãn, đắc ý quá lại thành quá lố. Chẳng qua ông ta chỉ đi đường không cẩn thận, bước song song với Trịnh Tĩnh Nghiệp, sau đó… lại không cẩn thận mà đi trước mấy bước thôi. Quả thật Tưởng Tiến Hiền không cố ý!

Trịnh Tĩnh Nghiệp mặc kệ có cố ý hay không, vô tình mới càng đáng tởm! Trịnh Tĩnh Nghiệp xù lông.

Mọi người đều là Tể tướng thật, nhưng cũng có thứ tự trước sau, lúc đi đường đã ngầm thỏa thuận để Trịnh Tĩnh Nghiệp đi trước người khác nửa bước. Nay Tưởng Tiến Hiền làm thế, rõ ràng không để ông vào mắt. Trịnh Tĩnh Nghiệp còn lâu mới sợ Tưởng Tiến Hiền, con át chủ bài Ngụy vương kia cũng chỉ tổ vứt đi, có bận rộn tất bật thế nào cũng toi công thôi.

Mấy ngày sau, Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn cười nói rất hòa nhã với Tưởng Tiến Hiền, khiến Tưởng Tiến Hiền cho rằng Trịnh Tĩnh Nghiệp đã đầu hàng, cũng cười lại với ông. Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn nụ cười ra vẻ của đàn anh của ông ta mà càng nổi điên, càng muốn chỉnh cho được.

Lúc đầu, Trịnh Tĩnh Nghiệp chẳng qua chỉ muốn moi móc những chuyện không hợp pháp của Tưởng thị thôi, sau đó tìm được một người nọ, cho đi thăm dò thì mới lộ ra bí mật về Tiểu Lục nương nhà Tấn vương.

Nội dung báo cáo khiến sắc mặt của Trịnh Tĩnh Nghiệp cực kì khó coi!

Tiểu Lục nương thật đưa cho Dư gia nuôi, không chăm tốt, đã chết. Vì Dư gia sợ bị trách cứ, sợ con gái oán giận, cũng sợ ảnh hưởng tới cuộc sống của con gái ở vương phủ, thế là bọn họ tìm cách giấu diếm, tìm một đứa bé gái khác thay vào, chính là Tiểu Lục nương nọ Trịnh Diễm đã gặp.

Trịnh Tĩnh Nghiệp rất tức giận!

Lúc Trịnh Diễm bị Trịnh Tĩnh Nghiệp xách tới thư phòng, cơn giận của cha nàng vẫn chưa vơi bớt: “Con nhìn đi nhìn đi, đám hèn hạ đó đã làm gì này?!”

Trịnh Diễm không hay biết gì: “Ai chọc ai mà sao cha tức giận quá vậy? Tức giận vì đám hèn hạ đó không đáng. Cha đừng giận mà, nha~”

Có thể không giận được sao? Trịnh Tĩnh Nghiệp và Hoàng đế ở chung lâu ngày với nhau, coi như cũng thân thiết, tưởng tượng đến vẻ mặt cười như cúc nở hoa của ông già kia biết cháu gái đã bị tráo, ông liền nổi giận. Lại nghĩ tới Tấn vương, con gái bị đổi lén mà cũng không nhận ra thì hận không thể đánh chết tên vô tích sự này. “Cháu gái ruột của Thánh nhân đã chết, mộ phần cũng không có.”

“Hả?”

“Tiểu Lục nương nhà Tấn vương, gửi nhờ nhà Dư thị nuôi đã chết, đứa con gặp là giả.”

Trịnh Diễm đưa ra nghi vấn: “Không phải Tấn vương gia có phái nhũ mẫu và tì nữ đi theo sao? Cho dù là gởi nuôi nhưng con gái vương phủ cũng sẽ có đãi ngộ riêng, nhất là nhũ mẫu, ít nhất cũng có hai người chứ? Còn tì nữ nữa. Đều là luân phiên, sao có thể rời khỏi tiểu chủ nhân vậy được?”

“Không phải vì sợ hãi sao?” Trịnh Tĩnh Nghiệp đấm mạnh lên bàn, giấy bút chuyển vị trí, đến cái chặn giấy cũng nảy lên cao: “Nếu Tiểu Lục nương chết non, bọn chúng sẽ đều bị hỏi tội. Lại thêm là con cưng của Tấn vương, chỉ sợ không thoát khỏi cái chết, thế là đồng lõa.” Nếu không thì chẳng thể nào giấu lâu được vậy, tìm một đứa bé khác trong vòng một tháng không phải dễ dàng, rồi khi người trong nhà tới, không có bọn chúng bao che cho thì không được.

“Vậy Lục nương thật chôn ở đâu?”

“Sao dám ra ngoài chôn? Ngay dưới đại thụ ở sân sau Dư gia.”

“Tiểu Lục nương đáng thương,” Trịnh Diễm đang nói tới Tiểu Lục nương hiện tại, “Trẻ con nào tội tình gì, con bé vốn có cha mẹ, bây giờ… chẳng những không có cha mẹ mà cũng chẳng giữ được mạng. Chẳng qua vì cùng tuổi với một đứa bé khác, thật đáng thương.”

“Nói cái gì mà ngốc nghếch thế?!” Trịnh Tĩnh Nghiệp vung nắm đấm về không khí, ông còn có kế hoạch khác kìa.

Trịnh Tĩnh Nghiệp mặc kệ những chuyện vớ vẩn kia, ông đang giận cá chém thớt, đã tìm được cơ hội tốt rồi. Tưởng Tiến Hiền, ta tìm việc cho ông. Dù là chuyện xấu nhà Tấn vương, nhưng ta có bản lĩnh kéo Ngụy vương theo, muốn ép ta sao? Cứ chờ chết đi. (Ngụy vương, Tấn vương là anh em ruột.)

Khoát tay: “Những chuyện thế này con không nên nhúng tay, yên tâm đi sắp xếp hành lí đến Hi Sơn đi, chơi vui vẻ, ngày sau mọi chuyện đều thuận lợi cả thôi.”

Trịnh Diễm lí nhí thưa, tự biết Tiểu Lục nương sẽ không được kết cục tốt, cũng chỉ đành ngoan ngoãn đi đóng gói hành lý. Bước qua cửa bỗng lùi lại: “Kẻ dò la tin tức kia, có đáng tin không ạ?”

“Là người biết điều.”

Làm giang hồ càng lâu thì gan càng nhỏ, có thể sống trên năm mươi mà không bị sóng gió giang hồ dập nát, không bị chính sách nghiêm trị giết chết thì đều là kẻ thức thời, ngoan ngoãn rụt đầu mà sống, ôm bí mật chui vào quan tài mới có thể được an ổn.

Trịnh Diễm yên tâm, nhưng những chuyện sau đó lại làm nàng ngẩn tò te không nói nên lời.

Trịnh Tĩnh Nghiệp ra tay độc ác thế nào thì bấy giờ Trịnh Diễm mới có thể nhìn rõ. Chẳng những ông tra xét Dư gia, còn tìm hiểu về nguồn gốc của đứa bé Dư gia mang về. Có nhà nào đang yên đang lành lại tặng con cho người khác? Lại nói thêm, hiện không có kế hoạch hóa gia đình, đang dưới chân Thiên tử, thế thì thật kì lạ.

Dư gia biết rõ khó tìm con trẻ từ các nhà bình dân bách tính, thế là chạy thẳng tới giáo phường, không ngờ lại tìm được một người đang muốn bỏ con, làm nô tì còn tốt hơn là vào giáo phường, không phải sao?

Chuyện như thế thường xảy ra với những đàn ông có địa vị cao, có vài người thích gái giáo phường. Không hẳn là vì có tình cảm gì, chẳng qua thích nghe cô ta thổi sáo hoặc cô gái đó giỏi nhảy múa chẳng hạn. À, trước đây Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng thích nghe một nữ tữ giáo phường nọ đàn, chẳng qua sau này khi Cố Ích Thuần vào kinh, ông không gọi tới đàn nữa, viết giấy để Kinh Triệu cho cô ta được thoát tịch, về quê.

Đương nhiên Ngụy vương cũng có.

Thế là tin truyền ra đầy trời, Ngụy vương có con gái riêng ở ngoài, Tấn vương mang về nuôi. Tấn vương mang con gái tới Dư gia, chính vì để đổi đứa bé. Hôm sau lại có tin khác, nói đứa bé này không phải của Ngụy vương, là Dư thị sinh ra, nhưng cha không phải Tấn vương, Tấn vương bị cắm sừng. Tiếp đó, lại có người nói, đứa bé này được Dư gia ôm từ giáo phường ra, rõ ràng là con của Ngụy vương.

Công chúa Vinh An nghe xong rất vui, mặc kệ chuyện này do ai làm thì đều có lợi cho cô ta cả, vui vẻ thêm mắm dặm muối, lời đồn ngày càng trở nên thay đổi khôn lường. Cô ta mặc kệ có chứng cứ rõ ràng hay không, gọt dũa thêm bớt thành một câu chuyện thảm thiết. Không biết ở giữa truyền thế nào, chính là Ngụy vương, Tấn vương bị vợ cắm sừng, nuôi con không cho người ta, sủng thiếp diệt thê, kết quả đứa con người thiếp sinh ra không phải là con mình. Người như thế, xem thử còn có thể làm Thái tử được chăng?

Quỷ tha ma bắt là ở chỗ, sau đó, Hoàng đế cũng tham gia. Hoàng đế ở thâm cung, đến khi lời đồn đãi như vậy truyền đến tai ngài thì đã qua một khoản thời gian. Thái tử ngài ngầm định đã kết hôn xong xuôi, cũng tìm xong cho con một chỗ dựa. Thế nào lại vừa đúng, ngài nhắc lại chuyện xưa, lòi ra một bản tấu sớ tố cáo Tưởng Tiến Hiền.

Tưởng Tiến Hiền cũng xù lông. Vào thời điểm thế này, ông ta quên mất kẻ thù Trịnh Tĩnh Nghiệp của mình, chỉ nghĩ đến những kẻ đang tranh trữ vị. Ngươi bất nhân thì ta cũng bất nghĩa, thế là lôi chuyện cũ ra.

Tưởng Trác không nhịn nổi, tới nhà nói chuyện một hồi lâu với Tưởng Tiến Hiền. Nói cụ thể chuyện gì thì người ngoài không biết, nhưng sau đó Tưởng Tiến Hiền đã được thuyết phục, bình tĩnh trở lại. Tưởng Trác nói: “Trước mắt có người muốn nhân cơ hội gây chuyện, Tướng công nhất định không được làm rối thế trận, không thể vẽ đường cho chúng!”

Tưởng Trác còn nói: “Bọn chúng chỉa kiếm vào Ngụy vương, dù là ai thì đều là kẻ ghen ghét với Ngụy vương, muốn hắt nước bẩn vào Ngụy vương, phá hỏng thanh danh Ngụy vương.”

Tưởng Trác tiếp: “Kẻ đáng ngờ nhất là Yến vương,” Kẻ có khả năng cạnh tranh lớn nhất bây giờ chỉ có thể là hắn thôi, không phải thì cũng chính là hắn, “Đầu tiên là Phế Thái tử, sau là Tề vương, đến thư nặc danh, đây là tiến hành từng bước!”

Tưởng Tiến Hiền nghe xong, hoàn toàn xem là do Yến vương làm, Yến vương không từ thủ đoạn! “Nhưng lại không có bằng chứng gì cả.”

Tưởng Trác phủi tay áo: “Sao Tướng công lại bảo thủ như vậy? Chẳng lẽ những lời đồn đãi đầy trời kia không phải bằng chứng hay sao?”

Tưởng Tiến Hiền vỗ trán: “Ta hiểu rồi. Chỉ là như vậy thì Tam lang, Tứ lang sẽ có thể thoát thân.”

Tưởng Trác không cho rằng đây là chuyện gì to tát, chẳng nhanh chẳng chậm mà nói: “Triệu vương, Tần vương có ý chiến đầu nữa không? Có thể bọn họ sẽ tự xin được ra ngoài như Tề vương thôi. Dù rằng không phải một bước lên trời nhưng ít ra sẽ không rơi xuống vách đá. Hai người bọn họ không có ý chí kiên định, chỉ muốn phú quý yên vui, không phải kẻ dám liều mạng.” Có thể gây chút áp lực để bọn họ từ bỏ trận này là được mà.

Công chúa Vinh An cho truyền lời đồn xong, chạy tới chỗ Thẩm Hiền phi vỗ tay cười to: “Mẹ có nghe hay không? Hai kẻ bên điện Duyên An kia náo nhiệt lắm kìa. Không biết cha biết chưa nữa?”

Thẩm Hiền phi nghiêm nghị nói: “Bây giờ trốn còn không kịp, thế mà con lại nhào ra trước, con sợ kẻ khác không thể ngờ là do con làm sao?”

Công chúa Vinh An nghĩ lại, lần này Thẩm Hiền phi nói đúng: “Vậy thì bỏ qua cho bọn họ lần này vậy.” Vịt chết mà còn to mồm.

Thẩm Hiền phi cũng chỉ lắc đầu: “Được rồi, gần đây con chớ chạy đến đây nhiều, dễ gây chú ý.” Công chúa Vinh An nói: “Con mừng thầm thôi, sau này mới thật sự khoái chí.” Nhưng vui vẻ chẳng được lâu, nghe được tin em trai bị nói xấu. Công chúa Vinh An cũng xù lông: “Đm! Đm! Chuyện thư nặc danh sao do đệ ấy làm được?” Rõ ràng là ta làm mà? Ai dám học bí kíp tung tin đồn đại pháp thế hả? Xăn tay áo, thế là cô ta lại lao đầu vào chiến đấu.

Chiến đấu hỗn loạn, hai bên cắn nhau cực kì phấn khích, để Hoàng đế có thể quan sát trọn vẹn cái gì gọi là ‘anh em trong nhà cãi cọ nhau’, chẳng qua không biết ngài có nhớ lại kỉ niệm ngày xưa ấy của thời niên thiếu, đấu đá, giết chết anh em ruột hay không thì chẳng rõ.

Hoàng đế rất tức giận, huyết mạch của nhà ngài không thể loạn như thế! Muốn làm sáng tỏ lời đồn – chuyện này căn bản không thể xảy ra, còn nhũ mẫu tì nữ nữa mà – sau đó phát hiện nhà mẹ đẻ Dư thị đã gom góp châu báu rồi bỏ thành chạy trốn suốt đêm, đây không phải chạy tội thì là gì? Rõ là chứng cứ đáng tin cậy.

Lời đồn không cần bằng chứng nhưng viết hồ sơ xử án thì cần, Dư gia bỏ chạy, nhũ mẫu của phủ Tấn vương vẫn còn, dưới hình cụ thì tha hồ mà nhận tội! Di hài của Tiểu Lục nương thật đã được tìm thấy, còn Thất nương giả kia… lại không có tin tức.

***

Mãi khi đến Hi Sơn rồi, màn náo nhiệt này vẫn chưa hết. Đại khái Triệu vương, Tần vương không muốn mò mẫm trong bãi nước đục này, dâng ‘Sớ mệt mỏi’ cho Hoàng đế, xin được ‘như Tề vương’, muốn ra ngoài tị nạn chính trị. Hoàng đế bất đắc dĩ đồng ý, sau khi phê xong liền mắng to: “Súc sinh!”

Hoàng đế rơi nước mắt, ngài chỉ muốn giúp các con điều tra rõ ràng, nào ngờ bọn họ quả thật không sạch sẽ như thế. Tiễn Triệu vương, Tần vương rời đi, Hoàng đế gọi Ngụy vương, Yến vương, Tấn vương tới chung một lượt: “Tụi mày chết tâm đi, giang sơn tươi đẹp của trẫm, nhất định không thể giao cho đám súc sinh như tụi mày đâu!”

Tự vấn lương tâm chẳng còn sót lại là bao của mình, Trịnh Tĩnh Nghiệp và Trịnh Diễm rất muốn hào phóng thừa nhận, chuyện của Tấn vương là do bọn họ phát hiện ra. Nhưng không biết tại sao mấy trăm, một ngàn năm sau, tất cả mọi người đều cho rằng có lẽ chuyện này do Ngụy vương, hoặc Kỳ vương, hoặc Nghĩa An quận vương, hoặc công chúa Vinh An gây nên. Căn cứ vào âm mưu luận thì: ‘Ai là người là kẻ được lợi sau cùng, thì đó chính là kẻ nham hiểm, đen tối đứng sau màn này.’ Trịnh thị không phải người ra tay.

Đối với tình huống ‘Không làm chuyện xấu mà bị ập vào đầu, kẻ gây ra lại không bị phát hiện’ thì đúng là khiến người ta dở khóc dở dười. Nếu không có người hỏi, đương nhiên Trịnh thị không ngốc đến múc nhảy ra thanh minh thanh nga rằng, thiệt ra màn hỗn loạn này do tụi này gây ra đấy, chỉ yên lặng ngồi xem diễn. Có điều lại thêm phần áy náy với vị Hoàng đế già đáng thương kia.

Không phải Trịnh Tĩnh Nghiệp muốn mượn cớ sinh sự gì cả, chẳng qua ông khó chịu vì Hoàng đế bị lừa nên mới vạch trần chuyện Ly miêu tráo chúa, lại thêm tức tối vì Tưởng Tiến Hiền không để ông vào mắt, muốn khiến ông ta xấu mặt mà thôi. Thật ra không có mục đích gì khác cả! So với các kế hoạch tính toán chính trị khác thì chẳng qua lão ngạo kiều đang giận lẫy thôi. Thật ra, chuyện ngầm quyết định Thái tử đã xong, nếu Trịnh Tĩnh Nghiệp rộng lượng, xem Tưởng Tiến Hiền diễn trò khỉ thì coi như cũng qua, nhưng không, ông cay cú.

Còn với Trịnh Diễm, quả thật đã thấy thế nào gọi là gian thần. Tam quan của cha nàng rất có vấn đề, mà cũng quá mức nhẫn tâm. Mặc kệ vô tội hay không, chẳng hạn như Dư thị, bị người thân lừa gạt, vốn là người bị hại. Chẳng hạn như Tấn vương, nay con gái cưng cũng không còn, cũng là kẻ bị hại. Chẳng hạn như Ngụy vương, nằm yên mà cũng bị trúng đạn. Đáng thương nhất là Tiểu Lục nương kia, con nít thì biết cái gì, tại vì bị cuốn vào vụ án này mà chẳng thể nào sống nổi.

Xã hội loài người, so với thế giới tự nhiên cá nuốt cá bé, không hề dễ lăn lộn hơn chút nào. Trịnh Diễm cảm thấy hơi buồn bực trong lòng.

Đây là không rõ nguyên nhân Trịnh Tĩnh Nghiệp ra tay, nếu biết chỉ vì nửa bước chân mà dẫn tới vụ huyết án này, không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.