Thằng Ngốc (II): Cuộc Sống Sau Này

Chương 2: Thăng Long Thành Năm Đó Có Thiếu Niên Phần Đầu




“KHOAN KHOAN KHOAN, GẢ GÌ CHỨ? GẢ VỤ GÌ? AI MUỐN GẢ CƠ?”

Kỳ vương ly hôn, chọn khá đúng thời điểm, nghỊ luận không nhiều, đương nhiên, trong lòng mọi người thế nào thì khó mà nói được. Chuyện ly hôn này cũng không phải kinh thế hãi tục gì, nhất là ở trong xã hội thượng lưu thì có đủ loại nguyên nhân phức tạp, tỉ lệ ly hôn cao hơn dân gian một chút.

Triệu Dật viết giúp Kỳ vương một đơn xin ly hôn cực gì chân tình thắm thiết, bắt đầu nói từ việc cha vợ Kỳ vương ‘không làm theo luật pháp’, trình bày và phân tích đầy đủ rằng hôn nhân thật ra là hai họ kết thân, vinh nhục hai nhà tương quan, hiển nhiên có thể thấy hành vi của cha vợ Kỳ vương đối với Kỳ vương, với hoàng thất là một việc rất tổn hại thanh danh. Chốt lại, trình bày và phân tích rằng nếu Kỳ vương không ly hôn với vợ, thì chính là Hoàng đế đã dung túng ngoại thích ức hiếp bách tính, bại hoại kỷ cương, dẫn đến nước mất nhà tan.

Cũng không biết Hoàng đế nghĩ thế nào, nhưng dù gì cũng đã phê chuẩn đơn xin ly hôn này. Kỳ vương phi thành quá khứ, mang đồ cưới về lại nhà mẹ đẻ, đương nhiên là trong đó không có điền viên và cô tì nữ mua ép.

Hiện đang có rất nhiều việc, chuyện Kỳ vương ly hôn và cuộc đấu đá kịch liệt của các anh trai y hoàn toàn không thể so sánh với nhau được – trước mắt cứ nhìn cảnh Triệu vương đã cho Tề vương một vố thì biết. Ngoài ra còn việc các nước chư hầu vào kinh cống nạp, dưới triều đại Hoàng đế trị vì, khá là quan trọng. Người phiên bang chẳng phải kính sợ gì, nhưng là nước nhỏ thì cũng phải có vài thứ thú vị, nai trắng chim trắng gì đó, cũng là thứ hay. Phiên sứ cũng chỉ năm ba năm mới tới một lần, lần này tụ tập nhiều như thế đúng là hiếm thấy.

Cho nên, không nhiều ánh mắt để ý đến chuyện Kỳ vương. Cho dù vị trí Kỳ vương phi để trống, cũng chẳng mấy người quan tâm liệu con gái nhà mình có thể được bổ sung vào đó hay không. Phần lớn lớp thượng lưu đều đang bứt trọc tóc, phân tích xem Thái tử tiếp theo là ai, mọi người đặt tiền, cược một trận.

So với làn sóng ngầm hung hãn của xã hội thương lưu thì bầu không khí chào đón năm mới đang tràn ngập trong trong quần chúng nhân dân. Mua đồ tết, quét tước nhà cửa, thăm bà con, tán dóc… âu cũng là một cảnh thịnh thế thái bình.

Các thương nhân cũng rất là hạp-pí (happy), thông thường các đội ngũ cống nạp hay dẫn nhiều thương đoàn tới buôn bán, bọn họ ngồi đó ép giá thì đỡ lo hơn việc phải ra ngoài thu mua nhiều, quan trọng nhất là được an toàn! Còn quần chúng nhân dân thì rất vui, có thể vây xem người lạ.

Hồng Tư lự cũng rất bận rộn, nào là sắp xếp chỗ nghỉ cho sứ thần, bố trí người giám sát không cho các sứ giả đi lung tung, đến khi việc ngập đầu thì dâng thư xin giúp đỡ.

Trịnh Tĩnh Nghiệp làm Thừa tướng, đương nhiên quản việc này. Nhìn đơn xin, khẽ nhíu mày: “Sao lại thế? Vẫn thiếu người sao!”

Năm nay không biết tại sao, có rất nhiều sứ giả nên bảo vệ trật tự trị an kinh thành rất mệt mỏi. Ông thấy tình hình không ổn, cho Kim Ngô vệ, Kinh Triệu doãn, Hồng Lư tự lên bản kế hoạch sẵn, phải viết cực kì cẩn thận. Phiên nhân ngu ngơ, hiếu chiến, dù không địa vị thì cũng sẽ có cách trà trộn vào sứ đoàn. Ở địa bàn mình là cường hào một phương, không phải người chịu thua thiệt, làm chuyện xấu mà lại còn gây sự ức hiếp người, vừa vào kinh đã uống rượu, gây không ít chuyện thị phi. Dân thủ đô rất hào hùng, cũng không chịu bị ức hiếp, huống chi lại do man di sinh sự trước? Già trẻ cùng vây bắt tên khốn ấy. Chưa nói tới kinh thành nhiều quyền quý, phiên sứ gặp quyền quý, thế là dắt nhau ra tòa một phen.

Trịnh Diễm đang mài mực cho cha, nghe thấy thế, không nhịn được liếc qua thứ trên tay Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Cái gì thế ạ? Có ai mà không bận đâu chứ.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn con mắt tò mò của Trịnh Diễm, lại ngó qua Trịnh Đức Bình im lặng nằm sấp trên sạp hơn nửa tiếng mà không nhúc nhích, Trịnh Đức Hưng ngồi ngay ngắn không đổi tư thế suốt một giờ đồng hồ, không khỏi thở dài. Ông tự thấy mình và vợ chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, tại sao lại có đám con cháu kì quái thế này?

Để báo cáo trong tay xuống trước mắt Trịnh Diễm: “Muốn xem thì xem cho thỏa đi, thò đầu lấp ló thế chả ra thể thống gì cả - Coi kìa! Tay, tay áo!”

Trịnh Diễm nhìn lại, cũng không có gì lớn, chẳng để tâm, tay áo lướt qua nghiên mực, phất qua phất lại hai cái, cuộn tay áo dính bẩn: “Giặt một cái là xong, có gì mà rối lên thế?”

Người dám nói chuyện kiểu này với Trịnh Tĩnh Nghiệp bây giờ đang ăn cát ngoài biên giới, văn kiện Trịnh Tĩnh Nghiệp đang cầm trong tay, quyển tập hạ một độ cong vừa đủ lên đầu Trịnh Diễm: “Không biết lớn nhỏ!”

Trịnh Diễm đưa tay lên, đè lên đầu mình, giữ lại tờ giấy kia, tay trái còn ra dấu với Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Vâng vâng, con lấy được rồi.”

Gặp thể loại vô lại như vậy, Trịnh Tĩnh Nghiệp đành buông tay, miệng không ngừng làu bàu.

Trịnh Diễm đọc văn kiện, càng đọc càng ngạc nhiên: “Không cho bọn họ được học? Không phải nên giáo hóa man di sao?”

Nhìn qua một tí xem nào, trên đấy viết gì thế? Giám sát sứ giả không cho đi lung tung để tránh dò hỏi cơ mật, lại còn muốn nghiêm cấm, quản chế không cho dân địa phương tiếp xúc với bọn họ? Ồ, lại còn phải đề phòng đám sứ giả buôn bán bí mật? Nào là luyện kim, dệt vả, nuôi tằm, trồng dâu… kỹ thuật các loại, đều không cho phép truyền ra ngoài?

Điều này… nàng nhớ lại bài giảng từng được học, rằng nhân dân thiên triều vui vẻ truyền bá văn hóa và phương thức sản xuất tiên tiến? Như vậy có thể đồng hóa, nói cho sang chảnh là khai hóa quần chúng bốn phương, duy trì sự khống chế? (mù mịt quá!)

Trịnh Tĩnh Nghiệp khinh bỉ liếc con gái: “Ngu ngốc! Bắc Địch hiếu chiến, dạy chúng luyện sắt, chế tạo binh khí, chúng sẽ càn quấy. Nam (ý nói Nam Địch) lại không phục vương hóa, muốn học dệt vải trồng trọt, thế càng lục đục nội bộ…” Tóm lại, đồ xa xỉ có thể cho, sản phẩm cũng có thể đưa, nhưng không dạy cách làm!

Nàng bị người xưa dạy dỗ, đúng là không hợp lý tí nào!

“Nói cho con, nói cho con đi cha.” Trịnh Diễm nổi hứng.

Trên mặt Trịnh Tĩnh Nghiệp viết rõ hai chữ khinh bỉ: “Nói vậy là hiểu cả rồi, con còn không hiểu à? Không chỉ kinh thành như vậy, mà các thương nhân ngoại bang, được phát Qua sở rồi(một loại visa thời xưa) thì đi đến đâu phải tới chỗ quan địa phương đó trình Qua sở báo danh, không có tức là gian tế. Còn nữa, vào dễ ra khó. Hễ xuất quan là phải lục soát nghiêm ngặt… À mà con hỏi nhiều thế làm gì?” Nghi ngờ nhăn mũi, giật mình nhận ra, “À! Bây giờ con có hỏi ta cái này cũng vô dụng. Hiện giờ thằng lỏi Trì gia không dùng tới đâu, ít ra cũng phải hai mươi năm nữa. Bây giờ có hỏi cũng như không!”

Cười nhạo, cười nhạo một trận!

Trịnh Diễm tức giận đến run người, đưa ngón trỏ và ngón giữa lên, để ở chóp mũi, đẩy, trưng mũi heo với Trịnh Tĩnh Nghiệp. Sau đó xoay người ôm váy bỏ chạy.

Trịnh Tĩnh Nghiệp bị mặt hề của con gái làm tro rúng động, trơ mắt nhìn con gái như hoa như ngọc của mình biến thành heo. Heo con xoay người bỏ chạy, Trịnh Tĩnh Nghiệp đập bàn: “Cái bộ của con là cái quái gì thế hả?! Mau quay lại ngay cho ta!” Trịnh Diễm chạy tới cửa, quay đầu thè lưỡi, chân không ngừng chạy, suýt nữa bị vấp bậc cửa, lảo đảo đến chỗ Đỗ thị.

Trịnh Tĩnh Nghiệp nheo mắt: “Nhất định là là thằng chết tiệt Trì Tu Chi đã làm hỏng Thất nương!” Phải cách ly, nhất định phải cách ly, giữ con gái hai năm, để con gái lớn hơn một chút rồi gả, bây giờ còn nhỏ, nếu mà gả đi, nhất định sẽ bị ô nhiễm rất nghiêm trọng! Trịnh Tĩnh Nghiệp giơ quả đấm vào không trung.

Trịnh Đức Bình nửa sống nửa chết nâng mí mắt, nhìn ông nội giận đến mức hồ đồ, bụng nghĩ thầm, Thất nương mà còn có thể bị làm hư hơn nữa sao?

--

Trịnh Diễm chạy mà cười suốt, tì nữ đuổi theo sau: “Vừa có tuyết rơi, Thất nương chạy chậm một chút!”

Vừa cười vừa đến chỗ Đỗ thị, các chị dâu cũng có ở đó, Quách thị thay thế Quan thị trách nhiệm hâm nóng không khí, vừa thấy nàng liền cười: “Có chuyện gì mà Thất nương vui thế? Chẳng lẽ vừa nghe được sang năm có chuyện vui phải không? Sao mà cái tai linh quá vậy! Tới đúng lúc quá!”

Trịnh Diễm không hiểu: “Chuyện vui gì ạ? Đại lang lấy vợ chăng? Hay là –” liếc qua bụng của chị dâu, sang năm chị sinh, không cần phải thông báo từ bây giờ chứ?

Đỗ thị buồn bực nhìn nàng, nói với Triệu thị: “Nhìn con bé kìa, cả ngày chỉ biết chơi bời lông bông, không tiến bộ chút nào! Con nói xem, cái dạng nó như vậy, năm sau gả nó sao ta yên tâm được? Dù cô gia không ngại, ta cũng xấu hổ chết mất.” Triệu thị dịu dàng thưa: “Tính tình Thất nương hoạt bát, gặp chuyện lớn cũng có thể giải quyết.”

Đỗ thị gắt: “Hứ! Nó cũng phải chững chạc đi chứ!”

Trịnh Diễm nghe là choáng váng, chỉ thấy đầu ong ong, các chị em phụ nữ ríu rít, nàng ngẩn ngơ không phản ứng kịp. Đỗ thị thấy bộ dạng ngây ngô của nàng, không khỏi tức giận: “Nhìn nó kìa, nhìn đi, đờ đẫn ngu ngơ cả ra, cô gia còn trẻ, nó cũng nhỏ xíu, sao ta có thể yên tâm cho được!”

Dáng vẻ ngây ngô của Trịnh Diễm rất hiếm thấy, Tiêu thị ngồi dậy, đẩy lưng Trịnh Diễm đi về phía sạp Đỗ thị: “Thất nương mau mau đi, nói với mẹ kìa, bọn tẩu đang chờ để được làm khó tân cô gia đây.” Trong lời nói mang ý cười, rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé thôi, nghe tới chuyện hôn nhân đại sự, vẫn không dám hỏi. Vừa đẩy vừa nói, lại còn nháy mắt với chị họ Quách thị.

Nhưng Tiêu thị đoán sai rồi, Trịnh Diễm như vừa sực tỉnh từ trong mộng: “Khoan khoan khoan, gả gì chứ? Gả vụ gì? Ai muốn gả cơ?”

“Là muội đó!” Ba chị dâu trả lời đồng thanh, trong giọng nói mang vẻ sửng sốt.

Đỗ thị làu bàu: “Con rảnh rỗi là tới chỗ cô gia, nó đi xa thì con giúp nó trông nhà, thăm bà nó, chẳng phải không muốn xuất giá lắm rồi sao? Gả càng sớm càng tốt! Gái lớn không giữ được, giữ chỉ tổ thêm nợ.” Đỗ thị rất lo lắng, danh phận vợ chồng son coi như cũng có, tình cảm cũng không tệ, lại thường xuyên gặp gỡ, nhỡ đâu không kiềm chế nổi lại xảy ra chuyện gì thì… mới nghĩ tới đó đã thấy giận, không bằng tác thành cho cả hai. Con gái năm nay đã mười bốn, có thể lập gia đình được rồi.

Rắc! Cằm Trịnh Diễm muốn rơi xuống đất: “Năm tới ạ? Mẹ không thấy sớm quá sao? Con muốn được chăm sóc cha mẹ nhiều hơn cơ!”

Đỗ thị sinh Trịnh Diễm ra, sống chung mười mấy năm, có thể nhận ra biểu cảm của nàng có thật hay không, chẳng giống xấu hổ thẹn thùng chút nào. Đỗ thị muốn nổi điên: “Con không muốn gả?”

Trịnh Diễm cũng rối theo: “Không phải.”

“Vậy con vừa nói cái gì?”

“Không muốn sớm vậy đâu! Con còn chưa ở bên cha mẹ đủ mà~”

“Vậy con muốn đợi đến lúc nào nữa?” Đỗ thị không để mình bị dẫn đi lung tung, khỉ gió, ngày nào cũng bám dính một chỗ, cô nam quả nữ đó biết không? Củi khô bốc lửa thì sao? “Gả con đi, mỗi ngày đều được ở chung một chỗ với cô gia không thích à?”

Trịnh Diễm xua tay liên tục: “Không gấp không gấp đâu.”

“Con không gấp nhưng ta gấp!” Đỗ thị quyết định đấu đơn nữ với con gái, động gia pháp, xăn tay áo lên, “Con đúng là nghiệp chướng!” Triệu thị ngồi khá gần, xông lên kéo mẹ chồng lại: “Mẹ bớt giận, Thất nương còn nhỏ mà, có xấu hổ cũng là bình thường.” Vừa nói vừa nháy mắt với Trịnh Diễm, mau chạy cho nhanh! Muốn được thử gia pháp xem thế nào à?

Trịnh Diễm chạy té khói, vành mắt Đỗ thị ửng đỏ: “Ta đã tạo nghiệt gì thế này! Oan gia, oan gia kiếp trước đây mà! Con với cái đúng là của nợ!” Đấm ngực mà khóc.

Triệu thị vỗ lưng Đỗ thị an ủi, trong lòng cũng thấy khó hiểu: Tình cảm của cặp vợ chồng trẻ rất tốt, sao lại không muốn gả chứ? Tsb! Không phải do Thất nương không hiểu xuất giá là gì? Chẳng qua là thấy hợp tính với cô gia mà thôi? Thế thì không phải quá hại đời nhau hay sao?

Quách thị Tiêu thị cũng không ngồi yên, người này người kia thay nhau an ủi. A Thành thấy thế mang trà lên cho Đỗ thị, chỉ vào khăn mặt và chậu nước ở góc phòng, hầu gái hiểu ý bưng tới. Cùng làm, để Đỗ thị rửa mặt, dâng trà, khuyên: “Thất nương còn nhỏ, cũng đâu cần gấp gáp gì.”

“Các người sao hiểu được lòng ta!” Trong lòng Đỗ thị có nỗi khổ không nói lên lời, “Cho người sang nhà Thành quốc công tìm Tứ nương, nói rằng tim ta đau quá, muốn gặp nó.” Lo lắng gì cũng phải nói chuyện với con gái mới được.

***

Trịnh Du nghe tin mẹ bị ốm, quay qua báo với mẹ chồng một tiếng, sau đó vội vàng thu xếp trở về thăm.

Đến Trịnh gia, thấy trong nhà gọn gàng nề nếp, vẻ mặt tay mã nghênh trước cửa cũng chả buồn bã gì, biết không phải chuyện lớn. Thuận miệng hỏi: “Trong nhà thế nào?”

Mã nghênh vẫn không hay biết chuyện trong nhà, cũng thuận miệng đáp: “Vẫn ổn cả ạ.”

Quái lạ!

Đến gặp Đỗ thị, Trịnh Du hoảng hốt: “Mẹ sao thế? Ai chọc mẹ giận? Không phải cha đấy chứ?” Trong ấn tượng của con gái, mẹ chị không phải là một người chịu thiệt thòi, có chuyện gì, bản thân không thể giải quyết thì có chuyên gia bao che khuyết điểm Trịnh Tĩnh Nghiệp cho người đi xử lý. Làm cho Đỗ thị khóc, cũng chỉ có Trịnh Tĩnh Nghiệp mà thôi?

“Không phải tại con bé chết tiệt kia sao!” Đỗ thị oán trách.

“A Diễm?”

“Ngoài nó ra thì còn ai nữa?”

“Chẳng qua con bé hơi nghịch thôi, nhưng chưa bao giờ gây chuyện cả.”

Hứ! Ta là sợ nó đã làm rồi đấy!” Đỗ thị kể lại nỗi lo của mình cho con gái lớn, “Nó và cô gia ngày nào cũng dính với nhau như keo sơn, đều đã lớn rồi, nhỡ đâu có chuyện gì chẳng phải mất mặt lắm sao? Nó cũng đủ tuổi, cô gia cũng đã có xuất thân, gả đi thì có gì không tốt? Thế mà nó không chịu!”

Trịnh Du cũng thắc mắc: “Sao muội ấy lại không muốn?”

“Ta nào biết?!”

“Mẹ đừng giận nữa, để con đi hỏi xem.”

Chị xăn tay áo đi tìm em gái để ‘gặp mặt nói chuyện’, nếu Trịnh Diễm không có giải thích hợp lý thì không loại trừ cách dùng bạo lực trấn áp.

Trịnh Diễm không biết phải làm sao, thay quần áo xong, ngồi suy nghĩ lý do. Kết hôn sớm sẽ không tốt cho thân thể, nhưng ở đây thì không thể nói vậy được. Vì mọi người ai cũng kết hôn sớm! Nàng vẫn mang một bóng ma tâm lý với chuyện cưới xin sớm. Cự tuyệt, không có giải thích hợp lý, có lẽ cha mẹ sẽ dung túng chiều theo, nhưng e rằng Trì Tu Chi sẽ đau lòng lắm… “Tỷ muốn làm gì?!” Ánh mắt do dự mà trở nên thất thần, đột nhiên thấy Trịnh Du đến, mang hai nắm đấm, bộ dạng muốn đánh người.

Cứu viện của Đỗ thị đã tới!

Trịnh Du tự nhủ bản thân, phải nói chuyện dịu dàng với muội muội, thế mà rốt cuộc cũng nổi giận: “Mẹ đến trung niên mới sinh được con, đau đớn là thế, sao lại không muốn tốt cho muội chứ? Còn muội thì sao? Khiến mẹ tức đến phát khóc! Rột cuộc là muội muốn gì?”

Trịnh Diễm cũng muốn khóc: “Muội không muốn gì hết!”

Trịnh Du không biết phải làm sao, chị cũng chẳng nỡ xuống tay với cô em gái này: “Muội không muốn được gả đi sao?”

“Không phải!”

“Vậy sao lại không chịu?”

“Sớm quá.”

“Cái gì sớm?”

“…”

“Ta trở về nói với mẹ rằng muội đã đồng ý.”

“Đừng mà!”

“Chứ muội không muốn gả đi sao?

“Không phải mà!”

Lặp lại như cũ! Trịnh Du tức giận chạy đến chọt Trịnh Diễm mấy nhát, nếu chị có luyện Nhất Dương Chỉ thì bây giờ Trịnh Diễm đã thành cái rây mất rồi.

Trịnh Du rút lui, Đỗ thị càng sầu hơn, không thể không tìm Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Sao con bé lại vậy? Chuyện này không đợi được đâu!”

Trịnh Tĩnh Nghiệp quẳng ý định giữ con gái thêm mấy năm nữa ra ngoài chín tầng mây: “Ta đi tìm nó!”

Vẻ mặt Trịnh Diễm như đưa đám: “Cha, đại ca và nhị ca đều ở ngoài, dù các anh các cháu trong nhà cũng tốt, cũng có thể giúp được việc, nhưng có một số chuyện bọn họ vẫn rất ngây thơ. Tam lang (Đức Bình) là mầm tốt, nhưng không đụng tới thì nó không làm gì, thời điểm này, sao con lại yên tâm ra khỏi nhà?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp rất yên tâm: “Trì gia không có trưởng bối, con muốn về thăm chúng ta không phải chỉ cần nói một câu thôi sao? Còn cô gia, thường xuyên qua lại, cũng là bình thường! Con không cần nghĩ nhiều, cứ cưới đi! Mẹ con cũng buồn lắm chứ,” cười híp mắt xoa khuôn mặt nhỏ xíu của con gái, “Cha biết A Diễm rất hài lòng. Còn chỗ Tu Chi, ta sẽ nói chuyện với nó, khi nào các con rảnh rỗi, sẽ về nhà, cha mẹ nó qua đời, chỉ có cha mẹ vợ thôi. À! Còn sư phụ sư mẫu, cũng giống cha mẹ vậy.”

Trịnh Diễm: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.